Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối
Chương 47: Tôn thần này không chọc được (1)
Cá Ca
29/10/2019
Uông Dương còn mặc quần áo bệnh nhân, chân trái bị băng bó bằng thạch cao, hai tay chống nạng, một mặt không tình nguyện.
Mặc dù không tình nguyện, nhưng tên tiểu tử kiêu ngạo vẫn hướng Lâm Thiển cúi thấp đầu nói "Thật xin lỗi."
"...." Nội tâm Lâm Thiển thật không dám tin, tên tiểu tử sinh trong gia đình giàu có mắt cao hơn đầu, tự xưng bất khả chiến bại này lại nói với cô "Thật xin lỗi."
Điều này thật sự sống lâu rồi nhưng chưa từng nhìn thấy.
Thế nhưng mà, Uông Dương đã xin lỗi, Uông Đại vẫn còn cảm thấy bất mãn, đánh một chưởng vô đầu Uông Dương, mắng một trận "Đồ hỗn trướng, không ngờ mày lại học người ta đánh nhau, mình đánh không lại còn gọi người tới đánh, mày cái này gọi là gì, cái này gọi là xã hội đen lưu manh, là muốn bắt đi vào ăn cơm tù."
"Một cô gái đang tốt bị tụi mày đánh thành dạng này, giống hay không nói?! Đánh gãy một chân là còn tiện nghi cho mày, ít nhất phải lấy của mày nửa cái mạng!"
"Mày quỳ xuống cho tao, người ta không tha thứ mày đừng mong nghĩ đến việc có thể đứng lên."
Nhìn cha mình như người điên, Uông Dương có ý muốn phản kháng "Chân của con quỳ không được."
Uông Đại nghe xong, lại đánh thêm một cái vô đầu "Cố ý chọc giận tao có phải hay không, quỳ xuống, quỳ xuống" Uông Đại ấn mạnh vai của Uông Dương xuống mặt đất "Tiểu tử thúi, nhìn ta không giết chết mày!"
Hai cha con người này vừa bước vào đã dựng một vở kịch, người nãy giờ không lên tiếng Cố Thành Kiêu cảm thấy ồn ào, cuối cùng cũng mở miệng nói "Uông tổng, anh ta đang băng bó như vậy ông để anh ta quỳ như thế nào?!"
Uông Đại lúc này mới coi như thôi, ngược lại lộ ra vẻ mặt hối hận, giọng điệu cầu xin nói "Cố thủ trưởng, chuyện này đều là lỗi của tôi, là tôi không để ý dạy dỗ tốt tên nghịch tử này, ngài đại nhân đại lượng, tuyệt đối đừng so đo với tên nghịch tử này."
Lâm Thiển lẳng lặng nhìn hai cha con nhà này, cô là từ trong miệng người khác nghe được bối cảnh của tên Uông Dương này, nghe nói Uông Dương là con trai độc nhất của người giàu nhất thành phố B này, nghe nói Uông Dương có thù tất báo, nghe nói Uông gia một tay che trời.
Nhưng cô nhìn ông già nhấc tay che trời này cùng với con trai của ông ấy, ở trước mặt Cố Thành Kiêu, vậy mà lại thấp đến trình độ này, thật là làm cô líu lưỡi.
Cô không biết cảm thấy nên may mắn, hay là nên cảm thấy bất hạnh.
Cố Thành Kiêu nhàn nhạt nói ra "Cảnh sát sẽ theo lẽ công bằng mà xử lý chuyện này, Uông tổng không cần làm như vậy."
Mặc dù không tình nguyện, nhưng tên tiểu tử kiêu ngạo vẫn hướng Lâm Thiển cúi thấp đầu nói "Thật xin lỗi."
"...." Nội tâm Lâm Thiển thật không dám tin, tên tiểu tử sinh trong gia đình giàu có mắt cao hơn đầu, tự xưng bất khả chiến bại này lại nói với cô "Thật xin lỗi."
Điều này thật sự sống lâu rồi nhưng chưa từng nhìn thấy.
Thế nhưng mà, Uông Dương đã xin lỗi, Uông Đại vẫn còn cảm thấy bất mãn, đánh một chưởng vô đầu Uông Dương, mắng một trận "Đồ hỗn trướng, không ngờ mày lại học người ta đánh nhau, mình đánh không lại còn gọi người tới đánh, mày cái này gọi là gì, cái này gọi là xã hội đen lưu manh, là muốn bắt đi vào ăn cơm tù."
"Một cô gái đang tốt bị tụi mày đánh thành dạng này, giống hay không nói?! Đánh gãy một chân là còn tiện nghi cho mày, ít nhất phải lấy của mày nửa cái mạng!"
"Mày quỳ xuống cho tao, người ta không tha thứ mày đừng mong nghĩ đến việc có thể đứng lên."
Nhìn cha mình như người điên, Uông Dương có ý muốn phản kháng "Chân của con quỳ không được."
Uông Đại nghe xong, lại đánh thêm một cái vô đầu "Cố ý chọc giận tao có phải hay không, quỳ xuống, quỳ xuống" Uông Đại ấn mạnh vai của Uông Dương xuống mặt đất "Tiểu tử thúi, nhìn ta không giết chết mày!"
Hai cha con người này vừa bước vào đã dựng một vở kịch, người nãy giờ không lên tiếng Cố Thành Kiêu cảm thấy ồn ào, cuối cùng cũng mở miệng nói "Uông tổng, anh ta đang băng bó như vậy ông để anh ta quỳ như thế nào?!"
Uông Đại lúc này mới coi như thôi, ngược lại lộ ra vẻ mặt hối hận, giọng điệu cầu xin nói "Cố thủ trưởng, chuyện này đều là lỗi của tôi, là tôi không để ý dạy dỗ tốt tên nghịch tử này, ngài đại nhân đại lượng, tuyệt đối đừng so đo với tên nghịch tử này."
Lâm Thiển lẳng lặng nhìn hai cha con nhà này, cô là từ trong miệng người khác nghe được bối cảnh của tên Uông Dương này, nghe nói Uông Dương là con trai độc nhất của người giàu nhất thành phố B này, nghe nói Uông Dương có thù tất báo, nghe nói Uông gia một tay che trời.
Nhưng cô nhìn ông già nhấc tay che trời này cùng với con trai của ông ấy, ở trước mặt Cố Thành Kiêu, vậy mà lại thấp đến trình độ này, thật là làm cô líu lưỡi.
Cô không biết cảm thấy nên may mắn, hay là nên cảm thấy bất hạnh.
Cố Thành Kiêu nhàn nhạt nói ra "Cảnh sát sẽ theo lẽ công bằng mà xử lý chuyện này, Uông tổng không cần làm như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.