Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối
Chương 45: Đánh một trận, xóa bỏ (2)
Cá Ca
29/10/2019
"Ây...."Cuối cùng cô cũng có ý muốn tỉnh, hết sức mở to mắt ra, hai hốc mắt của cô đều sưng, mí mắt giống như nặng ngàn cân, nặng trĩu, đau đến muốn chết.
Thế nhưng mà, tầm mắt của cô dời tới nam nhân băng lãnh kia, cô lại đem phần đau đớn nhịn xuống, nói "Hì hì, buổi sáng tốt lành nha."
Cố Thành Kiêu liếc cô một cái, châm chọc nói "Còn có thể cười, bị thương chắc không đủ nặng."
"...."
"Đau?"
"Không đau, không chút nào hết."
Con vịt chết vẫn mạnh miệng, Cố Thành Kiêu tức giận nói "Thêm vài cú đấm nữa à?"
"......"
Tự biết đuối lý, Lâm Thiển rất khó quay về, ngắm nhìn bốn phía, cô là đang ở phòng bệnh của bệnh viện nghỉ ngơi, mà Cố Thành Kiêu chắc là chăm cô một đêm.
"Không cần anh quan tâm tôi" cô đột nhiên trở nên cố chấp "Một mình tôi có thể giải quyết được."
Tự mình giải quyết được? Cô gọi cái tự giải quyết chính là đánh nhau sao?
Cố Thành Kiêu kéo một cái ghế ngồi xuống, không vội không chậm nói "Tôi không muốn quản, cũng không cần tôi quản."
Lâm Thiển âm thầm thở dài một hơi, cô nằm ở trên giường, cử động thân thể, cảm giác trên người mỗi một chỗ đều đau, cô cúi thấp đôi mắt xuống, không biết đối mặt với anh như thế nào, cô cũng muốn có mặt mũi, cô cũng có tự tôn, cô không muốn mỗi lần mình chật vật lại bị anh nhìn thấy.
"Tôi không sao, anh đi giải quyết công việc của anh đi" cô hạ lệnh đuổi khách, ra vẻ nhẹ nhõm.
Cố Thành Kiêu bất ngờ khi cô đã buông lỏng cảnh giác, "Cảnh sát đã giải quyết vụ án, mười lăm thanh niên kia đều đã bị bắt, đồng thời đã bắt được người phạm tội thật sự."
"Ah?" Lâm Thiển bị dọa đến mặt trắng bệch, giãy dụa muốn ngồi dậy, khuôn mặt đang bị thương của cô hiện giờ càng thấy thê thảm, thật sự chấn kinh "Chuyện gì đã xảy ra...?"
Cố Thành Kiêu thực sự nhìn không được, ấn bờ vai của cô mang cô nằm xuống giường, nghiêm nghị giáo huấn, "Cô nằm ngoan ngoãn cho tôi!"
"...."
"Câu hỏi này là tôi nên hỏi cô mới đúng, chuyện gì đã xảy ra với cô?" Cảnh sát cho anh coi máy giám sát, Lâm Thiển, cô gái này đối mặt với mười lăm thanh niên mặt không chút biến sắc, nói đánh liền đánh, khoa chân múa tay, đánh tầm mười phút còn đứng sừng sững chưa ngã.
May mắn có người đi đường báo cho cảnh sát.
May mắn có cảnh sát tới kịp thời.
May mắn bọn chúng không có làm chuyện gì khác đối với cô.
Cố Thành Kiêu vừa nghĩ đến video kia liền sợ, nhiều nắm đấm đánh lên người cô, nhiều chân đá trên người cô, hai quyền khó địch bốn tay, thân thể chảy máu, làm sao không bị thương cho được?
Thế nhưng mà, tầm mắt của cô dời tới nam nhân băng lãnh kia, cô lại đem phần đau đớn nhịn xuống, nói "Hì hì, buổi sáng tốt lành nha."
Cố Thành Kiêu liếc cô một cái, châm chọc nói "Còn có thể cười, bị thương chắc không đủ nặng."
"...."
"Đau?"
"Không đau, không chút nào hết."
Con vịt chết vẫn mạnh miệng, Cố Thành Kiêu tức giận nói "Thêm vài cú đấm nữa à?"
"......"
Tự biết đuối lý, Lâm Thiển rất khó quay về, ngắm nhìn bốn phía, cô là đang ở phòng bệnh của bệnh viện nghỉ ngơi, mà Cố Thành Kiêu chắc là chăm cô một đêm.
"Không cần anh quan tâm tôi" cô đột nhiên trở nên cố chấp "Một mình tôi có thể giải quyết được."
Tự mình giải quyết được? Cô gọi cái tự giải quyết chính là đánh nhau sao?
Cố Thành Kiêu kéo một cái ghế ngồi xuống, không vội không chậm nói "Tôi không muốn quản, cũng không cần tôi quản."
Lâm Thiển âm thầm thở dài một hơi, cô nằm ở trên giường, cử động thân thể, cảm giác trên người mỗi một chỗ đều đau, cô cúi thấp đôi mắt xuống, không biết đối mặt với anh như thế nào, cô cũng muốn có mặt mũi, cô cũng có tự tôn, cô không muốn mỗi lần mình chật vật lại bị anh nhìn thấy.
"Tôi không sao, anh đi giải quyết công việc của anh đi" cô hạ lệnh đuổi khách, ra vẻ nhẹ nhõm.
Cố Thành Kiêu bất ngờ khi cô đã buông lỏng cảnh giác, "Cảnh sát đã giải quyết vụ án, mười lăm thanh niên kia đều đã bị bắt, đồng thời đã bắt được người phạm tội thật sự."
"Ah?" Lâm Thiển bị dọa đến mặt trắng bệch, giãy dụa muốn ngồi dậy, khuôn mặt đang bị thương của cô hiện giờ càng thấy thê thảm, thật sự chấn kinh "Chuyện gì đã xảy ra...?"
Cố Thành Kiêu thực sự nhìn không được, ấn bờ vai của cô mang cô nằm xuống giường, nghiêm nghị giáo huấn, "Cô nằm ngoan ngoãn cho tôi!"
"...."
"Câu hỏi này là tôi nên hỏi cô mới đúng, chuyện gì đã xảy ra với cô?" Cảnh sát cho anh coi máy giám sát, Lâm Thiển, cô gái này đối mặt với mười lăm thanh niên mặt không chút biến sắc, nói đánh liền đánh, khoa chân múa tay, đánh tầm mười phút còn đứng sừng sững chưa ngã.
May mắn có người đi đường báo cho cảnh sát.
May mắn có cảnh sát tới kịp thời.
May mắn bọn chúng không có làm chuyện gì khác đối với cô.
Cố Thành Kiêu vừa nghĩ đến video kia liền sợ, nhiều nắm đấm đánh lên người cô, nhiều chân đá trên người cô, hai quyền khó địch bốn tay, thân thể chảy máu, làm sao không bị thương cho được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.