Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối
Chương 35: Tới tấp phản bội (2)
Cá Ca
29/10/2019
Đoạn video rõ ràng do người qua đường ghi lại và đưa lên internet, video này không có âm thanh chỉ có hình ảnh, sự thật liền đơn giản bại lộ.
Các nhà lãnh đạo của trường nhìn nhau gật đầu.
Chủ nhiệm lớp ra mặt, lấy điện thoại của Lâm Thiển, ngay trước mặt mọi người cùng lúc phát ra.
Các phụ huynh nhìn nhau, vậy mà bọn họ bị Nam Âm lừa gạt.
Nam Âm hít vào một ngụm khí lạnh, "Cái này, cái này, cái này,...." Cô ta nửa chữ cũng không nói được một câu đầy đủ.
Phụ huynh Nam Âm trừng mắt, mặt đỏ rần, xấu hổ và giận dữ đến cực điểm.
Có mấy phụ huynh thấp giọng chất vấn con mình, những học sinh kia vô cùng căng thẳng, nhao nhao rũ sạch quan hệ.
"Tôi không biết, đều là nghe Uông Dương."
"Tôi cũng không biết, chỉ ngh Uông Dương."
"Tôi càng không biết, tôi không nhận ra Lâm Thiển."
Bọn họ từ trong miệng nói Uông Dương, đó chính là con trai của người giàu nhất thành phố B Uông Đại, lại càng trùng hợp, hiện giờ Uông Dương đang nằm ở bệnh viện, đến là luật sư của Uông gia.
Lần này Lâm Thiển đắc ý "Nhìn xem nhìn xem, đều thấy được không? Là bọn họ chín người đánh tôi, đánh tôi."
Cô vỗ đùi, đặc biệt oán giận "Chín người xúm lại đánh tôi tôi còn không thể phòng thủ sao? Tôi lại không ngốc sao để bọn họ đánh mình, tôi đương nhiên muốn phòng vệ chính đáng."
"A, anh là luật sư đúng không, kia pháp luật có qui định phồng vệ chính đáng là vô tội?"
Luật sư biểu lộ bình tĩnh, chuyện này có thể đảo ngược, kì thật hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, nhiệm vụ của hắn là thu thập tàn cuộc của thiếu gia, mấy năm qua, hắn thu thập mấy tàn cuộc, sớm đã quen.
"Có vô tội hay không do tòa án, chứ không phải luật sư."
Lâm Thiển liếc hắn một cái, ngụy quân tử áo mũ chỉnh tề nói chuyện ý tứ đều không có, cô quay qua nhìn phụ huynh của Nam Âm, chất vấn "Chú dì, hai người quản giáo con gái thế nào? Các người có muốn để quốc gia quản giáo hộ?"
Mẹ Nam Âm cố gắng bình tĩnh, thấp giọng chất vấn "Mặt của con bé có phải do cô đánh?"
"Thật ra không phải do tôi đánh" Lâm Thiển suy nghĩ rõ ràng, đều đâu vào đấy, "Cô ta bị thương ở má phải, mà tôi cũng không thuận tay trái, tôi dùng tay phải thì cô ta phải bị thương ở má trái mới đúng. Với lại, con đường kia là đường về nhà tôi, tôi muốn chặn cô ta phải chặn đường về nhà của cô ta chứ?"
Cha mẹ Nam Âm một câu cũng không phản bác được.
"Vậy vết thương trên mặt của cô ta là thế nào, chỉ có hỏi chính cô ta mới biết được. Nếu như tôi đánh cô ta, nhất định không phải là ba vết thương nhỏ kia."
Có phụ huynh nghi hoặc "Chín người đánh một, tính cả Nam Âm là mười, bọn họ mười người đều bị thương, ba đứa còn vào bệnh viện, cô ngược lại bình thường, hoàn toàn lành lặn."
"Vị này, dì người sai rồi, mặt ta cũng bị đánh sưng lên" Lâm Thiển hất tóc ngắn lên, "Các người nhìn xem, thương thế của tôi rất rõ ràng. Còn con của các người sao bị nặng hơn, ha ha, đó là vấn đề của bọn họ."
Phụ huynh ở đây không còn vênh mặt đắc ý như trước, có người yên lặng chất vấn con cái của mình.
"Còn muốn báo cảnh sát không? Các chú, các dì cùng luật sư tiên sinh?"
Các nhà lãnh đạo của trường nhìn nhau gật đầu.
Chủ nhiệm lớp ra mặt, lấy điện thoại của Lâm Thiển, ngay trước mặt mọi người cùng lúc phát ra.
Các phụ huynh nhìn nhau, vậy mà bọn họ bị Nam Âm lừa gạt.
Nam Âm hít vào một ngụm khí lạnh, "Cái này, cái này, cái này,...." Cô ta nửa chữ cũng không nói được một câu đầy đủ.
Phụ huynh Nam Âm trừng mắt, mặt đỏ rần, xấu hổ và giận dữ đến cực điểm.
Có mấy phụ huynh thấp giọng chất vấn con mình, những học sinh kia vô cùng căng thẳng, nhao nhao rũ sạch quan hệ.
"Tôi không biết, đều là nghe Uông Dương."
"Tôi cũng không biết, chỉ ngh Uông Dương."
"Tôi càng không biết, tôi không nhận ra Lâm Thiển."
Bọn họ từ trong miệng nói Uông Dương, đó chính là con trai của người giàu nhất thành phố B Uông Đại, lại càng trùng hợp, hiện giờ Uông Dương đang nằm ở bệnh viện, đến là luật sư của Uông gia.
Lần này Lâm Thiển đắc ý "Nhìn xem nhìn xem, đều thấy được không? Là bọn họ chín người đánh tôi, đánh tôi."
Cô vỗ đùi, đặc biệt oán giận "Chín người xúm lại đánh tôi tôi còn không thể phòng thủ sao? Tôi lại không ngốc sao để bọn họ đánh mình, tôi đương nhiên muốn phòng vệ chính đáng."
"A, anh là luật sư đúng không, kia pháp luật có qui định phồng vệ chính đáng là vô tội?"
Luật sư biểu lộ bình tĩnh, chuyện này có thể đảo ngược, kì thật hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, nhiệm vụ của hắn là thu thập tàn cuộc của thiếu gia, mấy năm qua, hắn thu thập mấy tàn cuộc, sớm đã quen.
"Có vô tội hay không do tòa án, chứ không phải luật sư."
Lâm Thiển liếc hắn một cái, ngụy quân tử áo mũ chỉnh tề nói chuyện ý tứ đều không có, cô quay qua nhìn phụ huynh của Nam Âm, chất vấn "Chú dì, hai người quản giáo con gái thế nào? Các người có muốn để quốc gia quản giáo hộ?"
Mẹ Nam Âm cố gắng bình tĩnh, thấp giọng chất vấn "Mặt của con bé có phải do cô đánh?"
"Thật ra không phải do tôi đánh" Lâm Thiển suy nghĩ rõ ràng, đều đâu vào đấy, "Cô ta bị thương ở má phải, mà tôi cũng không thuận tay trái, tôi dùng tay phải thì cô ta phải bị thương ở má trái mới đúng. Với lại, con đường kia là đường về nhà tôi, tôi muốn chặn cô ta phải chặn đường về nhà của cô ta chứ?"
Cha mẹ Nam Âm một câu cũng không phản bác được.
"Vậy vết thương trên mặt của cô ta là thế nào, chỉ có hỏi chính cô ta mới biết được. Nếu như tôi đánh cô ta, nhất định không phải là ba vết thương nhỏ kia."
Có phụ huynh nghi hoặc "Chín người đánh một, tính cả Nam Âm là mười, bọn họ mười người đều bị thương, ba đứa còn vào bệnh viện, cô ngược lại bình thường, hoàn toàn lành lặn."
"Vị này, dì người sai rồi, mặt ta cũng bị đánh sưng lên" Lâm Thiển hất tóc ngắn lên, "Các người nhìn xem, thương thế của tôi rất rõ ràng. Còn con của các người sao bị nặng hơn, ha ha, đó là vấn đề của bọn họ."
Phụ huynh ở đây không còn vênh mặt đắc ý như trước, có người yên lặng chất vấn con cái của mình.
"Còn muốn báo cảnh sát không? Các chú, các dì cùng luật sư tiên sinh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.