Chương 32: 5 năm, Tư Tần, 5 năm… Rốt cuộc em coi anh là cái gì vậy?
Niệm Tị
06/07/2021
Editor: YuuThượng Vân Xuyên và Lục Ương lặng lẽ bước đi suốt cả quãng đường.
Khi vừa mới bước vào một mái đình hóng gió thưa thớt người trong tiểu khu, Lục Ương bất ngờ quay lại đấm vào mặt Thượng Vân Xuyên.
Thượng Vân Xuyên phản ứng nhanh chóng, nhưng anh không trốn tránh mà chịu một cú đấm của anh ta. Khi Lục Ương muốn đánh một lần nữa thì Thượng Vân Xuyên đã chặn cánh tay của anh ta lại, sau đó đẩy anh ta.
Lục Ương bị đẩy vào cây cột, còn chưa kịp cảm nhận được cái lưng đau, liền bị Thượng Vân Xuyên hung hăng lao tới đánh. Anh xách cổ áo của anh ta, đẩy anh ta dựa vào cây cột.
Thượng Vân Xuyên khống chế tay của Lục Ương rồi mạnh mẽ hất nó ra, sau đó nắm chặt tay lại đấm về phía anh ta khi anh ta định vung tay một lần nữa.
Lục Ương bị đánh đến đỏ cả mặt, mắt anh ta đỏ bừng, bổ nhào vào người Thượng Vân Xuyên, túm lấy cổ áo anh rồi đẩy anh đụng vào cột, dùng cùi chỏ đè lên cổ anh, khàn khàn hét lên: “Thượng Vân Xuyên, mẹ nó cái đồ vô liêm sỉ!”
Thượng Vân Xuyên thở hổn hển, khóe miệng và khóe mắt cũng đã bị trầy xước, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định và sắc bén.
“Được đó, thừa nước đục mà thả câu sao, thật mẹ nó lợi hại mà.” Vừa nói dứt lời, cánh tay của Lục Ương đột nhiên dùng sức, ép chặt tới mức Thượng Vân Xuyên phải kêu lên một tiếng. Lục Ương nhìn anh chằm chằm, nói: “Đồ đê tiện, mày bắt đầu có ý đồ với cô ấy từ khi nào? Hả? Nói đi!”
Thượng Vân Xuyên lạnh lùng nhìn anh ta trong chốc lát, đột nhiên nhếch một bên khóe miệng lên: “Liên quan gì đến cậu.”
Lục Ương mở to hai mắt, trong con ngươi hiện lên một ngọn lửa, đang định dùng nắm đấm đấm vào bụng Thượng Vân Xuyên thì Thượng Vân Xuyên đột nhiên giơ tay ra kéo cánh tay của anh ta, nắm lấy cổ tay anh ta, đè lên vai anh ta, gập người lại, thoát khỏi sự khống chế của anh ta, thuận tay ấn ngực anh ta lên bàn đá trong mái đình: “Bây giờ Tư Tần là bạn gái của tôi, đừng đến quấy rầy cô ấy nữa.”
Lục Ương giãy dụa, trong giọng điệu mang theo sự khinh thường: “Mày cũng xứng sao!”
Thượng Vân Xuyên thấp giọng nói: “Xứng hay không xứng là do Tư Tần định đoạt.”
Lục Ương gầm nhẹ một tiếng, cố gắng tự giải thoát khỏi xiềng xích, dùng hết sức đạp ngã Thượng Vân Xuyên xuống mặt đất, đánh một đấm rồi một đấm lên người anh.
Tư Tần không biết cuộc nói chuyện của Thượng Vân Xuyên và Lục Ương lại khiến bọn họ phải đến đồn cảnh sát.
Cô đợi ở nhà gần hai tiếng đồng hồ mà không thấy Thượng Vân Xuyên quay lại, cô lo lắng đến mức đi một vòng rồi lại một vòng trong phòng ngủ, cuối cùng không chịu được mà gọi điện cho anh. Phải một lúc sau đầu dây bên kia mới nghe máy, giọng nói còn đè ép xuống rất thấp.
“Thượng Vân Xuyên, anh đang ở đâu vậy?” Tư Tần tức giận, cô cố tình nói: “Anh muốn bỏ đói chết em à?”
Thượng Vân Xuyên ở đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó vẫn nói bằng giọng nói trầm thấp như vậy: “Tần Tần, trong tủ lạnh còn một bát cháo, em hâm nóng lại rồi ăn tạm đi.”
Tư Tần nổi giận: “Cái đầu heo nhà anh đang ở đâu vậy?”
Bên kia lại yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại bàn vang lên hết lần này đến lần khác.
Một lúc sau, Thượng Vân Xuyên mới thành thật thú nhận: “Ở đồn cảnh sát.”
Tư Tần sững sờ: “Anh…”
“Đừng lo lắng, Tần Tần, anh không sao…”
Thượng Vân Xuyên còn chưa nói xong thì Tư Tần đã lại mở miệng: “Đồn cảnh sát nào?”
Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của cô, Thượng Vân Xuyên đành phải nói ra tên cụ thể của đồn cảnh sát.
Đồn cảnh sát nằm ở đầu tiểu khu, Tư Tần vội vã chạy như điên tới đại sảnh, liền nhìn thấy Thượng Vân Xuyên đang ngồi ở trước bàn làm việc của cảnh sát. Cô chạy tới nắm lấy bả vai anh, Thượng Vân Xuyên bất ngờ bị túm lấy nên không kịp đề phòng, anh quay đầu lại liền đập vào đôi mắt của Tư Tần.
Tư Tần nhìn anh từ trên xuống dưới, cô hoảng sợ khi nhìn thấy chiếc áo sơ mi xộc xệch cùng gương mặt đầy thương tích của anh. Khóe mắt và khóe miệng của anh đều bầm tím, má trái còn hơi sưng.
Thượng Vân Xuyên lập tức đứng lên, nắm chặt lấy tay Tư Tần, nhẹ giọng nói: “Anh không sao đâu mà. Thật ra em không cần phải tới.”
Tư Tần vừa định mở miệng chất vấn anh thì viên cảnh sát ngồi đối diện nói: “Cô gái, đây là bạn trai của cô sao? Mau thuyết phục anh ấy hòa giải đi, cũng đã ngồi ở đây lâu như vậy rồi, chẳng lẽ không quan tâm đến việc bị giam giữ sao.”
Tư Tần nghe viên cảnh sát nói vậy liền nhìn Thượng Vân Xuyên, trong lúc quay đầu lại, cô liếc nhìn Lục Ương đang ngồi cách Thượng Vân Xuyên vài mét.
Lục Ương nhìn cô bằng ánh mắt trống rỗng, khóe miệng anh ta cũng bị rách, đầu tóc và quần áo cũng rối tung.
Tư Tần và anh ta nhìn nhau trong chốc lát, sau đó cô lại dời tầm mắt đến trên mặt Thượng Vân Xuyên: “Hai người đánh nhau sao?”
Thượng Vân Xuyên nhìn xuống đất, không nói lời nào.
Tư Tần trừng mắt nhìn anh sau đó nhíu mày lại, trầm giọng nói: “Trở về xử lý anh sau.” Sau đó lướt qua anh mà đi về phía Lục Ương vẫn đang nhìn cô.
Cô dừng lại ở bên cạnh ghế của Lục Ương: “Lục Ương, có thể hòa giải không?”
Không đợi Lục Ương kịp nói gì đó, Thượng Vân Xuyên đã đi tới kéo tay Tư Tần từ phía sau, anh không đồng ý với quyết định này. Tư Tần thậm chí còn không quay đầu lại, sắc mặt không hề gợn sóng.
Lục Ương nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, khóe miệng đột nhiên giật giật: “Là ám chỉ anh với cậu ta, hay là em với anh?”
Thượng Vân Xuyên rùng mình, ánh mắt sắc bén quét qua anh ta.
Tư Tần hít một hơi thật sâu: “Là chuyện đánh nhau.”
Lục Ương gật đầu: “Ồ.”
Sau đó, anh ta nhìn xung quanh, quan sát một hồi, cuối cùng lại dừng lại trên khuôn mặt Tư Tần. Anh ta mỉm cười, một nụ cười có chút ảm đạm: “Được.”
Tư Tần lẳng lặng đứng tại chỗ. Lục Ương chậm rãi nhíu mày, dường như có chút nghi ngờ: “Tư Tần, có bao giờ anh từ chối yêu cầu của em sao?”
Tư Tần không phản ứng lại với những lời này, cô xoay người ngẩng đầu nhìn sắc mặt dần ảm đạm của Thượng Vân Xuyên, thấy Thượng Vân Xuyên vẫn không có ý định hòa giải, cô tức giận nói: “Anh định ngồi xổm ở trong đồn cảnh sát hai ngày sao?”
Vốn định sẽ kiên quyết không chịu mở miệng, nhưng khi thấy Tư Tần thật sự tức giận, Thượng Vân Xuyên nhanh chóng thu lại biểu cảm, thận trọng nhìn cô: “Anh hòa giải.”
Ra khỏi đồn cảnh sát, Thượng Vân Xuyên theo sát Tư Tần không rời, mấy lần định nắm lấy tay cô đều bị cô hất ra. Khi anh định một lần nữa tiến tới nắm lấy tay cô thì giọng nói khàn khàn của Lục Ương truyền đến: “Tư Tần.”
Hai người cùng quay đầu lại, Lục Ương bước xuống bậc thang, đứng đối mặt với Tư Tần: “Có thể nói chuyện một mình được không?”
Cơ bắp toàn thân Thượng Vân Xuyên thoáng chốc siết chặt lại. Khi anh nắm chặt tay lại chuẩn bị bước tới chắn trước mặt Tư Tần thì tư Tần đã kịp thời giữ chặt tay anh, sau đó nói với Lục Ương: “Được.”
Thượng Vân Xuyên nghe vậy liền cúi đầu nhìn cô, mày nhăn chặt lại đến mức có thể bóp chết một con ruồi. Tư Tần nhận được ánh mắt của Thượng Vân Xuyên thì khẽ cười: “Anh đi mua đồ ăn sáng đi, mua xong thì đợi em ở cổng tiểu khu, chúng ta cùng nhau về nhà.”
Thượng Vân Xuyên biết chuyện này là không thể tránh khỏi, nhưng trong lòng vẫn là không cam tâm.
Anh đứng đó nhìn bóng lưng bọn họ dần biến mất ở chỗ rẽ, vết thương khắp người bắt đầu đau nhức.
***
Đã gần 10 giờ sáng, người và xe ra vào tấp nập.
Trong góc quán cà phê, ánh mặt trời chiếu xuống trên bàn cũng không thể xua tan được sương mù giữa hai người.
Lục Ương nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, sau đó nói bằng giọng gần như không thể nghe thấy được: “Tại sao lại như vậy?”
Tư Tần ngồi bất động ở phía đối diện anh ta, ngước mắt lên nhìn anh ta rồi lại rũ mắt nhìn ly cà phê trước mặt.
Lục Ương quay đầu lại, nói: “Tần Tần, anh không tốt ở chỗ nào sao?”
Nhìn thấy Tư Tần im lặng, sự đau khổ trong đáy mắt Lục Ương càng lộ ra rõ ràng hơn, anh ta vẫn không ngừng truy hỏi cô: “Chỗ nào không tốt chứ…”
Mèo con trong quán cà phê nhàn nhã đi tới, chen vào giữa các ghế ngồi, nhưng khi nhìn thấy hai người ở trong góc này, nó cảnh giác xoay người đi, sau đó nằm xuống, quan sát hướng này.
“Lục Ương.” Tư Tần mở miệng khi mũi bắt đầu cay cay: “Là tôi có lỗi với anh.”
Trong lòng Lục Ương tràn đầy cảm giác ớn lạnh, lạnh đến mức càng làm cho vẻ ấm áp trong mắt anh ta lộ ra rõ ràng hơn.
Điều này còn tàn nhẫn và ám ảnh hơn nhiều so với việc thừa nhận rằng đó chỉ là một việc ngoài ý muốn. Lần đầu tiên anh ta phát hiện ra, Tư Tần cũng là một người tàn nhẫn như vậy.
Tư Tần nhắm mắt lại.
Có lẽ chỉ có mình cô biết, cô xin lỗi anh ta vì chưa bao giờ thật sự yêu anh ta trong nhiều năm như vậy.
Lục Ương hầu như không phản ứng lại, cứng đờ người ngồi ở chỗ của mình.
Tư Tần hít sâu mấy hơi, cố gắng đè nén sự bất ổn trong giọng nói: “Nếu cả hai đều không có tình cảm với nhau thì không cần phải lãng phí thời gian như vậy đâu.”
Lục Ương ngẩng đầu, đột nhiên bật cười: “Là cả hai không có tình cảm với nhau, hay là em không có tình cảm gì với anh?”
Tư Tần dường như không muốn nói gì thêm, chỉ nhận lấy câu nói đó của anh ta: “Đúng vậy, là tôi không muốn phí thời gian với anh nữa.”
Tư Tần rất kỳ lạ, rõ ràng là cô không hề có cảm giác khó có thể dứt bỏ, nhưng nước mắt bỗng rơi xuống sau khi cô nói xong câu này. Chỉ là gương mặt cô lại bình thản đến nỗi như là người khác đang khóc chứ không phải cô.
Lục Ương nhìn cô chằm chằm, huyệt thái dương vẫn không ngừng nhảy lên, khóe mắt đỏ bừng. Giọng nói của anh ta có chút khàn, nghiến rằng nói: “Anh nói em phải tốn phí thời gian với anh sao?”
Tư Tần nhắm mắt lại, giơ tay lên lau sạch nước mắt trên gương mặt, mở mắt ra nhìn chằm chằm mặt bàn, không nói gì.
“Anh nói em phải tốn phí thời gian với anh sao!” Lục Ương đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, hai bàn tay trên bàn đã siết chặt đến trắng bệch.
Quán cà phê yên tĩnh bỗng nhiên bị tiếng gầm đột ngột vang lên quấy nhiễu, có vài người nhìn về hướng này.
Cả người Lục Ương khẽ run lên: “5 năm, Tư Tần, 5 năm… Rốt cuộc em coi anh là cái gì vậy?”
Lúc này, Tư Tần mới nhận ra, có lẽ Lục Ương luôn biết rằng cô không thích anh ta nhiều như vậy.
Khi vừa mới bước vào một mái đình hóng gió thưa thớt người trong tiểu khu, Lục Ương bất ngờ quay lại đấm vào mặt Thượng Vân Xuyên.
Thượng Vân Xuyên phản ứng nhanh chóng, nhưng anh không trốn tránh mà chịu một cú đấm của anh ta. Khi Lục Ương muốn đánh một lần nữa thì Thượng Vân Xuyên đã chặn cánh tay của anh ta lại, sau đó đẩy anh ta.
Lục Ương bị đẩy vào cây cột, còn chưa kịp cảm nhận được cái lưng đau, liền bị Thượng Vân Xuyên hung hăng lao tới đánh. Anh xách cổ áo của anh ta, đẩy anh ta dựa vào cây cột.
Thượng Vân Xuyên khống chế tay của Lục Ương rồi mạnh mẽ hất nó ra, sau đó nắm chặt tay lại đấm về phía anh ta khi anh ta định vung tay một lần nữa.
Lục Ương bị đánh đến đỏ cả mặt, mắt anh ta đỏ bừng, bổ nhào vào người Thượng Vân Xuyên, túm lấy cổ áo anh rồi đẩy anh đụng vào cột, dùng cùi chỏ đè lên cổ anh, khàn khàn hét lên: “Thượng Vân Xuyên, mẹ nó cái đồ vô liêm sỉ!”
Thượng Vân Xuyên thở hổn hển, khóe miệng và khóe mắt cũng đã bị trầy xước, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định và sắc bén.
“Được đó, thừa nước đục mà thả câu sao, thật mẹ nó lợi hại mà.” Vừa nói dứt lời, cánh tay của Lục Ương đột nhiên dùng sức, ép chặt tới mức Thượng Vân Xuyên phải kêu lên một tiếng. Lục Ương nhìn anh chằm chằm, nói: “Đồ đê tiện, mày bắt đầu có ý đồ với cô ấy từ khi nào? Hả? Nói đi!”
Thượng Vân Xuyên lạnh lùng nhìn anh ta trong chốc lát, đột nhiên nhếch một bên khóe miệng lên: “Liên quan gì đến cậu.”
Lục Ương mở to hai mắt, trong con ngươi hiện lên một ngọn lửa, đang định dùng nắm đấm đấm vào bụng Thượng Vân Xuyên thì Thượng Vân Xuyên đột nhiên giơ tay ra kéo cánh tay của anh ta, nắm lấy cổ tay anh ta, đè lên vai anh ta, gập người lại, thoát khỏi sự khống chế của anh ta, thuận tay ấn ngực anh ta lên bàn đá trong mái đình: “Bây giờ Tư Tần là bạn gái của tôi, đừng đến quấy rầy cô ấy nữa.”
Lục Ương giãy dụa, trong giọng điệu mang theo sự khinh thường: “Mày cũng xứng sao!”
Thượng Vân Xuyên thấp giọng nói: “Xứng hay không xứng là do Tư Tần định đoạt.”
Lục Ương gầm nhẹ một tiếng, cố gắng tự giải thoát khỏi xiềng xích, dùng hết sức đạp ngã Thượng Vân Xuyên xuống mặt đất, đánh một đấm rồi một đấm lên người anh.
Tư Tần không biết cuộc nói chuyện của Thượng Vân Xuyên và Lục Ương lại khiến bọn họ phải đến đồn cảnh sát.
Cô đợi ở nhà gần hai tiếng đồng hồ mà không thấy Thượng Vân Xuyên quay lại, cô lo lắng đến mức đi một vòng rồi lại một vòng trong phòng ngủ, cuối cùng không chịu được mà gọi điện cho anh. Phải một lúc sau đầu dây bên kia mới nghe máy, giọng nói còn đè ép xuống rất thấp.
“Thượng Vân Xuyên, anh đang ở đâu vậy?” Tư Tần tức giận, cô cố tình nói: “Anh muốn bỏ đói chết em à?”
Thượng Vân Xuyên ở đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó vẫn nói bằng giọng nói trầm thấp như vậy: “Tần Tần, trong tủ lạnh còn một bát cháo, em hâm nóng lại rồi ăn tạm đi.”
Tư Tần nổi giận: “Cái đầu heo nhà anh đang ở đâu vậy?”
Bên kia lại yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại bàn vang lên hết lần này đến lần khác.
Một lúc sau, Thượng Vân Xuyên mới thành thật thú nhận: “Ở đồn cảnh sát.”
Tư Tần sững sờ: “Anh…”
“Đừng lo lắng, Tần Tần, anh không sao…”
Thượng Vân Xuyên còn chưa nói xong thì Tư Tần đã lại mở miệng: “Đồn cảnh sát nào?”
Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của cô, Thượng Vân Xuyên đành phải nói ra tên cụ thể của đồn cảnh sát.
Đồn cảnh sát nằm ở đầu tiểu khu, Tư Tần vội vã chạy như điên tới đại sảnh, liền nhìn thấy Thượng Vân Xuyên đang ngồi ở trước bàn làm việc của cảnh sát. Cô chạy tới nắm lấy bả vai anh, Thượng Vân Xuyên bất ngờ bị túm lấy nên không kịp đề phòng, anh quay đầu lại liền đập vào đôi mắt của Tư Tần.
Tư Tần nhìn anh từ trên xuống dưới, cô hoảng sợ khi nhìn thấy chiếc áo sơ mi xộc xệch cùng gương mặt đầy thương tích của anh. Khóe mắt và khóe miệng của anh đều bầm tím, má trái còn hơi sưng.
Thượng Vân Xuyên lập tức đứng lên, nắm chặt lấy tay Tư Tần, nhẹ giọng nói: “Anh không sao đâu mà. Thật ra em không cần phải tới.”
Tư Tần vừa định mở miệng chất vấn anh thì viên cảnh sát ngồi đối diện nói: “Cô gái, đây là bạn trai của cô sao? Mau thuyết phục anh ấy hòa giải đi, cũng đã ngồi ở đây lâu như vậy rồi, chẳng lẽ không quan tâm đến việc bị giam giữ sao.”
Tư Tần nghe viên cảnh sát nói vậy liền nhìn Thượng Vân Xuyên, trong lúc quay đầu lại, cô liếc nhìn Lục Ương đang ngồi cách Thượng Vân Xuyên vài mét.
Lục Ương nhìn cô bằng ánh mắt trống rỗng, khóe miệng anh ta cũng bị rách, đầu tóc và quần áo cũng rối tung.
Tư Tần và anh ta nhìn nhau trong chốc lát, sau đó cô lại dời tầm mắt đến trên mặt Thượng Vân Xuyên: “Hai người đánh nhau sao?”
Thượng Vân Xuyên nhìn xuống đất, không nói lời nào.
Tư Tần trừng mắt nhìn anh sau đó nhíu mày lại, trầm giọng nói: “Trở về xử lý anh sau.” Sau đó lướt qua anh mà đi về phía Lục Ương vẫn đang nhìn cô.
Cô dừng lại ở bên cạnh ghế của Lục Ương: “Lục Ương, có thể hòa giải không?”
Không đợi Lục Ương kịp nói gì đó, Thượng Vân Xuyên đã đi tới kéo tay Tư Tần từ phía sau, anh không đồng ý với quyết định này. Tư Tần thậm chí còn không quay đầu lại, sắc mặt không hề gợn sóng.
Lục Ương nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, khóe miệng đột nhiên giật giật: “Là ám chỉ anh với cậu ta, hay là em với anh?”
Thượng Vân Xuyên rùng mình, ánh mắt sắc bén quét qua anh ta.
Tư Tần hít một hơi thật sâu: “Là chuyện đánh nhau.”
Lục Ương gật đầu: “Ồ.”
Sau đó, anh ta nhìn xung quanh, quan sát một hồi, cuối cùng lại dừng lại trên khuôn mặt Tư Tần. Anh ta mỉm cười, một nụ cười có chút ảm đạm: “Được.”
Tư Tần lẳng lặng đứng tại chỗ. Lục Ương chậm rãi nhíu mày, dường như có chút nghi ngờ: “Tư Tần, có bao giờ anh từ chối yêu cầu của em sao?”
Tư Tần không phản ứng lại với những lời này, cô xoay người ngẩng đầu nhìn sắc mặt dần ảm đạm của Thượng Vân Xuyên, thấy Thượng Vân Xuyên vẫn không có ý định hòa giải, cô tức giận nói: “Anh định ngồi xổm ở trong đồn cảnh sát hai ngày sao?”
Vốn định sẽ kiên quyết không chịu mở miệng, nhưng khi thấy Tư Tần thật sự tức giận, Thượng Vân Xuyên nhanh chóng thu lại biểu cảm, thận trọng nhìn cô: “Anh hòa giải.”
Ra khỏi đồn cảnh sát, Thượng Vân Xuyên theo sát Tư Tần không rời, mấy lần định nắm lấy tay cô đều bị cô hất ra. Khi anh định một lần nữa tiến tới nắm lấy tay cô thì giọng nói khàn khàn của Lục Ương truyền đến: “Tư Tần.”
Hai người cùng quay đầu lại, Lục Ương bước xuống bậc thang, đứng đối mặt với Tư Tần: “Có thể nói chuyện một mình được không?”
Cơ bắp toàn thân Thượng Vân Xuyên thoáng chốc siết chặt lại. Khi anh nắm chặt tay lại chuẩn bị bước tới chắn trước mặt Tư Tần thì tư Tần đã kịp thời giữ chặt tay anh, sau đó nói với Lục Ương: “Được.”
Thượng Vân Xuyên nghe vậy liền cúi đầu nhìn cô, mày nhăn chặt lại đến mức có thể bóp chết một con ruồi. Tư Tần nhận được ánh mắt của Thượng Vân Xuyên thì khẽ cười: “Anh đi mua đồ ăn sáng đi, mua xong thì đợi em ở cổng tiểu khu, chúng ta cùng nhau về nhà.”
Thượng Vân Xuyên biết chuyện này là không thể tránh khỏi, nhưng trong lòng vẫn là không cam tâm.
Anh đứng đó nhìn bóng lưng bọn họ dần biến mất ở chỗ rẽ, vết thương khắp người bắt đầu đau nhức.
***
Đã gần 10 giờ sáng, người và xe ra vào tấp nập.
Trong góc quán cà phê, ánh mặt trời chiếu xuống trên bàn cũng không thể xua tan được sương mù giữa hai người.
Lục Ương nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, sau đó nói bằng giọng gần như không thể nghe thấy được: “Tại sao lại như vậy?”
Tư Tần ngồi bất động ở phía đối diện anh ta, ngước mắt lên nhìn anh ta rồi lại rũ mắt nhìn ly cà phê trước mặt.
Lục Ương quay đầu lại, nói: “Tần Tần, anh không tốt ở chỗ nào sao?”
Nhìn thấy Tư Tần im lặng, sự đau khổ trong đáy mắt Lục Ương càng lộ ra rõ ràng hơn, anh ta vẫn không ngừng truy hỏi cô: “Chỗ nào không tốt chứ…”
Mèo con trong quán cà phê nhàn nhã đi tới, chen vào giữa các ghế ngồi, nhưng khi nhìn thấy hai người ở trong góc này, nó cảnh giác xoay người đi, sau đó nằm xuống, quan sát hướng này.
“Lục Ương.” Tư Tần mở miệng khi mũi bắt đầu cay cay: “Là tôi có lỗi với anh.”
Trong lòng Lục Ương tràn đầy cảm giác ớn lạnh, lạnh đến mức càng làm cho vẻ ấm áp trong mắt anh ta lộ ra rõ ràng hơn.
Điều này còn tàn nhẫn và ám ảnh hơn nhiều so với việc thừa nhận rằng đó chỉ là một việc ngoài ý muốn. Lần đầu tiên anh ta phát hiện ra, Tư Tần cũng là một người tàn nhẫn như vậy.
Tư Tần nhắm mắt lại.
Có lẽ chỉ có mình cô biết, cô xin lỗi anh ta vì chưa bao giờ thật sự yêu anh ta trong nhiều năm như vậy.
Lục Ương hầu như không phản ứng lại, cứng đờ người ngồi ở chỗ của mình.
Tư Tần hít sâu mấy hơi, cố gắng đè nén sự bất ổn trong giọng nói: “Nếu cả hai đều không có tình cảm với nhau thì không cần phải lãng phí thời gian như vậy đâu.”
Lục Ương ngẩng đầu, đột nhiên bật cười: “Là cả hai không có tình cảm với nhau, hay là em không có tình cảm gì với anh?”
Tư Tần dường như không muốn nói gì thêm, chỉ nhận lấy câu nói đó của anh ta: “Đúng vậy, là tôi không muốn phí thời gian với anh nữa.”
Tư Tần rất kỳ lạ, rõ ràng là cô không hề có cảm giác khó có thể dứt bỏ, nhưng nước mắt bỗng rơi xuống sau khi cô nói xong câu này. Chỉ là gương mặt cô lại bình thản đến nỗi như là người khác đang khóc chứ không phải cô.
Lục Ương nhìn cô chằm chằm, huyệt thái dương vẫn không ngừng nhảy lên, khóe mắt đỏ bừng. Giọng nói của anh ta có chút khàn, nghiến rằng nói: “Anh nói em phải tốn phí thời gian với anh sao?”
Tư Tần nhắm mắt lại, giơ tay lên lau sạch nước mắt trên gương mặt, mở mắt ra nhìn chằm chằm mặt bàn, không nói gì.
“Anh nói em phải tốn phí thời gian với anh sao!” Lục Ương đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, hai bàn tay trên bàn đã siết chặt đến trắng bệch.
Quán cà phê yên tĩnh bỗng nhiên bị tiếng gầm đột ngột vang lên quấy nhiễu, có vài người nhìn về hướng này.
Cả người Lục Ương khẽ run lên: “5 năm, Tư Tần, 5 năm… Rốt cuộc em coi anh là cái gì vậy?”
Lúc này, Tư Tần mới nhận ra, có lẽ Lục Ương luôn biết rằng cô không thích anh ta nhiều như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.