Chương 385: Hiểu lầm
cuuviho1687
03/05/2019
Băng Thần thấy nàng hỏi thế thì thành thật trả lời nàng:
"Ta tên Băng Thần, con trai cùng con gái ngươi..."
Hắn chưa kịp nói hết câu nàng liền lao lên nắm lây cổ áo của hắn ta, tu vi nàng ta lại cao hơn hắn ta chỉ một chút thể nên Băng Thần mới bị nàng nắm cổ áo dễ dàng như thế, nàng nước mắt chảy xuống nói:
"Các ngươi đã giết chết chồng ta, chính ta cũng đã rạch nát khuôn mặt uống độc sao các ngươi vẫn không chịu buông tha ba mẹ con chúng ta."
Băng Thần chỉ vào trong gương rồi nói:
"Ngươi làm gì còn sẹo nữa, yên tâm ta đã trị hết rồi."
Khương Ngọc Hà nhìn vào gường thì thấy khuôn mặt mình đã trở lại xinh đẹp như xưa, thậm chí làn da còn trắng mịn hơn rất nhiều, nước mắt nàng lại chảy nhiều hơn, buông ra cổ áo của Băng Thần nàng lui về đằng sau.
Ánh mắt nàng oán hận nhìn hắn, còn Băng Thần thì đã hiểu rằng nàng ta nhầm mình với kẻ thù của gia đình nàng, hắn chưa nói hết câu thì bị nàng cắt ngang làm cho nàng hiểu nhầm hắn ta tới đây chữa cho nàng để chiếm lấy nàng.
Hiểu nhầm như thế này không tốt tý nào cả, hắn ta đang muốn giải thích thì bỗng nhiên đứng trước mặt hắn Khương Ngọc Hà thả chiếc váy duy nhất đang mặc trên người xuống, thân thể bạch ngọc chi dương làm hắn không biết nói gì cả.
Hắn bây giờ đứng trước hai sự lựa chọn một là làm chính nhân quân tử giải thích cho nàng hiểu còn một cách khác là hóa thân thành cầm thú, khi hắn đang phân vân thì nàng chồm lên hôn hắn và rồi Băng Thần quyết định nằm ở giữa không làm quân tử cũng chẳng làm cầm thú.
Chưa biết một trong hai dạng như thế nào nhưng hắn làm nam nhân sao từ chối được, hắn ta như con dã thú chiếm lấy nàng, ở trong không gian của giới chỉ thời gian trôi cực chậm hắn có thể từ từ thương thức món lạ.
Đợi hai người bình tĩnh lại sau nhiều giờ chinh chiến thì Băng Thần mới nói:
"Ngọc Hà ai di thực ra ta được con gái ngươi mời đến để chữa trị cho ngươi chứ không liên quan gì đến Thái gia cả."
Đang mơ màng Khương Ngọc Hà đột nhiên giật mình hỏi lại:
"Ngươi vừa nói cái gì cơ?"
Băng Thần cười khổ nói:
"Người hiểu lầm! Ta được con gái ngươi mời đến để chữa trị cho ngươi chứ không liên quan gì đến Thái gia cả."
Khương Ngọc Hà ngước mắt nhìn hắn không thể tin nổi, hóa ta nàng tự đưa mình vào miệng cọp, tuy trong lòng thấy có lỗi với lão công nhưng Băng Thần đưa cho nàng cảm giác thật quá tốt.
"Chuyện này lỗi do ta, ngươi buông ta ra đi."
Băng Thần thở dài nói:
"Ngọc Hà a di ngươi còn chưa biết ta là ai rồi, ta tên Băng Thần thế lực còn lớn hơn cả Thái gia, nữ nhân ta đã chạm vào thì ta sẽ không buông tha ai cả."
Khương Ngọc Hà nhíu mày nói:
"Nhưng ta còn có hai đứa con chúng ta cũng mới gặp làm sao có thể tới với nhau được ."
Băng Thần lắc đầu nói:
"Một thời gian nữa ngươi sẽ thấy ta có thể làm những gì, sau ngày hôm nay ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, nếu ngươi đồng ý ta sẽ chăm sóc hai tỷ muội Liễu gia đồng thời ta có thể giúp ngươi có thân phận mới cùng một khuôn mặt đẹp hơn, ngươi sẽ được ta sắp đặt trở thành một người chết.
Đồng thời ta cũng sẽ lấy cái chết của ngươi để có lý do chính đang để đụng vào Thái gia trả thù cho gia đình ngươi, tất nhiên ta sẽ cho ngươi thời gian để suy nghĩ, ngươi tỉnh lại chịu khó tìm hiểu một chút thế giới bên ngoài sẽ biết được ta hoàn toàn có năng lực thực hiện những gì mình nói."
Khương Ngọc Hà trầm tư nhưng Băng Thần không thích thế hắn khỏi động tấn công, thời gian còn rất dài, thật lâu sau đó khi Ngọc Hà đã hoàn toàn thua cuộc hắn mới đi ra khỏi phòng, còn Khương Ngọc Hà thì đắp chăn ngủ say.
Băng Thần dọc theo hành lang đi ra ngoài đến phòng khách thì thấy cả đám đã chuyển hết sang áo màu trắng rồi, hắn mỉm cười nói:
"Mẹ ngươi đã khỏe, nàng chỉ cần ngủ một giấc sẽ hồi phục ngay, phòng bếp nhà các ngươi ở đâu?."
Liễu Như Thần vui vẻ nói:
" Ngay hướng bên kia, chỉ cần đi thẳng sẽ tới mà ngài muốn làm gì?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta nấu chút đồ ăn để giúp a di mau khỏe lại thôi."
Một cô gái dũng cảm nói:
"Thế ngài có thể cho chúng ta quay video được không?"
Băng Thần xoa đầu nàng nói:
"Không sao cứ thoải mái."
Băng Thần xắn tay áo lên đi vào trong phòng bếp thì thấy tu lạnh trống trơn đã thế còn cực kỳ thiếu gọn gàng, Liễu Như Thần lúc này mới xấu hổ lên tiếng:
"Cái này do tỷ tỷ đi suốt còn mẹ thì chỉ dùng dịch chuyền thế nên ta toàn ăn ở ngoài...."
Băng Thần cắt ngang:
"Được rồi ngươi đứng xem là được."
Băng Thần bắt đầu triển nghệ tài năng của mình, cô bé kia thì nhìn vào máy quay rồi nói:
"Mọi người xem Tiểu Lan truyền quay trực tiếp thần tượng của chúng ta Băng Thần tổng giám sát đang nấu cơm này."
Khi nàng nói thể nhiều người nhìn vào tấm lưng kia rồi cười nói:
"Băng Thần tổng giám sát lại đi nấu cơm để nàng quay được, quả thật là trò hề."
"Có thằng ngốc mới tin."
"May một bộ đồ đeo mái tóc giả sẽ có người tin ư, ngốc a."
"Mọi người lên xem có người muốn gom gạch xây nhà này giúp nàng ta đi."
"Ta tên Băng Thần, con trai cùng con gái ngươi..."
Hắn chưa kịp nói hết câu nàng liền lao lên nắm lây cổ áo của hắn ta, tu vi nàng ta lại cao hơn hắn ta chỉ một chút thể nên Băng Thần mới bị nàng nắm cổ áo dễ dàng như thế, nàng nước mắt chảy xuống nói:
"Các ngươi đã giết chết chồng ta, chính ta cũng đã rạch nát khuôn mặt uống độc sao các ngươi vẫn không chịu buông tha ba mẹ con chúng ta."
Băng Thần chỉ vào trong gương rồi nói:
"Ngươi làm gì còn sẹo nữa, yên tâm ta đã trị hết rồi."
Khương Ngọc Hà nhìn vào gường thì thấy khuôn mặt mình đã trở lại xinh đẹp như xưa, thậm chí làn da còn trắng mịn hơn rất nhiều, nước mắt nàng lại chảy nhiều hơn, buông ra cổ áo của Băng Thần nàng lui về đằng sau.
Ánh mắt nàng oán hận nhìn hắn, còn Băng Thần thì đã hiểu rằng nàng ta nhầm mình với kẻ thù của gia đình nàng, hắn chưa nói hết câu thì bị nàng cắt ngang làm cho nàng hiểu nhầm hắn ta tới đây chữa cho nàng để chiếm lấy nàng.
Hiểu nhầm như thế này không tốt tý nào cả, hắn ta đang muốn giải thích thì bỗng nhiên đứng trước mặt hắn Khương Ngọc Hà thả chiếc váy duy nhất đang mặc trên người xuống, thân thể bạch ngọc chi dương làm hắn không biết nói gì cả.
Hắn bây giờ đứng trước hai sự lựa chọn một là làm chính nhân quân tử giải thích cho nàng hiểu còn một cách khác là hóa thân thành cầm thú, khi hắn đang phân vân thì nàng chồm lên hôn hắn và rồi Băng Thần quyết định nằm ở giữa không làm quân tử cũng chẳng làm cầm thú.
Chưa biết một trong hai dạng như thế nào nhưng hắn làm nam nhân sao từ chối được, hắn ta như con dã thú chiếm lấy nàng, ở trong không gian của giới chỉ thời gian trôi cực chậm hắn có thể từ từ thương thức món lạ.
Đợi hai người bình tĩnh lại sau nhiều giờ chinh chiến thì Băng Thần mới nói:
"Ngọc Hà ai di thực ra ta được con gái ngươi mời đến để chữa trị cho ngươi chứ không liên quan gì đến Thái gia cả."
Đang mơ màng Khương Ngọc Hà đột nhiên giật mình hỏi lại:
"Ngươi vừa nói cái gì cơ?"
Băng Thần cười khổ nói:
"Người hiểu lầm! Ta được con gái ngươi mời đến để chữa trị cho ngươi chứ không liên quan gì đến Thái gia cả."
Khương Ngọc Hà ngước mắt nhìn hắn không thể tin nổi, hóa ta nàng tự đưa mình vào miệng cọp, tuy trong lòng thấy có lỗi với lão công nhưng Băng Thần đưa cho nàng cảm giác thật quá tốt.
"Chuyện này lỗi do ta, ngươi buông ta ra đi."
Băng Thần thở dài nói:
"Ngọc Hà a di ngươi còn chưa biết ta là ai rồi, ta tên Băng Thần thế lực còn lớn hơn cả Thái gia, nữ nhân ta đã chạm vào thì ta sẽ không buông tha ai cả."
Khương Ngọc Hà nhíu mày nói:
"Nhưng ta còn có hai đứa con chúng ta cũng mới gặp làm sao có thể tới với nhau được ."
Băng Thần lắc đầu nói:
"Một thời gian nữa ngươi sẽ thấy ta có thể làm những gì, sau ngày hôm nay ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, nếu ngươi đồng ý ta sẽ chăm sóc hai tỷ muội Liễu gia đồng thời ta có thể giúp ngươi có thân phận mới cùng một khuôn mặt đẹp hơn, ngươi sẽ được ta sắp đặt trở thành một người chết.
Đồng thời ta cũng sẽ lấy cái chết của ngươi để có lý do chính đang để đụng vào Thái gia trả thù cho gia đình ngươi, tất nhiên ta sẽ cho ngươi thời gian để suy nghĩ, ngươi tỉnh lại chịu khó tìm hiểu một chút thế giới bên ngoài sẽ biết được ta hoàn toàn có năng lực thực hiện những gì mình nói."
Khương Ngọc Hà trầm tư nhưng Băng Thần không thích thế hắn khỏi động tấn công, thời gian còn rất dài, thật lâu sau đó khi Ngọc Hà đã hoàn toàn thua cuộc hắn mới đi ra khỏi phòng, còn Khương Ngọc Hà thì đắp chăn ngủ say.
Băng Thần dọc theo hành lang đi ra ngoài đến phòng khách thì thấy cả đám đã chuyển hết sang áo màu trắng rồi, hắn mỉm cười nói:
"Mẹ ngươi đã khỏe, nàng chỉ cần ngủ một giấc sẽ hồi phục ngay, phòng bếp nhà các ngươi ở đâu?."
Liễu Như Thần vui vẻ nói:
" Ngay hướng bên kia, chỉ cần đi thẳng sẽ tới mà ngài muốn làm gì?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta nấu chút đồ ăn để giúp a di mau khỏe lại thôi."
Một cô gái dũng cảm nói:
"Thế ngài có thể cho chúng ta quay video được không?"
Băng Thần xoa đầu nàng nói:
"Không sao cứ thoải mái."
Băng Thần xắn tay áo lên đi vào trong phòng bếp thì thấy tu lạnh trống trơn đã thế còn cực kỳ thiếu gọn gàng, Liễu Như Thần lúc này mới xấu hổ lên tiếng:
"Cái này do tỷ tỷ đi suốt còn mẹ thì chỉ dùng dịch chuyền thế nên ta toàn ăn ở ngoài...."
Băng Thần cắt ngang:
"Được rồi ngươi đứng xem là được."
Băng Thần bắt đầu triển nghệ tài năng của mình, cô bé kia thì nhìn vào máy quay rồi nói:
"Mọi người xem Tiểu Lan truyền quay trực tiếp thần tượng của chúng ta Băng Thần tổng giám sát đang nấu cơm này."
Khi nàng nói thể nhiều người nhìn vào tấm lưng kia rồi cười nói:
"Băng Thần tổng giám sát lại đi nấu cơm để nàng quay được, quả thật là trò hề."
"Có thằng ngốc mới tin."
"May một bộ đồ đeo mái tóc giả sẽ có người tin ư, ngốc a."
"Mọi người lên xem có người muốn gom gạch xây nhà này giúp nàng ta đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.