Chương 72: Chiến đấu bắt đầu
cuuviho1687
20/11/2018
Một người vô cùng xa rất ít người biết mặt nhưng ai cũng biết hắn ta là
ai.Người này chính là hiệu trưởng của Thiên Nguyên học viện Tùng Khánh.
Âm thanh của hắn vang dội khắp cả một quảng trường rộng lớn khiến mỗi người đều nghe rõ ràng.Thậm chí toàn bộ Hoàng Thành đều nghe thấy được lời hắn nói với thí sinh.
Tùng Khánh nói:" Các ngươi những người tham gia khảo hạch ngày hôm nay thì phải biết lần này có kèm theo nguy hiểm tính mạng nữa. Thế nên ai nghĩ rút lui thì vẫn còn kịp. "
Nhìn qua một vòng lớn ánh mắt ngừng lại dõng dạc nói với tất cả.
Tùng Khánh nói:" Ai lo lắng cho tính mạng của mình thì có thể lựa chọn rút lui vì Thiên Nguyên học viện sẽ không trợ giúp. Dù gặp phải nguy hiểm gì thì cũng chỉ tự nghĩ cách giải quyết nếu không chết cũng vô ích."
Hắn ta vừa nói xong thì chờ đợi đám thí sinh này quyết định cuối cùng nhân số giảm một nửa. Những người này chỉ có thể im lặng đi ra ngoài có rất nhiều người tiếc nuối bởi vì họ không nhát gan không giám tham gia.
Mỗi người có một lý do khác nhau nhưng nói chung mạng của họ không chỉ sống vì chính bản thân. Có kẻ là dòng độc đinh chết là diệt tộc còn có người khác mất đi mẹ già không ai chăm sóc.
Nói chung là họ có lý do của riêng mình lên đành làm khán giả mở rộng tầm mắt của bản thân. Thế nhưng Băng Thần vẫn rất khinh bỉ những kẻ đơn giản là sợ chết không có vướng bận lại không dám làm một phen chấp nhận bình phàm.
Đối với người khác nói hắn không còn quá quan tâm nhưng thái độ của hắn làm quá nhiều người để ý và vô cùng khó chịu vì họ có thể cảm nhận được cái ánh mắt kia. Đặc biệt là những kẻ thực sự ham sống sợ chết lại càng khó chịu với hắn lúc này một người của một tổ đội khác của Thanh Vân đi ngang cúi đầu như xin lỗi mọi người.
Băng Thần cười nói:" Không sao lão thái thái chỉ còn mình ngươi nhà các ngươi đã hi sinh vì Thanh Vân quá nhiều mà ta cũng biết ngươi không phải hạng người tham sống sợ chết."
Người kia tưởng Băng Thần khinh thường mình nhưng có câu nói này khiến hắn ta yên tâm hơn rất nhiều vì cả nhà hắn cha ông đều phục vụ Nhạc gia thế nên thái độ của Băng Thần đối với hắn rất quan trọng. Nếu Băng Thần nói ra cái gì khác thì dù nắm chắc cái chết hắn cũng phải tham gia lần này khảo hạch.
Câu nói của Băng Thần làm những người thật sự có lý do thoải mái vô cùng cho hắn những ánh mắt cảm kích. Thế nhưng đám người sợ chết thì lại khó chịu và một người đã đứng trước Băng Thần tay cầm đại kiếm nhìn thẳng Băng Thần nói.
Người kia nói:" Ta là Vương Thu Vương gia con trưởng thái độ của ngươi làm ta vô cùng khó chịu,hạng như ngươi có quyền gì khinh thường chúng ta. Tính mạng của chúng ta thì chúng ta trân trọng nó ngươi có quyền gì khinh thường chúng ta."
Băng Thần nói:" Một đám không chiến đấu đã nghĩ bỏ chạy thì các ngươi tính là gì ta đây chính là đại diện cho hai chữ Vũ giả khinh thường ngươi.Kẻ như các ngươi sẽ không bao giờ có khả năng trở cường giả mà một người cường gia tương lai ta có quyền khinh bỉ các ngươi."
Vương Thu hét lên:" Cưỡng từ đoạt lý ngươi chết đi cho ta."
Sau đó kẻ này lao lên lấy kiếm chém về phía Băng Thần nhưng kẻ này dù thực lực không tệ nhưng kĩ năng quá mức yếu kém hẳn là thiên phú không tốt.Có lẽ tăng lên thực lực của mình nhờ đan dược mà còn ở thời gian rất gần thế lên đòn tấn công thô ráp rõ ràng là chưa chưởng khống được thực lực của bản thân.
Nhưng nhờ đó mà dù thua tu vi Băng Thần lại dễ dàng né tránh vì quỹ đạo của nhát chém quá mức đơn giản chỉ cần lách nhe người nhát chém đã găm cây kiếm xuống đất.Sau đó Băng Thần một quyền thẳng vào ngực Vương Thu khiến hắn ta văng ra vài chục thước rồi không thấy động tĩnh gì nữa.
Người kia cũng đã là tam cấp Vũ Vương có tiếng không ai nghĩ hắn làm sao bị bại dễ dàng như thế bỗng chốc kẻ không được quá nhiều chú ý như Băng Thần lại được các tổ đội toàn là Vũ Vương chú ý.Nhưng đây cũng là điều có lợi vì nếu không phải kẻ có thực lực tuyệt đối chắc chắn sẽ bỏ qua Băng Thần.
Tùng Khánh thấy người cần đi cũng đi thì mới phái người mang tới mỗi một thí sinh một tấm thẻ ngọc sau khi hoàn tất thì hắn ta mới bắt đầu mở lời.
Tùng Khánh nói:" Lần này khảo hạch sẽ là thực chiến hoàn toàn không có chỗ cho vui đùa mà phải chú ý đến tính mạng của mình. Vì thập quốc hoàng đế đều đã nhất trí lần này bất cứ ai chết trong khảo hạch cũng không được báo thù lỗi lầm gây ra cũng không ai nhắc tới."
Băng Thần cũng đoán được tình hình sẽ như thế nhưng hắn vẫn muốn biết thể lệ cụ thể lên vẫn im lặng lắng nghe Tùng Khánh.
Tùng Khánh nói:" Lần này mỗi đội ngũ có mười năm thành viên khi đã kết đội thì không thể xóa bỏ mà muốn vào được Thiên Nguyên tất nhiên phải là tinh anh thế lên ta yêu cầu mỗi người một trăm năm mươi thẻ ngọc. Trong phạm vi khu rừng cách mười dặm các ngươi chưa ai được xảy ra chiến đấu cho đến khi du nhập bên trong."
Tùng Khánh nói tiếp:" Trong phạm vi khu rừng các ngươi có thể dùng mọi cách để đoạt lấy thẻ ngọc của đối phương.Ta nhấn mạnh là mọi cách thế lên việc giết người cũng không tính là phạm quy.Khi một nửa nhân số của đội ngũ bị loại bỏ những người còn lại sẽ bị trừ số thẻ tương đương số người bị loại gấp mười lần.
Thấy bên dưới im ắng Tùng Khánh mới tuyên bố
Tùng Khánh nói:" Lấy danh nghĩa là hiệu trưởng của Thiên Nguyên học viện ta tuyên bố Thiên Nguyên chiến lần thứ nhất bắt đầu.Phần thưởng chờ đợi các ngươi không chỉ là gia nhập Thiên Nguyên mà còn vượt qua các ngươi tưởng tượng hãy cố lên các thiếu niên. "
Sau đó những người giáo viên của Thiên Nguyên lui ra tất cả mọi người tràn vào hướng rừng rậm chiến đấu chính thức bắt đầu. Những người nhiệt huyết này không biết sau hôm nay còn bao nhiêu kẻ còn cười được.
Tất cả các đội ngũ đều có điều tra về đối thủ của mình khiến ai cũng nghĩ mình là thợ săn. Chỉ riêng đám người Băng Thần thì chỉ như tản bộ đi đến bên trong rừng.
Băng Thần biết được một bí mật của cuộc thi này mà rất ít người biết đến nhờ một câu nói của Nhạc Thiên Quân.
Nhạc Thiên Quân nói nhỏ với hắn:" Cẩn thận yêu thú."
Băng Thần hiểu được thử thách lớn nhất của lần khảo hạch này chính là yêu thú. Nhưng hắn không dám chắc chỉ có thể tỏ ra thong dong chờ đợi kẻ khác mở đường.
Riêng hắn thì không sao nhưng đồng đội của hắn đám người quá yếu thế nên không thể không cẩn thận.
Âm thanh của hắn vang dội khắp cả một quảng trường rộng lớn khiến mỗi người đều nghe rõ ràng.Thậm chí toàn bộ Hoàng Thành đều nghe thấy được lời hắn nói với thí sinh.
Tùng Khánh nói:" Các ngươi những người tham gia khảo hạch ngày hôm nay thì phải biết lần này có kèm theo nguy hiểm tính mạng nữa. Thế nên ai nghĩ rút lui thì vẫn còn kịp. "
Nhìn qua một vòng lớn ánh mắt ngừng lại dõng dạc nói với tất cả.
Tùng Khánh nói:" Ai lo lắng cho tính mạng của mình thì có thể lựa chọn rút lui vì Thiên Nguyên học viện sẽ không trợ giúp. Dù gặp phải nguy hiểm gì thì cũng chỉ tự nghĩ cách giải quyết nếu không chết cũng vô ích."
Hắn ta vừa nói xong thì chờ đợi đám thí sinh này quyết định cuối cùng nhân số giảm một nửa. Những người này chỉ có thể im lặng đi ra ngoài có rất nhiều người tiếc nuối bởi vì họ không nhát gan không giám tham gia.
Mỗi người có một lý do khác nhau nhưng nói chung mạng của họ không chỉ sống vì chính bản thân. Có kẻ là dòng độc đinh chết là diệt tộc còn có người khác mất đi mẹ già không ai chăm sóc.
Nói chung là họ có lý do của riêng mình lên đành làm khán giả mở rộng tầm mắt của bản thân. Thế nhưng Băng Thần vẫn rất khinh bỉ những kẻ đơn giản là sợ chết không có vướng bận lại không dám làm một phen chấp nhận bình phàm.
Đối với người khác nói hắn không còn quá quan tâm nhưng thái độ của hắn làm quá nhiều người để ý và vô cùng khó chịu vì họ có thể cảm nhận được cái ánh mắt kia. Đặc biệt là những kẻ thực sự ham sống sợ chết lại càng khó chịu với hắn lúc này một người của một tổ đội khác của Thanh Vân đi ngang cúi đầu như xin lỗi mọi người.
Băng Thần cười nói:" Không sao lão thái thái chỉ còn mình ngươi nhà các ngươi đã hi sinh vì Thanh Vân quá nhiều mà ta cũng biết ngươi không phải hạng người tham sống sợ chết."
Người kia tưởng Băng Thần khinh thường mình nhưng có câu nói này khiến hắn ta yên tâm hơn rất nhiều vì cả nhà hắn cha ông đều phục vụ Nhạc gia thế nên thái độ của Băng Thần đối với hắn rất quan trọng. Nếu Băng Thần nói ra cái gì khác thì dù nắm chắc cái chết hắn cũng phải tham gia lần này khảo hạch.
Câu nói của Băng Thần làm những người thật sự có lý do thoải mái vô cùng cho hắn những ánh mắt cảm kích. Thế nhưng đám người sợ chết thì lại khó chịu và một người đã đứng trước Băng Thần tay cầm đại kiếm nhìn thẳng Băng Thần nói.
Người kia nói:" Ta là Vương Thu Vương gia con trưởng thái độ của ngươi làm ta vô cùng khó chịu,hạng như ngươi có quyền gì khinh thường chúng ta. Tính mạng của chúng ta thì chúng ta trân trọng nó ngươi có quyền gì khinh thường chúng ta."
Băng Thần nói:" Một đám không chiến đấu đã nghĩ bỏ chạy thì các ngươi tính là gì ta đây chính là đại diện cho hai chữ Vũ giả khinh thường ngươi.Kẻ như các ngươi sẽ không bao giờ có khả năng trở cường giả mà một người cường gia tương lai ta có quyền khinh bỉ các ngươi."
Vương Thu hét lên:" Cưỡng từ đoạt lý ngươi chết đi cho ta."
Sau đó kẻ này lao lên lấy kiếm chém về phía Băng Thần nhưng kẻ này dù thực lực không tệ nhưng kĩ năng quá mức yếu kém hẳn là thiên phú không tốt.Có lẽ tăng lên thực lực của mình nhờ đan dược mà còn ở thời gian rất gần thế lên đòn tấn công thô ráp rõ ràng là chưa chưởng khống được thực lực của bản thân.
Nhưng nhờ đó mà dù thua tu vi Băng Thần lại dễ dàng né tránh vì quỹ đạo của nhát chém quá mức đơn giản chỉ cần lách nhe người nhát chém đã găm cây kiếm xuống đất.Sau đó Băng Thần một quyền thẳng vào ngực Vương Thu khiến hắn ta văng ra vài chục thước rồi không thấy động tĩnh gì nữa.
Người kia cũng đã là tam cấp Vũ Vương có tiếng không ai nghĩ hắn làm sao bị bại dễ dàng như thế bỗng chốc kẻ không được quá nhiều chú ý như Băng Thần lại được các tổ đội toàn là Vũ Vương chú ý.Nhưng đây cũng là điều có lợi vì nếu không phải kẻ có thực lực tuyệt đối chắc chắn sẽ bỏ qua Băng Thần.
Tùng Khánh thấy người cần đi cũng đi thì mới phái người mang tới mỗi một thí sinh một tấm thẻ ngọc sau khi hoàn tất thì hắn ta mới bắt đầu mở lời.
Tùng Khánh nói:" Lần này khảo hạch sẽ là thực chiến hoàn toàn không có chỗ cho vui đùa mà phải chú ý đến tính mạng của mình. Vì thập quốc hoàng đế đều đã nhất trí lần này bất cứ ai chết trong khảo hạch cũng không được báo thù lỗi lầm gây ra cũng không ai nhắc tới."
Băng Thần cũng đoán được tình hình sẽ như thế nhưng hắn vẫn muốn biết thể lệ cụ thể lên vẫn im lặng lắng nghe Tùng Khánh.
Tùng Khánh nói:" Lần này mỗi đội ngũ có mười năm thành viên khi đã kết đội thì không thể xóa bỏ mà muốn vào được Thiên Nguyên tất nhiên phải là tinh anh thế lên ta yêu cầu mỗi người một trăm năm mươi thẻ ngọc. Trong phạm vi khu rừng cách mười dặm các ngươi chưa ai được xảy ra chiến đấu cho đến khi du nhập bên trong."
Tùng Khánh nói tiếp:" Trong phạm vi khu rừng các ngươi có thể dùng mọi cách để đoạt lấy thẻ ngọc của đối phương.Ta nhấn mạnh là mọi cách thế lên việc giết người cũng không tính là phạm quy.Khi một nửa nhân số của đội ngũ bị loại bỏ những người còn lại sẽ bị trừ số thẻ tương đương số người bị loại gấp mười lần.
Thấy bên dưới im ắng Tùng Khánh mới tuyên bố
Tùng Khánh nói:" Lấy danh nghĩa là hiệu trưởng của Thiên Nguyên học viện ta tuyên bố Thiên Nguyên chiến lần thứ nhất bắt đầu.Phần thưởng chờ đợi các ngươi không chỉ là gia nhập Thiên Nguyên mà còn vượt qua các ngươi tưởng tượng hãy cố lên các thiếu niên. "
Sau đó những người giáo viên của Thiên Nguyên lui ra tất cả mọi người tràn vào hướng rừng rậm chiến đấu chính thức bắt đầu. Những người nhiệt huyết này không biết sau hôm nay còn bao nhiêu kẻ còn cười được.
Tất cả các đội ngũ đều có điều tra về đối thủ của mình khiến ai cũng nghĩ mình là thợ săn. Chỉ riêng đám người Băng Thần thì chỉ như tản bộ đi đến bên trong rừng.
Băng Thần biết được một bí mật của cuộc thi này mà rất ít người biết đến nhờ một câu nói của Nhạc Thiên Quân.
Nhạc Thiên Quân nói nhỏ với hắn:" Cẩn thận yêu thú."
Băng Thần hiểu được thử thách lớn nhất của lần khảo hạch này chính là yêu thú. Nhưng hắn không dám chắc chỉ có thể tỏ ra thong dong chờ đợi kẻ khác mở đường.
Riêng hắn thì không sao nhưng đồng đội của hắn đám người quá yếu thế nên không thể không cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.