Chương 14: “Tần Tần, em không muốn anh sao?”
Niệm Tị
06/07/2021
Editor: YuuThượng Vân Xuyên đột nhiên tỉnh lại từ cơn hỗn loạn, một lúc sau mới đứng lên, cầm lấy áo khoác trên lưng ghế, tỏ ra như không có chuyện gì, nói: “Được, để anh đưa em về.”
Tư Tần lắc đầu: “Em có lái xe tới.”
Thượng Vân Xuyên im lặng. Lúc Tư Tần vừa định xoay người rời đi, anh mới mở miệng nói: “Vậy em đưa anh về đi.”
Tư Tần cho rằng mình nghe nhầm, cô chớp mắt: “Gì cơ?”
“Đưa anh về,” Thượng Vân Xuyên lặp lại, sau đó dừng lại một lúc rồi mới bổ sung thêm một câu: “Có thể không?”
“Không phải anh lái xe tới sao?” Vừa rồi còn nói muốn đưa cô về.
Thượng Vân Xuyên nhìn thẳng vào cô: “Sắp hết xăng.”
Tư Tần nói không nên lời. Đây là cái cớ thần kỳ gì vậy.
Nhưng thôi, nhìn bộ dạng nghiêm túc nói những lời này của anh cũng khá thú vị. Vì vậy, Tư Tần cười thầm một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: “Vậy, em miễn cưỡng đưa anh về.”
Thượng Vân Xuyên liền yên tâm mà ngồi ở vị trí ghế phụ, cùi chỏ thì chống lên cửa sổ còn bàn tay thì chống cằm, yên lặng nhìn con đường phía trước, còn Tư Tần thì nghiêm túc lái xe. Cả hai đều không nói gì kể từ khi cô hỏi địa chỉ của Thượng Vân Xuyên.
Đèn neon bên đường sáng lên, ngoài cửa sổ là những chiếc xe nhiều màu sắc. Tư Tần không thích nghe đài hoặc âm nhạc trong lúc lái xe, cho nên bên trong xe lúc này chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Tư Tần phát hiện ra mình không hề thấy ngượng ngùng mà chỉ cảm thấy kỳ lạ. Rõ ràng cô không hẳn là quen biết với Thượng Vân Xuyên, nhưng bọn họ lại có thể tự nhiên ở trong cùng một không gian mà không cần phải nói chuyện khó xử với nhau. Có lẽ, điều này liên quan đến chuyện đã xảy ra ở trường học mà bọn họ vừa nhắc đến.
Xe đến tiểu khu nơi Thượng Vân Xuyên sinh sống. Tư Tần lái xe vào gara, tắt máy đi rồi cởi dây an toàn.
Thượng Vân Xuyên vẫn nhìn về phía trước, phải một lúc sau anh mới cởi dây an toàn ra.
Lúc đó Tư Tần vừa hay nhận được một cuộc điện thoại liên quan đến công việc. Cô nói chuyện mất khoảng vài phút, sau khi cúp điện thoại lại nhìn Thượng Vân Xuyên vẫn đang ngồi ở đó. Thượng Vân Xuyên cảm nhận được cô đang nhìn mình thì quay đầu sang nhìn cô. Cô vẫn đang cầm điện thoại chưa buông xuống, trên mặt lộ ra vẻ nghi vấn.
Thượng Vân Xuyên rũ mắt thu hồi lại ánh mắt của mình, sau đó xoay người mở cửa bước ra ngoài.
Tư Tần lại vặn chìa khóa, chuẩn bị lái xe ra ngoài.
Vừa định khởi động xe, Tư Tần liếc nhìn thấy một chiếc điện thoại bị mắc kẹt ở giữa ghế ngồi. Cô cầm lên xem, sau đó lại nhìn Thượng Vân Xuyên đang đứng trước cửa thang máy trong gara, cửa thang máy từ từ mở ra.
Tư Tần nhanh chóng cởi dây an toàn, cầm lấy điện thoại rồi xuống xe, vừa chạy về phía Thượng Vân Xuyên vừa gọi tên anh.
Thượng Vân Xuyên vừa định bước chân vào thang máy liền nghe thấy tiếng gọi của Tư Tần. Anh quay đầu lại, một bóng dáng mảnh mai đang chạy về phía anh, một lát sau mới dừng lại trước mặt anh.
Tư Tần vươn bàn tay đang cầm điện thoại về phía trước, thở hổn hển nói gì đó, đáng tiếc là Thượng Vân Xuyên không nghe thấy một câu nào. Anh chỉ nhìn biểu cảm sống động trên gương mặt cô, môi cô không ngừng mấp máy, giống như đang lẩm nhẩm chuyện gì đó.
Tư Tần vốn định đưa điện thoại cho Thượng Vân Xuyên, nào ngờ anh vẫn thất thần không cầm lấy nó. Cô thấy trên người anh không có túi áo, vì vậy cô đành phải kéo một cái tay đang được xắn cổ tay áo lên, đặt điện thoại vào trong lòng bàn tay anh.
Cô vừa định thu tay lại thì đột nhiên bị nắm lấy. Bàn tay của Thượng Vân Xuyên vừa giữ điện thoại vừa nắm lấy tay cô.
Tim Tư Tần đột nhiên nhảy dựng lên, vô thức ngẩng đầu lên nhìn.
Đúng lúc này, Thượng Vân Xuyên đột nhiên kéo cô lại, ôm chặt lấy eo cô rồi hôn xuống môi cô.
Tư Tần sững sờ mất một hồi lâu, sau khi phản ứng lại cô bắt đầu giãy giụa, đôi tay chống lên vai của anh đẩy anh ra, đầu nghiêng sang một bên để tránh. Nhưng Thượng Vân Xuyên lại trực tiếp xoay người đè cô lên bức tường phía sau, giữ chặt đầu cô tiếp tục hôn.
Tư Tần cũng không biết cô đã ngừng giãy giụa từ lúc nào, chỉ biết khi ý thức của cô tập trung trở lại, cô đã ôm cổ Thượng Vân Xuyên, bị anh đẩy vào trong thang máy, môi của hai người vẫn quấn lấy nhau.
Thang máy “Đing” một tiếng, cửa mở ra, Thượng Vân Xuyên cũng dần dần giảm bớt sức lực rồi rời khỏi môi Tư Tần. Anh mở to mắt rồi rũ mắt nhìn cô, một tay rời khỏi eo cô, tay còn lại giữ cửa thang máy để ngăn nó đóng lại.
Tư Tần cúi đầu thở hổn hển. Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thượng Vân Xuyên từ trên đỉnh đầu truyền tới: “Tới rồi.”
Không đợi Tư Tần nói gì đó, giọng nói kia lại vang lên một lần nữa: “Vào ngồi chứ?”
Tư Tần ngẩng đầu từ trong lồng ngực Thượng Vân Xuyên, nhìn anh bằng đôi mắt cố chấp.
Bàn tay kia ngày càng siết chặt lấy eo cô.
Cuối cùng cô cũng gật đầu.
Đêm nay đã được định sẵn là khó có thể bình yên chìm vào giấc ngủ. Tư Tần tỉnh táo và chìm đắm với Thượng Vân Xuyên hết lần này đến lần khác, nhưng trong đầu cô luôn nhớ tới lần đầu tiên không hề báo trước cùng với Lục Ương.
Lúc đó cô còn mấy tháng nữa là phải đi nước ngoài học cao học. Lục Ương thì mới dọn đến căn hộ hai phòng ngủ mới mua, anh ta nán lại một lúc lâu, không ngừng nói một lần, một lần thôi với cô, cuối cùng Tư Tần rốt cuộc cũng hiểu anh ta muốn sống chung.
Thật ra Tư Tần có chút bài xích. Cô không thích người khác quấy rầy mình, thời gian ở một mình đặc biệt quan trọng và quý giá đối với cô. Phần lớn thời gian rảnh rỗi ngày thường của cô đã bị Lục Ương cưỡng bức lấy đi rồi, nếu sống chung cùng nhau lần nữa mà chỉ nghĩ đến chuyện này thì thật sự rất mệt mỏi.
Nhưng khi cô còn chưa kịp nói ra những lời này, nhìn thấy ánh mắt đầy thận trọng của Lục Ương, cô đã quyết định không nói ra.
Không nói nên lời trong một lúc, cả hai đều im lặng. Lục Ương căng thẳng nhìn cô, một lúc sau đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, anh ta giơ một tay lên thề: “Tần Tần, em đừng hiểu lầm, anh sẽ không làm gì cả. Chúng ta có thể ngủ riêng.”
Tư Tần chưa hoàn thành tốt việc xây dựng tinh thần trong lòng, lại nghĩ cũng không cần phải làm như vậy, cô cân nhắc một ngày rồi đồng ý.
Nhưng Lục Ương đã trộm lên giường của cô vào đêm cô chuyển đi.
Tư Tần vừa tắm xong, cô xốc chăn bông lên chuẩn bị ngồi vào thì một sinh vật giới tính nam to lớn đột nhiên chui ra ôm lấy cô rồi đè cô xuống giường, tứ chi cứng cáp của anh ta khiến cô không thể cử động được, mà cô vốn nổi tiếng là người sợ hãi khi ngủ một mình.
Nhưng thật ra Lục Ương không làm gì cả, cả đêm chỉ ôm cô ngủ, sau đó về sau bọn họ cũng sống như thể căn nhà đó chỉ có một phòng ngủ.
Một ngày nào đó của mấy tuần sau, Lục Ương uống chút rượu trong đám cưới của người thân, 10 giờ hơn mới lảo đảo trở về chỗ ở, vừa vào cửa đã nằm ngửa ra sàn thành hình chữ X. Tư Tần nghe thấy tiếng động thì đi từ trong phòng ngủ ra, cô không nói nên lời mà kéo anh ta lên ghế sofa, sau đó dự định sẽ vào phòng bếp pha cho anh ta một ly nước ấm. Cô vừa định đứng dậy thì bị anh ta kéo vào trong lòng, cô chỉ có thể dùng cái tư thể khó có thể nói được là nửa quỳ trên thành ghế sofa, nằm trên ngực anh ta.
Thật ra Lục Ương không say lắm, cũng không đến mức say không biết trời trăng gì. Anh ta vừa vào cửa liền nằm xuống đất gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng chỉ muốn kéo Tư Tần ra ngoài chăm sóc anh ta.
“Tần Tần.”
Tư Tần cảm thấy lồng ngực bên dưới tai mình khẽ rung động, cô khẽ nói “Vâng”.
“Hôn lễ hôm nay rất đẹp.”
“Vâng.”
“Chú rể đã thực sự khóc khi nhìn thấy cô dâu tiến về phía mình.”
Tư Tần xê dịch mặt, điều chỉnh lại tư thế nằm.
“Cô dâu là em họ của anh, trước đây anh cũng không thích con bé lắm, anh cảm thấy con bé này đặc biệt khó ưa, không ngờ lúc mặc váy cưới vào lại xinh đẹp như vậy.”
Lục Ương đưa một tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tư Tần, vỗ thật lâu, trong giọng nói của anh ta có chút khao khát: “Tư Tần của chúng ta mặc váy cưới vào chắn chắn rất đẹp.”
Tư Tần chớp đôi mắt to quay đầu nhìn sang bàn trà, trong lòng dường như dâng lên cảm xúc không rõ ràng lắm.
Lục Ương có chút không phục, ậm ừ nói: “Hôn lễ của chúng ta chắc chắn đẹp hơn bọn họ gấp trăm lần.” Anh ta cười hai tiếng rồi nói thêm: “Bởi vì không chỉ có cô dâu đẹp đến mức người khác cũng thấy xấu hổ, mà còn có chú rể đẹp trai đến nỗi người khác cũng phải thấy tức giận.”
Tư Tần bị giọng điệu của anh ta chọc cười, chưa kịp cười xong, cô liền phát hiện ra eo mình lạnh toát, một bàn tay đang luồn vào từ vạt áo của cô.
Cô nhanh chóng tóm lấy bàn tay không yên phận kia, nhưng lại bị Lục Ương trực tiếp thay đổi tư thế đè lên sofa.
Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt phía trên, có phần yếu ớt.
“Tần Tần.” Lục Ương nghiêng người đến gần, mùi rượu liền ập xuống mặt cô. Anh ta nói nhỏ vào tai cô: “Em không muốn anh sao?”
Sau đó, Lục Ương dễ dàng khống chế được cô, có lẽ là do lúc đó cô đã mềm lòng một chút trước giọng điệu có chút tủi thân và bất an của anh ta. Sau khi ỡm ờ một lúc hai người liền đi tới bước cuối cùng, từ ghế sofa vào trong phòng ngủ.
Hiển nhiên Lục Ương không phải là lần đầu tiên. Kỹ xảo của anh khá tốt, ít nhất Tư Tần không cảm thấy khó chịu, thậm chí đến hiệp hai còn rất thích thú. Sáng hôm sau, Lục Ương vẫn ôm chặt cô từ phía sau khiến cô ở trong cơn mơ vẫn cảm thấy khó thở muốn chết. Sau khi mở mắt ra, cô phải gỡ tay chân anh ta ra mất một lúc lâu, sau đó đánh thức anh ta dậy rồi tự giải cứu chính mình. Lục Ương tỉnh dậy lại sấn tới muốn tiếp tục, nhưng Tư Tần hung hăng trừng mắt với anh ta, lúc này anh ta mới ngoan ngoãn nằm xuống.
Sau khi đã “khai trai” thì không dễ dàng gì để quay lại trạng thái âu yếm một lần nữa. Lục Ương rất coi trọng chuyện tình dục, Tư Tần không chỉ bị anh ta quấy rầy vào ban đêm, hơn nữa ban ngày chỉ cần không để ý một chút liền bị anh ta đòi hỏi thẳng thừng.
Tư Tần thật sự chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy. Cô thừa nhận rằng thỉnh thoảng trong quá trình cô cũng đạt được sự vui sướng, nhưng khi bắt đầu và sau khi kết thúc, đó là một sự kiệt sức khó có thể diễn tả được. Cô không hiểu tại sao lại như vậy, rõ ràng hai người mới chỉ hẹn hò được hai năm, Lục Ương cũng là bạn trai đứng đắn của cô, hơn nữa anh ta còn cao ráo, đẹp trai, ngoan ngoãn. Nhưng tại sao cô lại có vẻ không thể toàn tâm toàn ý làm chuyện đó với anh ta, cô chỉ cảm thấy giấc ngủ của cô không đủ.
Bẫng đi một thời gian, một buổi tối nọ, Tư Tần vừa tắm xong bước ra liền bị anh ta bế lên, lúc này cô mới lên tiếng.
“Lục Ương, từ từ đã ——” Tư Tần nằm trên giường, một tay chống lên ngực Lục Ương: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Lục Ương chống tay ở bên người cô, nghiêng đầu khó hiểu nhìn cô: “Làm sao vậy?”
“Nếu em nói hôm nay em chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, anh có thể đồng ý với em không?” Tư Tần đã chuẩn bị trước ám chỉ mơ hồ rằng nếu Lục Ương hiểu được điều đó, có thể giảm bớt tần suất và cường độ, vậy cô có thể lùi một bước mà chiều anh ta.
Lục Ương cười: “Tần Tần, vận động trước khi đi ngủ mới có thể ngủ ngon được.”
Tư Tần nghĩ thầm, còn lâu mới như vậy.
Cô còn chưa kịp mở miệng đáp lại thì Lục Ương đã rướn xuống định hôn cô. Tư Tần vội nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Dừng lại đã!”
Nhưng dường như Lục Ương không nghe thấy được, bàn tay của anh ta vẫn linh hoạt đi vào bên trong từ vạt áo của Tư Tần, nâng eo cô lên rồi đẩy quần áo của cô lên.
Tư Tần thật sự cảm thấy vô lực, cô đang làm gì vậy? Bị tra tấn sao?
Vì vậy, cô dùng hết sức đá vào đầu gối anh ta. Lục Ương bị đau liền buông tay ra, quỳ trên giường ôm lấy đầu gối mà nhìn cô, ánh mắt đầy trông mong.
Tư Tần kéo quần áo xuống, sửa sang lại mái tóc bị rối tung, nhìn Lục Ương: “Em đã nói dừng lại rồi, anh còn giả bộ không nghe thấy sao?”
Lục Ương chớp mắt hai cái, có chút uất ức: “Anh cho rằng đấy là tình thú…”
Tư Tần không nói nên lời.
Hai bên đều rơi vào trạng thái im lặng một hồi lâu. Lục Ương cúi người muốn bò tới gần, lại bị Tư Tần cảnh giác giơ tay ngăn cản: “Đừng tới đây vội, chúng ta nói chuyện đã.”
Lục Ương liền dừng động tác lại, ngồi yên ở chỗ cũ. Tư Tần nhìn áo choàng tắm mở gần hết ra cùng mái tóc hơi ướt sũng của anh ta, cuối cùng cô cũng không thể nói thẳng ra.
“Lục Ương, em không nói đùa với anh, cũng không phải là tình thú cái gì cả. Em thật sự muốn ngủ một giấc thật ngon, có thể… Ngủ nhiều hơn một chút… Ý em là, anh không cảm thấy chúng ta… Làm quá nhiều sao?” Tư Tần nói đến những chữ cuối thì hơi đỏ mặt, vẻ mặt cũng mất tự nhiên.
“Nhiều sao?” Lục Ương mở miệng: “Không nhiều lắm đâu. Không phải chúng ta vẫn còn trẻ sao, năng lượng tràn đầy cũng là chuyện bình thường.”
Đó là anh, Tư Tần nghĩ. Năng lượng của cô không tràn đầy chút nào cả.
“Lục Ương, chúng ta cứ nằm thôi, được không?” Tư Tần chán nản nói.
Lục Ương nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Tư Tần, cuối cùng cũng nhận ra cô thật sự đang nói chuyện với anh ta về chuyện giường chiếu. Vì vậy, anh ta dịch tới một chút, mở miệng nói một cách không xác định: “Tần Tần, em nghiêm túc sao?”
Tư Tần liếc anh ta một cái, không nói lời nào.
Lần này Lục Ương cũng không còn ảo tượng hão huyền điều gì nữa, anh ta sửng sốt một hồi lâu rồi gãi gãi tóc. Hai tay anh ta dừng ở trên tóc, nhất thời không biết là do khó chịu hay là trách cứ nhiều hơn.
***
9 giờ 30 phút tối, khách sạn Hải Thành.
Lục Ương lau tóc ra mở cửa phòng, liền nhìn thấy La Thư cười ngọt ngào nhìn anh ta, giơ đồ ăn khuya trong tay lên: “Đồ ăn vặt đặc biệt ở đây nè, vẫn còn nóng.”
Lục Ương ngồi ở cuối giường tiếp tục lau tóc, một lát sau, trên tay bỗng nhiên thấy ấm lên, anh ta cũng tự nhiên mà buông tay ra, để người bên cạnh cầm lấy khăn trong tay anh ta rồi nhẹ nhàng lau tóc cho anh ta.
Sau khi lau khô một nửa, La Thư lại sấy tóc cho anh ta. Ngón tay cô ta xen vào mái tóc anh ta, vừa vuốt chải vừa mát xa. Lục Ương nhắm mắt lại, có vẻ vô cùng thoải mái.
La Thư nhìn chằm chằm vào sườn mặt của anh ta, biểu cảm khó nén được sự dịu dàng. Lần này khác với mọi khi, mấy người trong nhóm đều ở cùng một tầng, bọn họ cũng không thể trắng trợn như vậy được. Nhất là mấy hôm trước Tư Tần còn ở sân bay cùng Lục Ương tình chàng ý thiếp, bộ dạng trông có vẻ khó xa cách được. La Thư luôn muốn chứng minh điều gì đó.
Cô ta cảm thấy hình như Lục Ương cũng thích ở với cô ta.
Ý tưởng này trở nên rõ ràng hơn khi Lục Ương không ngăn cô ta đẩy anh ta xuống giường.
Tư Tần lắc đầu: “Em có lái xe tới.”
Thượng Vân Xuyên im lặng. Lúc Tư Tần vừa định xoay người rời đi, anh mới mở miệng nói: “Vậy em đưa anh về đi.”
Tư Tần cho rằng mình nghe nhầm, cô chớp mắt: “Gì cơ?”
“Đưa anh về,” Thượng Vân Xuyên lặp lại, sau đó dừng lại một lúc rồi mới bổ sung thêm một câu: “Có thể không?”
“Không phải anh lái xe tới sao?” Vừa rồi còn nói muốn đưa cô về.
Thượng Vân Xuyên nhìn thẳng vào cô: “Sắp hết xăng.”
Tư Tần nói không nên lời. Đây là cái cớ thần kỳ gì vậy.
Nhưng thôi, nhìn bộ dạng nghiêm túc nói những lời này của anh cũng khá thú vị. Vì vậy, Tư Tần cười thầm một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: “Vậy, em miễn cưỡng đưa anh về.”
Thượng Vân Xuyên liền yên tâm mà ngồi ở vị trí ghế phụ, cùi chỏ thì chống lên cửa sổ còn bàn tay thì chống cằm, yên lặng nhìn con đường phía trước, còn Tư Tần thì nghiêm túc lái xe. Cả hai đều không nói gì kể từ khi cô hỏi địa chỉ của Thượng Vân Xuyên.
Đèn neon bên đường sáng lên, ngoài cửa sổ là những chiếc xe nhiều màu sắc. Tư Tần không thích nghe đài hoặc âm nhạc trong lúc lái xe, cho nên bên trong xe lúc này chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Tư Tần phát hiện ra mình không hề thấy ngượng ngùng mà chỉ cảm thấy kỳ lạ. Rõ ràng cô không hẳn là quen biết với Thượng Vân Xuyên, nhưng bọn họ lại có thể tự nhiên ở trong cùng một không gian mà không cần phải nói chuyện khó xử với nhau. Có lẽ, điều này liên quan đến chuyện đã xảy ra ở trường học mà bọn họ vừa nhắc đến.
Xe đến tiểu khu nơi Thượng Vân Xuyên sinh sống. Tư Tần lái xe vào gara, tắt máy đi rồi cởi dây an toàn.
Thượng Vân Xuyên vẫn nhìn về phía trước, phải một lúc sau anh mới cởi dây an toàn ra.
Lúc đó Tư Tần vừa hay nhận được một cuộc điện thoại liên quan đến công việc. Cô nói chuyện mất khoảng vài phút, sau khi cúp điện thoại lại nhìn Thượng Vân Xuyên vẫn đang ngồi ở đó. Thượng Vân Xuyên cảm nhận được cô đang nhìn mình thì quay đầu sang nhìn cô. Cô vẫn đang cầm điện thoại chưa buông xuống, trên mặt lộ ra vẻ nghi vấn.
Thượng Vân Xuyên rũ mắt thu hồi lại ánh mắt của mình, sau đó xoay người mở cửa bước ra ngoài.
Tư Tần lại vặn chìa khóa, chuẩn bị lái xe ra ngoài.
Vừa định khởi động xe, Tư Tần liếc nhìn thấy một chiếc điện thoại bị mắc kẹt ở giữa ghế ngồi. Cô cầm lên xem, sau đó lại nhìn Thượng Vân Xuyên đang đứng trước cửa thang máy trong gara, cửa thang máy từ từ mở ra.
Tư Tần nhanh chóng cởi dây an toàn, cầm lấy điện thoại rồi xuống xe, vừa chạy về phía Thượng Vân Xuyên vừa gọi tên anh.
Thượng Vân Xuyên vừa định bước chân vào thang máy liền nghe thấy tiếng gọi của Tư Tần. Anh quay đầu lại, một bóng dáng mảnh mai đang chạy về phía anh, một lát sau mới dừng lại trước mặt anh.
Tư Tần vươn bàn tay đang cầm điện thoại về phía trước, thở hổn hển nói gì đó, đáng tiếc là Thượng Vân Xuyên không nghe thấy một câu nào. Anh chỉ nhìn biểu cảm sống động trên gương mặt cô, môi cô không ngừng mấp máy, giống như đang lẩm nhẩm chuyện gì đó.
Tư Tần vốn định đưa điện thoại cho Thượng Vân Xuyên, nào ngờ anh vẫn thất thần không cầm lấy nó. Cô thấy trên người anh không có túi áo, vì vậy cô đành phải kéo một cái tay đang được xắn cổ tay áo lên, đặt điện thoại vào trong lòng bàn tay anh.
Cô vừa định thu tay lại thì đột nhiên bị nắm lấy. Bàn tay của Thượng Vân Xuyên vừa giữ điện thoại vừa nắm lấy tay cô.
Tim Tư Tần đột nhiên nhảy dựng lên, vô thức ngẩng đầu lên nhìn.
Đúng lúc này, Thượng Vân Xuyên đột nhiên kéo cô lại, ôm chặt lấy eo cô rồi hôn xuống môi cô.
Tư Tần sững sờ mất một hồi lâu, sau khi phản ứng lại cô bắt đầu giãy giụa, đôi tay chống lên vai của anh đẩy anh ra, đầu nghiêng sang một bên để tránh. Nhưng Thượng Vân Xuyên lại trực tiếp xoay người đè cô lên bức tường phía sau, giữ chặt đầu cô tiếp tục hôn.
Tư Tần cũng không biết cô đã ngừng giãy giụa từ lúc nào, chỉ biết khi ý thức của cô tập trung trở lại, cô đã ôm cổ Thượng Vân Xuyên, bị anh đẩy vào trong thang máy, môi của hai người vẫn quấn lấy nhau.
Thang máy “Đing” một tiếng, cửa mở ra, Thượng Vân Xuyên cũng dần dần giảm bớt sức lực rồi rời khỏi môi Tư Tần. Anh mở to mắt rồi rũ mắt nhìn cô, một tay rời khỏi eo cô, tay còn lại giữ cửa thang máy để ngăn nó đóng lại.
Tư Tần cúi đầu thở hổn hển. Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thượng Vân Xuyên từ trên đỉnh đầu truyền tới: “Tới rồi.”
Không đợi Tư Tần nói gì đó, giọng nói kia lại vang lên một lần nữa: “Vào ngồi chứ?”
Tư Tần ngẩng đầu từ trong lồng ngực Thượng Vân Xuyên, nhìn anh bằng đôi mắt cố chấp.
Bàn tay kia ngày càng siết chặt lấy eo cô.
Cuối cùng cô cũng gật đầu.
Đêm nay đã được định sẵn là khó có thể bình yên chìm vào giấc ngủ. Tư Tần tỉnh táo và chìm đắm với Thượng Vân Xuyên hết lần này đến lần khác, nhưng trong đầu cô luôn nhớ tới lần đầu tiên không hề báo trước cùng với Lục Ương.
Lúc đó cô còn mấy tháng nữa là phải đi nước ngoài học cao học. Lục Ương thì mới dọn đến căn hộ hai phòng ngủ mới mua, anh ta nán lại một lúc lâu, không ngừng nói một lần, một lần thôi với cô, cuối cùng Tư Tần rốt cuộc cũng hiểu anh ta muốn sống chung.
Thật ra Tư Tần có chút bài xích. Cô không thích người khác quấy rầy mình, thời gian ở một mình đặc biệt quan trọng và quý giá đối với cô. Phần lớn thời gian rảnh rỗi ngày thường của cô đã bị Lục Ương cưỡng bức lấy đi rồi, nếu sống chung cùng nhau lần nữa mà chỉ nghĩ đến chuyện này thì thật sự rất mệt mỏi.
Nhưng khi cô còn chưa kịp nói ra những lời này, nhìn thấy ánh mắt đầy thận trọng của Lục Ương, cô đã quyết định không nói ra.
Không nói nên lời trong một lúc, cả hai đều im lặng. Lục Ương căng thẳng nhìn cô, một lúc sau đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, anh ta giơ một tay lên thề: “Tần Tần, em đừng hiểu lầm, anh sẽ không làm gì cả. Chúng ta có thể ngủ riêng.”
Tư Tần chưa hoàn thành tốt việc xây dựng tinh thần trong lòng, lại nghĩ cũng không cần phải làm như vậy, cô cân nhắc một ngày rồi đồng ý.
Nhưng Lục Ương đã trộm lên giường của cô vào đêm cô chuyển đi.
Tư Tần vừa tắm xong, cô xốc chăn bông lên chuẩn bị ngồi vào thì một sinh vật giới tính nam to lớn đột nhiên chui ra ôm lấy cô rồi đè cô xuống giường, tứ chi cứng cáp của anh ta khiến cô không thể cử động được, mà cô vốn nổi tiếng là người sợ hãi khi ngủ một mình.
Nhưng thật ra Lục Ương không làm gì cả, cả đêm chỉ ôm cô ngủ, sau đó về sau bọn họ cũng sống như thể căn nhà đó chỉ có một phòng ngủ.
Một ngày nào đó của mấy tuần sau, Lục Ương uống chút rượu trong đám cưới của người thân, 10 giờ hơn mới lảo đảo trở về chỗ ở, vừa vào cửa đã nằm ngửa ra sàn thành hình chữ X. Tư Tần nghe thấy tiếng động thì đi từ trong phòng ngủ ra, cô không nói nên lời mà kéo anh ta lên ghế sofa, sau đó dự định sẽ vào phòng bếp pha cho anh ta một ly nước ấm. Cô vừa định đứng dậy thì bị anh ta kéo vào trong lòng, cô chỉ có thể dùng cái tư thể khó có thể nói được là nửa quỳ trên thành ghế sofa, nằm trên ngực anh ta.
Thật ra Lục Ương không say lắm, cũng không đến mức say không biết trời trăng gì. Anh ta vừa vào cửa liền nằm xuống đất gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng chỉ muốn kéo Tư Tần ra ngoài chăm sóc anh ta.
“Tần Tần.”
Tư Tần cảm thấy lồng ngực bên dưới tai mình khẽ rung động, cô khẽ nói “Vâng”.
“Hôn lễ hôm nay rất đẹp.”
“Vâng.”
“Chú rể đã thực sự khóc khi nhìn thấy cô dâu tiến về phía mình.”
Tư Tần xê dịch mặt, điều chỉnh lại tư thế nằm.
“Cô dâu là em họ của anh, trước đây anh cũng không thích con bé lắm, anh cảm thấy con bé này đặc biệt khó ưa, không ngờ lúc mặc váy cưới vào lại xinh đẹp như vậy.”
Lục Ương đưa một tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tư Tần, vỗ thật lâu, trong giọng nói của anh ta có chút khao khát: “Tư Tần của chúng ta mặc váy cưới vào chắn chắn rất đẹp.”
Tư Tần chớp đôi mắt to quay đầu nhìn sang bàn trà, trong lòng dường như dâng lên cảm xúc không rõ ràng lắm.
Lục Ương có chút không phục, ậm ừ nói: “Hôn lễ của chúng ta chắc chắn đẹp hơn bọn họ gấp trăm lần.” Anh ta cười hai tiếng rồi nói thêm: “Bởi vì không chỉ có cô dâu đẹp đến mức người khác cũng thấy xấu hổ, mà còn có chú rể đẹp trai đến nỗi người khác cũng phải thấy tức giận.”
Tư Tần bị giọng điệu của anh ta chọc cười, chưa kịp cười xong, cô liền phát hiện ra eo mình lạnh toát, một bàn tay đang luồn vào từ vạt áo của cô.
Cô nhanh chóng tóm lấy bàn tay không yên phận kia, nhưng lại bị Lục Ương trực tiếp thay đổi tư thế đè lên sofa.
Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt phía trên, có phần yếu ớt.
“Tần Tần.” Lục Ương nghiêng người đến gần, mùi rượu liền ập xuống mặt cô. Anh ta nói nhỏ vào tai cô: “Em không muốn anh sao?”
Sau đó, Lục Ương dễ dàng khống chế được cô, có lẽ là do lúc đó cô đã mềm lòng một chút trước giọng điệu có chút tủi thân và bất an của anh ta. Sau khi ỡm ờ một lúc hai người liền đi tới bước cuối cùng, từ ghế sofa vào trong phòng ngủ.
Hiển nhiên Lục Ương không phải là lần đầu tiên. Kỹ xảo của anh khá tốt, ít nhất Tư Tần không cảm thấy khó chịu, thậm chí đến hiệp hai còn rất thích thú. Sáng hôm sau, Lục Ương vẫn ôm chặt cô từ phía sau khiến cô ở trong cơn mơ vẫn cảm thấy khó thở muốn chết. Sau khi mở mắt ra, cô phải gỡ tay chân anh ta ra mất một lúc lâu, sau đó đánh thức anh ta dậy rồi tự giải cứu chính mình. Lục Ương tỉnh dậy lại sấn tới muốn tiếp tục, nhưng Tư Tần hung hăng trừng mắt với anh ta, lúc này anh ta mới ngoan ngoãn nằm xuống.
Sau khi đã “khai trai” thì không dễ dàng gì để quay lại trạng thái âu yếm một lần nữa. Lục Ương rất coi trọng chuyện tình dục, Tư Tần không chỉ bị anh ta quấy rầy vào ban đêm, hơn nữa ban ngày chỉ cần không để ý một chút liền bị anh ta đòi hỏi thẳng thừng.
Tư Tần thật sự chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy. Cô thừa nhận rằng thỉnh thoảng trong quá trình cô cũng đạt được sự vui sướng, nhưng khi bắt đầu và sau khi kết thúc, đó là một sự kiệt sức khó có thể diễn tả được. Cô không hiểu tại sao lại như vậy, rõ ràng hai người mới chỉ hẹn hò được hai năm, Lục Ương cũng là bạn trai đứng đắn của cô, hơn nữa anh ta còn cao ráo, đẹp trai, ngoan ngoãn. Nhưng tại sao cô lại có vẻ không thể toàn tâm toàn ý làm chuyện đó với anh ta, cô chỉ cảm thấy giấc ngủ của cô không đủ.
Bẫng đi một thời gian, một buổi tối nọ, Tư Tần vừa tắm xong bước ra liền bị anh ta bế lên, lúc này cô mới lên tiếng.
“Lục Ương, từ từ đã ——” Tư Tần nằm trên giường, một tay chống lên ngực Lục Ương: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Lục Ương chống tay ở bên người cô, nghiêng đầu khó hiểu nhìn cô: “Làm sao vậy?”
“Nếu em nói hôm nay em chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, anh có thể đồng ý với em không?” Tư Tần đã chuẩn bị trước ám chỉ mơ hồ rằng nếu Lục Ương hiểu được điều đó, có thể giảm bớt tần suất và cường độ, vậy cô có thể lùi một bước mà chiều anh ta.
Lục Ương cười: “Tần Tần, vận động trước khi đi ngủ mới có thể ngủ ngon được.”
Tư Tần nghĩ thầm, còn lâu mới như vậy.
Cô còn chưa kịp mở miệng đáp lại thì Lục Ương đã rướn xuống định hôn cô. Tư Tần vội nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Dừng lại đã!”
Nhưng dường như Lục Ương không nghe thấy được, bàn tay của anh ta vẫn linh hoạt đi vào bên trong từ vạt áo của Tư Tần, nâng eo cô lên rồi đẩy quần áo của cô lên.
Tư Tần thật sự cảm thấy vô lực, cô đang làm gì vậy? Bị tra tấn sao?
Vì vậy, cô dùng hết sức đá vào đầu gối anh ta. Lục Ương bị đau liền buông tay ra, quỳ trên giường ôm lấy đầu gối mà nhìn cô, ánh mắt đầy trông mong.
Tư Tần kéo quần áo xuống, sửa sang lại mái tóc bị rối tung, nhìn Lục Ương: “Em đã nói dừng lại rồi, anh còn giả bộ không nghe thấy sao?”
Lục Ương chớp mắt hai cái, có chút uất ức: “Anh cho rằng đấy là tình thú…”
Tư Tần không nói nên lời.
Hai bên đều rơi vào trạng thái im lặng một hồi lâu. Lục Ương cúi người muốn bò tới gần, lại bị Tư Tần cảnh giác giơ tay ngăn cản: “Đừng tới đây vội, chúng ta nói chuyện đã.”
Lục Ương liền dừng động tác lại, ngồi yên ở chỗ cũ. Tư Tần nhìn áo choàng tắm mở gần hết ra cùng mái tóc hơi ướt sũng của anh ta, cuối cùng cô cũng không thể nói thẳng ra.
“Lục Ương, em không nói đùa với anh, cũng không phải là tình thú cái gì cả. Em thật sự muốn ngủ một giấc thật ngon, có thể… Ngủ nhiều hơn một chút… Ý em là, anh không cảm thấy chúng ta… Làm quá nhiều sao?” Tư Tần nói đến những chữ cuối thì hơi đỏ mặt, vẻ mặt cũng mất tự nhiên.
“Nhiều sao?” Lục Ương mở miệng: “Không nhiều lắm đâu. Không phải chúng ta vẫn còn trẻ sao, năng lượng tràn đầy cũng là chuyện bình thường.”
Đó là anh, Tư Tần nghĩ. Năng lượng của cô không tràn đầy chút nào cả.
“Lục Ương, chúng ta cứ nằm thôi, được không?” Tư Tần chán nản nói.
Lục Ương nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Tư Tần, cuối cùng cũng nhận ra cô thật sự đang nói chuyện với anh ta về chuyện giường chiếu. Vì vậy, anh ta dịch tới một chút, mở miệng nói một cách không xác định: “Tần Tần, em nghiêm túc sao?”
Tư Tần liếc anh ta một cái, không nói lời nào.
Lần này Lục Ương cũng không còn ảo tượng hão huyền điều gì nữa, anh ta sửng sốt một hồi lâu rồi gãi gãi tóc. Hai tay anh ta dừng ở trên tóc, nhất thời không biết là do khó chịu hay là trách cứ nhiều hơn.
***
9 giờ 30 phút tối, khách sạn Hải Thành.
Lục Ương lau tóc ra mở cửa phòng, liền nhìn thấy La Thư cười ngọt ngào nhìn anh ta, giơ đồ ăn khuya trong tay lên: “Đồ ăn vặt đặc biệt ở đây nè, vẫn còn nóng.”
Lục Ương ngồi ở cuối giường tiếp tục lau tóc, một lát sau, trên tay bỗng nhiên thấy ấm lên, anh ta cũng tự nhiên mà buông tay ra, để người bên cạnh cầm lấy khăn trong tay anh ta rồi nhẹ nhàng lau tóc cho anh ta.
Sau khi lau khô một nửa, La Thư lại sấy tóc cho anh ta. Ngón tay cô ta xen vào mái tóc anh ta, vừa vuốt chải vừa mát xa. Lục Ương nhắm mắt lại, có vẻ vô cùng thoải mái.
La Thư nhìn chằm chằm vào sườn mặt của anh ta, biểu cảm khó nén được sự dịu dàng. Lần này khác với mọi khi, mấy người trong nhóm đều ở cùng một tầng, bọn họ cũng không thể trắng trợn như vậy được. Nhất là mấy hôm trước Tư Tần còn ở sân bay cùng Lục Ương tình chàng ý thiếp, bộ dạng trông có vẻ khó xa cách được. La Thư luôn muốn chứng minh điều gì đó.
Cô ta cảm thấy hình như Lục Ương cũng thích ở với cô ta.
Ý tưởng này trở nên rõ ràng hơn khi Lục Ương không ngăn cô ta đẩy anh ta xuống giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.