Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối
Chương 29: Tôi chạy đi đầu thai (1)
Cá Ca
29/10/2019
Tin tức một chuyện mười mười truyền trăm, "Lâm Thiển bị người giàu có khẩu vị nặng bao nuôi" tin tức liền truyền khắp trường học.
Cũng truyền đến tai Sở Mục Phong
Tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh chen chúc ra ngoài mua đồ ăn, Lâm Thiển lau khóe miệng còn dính chút nước bọt, cầm túi chuẩn bị đi.
"Chờ một chút."
Lâm Thiển vuốt mắt, mơ mơ màng màng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Sở Mục Phong đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống cô.
"Gọi tôi?"
Sở Mục Phong bước xuống, cùng cô đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn cô "Vết thương trên mặt không sao chứ?"
"Không sao đâu."
Sở Mục Phong xích lại gần nhìn kỹ một chút, má trái lông mày cùng xương gò má nhìn thấy rõ máu ứ đọng, má trái có chút sưng hơn má phải. Nghĩ đến việc này do mình gây ra, hắn ít nhiều cũng cảm thấy có lỗi "Hôm qua mày nên nói cho tao biết chứ, mày có số điện thoại của tao không phải sao?"
"Nói cho mày biết làm gì? Đánh cũng đã đánh, huống hồ tao không có bị thiệt thòi."
"Đúng vậy nha, mày là không chịu thiệt, đem ba người đánh đến nhập viện, là muốn chịu dạy dỗ."
"Dạy liền dạy thôi, tao cũng không phải lần đầu bị dạy dỗ, tôi sớm đã quen thuộc."
"Tao thay mày đi giải thích."
Lâm Thiển mỉm cười khó hiểu "Mày giải thích cái gì? Với lại chuyện này không liên quan tới mày."
"Nam Âm đánh mày, không phải nguyên nhân bắt nguồn từ tao sao?"
Lâm Thiển cười đến xán lạn, lắc đầu "Cuộc chiến giữa phụ nữ, đàn ông không cần tham gia."
"......" Sở Mục Phong bị chặn họng, đây là lần đầu tiên hắn lấy lòng con gái, lại bị cự tuyệt.
"Nhường một chút, tao muốn xuống nhà ăn, chậm là mất chỗ."
Thế nhưng mà, cô vừa bước một bước, Sở Mục Phong liền chặn đường đi của cô.
"Hôm qua mày hỏi về vấn đề đó tao đã thận trọng cân nhắc qua, tao đồng ý thỉnh cầu của mày."
"Cái gì vấn đề? Cái gì thỉnh cầu?" Lâm Thiển vẻ mặt khó hiểu.
Chỉ trong 2 chuyện gặp quá nhiều điều không tưởng tượng nổi, khiến cho cô cảm thấy có chút xuống tinh thần.
Sở Mục Phong không trả lời, ngược lại "Liên quan đến tin đồn sáng nay của mày, tao sẽ không tin chuyện đó, tao tin tưởng nhân phẩm của mày, càng tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình."
Lâm Thiển càng khó hiểu "Cái gì tin đồn về tôi?"
"Sở Mục Phong, hôm nay mày không mang não theo hả? Ha ha ha ha,..." Cô không tim không phổi cười ha hả "Mày tới giờ uống thuốc rồi, đáng tiếc chỗ của tao không có thuốc, ha ha, tạm biệt, cuối tuần vui vẻ."
Cũng truyền đến tai Sở Mục Phong
Tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh chen chúc ra ngoài mua đồ ăn, Lâm Thiển lau khóe miệng còn dính chút nước bọt, cầm túi chuẩn bị đi.
"Chờ một chút."
Lâm Thiển vuốt mắt, mơ mơ màng màng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Sở Mục Phong đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống cô.
"Gọi tôi?"
Sở Mục Phong bước xuống, cùng cô đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn cô "Vết thương trên mặt không sao chứ?"
"Không sao đâu."
Sở Mục Phong xích lại gần nhìn kỹ một chút, má trái lông mày cùng xương gò má nhìn thấy rõ máu ứ đọng, má trái có chút sưng hơn má phải. Nghĩ đến việc này do mình gây ra, hắn ít nhiều cũng cảm thấy có lỗi "Hôm qua mày nên nói cho tao biết chứ, mày có số điện thoại của tao không phải sao?"
"Nói cho mày biết làm gì? Đánh cũng đã đánh, huống hồ tao không có bị thiệt thòi."
"Đúng vậy nha, mày là không chịu thiệt, đem ba người đánh đến nhập viện, là muốn chịu dạy dỗ."
"Dạy liền dạy thôi, tao cũng không phải lần đầu bị dạy dỗ, tôi sớm đã quen thuộc."
"Tao thay mày đi giải thích."
Lâm Thiển mỉm cười khó hiểu "Mày giải thích cái gì? Với lại chuyện này không liên quan tới mày."
"Nam Âm đánh mày, không phải nguyên nhân bắt nguồn từ tao sao?"
Lâm Thiển cười đến xán lạn, lắc đầu "Cuộc chiến giữa phụ nữ, đàn ông không cần tham gia."
"......" Sở Mục Phong bị chặn họng, đây là lần đầu tiên hắn lấy lòng con gái, lại bị cự tuyệt.
"Nhường một chút, tao muốn xuống nhà ăn, chậm là mất chỗ."
Thế nhưng mà, cô vừa bước một bước, Sở Mục Phong liền chặn đường đi của cô.
"Hôm qua mày hỏi về vấn đề đó tao đã thận trọng cân nhắc qua, tao đồng ý thỉnh cầu của mày."
"Cái gì vấn đề? Cái gì thỉnh cầu?" Lâm Thiển vẻ mặt khó hiểu.
Chỉ trong 2 chuyện gặp quá nhiều điều không tưởng tượng nổi, khiến cho cô cảm thấy có chút xuống tinh thần.
Sở Mục Phong không trả lời, ngược lại "Liên quan đến tin đồn sáng nay của mày, tao sẽ không tin chuyện đó, tao tin tưởng nhân phẩm của mày, càng tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình."
Lâm Thiển càng khó hiểu "Cái gì tin đồn về tôi?"
"Sở Mục Phong, hôm nay mày không mang não theo hả? Ha ha ha ha,..." Cô không tim không phổi cười ha hả "Mày tới giờ uống thuốc rồi, đáng tiếc chỗ của tao không có thuốc, ha ha, tạm biệt, cuối tuần vui vẻ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.