Chương 687: Chưa bao giờ quên
cuuviho1687
24/06/2019
Băng Thần cười nói:
"Nếu ngươi thích ta có thể mang thêm cho ngươi bốn người có huyết mạch cấp Chân Thần nữa ngươi có nhận người không?"
Con ngựa đầu đàn ánh mắt sáng lên nói:
"Ngươi kiếm đâu ra nhiều người có huyết mạch cấp Chân Thần như thế?"
Băng Thần cười nói:
" Như thế đã xá gì, ta còn có hơn vài chục người khác cũng có huyết mạch cấp Chân Thần thậm chí Thần Vương nếu ngươi tin tường thì giao con cháu chất lượng của ngươi cho ta thì ta sẽ giúp mang bọn hắn đến cho các nàng, đảm bảo Nhất Giác Thiên Mã tộc ngày huy hoàng sẽ không còn xa."
Con ngựa đầu đàn hóa hình thành nhân loại rồi nói:
"Ngươi có bằng chứng gì không? "
Băng Thần gật đầu nói:
"Ta đã chuẩn bị trước cho ngày hôm nay rồi."
Hắn lấy từ giới chỉ ra một đống hộp kính nhỏ rồi nói:
"Trong lọ có rất nhiều mẫu máu của các lão bà ta ngươi kiểm tra xem."
Tên kia làm một hơi sau đó nói:
"Quả thật đều Chần Thần và Thần Vương, ngươi tới quả nhiên mang theo điềm lành nhưng mấy mẫu máu này có gì đó hơi lạ thì phải."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Có quan trọng gì đầu, bây giờ ngươi có chịu xuất quân hay không?"
Người này suy nghĩ một chút rồi nói:
"Được thôi nhưng tất cả bọn họ đều là nữ thế nên ta cần thời gian để chọn lọc, các ngươi chờ ở đây được không?"
Băng Thần gật đầu nói:
"Thế nhưng các ngươi cần làm nhanh bởi chúng ta sẽ rời đi trong thời gian rất sớm, hẳn các ngươi cũng nhận được thông báo rồi đúng không?"
Hắn ta gật đầu nói:
"Ta hiểu các ngươi cứ núp ở đây, ta nghĩ chỉ cần khoảng hơn một tiếng thôi, nhưng ngươi đã có không gian để giữ bọn họ ở bên trong chưa?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta có thủ đoạn bí mật người cứ yên tâm, bây giờ ta sẽ mang thêm đồng bạn của ta tới đây ẩn núp, dù sao bên ngoài cũng nguy hiểm quá."
Nói xong Băng Thần đi ngay, mấy con ngựa kia cũng biến mất, mọi người ai làm việc lấy còn Băng Thần rước hết mấy cô nàng xuống dưới đây sau đó cả đám quyết định ăn vạ ở đây, thung lũng này tuy rất lớn nhưng toàn bộ lãnh địa đều thuộc sở hữu của Nhất Giác Thiên Mã.
Chỉ cần xâm nhập vào bên trong mà không đúng quy củ thì xác định chết chắc, Nguyệt Lung Linh nghe Băng Thần thuật lại những chuyện kia thì giật mình hỏi:
"Thế này thì chúng ta còn cần đi đâu kiếm trứng cho nguy hiểm nữa, đợi sủng vật rồi tính tiếp, qua được vòng sau cũng được thêm 50 cấp nữa chứ ít gì."
Băng Thần gật đầu cười nói:
"Ta đang có ý đó nhưng có một chuyện ta phải báo cho các nàng biết về Nhất Giác Thiên Mã tộc, thứ nhất cái thể giới này bọn họ cùng nhân loại có liên kết với nhau để chống lại một thế lực tà ác từ rất lâu rồi.
Thế nên khi có nhận họ về làm sủng vật những thực sự hãy coi họ là bạn bởi họ cũng không coi chúng ta như một chủ nhân đâu, tiềm lực của bọn họ không thua nhân loại chúng ta thế nhưng tạo hóa đã tạo ra cái gì thì đều có cái lý của nó hết.
Bọn họ làm chiếc bánh còn chúng ta chính là cái xe, có thể phân tách ra nhưng sẽ yếu ớt đi rất nhiều, họ cũng có tính cách và cách nghĩ riêng nhưng giống như hai mảnh ghép, người có thể cùng chúng ta sinh tử thì cần phải hiểu họ."
Hắn ta lấy ra Tầm Bảo Thử rồi nói:
"Bất cứ sủng vật nào cũng thế dù ngươi có khế ước nó như thế nào đi chăng nữa nhưng muốn nó thực sự vị ngươi làm việc không phải chuyện dễ, ý ta nói chính là làm việc một cách thật tâm dì biết mình có thể gặp nguy hiểm."
Tháo ra khế ước của Tầm Bảo Thử sao đó Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi xuống đất xem có cái gì tốt không mang lên đây."
Băng Thần nhìn Tầm Bảo Thử chui xuống đất rồi nói:
"Thứ gì cũng vậy nếu mình thật lòng với nó chưa chắc sẽ được đáp lại nhưng nếu không thực lòng thì chắc chắn không được đáp lại."
Một lát sau Tầm Bảo Thử chui lên mang cho Băng Thần một viên đá quý rất lạ mắt, Băng Thần mỉm cười nói:
"Anh bạn ngươi giỏi lắm."
Tầm Bảo Thử dùng giọng nhí nhảnh nói:
"Chủ nhân ngươi cho ta đi ngủ cũng mấy người kia đi, mất vài năm nhưng một khi ta thành tài thì có thể giúp ngài nhiều hơn."
Băng Thần nhìn nó hỏi:
"Ngươi chắc chứ, vào trong đó ngươi chưa chắc có thể tự tỉnh lại được đâu."
Tầm Bảo Thử líu ríu đáp:
"Trong đám ta cùi bắp nhất nhưng ta không muốn tăng thêm khoảng cách giữa ta và mọi người, mong chủ nhân thanh toàn."
Băng Thần tạo lại khế ước rồi nói:
"Thôi được rồi ngươi ngủ ngon, mong khi gặp lại ngươi tốt hơn bây giờ."
Đợi Tầm Bảo thử biến mất thì hắn mới nhẹ giọng nói:
"Tầm Bảo Thử trước kia chỉ biết bỏ chạy nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc cùng trò truyện nó hiểu rằng ta cùng nó như một đôi bạn vậy, ta không có ý xấu gì cả đối với nó, nếu ta muốn làm cái gì thì ta sẽ hỏi ý nó xem nó muốn làm hay không, thời gian đầu rất khó khăn nhưng cái gì rồi cũng sẽ tốt lên, tình cảm cũng thế.
Tuy nhiên Tầm Bảo Thử vẫn gọi ta chủ nhân nhưng các nàng sẽ phải quen với việc nếu các nàng quá yếu Nhất Giác Thiên Mã có khi còn mở miệng chê các nàng nữa, nếu không chuẩn bị tâm lý trước thì thật sự rất khó chấp nhận chuyện đó, nếu ai không muốn bây giờ từ chối còn kịp."
Mấy cô nàng im lặng, không có bất kỳ ai nói gì cả, Nhất Giác Thiên Mã thần kỳ càng kích thích các nàng, khi nghe Băng Thần nói về cách đối xử với sủng vật thì các nàng càng muốn thử xem liệu mình có được như hắn không.
Băng Thần nói rất nhiều thứ đến khi tộc trưởng của Nhất Giác Thiên Mã quay lại thì hắn mới cười hỏi:
"Công tử nói gì liên quan đến tộc ta sao?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta cần phải cho các nàng biết quan hệ giữa nhân tộc cùng Nhất Giác Thiên Mã tộc, dù sao ta không muốn các nàng khi bị chửi thì khỏi bất ngờ."
Tộc trường đưa ra một đống rồi nói:
"Bọn họ sẽ đi theo ngươi, ta không cần biết tên những người khác nhưng ta có thể biết quý danh của công tử không?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Chẳng nhẽ trong tộc các ngươi không còn hình vẽ về ta."
Người tộc trưởng nghe xong thì giật mình, hắn hít thật sâu một hơi rồi quay lại nói với người của mình:
"Ta hi vọng một ngày có thể nghe được chiến tích của các ngươi làm vang danh Nhất Giác Thiên Mã tộc, mong các ngươi không vì kiêu ngạo mà gây ra bất hòa với đồng đội của mình, người mà về sau sẽ cùng các ngươi vào sinh ra tử, kẻ nào vi phạm tộc quy thì cũng đã biết hậu quả rồi đấy, bây giờ thì các ngươi đi thôi, công tử này sẽ đưa các ngươi đến cho người xứng đáng cưỡi trên lưng các ngươi."
Băng Thần mau chóng thu hết mấy con ngựa đã hóa thành nhân hình đi vào trong Vô Hạn Sáng Thế, khi không gian đã chống trải thì người tộc trưởng mới bỗng nhiên quỳ xuống cúi đầu hô to:
" Băng Thần đại nhân không ngờ ta có thể thay mặt tổ tiên gặp được ngài."
Mấy cô nàng cảm giác được kẻ này mạnh nhưng không hiểu sao hắn lại quỳ trước mặt Băng Thần, nhưng Băng Thần chỉ mỉm cười nhẹ giọng nói:
"Các ngươi nhớ ta là tốt rồi nhưng bây giờ các ngươi chắc vẫn phải nghe hiệu lệnh của Đế Thiên Lan mới đúng chứ? "
Người kia giật mình nói:
"Đế Thiên Lan đại nhân không phải đã.... đã "
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi nghĩ nàng chết dễ thế sao, ngươi không cảm thấy nếu không có bàn tay của nàng thì Tân Sinh thế giới lại được tạo ra rồi đơn giản dung hợp sao, ta cũng mới ăn chút thiệt thòi trong tay nàng thời gian gần đây, nhưng ta cũng phải nhắc ngươi thời khắc nguy cơ đang tới gần, có khi cả vài tỷ năm nữa nhưng nếu ta cùng Đế Thiên Lan không ai đạt lại được cái cấp độ kia thì thế giới này nguy to."
Băng Thần sau đó mỉm cười nói:"
"Tộc các ngươi nhớ ta khiến ta rất mừng đấy."
Tộc trưởng Nhất Giác Thiên Mã tộc khấu lạy nói:
"Chúng ta chưa một giây phút nào quên đi ngài mong đại nhân chứng giám."
"Nếu ngươi thích ta có thể mang thêm cho ngươi bốn người có huyết mạch cấp Chân Thần nữa ngươi có nhận người không?"
Con ngựa đầu đàn ánh mắt sáng lên nói:
"Ngươi kiếm đâu ra nhiều người có huyết mạch cấp Chân Thần như thế?"
Băng Thần cười nói:
" Như thế đã xá gì, ta còn có hơn vài chục người khác cũng có huyết mạch cấp Chân Thần thậm chí Thần Vương nếu ngươi tin tường thì giao con cháu chất lượng của ngươi cho ta thì ta sẽ giúp mang bọn hắn đến cho các nàng, đảm bảo Nhất Giác Thiên Mã tộc ngày huy hoàng sẽ không còn xa."
Con ngựa đầu đàn hóa hình thành nhân loại rồi nói:
"Ngươi có bằng chứng gì không? "
Băng Thần gật đầu nói:
"Ta đã chuẩn bị trước cho ngày hôm nay rồi."
Hắn lấy từ giới chỉ ra một đống hộp kính nhỏ rồi nói:
"Trong lọ có rất nhiều mẫu máu của các lão bà ta ngươi kiểm tra xem."
Tên kia làm một hơi sau đó nói:
"Quả thật đều Chần Thần và Thần Vương, ngươi tới quả nhiên mang theo điềm lành nhưng mấy mẫu máu này có gì đó hơi lạ thì phải."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Có quan trọng gì đầu, bây giờ ngươi có chịu xuất quân hay không?"
Người này suy nghĩ một chút rồi nói:
"Được thôi nhưng tất cả bọn họ đều là nữ thế nên ta cần thời gian để chọn lọc, các ngươi chờ ở đây được không?"
Băng Thần gật đầu nói:
"Thế nhưng các ngươi cần làm nhanh bởi chúng ta sẽ rời đi trong thời gian rất sớm, hẳn các ngươi cũng nhận được thông báo rồi đúng không?"
Hắn ta gật đầu nói:
"Ta hiểu các ngươi cứ núp ở đây, ta nghĩ chỉ cần khoảng hơn một tiếng thôi, nhưng ngươi đã có không gian để giữ bọn họ ở bên trong chưa?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta có thủ đoạn bí mật người cứ yên tâm, bây giờ ta sẽ mang thêm đồng bạn của ta tới đây ẩn núp, dù sao bên ngoài cũng nguy hiểm quá."
Nói xong Băng Thần đi ngay, mấy con ngựa kia cũng biến mất, mọi người ai làm việc lấy còn Băng Thần rước hết mấy cô nàng xuống dưới đây sau đó cả đám quyết định ăn vạ ở đây, thung lũng này tuy rất lớn nhưng toàn bộ lãnh địa đều thuộc sở hữu của Nhất Giác Thiên Mã.
Chỉ cần xâm nhập vào bên trong mà không đúng quy củ thì xác định chết chắc, Nguyệt Lung Linh nghe Băng Thần thuật lại những chuyện kia thì giật mình hỏi:
"Thế này thì chúng ta còn cần đi đâu kiếm trứng cho nguy hiểm nữa, đợi sủng vật rồi tính tiếp, qua được vòng sau cũng được thêm 50 cấp nữa chứ ít gì."
Băng Thần gật đầu cười nói:
"Ta đang có ý đó nhưng có một chuyện ta phải báo cho các nàng biết về Nhất Giác Thiên Mã tộc, thứ nhất cái thể giới này bọn họ cùng nhân loại có liên kết với nhau để chống lại một thế lực tà ác từ rất lâu rồi.
Thế nên khi có nhận họ về làm sủng vật những thực sự hãy coi họ là bạn bởi họ cũng không coi chúng ta như một chủ nhân đâu, tiềm lực của bọn họ không thua nhân loại chúng ta thế nhưng tạo hóa đã tạo ra cái gì thì đều có cái lý của nó hết.
Bọn họ làm chiếc bánh còn chúng ta chính là cái xe, có thể phân tách ra nhưng sẽ yếu ớt đi rất nhiều, họ cũng có tính cách và cách nghĩ riêng nhưng giống như hai mảnh ghép, người có thể cùng chúng ta sinh tử thì cần phải hiểu họ."
Hắn ta lấy ra Tầm Bảo Thử rồi nói:
"Bất cứ sủng vật nào cũng thế dù ngươi có khế ước nó như thế nào đi chăng nữa nhưng muốn nó thực sự vị ngươi làm việc không phải chuyện dễ, ý ta nói chính là làm việc một cách thật tâm dì biết mình có thể gặp nguy hiểm."
Tháo ra khế ước của Tầm Bảo Thử sao đó Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi xuống đất xem có cái gì tốt không mang lên đây."
Băng Thần nhìn Tầm Bảo Thử chui xuống đất rồi nói:
"Thứ gì cũng vậy nếu mình thật lòng với nó chưa chắc sẽ được đáp lại nhưng nếu không thực lòng thì chắc chắn không được đáp lại."
Một lát sau Tầm Bảo Thử chui lên mang cho Băng Thần một viên đá quý rất lạ mắt, Băng Thần mỉm cười nói:
"Anh bạn ngươi giỏi lắm."
Tầm Bảo Thử dùng giọng nhí nhảnh nói:
"Chủ nhân ngươi cho ta đi ngủ cũng mấy người kia đi, mất vài năm nhưng một khi ta thành tài thì có thể giúp ngài nhiều hơn."
Băng Thần nhìn nó hỏi:
"Ngươi chắc chứ, vào trong đó ngươi chưa chắc có thể tự tỉnh lại được đâu."
Tầm Bảo Thử líu ríu đáp:
"Trong đám ta cùi bắp nhất nhưng ta không muốn tăng thêm khoảng cách giữa ta và mọi người, mong chủ nhân thanh toàn."
Băng Thần tạo lại khế ước rồi nói:
"Thôi được rồi ngươi ngủ ngon, mong khi gặp lại ngươi tốt hơn bây giờ."
Đợi Tầm Bảo thử biến mất thì hắn mới nhẹ giọng nói:
"Tầm Bảo Thử trước kia chỉ biết bỏ chạy nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc cùng trò truyện nó hiểu rằng ta cùng nó như một đôi bạn vậy, ta không có ý xấu gì cả đối với nó, nếu ta muốn làm cái gì thì ta sẽ hỏi ý nó xem nó muốn làm hay không, thời gian đầu rất khó khăn nhưng cái gì rồi cũng sẽ tốt lên, tình cảm cũng thế.
Tuy nhiên Tầm Bảo Thử vẫn gọi ta chủ nhân nhưng các nàng sẽ phải quen với việc nếu các nàng quá yếu Nhất Giác Thiên Mã có khi còn mở miệng chê các nàng nữa, nếu không chuẩn bị tâm lý trước thì thật sự rất khó chấp nhận chuyện đó, nếu ai không muốn bây giờ từ chối còn kịp."
Mấy cô nàng im lặng, không có bất kỳ ai nói gì cả, Nhất Giác Thiên Mã thần kỳ càng kích thích các nàng, khi nghe Băng Thần nói về cách đối xử với sủng vật thì các nàng càng muốn thử xem liệu mình có được như hắn không.
Băng Thần nói rất nhiều thứ đến khi tộc trưởng của Nhất Giác Thiên Mã quay lại thì hắn mới cười hỏi:
"Công tử nói gì liên quan đến tộc ta sao?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta cần phải cho các nàng biết quan hệ giữa nhân tộc cùng Nhất Giác Thiên Mã tộc, dù sao ta không muốn các nàng khi bị chửi thì khỏi bất ngờ."
Tộc trường đưa ra một đống rồi nói:
"Bọn họ sẽ đi theo ngươi, ta không cần biết tên những người khác nhưng ta có thể biết quý danh của công tử không?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Chẳng nhẽ trong tộc các ngươi không còn hình vẽ về ta."
Người tộc trưởng nghe xong thì giật mình, hắn hít thật sâu một hơi rồi quay lại nói với người của mình:
"Ta hi vọng một ngày có thể nghe được chiến tích của các ngươi làm vang danh Nhất Giác Thiên Mã tộc, mong các ngươi không vì kiêu ngạo mà gây ra bất hòa với đồng đội của mình, người mà về sau sẽ cùng các ngươi vào sinh ra tử, kẻ nào vi phạm tộc quy thì cũng đã biết hậu quả rồi đấy, bây giờ thì các ngươi đi thôi, công tử này sẽ đưa các ngươi đến cho người xứng đáng cưỡi trên lưng các ngươi."
Băng Thần mau chóng thu hết mấy con ngựa đã hóa thành nhân hình đi vào trong Vô Hạn Sáng Thế, khi không gian đã chống trải thì người tộc trưởng mới bỗng nhiên quỳ xuống cúi đầu hô to:
" Băng Thần đại nhân không ngờ ta có thể thay mặt tổ tiên gặp được ngài."
Mấy cô nàng cảm giác được kẻ này mạnh nhưng không hiểu sao hắn lại quỳ trước mặt Băng Thần, nhưng Băng Thần chỉ mỉm cười nhẹ giọng nói:
"Các ngươi nhớ ta là tốt rồi nhưng bây giờ các ngươi chắc vẫn phải nghe hiệu lệnh của Đế Thiên Lan mới đúng chứ? "
Người kia giật mình nói:
"Đế Thiên Lan đại nhân không phải đã.... đã "
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi nghĩ nàng chết dễ thế sao, ngươi không cảm thấy nếu không có bàn tay của nàng thì Tân Sinh thế giới lại được tạo ra rồi đơn giản dung hợp sao, ta cũng mới ăn chút thiệt thòi trong tay nàng thời gian gần đây, nhưng ta cũng phải nhắc ngươi thời khắc nguy cơ đang tới gần, có khi cả vài tỷ năm nữa nhưng nếu ta cùng Đế Thiên Lan không ai đạt lại được cái cấp độ kia thì thế giới này nguy to."
Băng Thần sau đó mỉm cười nói:"
"Tộc các ngươi nhớ ta khiến ta rất mừng đấy."
Tộc trưởng Nhất Giác Thiên Mã tộc khấu lạy nói:
"Chúng ta chưa một giây phút nào quên đi ngài mong đại nhân chứng giám."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.