Chương 5: Triều lưu ám dũng*
Phượng Cửu U
30/11/2021
*Sóng ngầm cuộn trào
Phát hiện mới của Thôi Vũ bắt đầu vào sáng ngày hôm sau.
Ở chỗ này là muốn nhấn mạnh đến việc phân bổ các phòng trọ ở đây. Chủ thể khách điếm là chữ hồi*, hoặc là nói là hình vuông, có hành lang, ngăn nắp, chỉnh tề, vuông vức, chính Nam chính Bắc hai dãy trải dài, có sương phòng nhiều nhất. Dãy phía nam là là nơi khách điếm kinh doanh nơi yêu cầu, quầy, nhà ăn, cùng với giường lớn chung tiện nghi, đều ở chỗ này, vì vị trí hẻo lánh, mưa to chưa dứt, vắng khách nên dãy này không có khách nhân, hang này gần như trống, chỉ có thủ cửa hàng lão Chu, nước ấm đồ ăn toàn bộ là hắn một người phụ trách.
*回: chữ Hồi
Phía Bắc một loạt, là nơi huynh đệ Ôn Thư Quyền ở cùng nhau. Ôn gia huynh đệ quả là con em gia tộc lớn, dù có ít tới đâu, đi theo nô hầu cũng có hai ba mươi người, vì mưa đại chủ tử lại bị bệnh, hết thảy quy củ đều giản lược, mọi người đem phòng tốt nhất nhường ra tới cho huynh đệ hai người ở, người khác thì dọn dẹp một chút ở tại sương phòng hai bên, tạo ra thế bảo vệ xung quanh.
Sương phòng mặt Đông cửa sổ đóng chặt, không khí quỷ dị, Thôi Vũ từng hoài nghi bên trong có ở người —— đương nhiên, cái hoài nghi này đã tại tối hôm qua biến thành khẳng định, bởi vì thời gian cơm chiều, Lam Kiều nhìn thấy bên trong có người ra tới lấy cơm.
Cùng ở phía Tây đối diện, chính là chủ tớ Thôi Vũ cùng người ở cải trang thành dược thương. ' dược thương ' sống ở mé ngoài, cách sương phòng phía Nam tương đối gần, Thôi Vũ ở cạnh mé trong, dựa gần Bắc sương phòng của huynh đệ Ôn gia.
Cửa hàng nhỏ mà khách nhiều, nhân viên phục vụ chỉ có lão Chu, những nơi không thể chăm sóc được cần phải tự lực như lấy nước nóng và bữa ăn, hoặc thậm chí chỉ đơn giản là dọn dẹp phòng.
Mưa to kéo dài suốt một ngày đêm, mặt đất tích nước thành vũng, nhiệt độ nóng nực cũng đã biến mất, hôm nay gió lại thổi, gió cuốn mưa ào ào khắp nơi, sàn hành lang ướt hết cả người, Thôi Vũ không thể không thêm kiện áo choàng, mới không cảm thấy lạnh.
Khách điếm mâm đồ ăn đơn sơ,, không có thêm hộp đựng thức ăn có nắp đậy, thời tiết như vậy, cho dù dựa tường mà đi*, nước mưa cũng sẽ huỷ hoại đồ ăn, nên Thôi Vũ cùng Lam Kiều cùng đi Nam sương sảnh ngoài dùng cơm.
*Ý chỉ cẩn thận
Mà đi phía trước đi qua, phải trải qua phòng ' dược thương '.
Thôi Vũ đỡ tay Lam Kiều, đi có chút chậm, nhưng vô cùng ổn, khi đi qua 'dược thương' cửa sổ phía trước, đôi mắt cũng chưa chớp một chút.
Đi đến trước cửa, cửa phòng lặng yên vô tức đột nhiên mở ra, 'phanh' một tiếng vang lớn đụng vào vách tường sườn ngoài, bên trong một người đàn ông trung niên huyền y cũng đi theo lao ra, con báo dường như hiện ra trước mắt ——
Lam Kiều 'a' một tiếng kinh hô, thân thể lui ra phía sau nửa bước, nếu không có trong tay áo chủ tử, không chùng hắn sẽ dơ chân chạy: "Ngươi ngươi ngươi ——"
"Lam Kiều ——" Thôi Vũ cũng hoảng sợ, bất quá hắn phản ứng so với thiếu niên sai vặt nhỏ hơn, chỉ giữa mày nhíu lại, tựa hồ vô cùng bất mãn thuộc hạ làm mất mặt: "Người khác cùng lắm ra khỏi phòng mà thôi, làm ầm ĩ làm cái gì?"
Huyền y trung niên mắt phương môi mỏng, ánh mắt thập phần sắc bén, phảng phất có thể nhìn thấu nhân tâm. Hắn mặt mày hơi thấp, khí thế tương đương áp bách lấy tầm mắt quát chủ tớ hai người trong chốc lát, mới dày đặc nói: "Không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, vị công tử này nói không tồi, ta chỉ là đẩy cửa ra ngoài, cớ gì kinh hách như thế?"
Lam Kiều vuốt ngực, trợn to hai mắt: "Ngươi như vậy đột nhiên nhảy ra tới, còn cách gần như vậy, đổi người khác không bị doạ sợ mới lạ! Ngươi là quỷ sao!"
"Ta chỉ là không cẩn thận chỉ vô tình vấp ngã một chút, mới thất lễ như thế." Người mặc huyền y thần thái tự nhiên.
Đi mà lừa quỷ! Rõ ràng là cố ý! Bằng không, tại sao vừa rồi không có một chút thanh âm, lại đột nhiên phát tiếng to đến như vậy!
Thôi Vũ trong lòng cười lạnh, nghĩ một chút liền biết, đây là người tới cố ý thử, là vì chỉ sợ hôm qua hắn vẫn không cẩn thận nghe được những lời đó.
Có tật giật mình*, nếu như nghe được mật ngữ của người khác, bị nhìn thấy khẳng định bản nhân sẽ thần sắc mất tự nhiên, hoặc kinh hoảng thất thố hoặc giấu đầu lòi đuôi, khi đã chịu kinh sợ thì biểu tình ý thức càng phản xạ theo tự nhiên đến phản xạ có điều kiện, làm không được điều gì. Đặc biệt người này còn ở tuổi thiếu niên, tính tình chưa ổn định.
*做贼者心虚 – tố tặc giả tâm hư: câu gốc nghĩa là làm kẻ trộm thì dễ chột dạ
Từ biểu hiện liền có thể phán đoán, hắn rốt cuộc có nghe cuộc nói chuyện hôm qua hay không được.
Đáng tiếc người đàn ông trung niên vẫn là xem thường Thôi Vũ. Thôi Vũ từng xoay mòng mòng mấy tên hồ li trên chiến trường hào môn, những tình huống bất ngờ gặp phải nhiều không đếm xuể, một cái bài thử nhỏ này, sao có thể phát hiện?
Hắn chỉ cần thể hiện rằng hắn ấy thực sự bất ngờ trước tai nạn này, có chút không vui là được. Không biểu tình thì trông không đúng, biểu tình quá thì cũng không đúng, hắn là con nhà quyền quý nên phải có khí chất và phẩm cách của một công tử quý tộc.
Huyền y trung niên nhìn Thôi Vũ, thiếu niên dung mạo xu lệ, sắc mặt tái nhợt, cũng bị hắn làm cho kinh ngạc. Nhưng lúc sau cũng không có bất luận sợ hãi kinh hoảng cảm xúc gì, mà là rất khó chịu, ước chừng tức giận vì hắn hành động bất ngờ làm cho mất mặt.
Bởi vì tức giận, con ngươi đen trong veo của nam tử nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, sau đó ngưng thần nhìn hắn như không có chuyện gì.
"Cho qua." Thanh âm cũng lạnh băng xa cách, cằm khẽ nhếch, lộ ra ẩn ý không muốn cùng hắn nói chuyện.
Lam Kiều cũng bĩu môi, đánh bạo đẩy người đàn ông trung niên: "Thì đó, ngươi không đi chúng ta đi kiểu gì!"
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Lam Kiều một cái, Lam Kiều bị dọa bắt tay thu hồi, sau đó cảm thấy quá mất mặt thiếu gia, sống lưng thẳng hừ một tiếng.
"Cơm dó thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy, xen vào việc của người khác luôn là người sống không lâu...... Về phần này, cùng hai vị cố gắng." Người đàn ông trung niên chốt hạ như vậy một câu, có thâm ý khác nhìn Thôi Vũ liếc mắt một cái, mới lưu loát xoay người tránh ra.
Hắn đi bước đi khá nhanh, mấy tức công phu, liền đến Nam sương.
edit wattpad @lilithsiesta
Lam Kiều nửa giương miệng: "Hắn biết công phu a...... Nhưng mà lời này là có ý tứ gì?"
"Ai biết được." Thôi Vũ gom lại áo choàng, trong lòng hiểu rõ, rào cản này, hắn đã thành công vượt qua hơn phân nửa.
Việc tuyệt mật là không thể tiết lộ, thà rằng giết nhầm còn hơn không thể buông tha, người đàn ông huyền y trung niên hẳn là muốn giết hắn diệt khẩu, nhưng mưa to giữ khách, giết người dễ dàng về sau khó, không nên cành mẹ đẻ cành con, cho nên chỉ cho cái nhắc nhở, lúc sau như thế nào, xem biểu hiện của chính mình.
"Đi thôi."
Thôi Vũ một bên tiếp tục đắp tay Lam Kiều chậm rãi đi, vừa nghĩ tới cách ăn mặc của người đàn ông trung niên vừa rồi. Huyền y kính trang, lông mày mạnh mẽ, đôi mắt cương nghị, miệng hổ hình kén, lưng thẳng và một chút sát khí trên người, đây không chỉ là một chiến binh, mà còn là một chỉ huy quân sự.
Hơn nữa người này đêm qua khẳng định chiếu kế hoạch đi ra ngoài quá, đế giày đơn xử lý quá, vẫn là có thể nhìn ra đất đỏ dấu vết.
Tham gia quân ngũ, võ công không tồi, ra tới tìm một người. Người này gặp nguy hiểm, đã bị thương, còn đi theo lão tướng quân nào đó học bản lĩnh...... Là ai đây?
Bữa cơm đều ở trong phòng ăn, Thôi Vũ chủ tớ chậm vài bước, nhưng lại một lần nữa nhìn thấy huyền y trung niên. Người đàn ông trung niên bụm miệng ăn ngon lành, nhìn hai người họ cũng không thèm nhìn.
Thôi Vũ đương nhiên cũng không nhìn hắn, trực tiếp đem người trở thành không khí, cũng không lại muốn bất luận cùng người này có đề tài liên quan gì, thong thả ung dung ăn cơm.
Hắn dưới chân bị thương, lúc đầu hơi sốt nhưng còn trẻ và sức khỏe tốt, ngủ một đêm trên người độ ấm liền giảm xuống, thương thế chỗ cũng tốt hơn rất nhiều, hơn phân nửa đã kết vảy, chỉ là đi đường vẫn là không tiện, đụng tới liền đau.
Món cháo nóng hổi này rất hợp khẩu vị của hắn, một chén xuống bụng, trên người thực mau đã có mồ hôi mỏng.
Ánh mắt không tốt lơ lửng về phía huyền y trung niên, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn chung quanh, rất nhanh liền bị người khác hấp dẫn.
Người này tuổi còn trẻ, mặt nhọn, lông mày ngắn, một cái mũi ưng, khí chất nhìn sơ hung ác nham hiểm, mặc áo lụa màu sặc sỡ, nhưng cổ tay và cổ chân đều buộc chặt bằng dây đai, nhằm cho gọn gàng, thuận tiện. Nhưng điểm chú ý của Thôi Vũ đều không phải là là mặt hoặc quần áo, mà là đế giày người này...... Cũng có một tầng đất đỏ, cùng với huyền y trung niên nhân vừa rồi cùng loại.
Lam Kiều thấy chủ tử hơi giật mình, đem thêm chén cháo tốt qua trong tay Thôi Vũ, để sát vào thấp giọng nói: "Cái kia chính là sương phòng đối diện chúng ta, lớn lên có điểm dọa người có phải hay không? Thiếu gia đừng sợ, hắn sẽ không tùy tiện đánh người, tối hôm qua ta thiếu chút nữa đụng vào quăng ngã chén của hắn, hắn cũng chưa nói cái gì."
Phòng đối diện......
Thôi Vũ giữa mày nhíu lại, luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Người này cố ý đeo năm chiếc nhẫn lớn bằng vàng, xem ra là giả làm thương nhân, đáng tiếc cải trang so với huyền y trung niên nhân còn không có tâm, vừa nhìn thấy chính là giả.
Khi quan sát kỹ hơn dáng đi, khi đi luôn là mũi chân nhẹ điểm, lại phúc lấy toàn bộ bàn chân, loại thói quen này làm kẻ làm việc lui về bóng tối tương đối nhiều, là vì tránh cho phát ra tiếng vang. Người này có võ, hung ác nham hiểm lại nguy hiểm, thói quen không phát ra âm thanh, trên người có huyết khí, hay đi ngoài đêm, thờ ơ với mọi thứ xung quanh...... Đều không phải là một người tốt và không câu nệ tiểu tiết như Lam Kiều nói, trực giác cho Thôi Vũ biết người này vô cùng nguy hiểm, cho hắn cảm giác giống rắn độc ngủ đông.
Người này không định ăn trong phòng ăn, nhưng lấy một cái túi vải và cho vào đó ba mươi cái bánh...
Ăn nhiều như vậy?
Không, một người không có khả năng ăn nhiều như vậy, Đông sương phòng, ở trong khẳng định không chỉ một người hắn!
Thôi Vũ chính một bên ăn cháo, một bên đầu óc không ngừng suy nghĩ, người này đã bưng đầy bánh hấp đi qua trước mặt hắn.
Có cảm giác ớn lạnh.
Mang theo hơi mùi tanh tưởi.
Mưa thường có mùi đất nhẹ, không khó chịu nhưng mùi trên người này, nhưng người này trên người hương vị đều không phải là mùi đất, có điểm giống mùi cá tanh. Buổi sáng đồ ăn không có cá, cho nên người này là...... Đi qua nơi nào đó có nước sông.
edit wattpad @lilithsiesta
Hơn nữa, vừa mới trở về.
Thôi Vũ hơi nhướng mày, liền nhận thấy eo của người đó hơi phồng lên, giống như có thứ gì đó bị nhét vào.
"Thiếu gia đừng lúc nào cũng uống cháo, tốt xấu ăn cái màn thầu, nhất định sẽ no."
Cầm lấy chiếc bánh hấp mà Lan Kiều ép qua, Thôi Vũ nhìn đến người trẻ tuổi mặc áo lụa màu đứng đắn đi qua người đàn ông huyền y trung niên. Người đàn ông trung niên dường như cảm nhận được điều gì đó, chóp mũi khẽ nhíu lại, di chuyển, ánh mắt lướt qua giày của người thanh niên, vòng qua người thanh niên, sau đó nhanh chóng lướt đi.
Hắn dám cá là người đàn ông trung niên nhất định phải có ý tứ gì, bởi vì tay đều đụng tới đáy nồi phát hỏa người này một chút phản ứng đều không có.
Chà, người đàn ông trung niên tương đối đặc biệt, muốn cơm không phải cháo cùng màn thầu, mà là muốn cái nồi nhỏ, phía dưới châm lửa, mặt trên nấu súp thịt cừu. Sáng sớm đã ăn như vậy...... Là sở thích cá nhân, Thôi Vũ không bình luận, chỉ là bản lĩnh không sợ lửa này, rất lợi hại.
Người trẻ tuổi mặc lùa màu tuổi vẫn cứ không nửa điểm phản ứng, giống như cũng không nhận thấy được người đàn ông trung niên đánh giá đề phòng.
Đây là không bình thường.
Người đàn ông trung niên phản ứng mau lẹ, người trẻ tuổi rõ ràng cũng là võ giả, hơn nữa khéo che giấu bộ dạng. Khéo che giấu, khẳng định cũng phát hiện giỏi hơn, hắn không có khả năng một chút phát hiện quanh thân cũng không có, nhưng hắn lại thờ ơ.
Tại sao...... Thôi Vũ nghĩ trăm lần cũng không ra.
......
Sau bữa sáng, bánh bao đáng yêu Ôn Thư Thầm liền ôm cầu mây tung ta tung tăng lại đây tìm Thôi ca ca chơi. Một bên chơi, một bên khen Thôi ca ca đẹp, còn một bên nói những gì ca ca hắn yêu cầu giúp kể lại.
Thôi Vũ vừa nghe liền đã hiểu.
Ôn Thư Quyền thực cảm kích hắn nhắc nhở hỗ trợ, hy vọng ngày sau tương báo, nhưng việc xấu trong nhà không thể bêu ra, chuyện này, hắn vẫn là hy vọng chính mình xử lý. Sợ bệnh tình và nhiễm khí nên không trực tiếp qua, thỉnh Thôi Vũ tha thứ hắn chậm trễ, chờ tốt một chút hắn nhất định tự mình tiến đến bái tạ.
Một sự kiện thành công mưu thành, trong lòng tính toán có hồi quỹ, theo lý thuyết Thôi Vũ hẳn là cao hứng mới phải, cũng không biết như thế nào, hắn tinh thần không yên, luôn có dự cảm không tốt.
edit wattpad @lilithsiesta
lịch ra một tuần 5 - 10 chương nhé:33 không có thời gian cụ thể
Phát hiện mới của Thôi Vũ bắt đầu vào sáng ngày hôm sau.
Ở chỗ này là muốn nhấn mạnh đến việc phân bổ các phòng trọ ở đây. Chủ thể khách điếm là chữ hồi*, hoặc là nói là hình vuông, có hành lang, ngăn nắp, chỉnh tề, vuông vức, chính Nam chính Bắc hai dãy trải dài, có sương phòng nhiều nhất. Dãy phía nam là là nơi khách điếm kinh doanh nơi yêu cầu, quầy, nhà ăn, cùng với giường lớn chung tiện nghi, đều ở chỗ này, vì vị trí hẻo lánh, mưa to chưa dứt, vắng khách nên dãy này không có khách nhân, hang này gần như trống, chỉ có thủ cửa hàng lão Chu, nước ấm đồ ăn toàn bộ là hắn một người phụ trách.
*回: chữ Hồi
Phía Bắc một loạt, là nơi huynh đệ Ôn Thư Quyền ở cùng nhau. Ôn gia huynh đệ quả là con em gia tộc lớn, dù có ít tới đâu, đi theo nô hầu cũng có hai ba mươi người, vì mưa đại chủ tử lại bị bệnh, hết thảy quy củ đều giản lược, mọi người đem phòng tốt nhất nhường ra tới cho huynh đệ hai người ở, người khác thì dọn dẹp một chút ở tại sương phòng hai bên, tạo ra thế bảo vệ xung quanh.
Sương phòng mặt Đông cửa sổ đóng chặt, không khí quỷ dị, Thôi Vũ từng hoài nghi bên trong có ở người —— đương nhiên, cái hoài nghi này đã tại tối hôm qua biến thành khẳng định, bởi vì thời gian cơm chiều, Lam Kiều nhìn thấy bên trong có người ra tới lấy cơm.
Cùng ở phía Tây đối diện, chính là chủ tớ Thôi Vũ cùng người ở cải trang thành dược thương. ' dược thương ' sống ở mé ngoài, cách sương phòng phía Nam tương đối gần, Thôi Vũ ở cạnh mé trong, dựa gần Bắc sương phòng của huynh đệ Ôn gia.
Cửa hàng nhỏ mà khách nhiều, nhân viên phục vụ chỉ có lão Chu, những nơi không thể chăm sóc được cần phải tự lực như lấy nước nóng và bữa ăn, hoặc thậm chí chỉ đơn giản là dọn dẹp phòng.
Mưa to kéo dài suốt một ngày đêm, mặt đất tích nước thành vũng, nhiệt độ nóng nực cũng đã biến mất, hôm nay gió lại thổi, gió cuốn mưa ào ào khắp nơi, sàn hành lang ướt hết cả người, Thôi Vũ không thể không thêm kiện áo choàng, mới không cảm thấy lạnh.
Khách điếm mâm đồ ăn đơn sơ,, không có thêm hộp đựng thức ăn có nắp đậy, thời tiết như vậy, cho dù dựa tường mà đi*, nước mưa cũng sẽ huỷ hoại đồ ăn, nên Thôi Vũ cùng Lam Kiều cùng đi Nam sương sảnh ngoài dùng cơm.
*Ý chỉ cẩn thận
Mà đi phía trước đi qua, phải trải qua phòng ' dược thương '.
Thôi Vũ đỡ tay Lam Kiều, đi có chút chậm, nhưng vô cùng ổn, khi đi qua 'dược thương' cửa sổ phía trước, đôi mắt cũng chưa chớp một chút.
Đi đến trước cửa, cửa phòng lặng yên vô tức đột nhiên mở ra, 'phanh' một tiếng vang lớn đụng vào vách tường sườn ngoài, bên trong một người đàn ông trung niên huyền y cũng đi theo lao ra, con báo dường như hiện ra trước mắt ——
Lam Kiều 'a' một tiếng kinh hô, thân thể lui ra phía sau nửa bước, nếu không có trong tay áo chủ tử, không chùng hắn sẽ dơ chân chạy: "Ngươi ngươi ngươi ——"
"Lam Kiều ——" Thôi Vũ cũng hoảng sợ, bất quá hắn phản ứng so với thiếu niên sai vặt nhỏ hơn, chỉ giữa mày nhíu lại, tựa hồ vô cùng bất mãn thuộc hạ làm mất mặt: "Người khác cùng lắm ra khỏi phòng mà thôi, làm ầm ĩ làm cái gì?"
Huyền y trung niên mắt phương môi mỏng, ánh mắt thập phần sắc bén, phảng phất có thể nhìn thấu nhân tâm. Hắn mặt mày hơi thấp, khí thế tương đương áp bách lấy tầm mắt quát chủ tớ hai người trong chốc lát, mới dày đặc nói: "Không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, vị công tử này nói không tồi, ta chỉ là đẩy cửa ra ngoài, cớ gì kinh hách như thế?"
Lam Kiều vuốt ngực, trợn to hai mắt: "Ngươi như vậy đột nhiên nhảy ra tới, còn cách gần như vậy, đổi người khác không bị doạ sợ mới lạ! Ngươi là quỷ sao!"
"Ta chỉ là không cẩn thận chỉ vô tình vấp ngã một chút, mới thất lễ như thế." Người mặc huyền y thần thái tự nhiên.
Đi mà lừa quỷ! Rõ ràng là cố ý! Bằng không, tại sao vừa rồi không có một chút thanh âm, lại đột nhiên phát tiếng to đến như vậy!
Thôi Vũ trong lòng cười lạnh, nghĩ một chút liền biết, đây là người tới cố ý thử, là vì chỉ sợ hôm qua hắn vẫn không cẩn thận nghe được những lời đó.
Có tật giật mình*, nếu như nghe được mật ngữ của người khác, bị nhìn thấy khẳng định bản nhân sẽ thần sắc mất tự nhiên, hoặc kinh hoảng thất thố hoặc giấu đầu lòi đuôi, khi đã chịu kinh sợ thì biểu tình ý thức càng phản xạ theo tự nhiên đến phản xạ có điều kiện, làm không được điều gì. Đặc biệt người này còn ở tuổi thiếu niên, tính tình chưa ổn định.
*做贼者心虚 – tố tặc giả tâm hư: câu gốc nghĩa là làm kẻ trộm thì dễ chột dạ
Từ biểu hiện liền có thể phán đoán, hắn rốt cuộc có nghe cuộc nói chuyện hôm qua hay không được.
Đáng tiếc người đàn ông trung niên vẫn là xem thường Thôi Vũ. Thôi Vũ từng xoay mòng mòng mấy tên hồ li trên chiến trường hào môn, những tình huống bất ngờ gặp phải nhiều không đếm xuể, một cái bài thử nhỏ này, sao có thể phát hiện?
Hắn chỉ cần thể hiện rằng hắn ấy thực sự bất ngờ trước tai nạn này, có chút không vui là được. Không biểu tình thì trông không đúng, biểu tình quá thì cũng không đúng, hắn là con nhà quyền quý nên phải có khí chất và phẩm cách của một công tử quý tộc.
Huyền y trung niên nhìn Thôi Vũ, thiếu niên dung mạo xu lệ, sắc mặt tái nhợt, cũng bị hắn làm cho kinh ngạc. Nhưng lúc sau cũng không có bất luận sợ hãi kinh hoảng cảm xúc gì, mà là rất khó chịu, ước chừng tức giận vì hắn hành động bất ngờ làm cho mất mặt.
Bởi vì tức giận, con ngươi đen trong veo của nam tử nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, sau đó ngưng thần nhìn hắn như không có chuyện gì.
"Cho qua." Thanh âm cũng lạnh băng xa cách, cằm khẽ nhếch, lộ ra ẩn ý không muốn cùng hắn nói chuyện.
Lam Kiều cũng bĩu môi, đánh bạo đẩy người đàn ông trung niên: "Thì đó, ngươi không đi chúng ta đi kiểu gì!"
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Lam Kiều một cái, Lam Kiều bị dọa bắt tay thu hồi, sau đó cảm thấy quá mất mặt thiếu gia, sống lưng thẳng hừ một tiếng.
"Cơm dó thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy, xen vào việc của người khác luôn là người sống không lâu...... Về phần này, cùng hai vị cố gắng." Người đàn ông trung niên chốt hạ như vậy một câu, có thâm ý khác nhìn Thôi Vũ liếc mắt một cái, mới lưu loát xoay người tránh ra.
Hắn đi bước đi khá nhanh, mấy tức công phu, liền đến Nam sương.
edit wattpad @lilithsiesta
Lam Kiều nửa giương miệng: "Hắn biết công phu a...... Nhưng mà lời này là có ý tứ gì?"
"Ai biết được." Thôi Vũ gom lại áo choàng, trong lòng hiểu rõ, rào cản này, hắn đã thành công vượt qua hơn phân nửa.
Việc tuyệt mật là không thể tiết lộ, thà rằng giết nhầm còn hơn không thể buông tha, người đàn ông huyền y trung niên hẳn là muốn giết hắn diệt khẩu, nhưng mưa to giữ khách, giết người dễ dàng về sau khó, không nên cành mẹ đẻ cành con, cho nên chỉ cho cái nhắc nhở, lúc sau như thế nào, xem biểu hiện của chính mình.
"Đi thôi."
Thôi Vũ một bên tiếp tục đắp tay Lam Kiều chậm rãi đi, vừa nghĩ tới cách ăn mặc của người đàn ông trung niên vừa rồi. Huyền y kính trang, lông mày mạnh mẽ, đôi mắt cương nghị, miệng hổ hình kén, lưng thẳng và một chút sát khí trên người, đây không chỉ là một chiến binh, mà còn là một chỉ huy quân sự.
Hơn nữa người này đêm qua khẳng định chiếu kế hoạch đi ra ngoài quá, đế giày đơn xử lý quá, vẫn là có thể nhìn ra đất đỏ dấu vết.
Tham gia quân ngũ, võ công không tồi, ra tới tìm một người. Người này gặp nguy hiểm, đã bị thương, còn đi theo lão tướng quân nào đó học bản lĩnh...... Là ai đây?
Bữa cơm đều ở trong phòng ăn, Thôi Vũ chủ tớ chậm vài bước, nhưng lại một lần nữa nhìn thấy huyền y trung niên. Người đàn ông trung niên bụm miệng ăn ngon lành, nhìn hai người họ cũng không thèm nhìn.
Thôi Vũ đương nhiên cũng không nhìn hắn, trực tiếp đem người trở thành không khí, cũng không lại muốn bất luận cùng người này có đề tài liên quan gì, thong thả ung dung ăn cơm.
Hắn dưới chân bị thương, lúc đầu hơi sốt nhưng còn trẻ và sức khỏe tốt, ngủ một đêm trên người độ ấm liền giảm xuống, thương thế chỗ cũng tốt hơn rất nhiều, hơn phân nửa đã kết vảy, chỉ là đi đường vẫn là không tiện, đụng tới liền đau.
Món cháo nóng hổi này rất hợp khẩu vị của hắn, một chén xuống bụng, trên người thực mau đã có mồ hôi mỏng.
Ánh mắt không tốt lơ lửng về phía huyền y trung niên, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn chung quanh, rất nhanh liền bị người khác hấp dẫn.
Người này tuổi còn trẻ, mặt nhọn, lông mày ngắn, một cái mũi ưng, khí chất nhìn sơ hung ác nham hiểm, mặc áo lụa màu sặc sỡ, nhưng cổ tay và cổ chân đều buộc chặt bằng dây đai, nhằm cho gọn gàng, thuận tiện. Nhưng điểm chú ý của Thôi Vũ đều không phải là là mặt hoặc quần áo, mà là đế giày người này...... Cũng có một tầng đất đỏ, cùng với huyền y trung niên nhân vừa rồi cùng loại.
Lam Kiều thấy chủ tử hơi giật mình, đem thêm chén cháo tốt qua trong tay Thôi Vũ, để sát vào thấp giọng nói: "Cái kia chính là sương phòng đối diện chúng ta, lớn lên có điểm dọa người có phải hay không? Thiếu gia đừng sợ, hắn sẽ không tùy tiện đánh người, tối hôm qua ta thiếu chút nữa đụng vào quăng ngã chén của hắn, hắn cũng chưa nói cái gì."
Phòng đối diện......
Thôi Vũ giữa mày nhíu lại, luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Người này cố ý đeo năm chiếc nhẫn lớn bằng vàng, xem ra là giả làm thương nhân, đáng tiếc cải trang so với huyền y trung niên nhân còn không có tâm, vừa nhìn thấy chính là giả.
Khi quan sát kỹ hơn dáng đi, khi đi luôn là mũi chân nhẹ điểm, lại phúc lấy toàn bộ bàn chân, loại thói quen này làm kẻ làm việc lui về bóng tối tương đối nhiều, là vì tránh cho phát ra tiếng vang. Người này có võ, hung ác nham hiểm lại nguy hiểm, thói quen không phát ra âm thanh, trên người có huyết khí, hay đi ngoài đêm, thờ ơ với mọi thứ xung quanh...... Đều không phải là một người tốt và không câu nệ tiểu tiết như Lam Kiều nói, trực giác cho Thôi Vũ biết người này vô cùng nguy hiểm, cho hắn cảm giác giống rắn độc ngủ đông.
Người này không định ăn trong phòng ăn, nhưng lấy một cái túi vải và cho vào đó ba mươi cái bánh...
Ăn nhiều như vậy?
Không, một người không có khả năng ăn nhiều như vậy, Đông sương phòng, ở trong khẳng định không chỉ một người hắn!
Thôi Vũ chính một bên ăn cháo, một bên đầu óc không ngừng suy nghĩ, người này đã bưng đầy bánh hấp đi qua trước mặt hắn.
Có cảm giác ớn lạnh.
Mang theo hơi mùi tanh tưởi.
Mưa thường có mùi đất nhẹ, không khó chịu nhưng mùi trên người này, nhưng người này trên người hương vị đều không phải là mùi đất, có điểm giống mùi cá tanh. Buổi sáng đồ ăn không có cá, cho nên người này là...... Đi qua nơi nào đó có nước sông.
edit wattpad @lilithsiesta
Hơn nữa, vừa mới trở về.
Thôi Vũ hơi nhướng mày, liền nhận thấy eo của người đó hơi phồng lên, giống như có thứ gì đó bị nhét vào.
"Thiếu gia đừng lúc nào cũng uống cháo, tốt xấu ăn cái màn thầu, nhất định sẽ no."
Cầm lấy chiếc bánh hấp mà Lan Kiều ép qua, Thôi Vũ nhìn đến người trẻ tuổi mặc áo lụa màu đứng đắn đi qua người đàn ông huyền y trung niên. Người đàn ông trung niên dường như cảm nhận được điều gì đó, chóp mũi khẽ nhíu lại, di chuyển, ánh mắt lướt qua giày của người thanh niên, vòng qua người thanh niên, sau đó nhanh chóng lướt đi.
Hắn dám cá là người đàn ông trung niên nhất định phải có ý tứ gì, bởi vì tay đều đụng tới đáy nồi phát hỏa người này một chút phản ứng đều không có.
Chà, người đàn ông trung niên tương đối đặc biệt, muốn cơm không phải cháo cùng màn thầu, mà là muốn cái nồi nhỏ, phía dưới châm lửa, mặt trên nấu súp thịt cừu. Sáng sớm đã ăn như vậy...... Là sở thích cá nhân, Thôi Vũ không bình luận, chỉ là bản lĩnh không sợ lửa này, rất lợi hại.
Người trẻ tuổi mặc lùa màu tuổi vẫn cứ không nửa điểm phản ứng, giống như cũng không nhận thấy được người đàn ông trung niên đánh giá đề phòng.
Đây là không bình thường.
Người đàn ông trung niên phản ứng mau lẹ, người trẻ tuổi rõ ràng cũng là võ giả, hơn nữa khéo che giấu bộ dạng. Khéo che giấu, khẳng định cũng phát hiện giỏi hơn, hắn không có khả năng một chút phát hiện quanh thân cũng không có, nhưng hắn lại thờ ơ.
Tại sao...... Thôi Vũ nghĩ trăm lần cũng không ra.
......
Sau bữa sáng, bánh bao đáng yêu Ôn Thư Thầm liền ôm cầu mây tung ta tung tăng lại đây tìm Thôi ca ca chơi. Một bên chơi, một bên khen Thôi ca ca đẹp, còn một bên nói những gì ca ca hắn yêu cầu giúp kể lại.
Thôi Vũ vừa nghe liền đã hiểu.
Ôn Thư Quyền thực cảm kích hắn nhắc nhở hỗ trợ, hy vọng ngày sau tương báo, nhưng việc xấu trong nhà không thể bêu ra, chuyện này, hắn vẫn là hy vọng chính mình xử lý. Sợ bệnh tình và nhiễm khí nên không trực tiếp qua, thỉnh Thôi Vũ tha thứ hắn chậm trễ, chờ tốt một chút hắn nhất định tự mình tiến đến bái tạ.
Một sự kiện thành công mưu thành, trong lòng tính toán có hồi quỹ, theo lý thuyết Thôi Vũ hẳn là cao hứng mới phải, cũng không biết như thế nào, hắn tinh thần không yên, luôn có dự cảm không tốt.
edit wattpad @lilithsiesta
lịch ra một tuần 5 - 10 chương nhé:33 không có thời gian cụ thể
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.