Chương 111: Liệu có phải chỉ là truyền thuyết
cuuviho1687
18/03/2019
Băng Thần một mạch về đến trong nhà, đồ ăn hắn ta đã tích trữ trong giới chỉ với số lượng kha khá đảm bảo các nàng muốn hại hắn lúc này cũng
không dễ.Nhưng chắc chắn một điều nếu không tìm ra cách đối phó hai nàng bên trong Đại Vượng sâm lâm thì hắn ta nhất định sẽ phiền phức /
Một bộ đồ đen cũng một cái khăn bịt mặt, khi đó các nàng ra tay dạy dỗ hắn thì bản thân cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi.Con người của Băng Thần lại không phải loại thích chịu đựng như thế, Đại Vượng Sâm Lâm Ký đây là quyển sách cuối củng Băng Thần tìm thấy trong thư viện hoàng gia.
Thứ này vốn chỉ ghi lại một chút truyền thuyết từng xảy ra trong Đại Vượng sâm lâm mà thực tế cũng chẳng có ai tin tương vào mấy cái truyền thuyết như thế.Băng Thần chẳng qua là quá tuyệt vọng thế nên mới lấy thứ này ra mà thôi, bìa sách cũ nát chứng tỏ đã rất lâu không có người đụng đến.
Băng Thần dần dần chán nản bởi nội dung của sách cũng không có gì đặc sắc cho lắm, chủ yếu là có yêu thú mạnh mẽ hay kỳ quái gì từng xuất hiện.Nhưng một lúc sau có một hắn ta lập tức tỉnh táo bởi vì có một cố sự làm hắn ta chú ý, lật địa đồ của Đại Vượng sâm lâm ra thì hắn ta thấy nó thực sự tồn tại.
Trong sách có viết cứ mỗi một vạn năm thì vực sâu bên trong Đại Vượng sâm lâm sẽ trở thành cấm địa của võ giả, tuy chỉ cáo hơn một trăm mét nhưng vấn đề ở đây là phía dưới có thứ gì đó khiến cho vũ giả không sử dụng được nguyên lực.
Hắn ta bắt đầu tìm lật những ký sử khác để so sánh thì phát hiện như có vẻ hơi trùng hợp thì phải, mỗi một cuốn đều có ít nhiều nhắc về những sự kiện huyền bí liên quan đến Vũ giả đi ngang đáy vực sâu của Đại Vượng sâm lâm.
Nhưng sau khi nghĩ kỹ một hồi hắn ta lại ném chuyện này ra sau đầu, làm gì có chuyện như thế, Thiên Nguyên học viện chiếm đóng Đại Vượng sâm lâm hơn năm nhìn năm lại không có lý nào không gặp hiện tượng trên.
Những hồ sơ của Thiên Nguyên học viện thì hoàn toàn không có một chút vết tích của vách vực này.Trong đó cũng chỉ gi nó là một vách vực bình thường, Vũ Vương ngã xuống tuy không thể độ không nhưng lướt theo vách đá thì khi chạm đất có thể ị thương tổn nhẹ mà thôi.
Băng Thần đi về phía giường của mình nằm ngửa ra, mười ngày liên tục với hơn hai trăm cuốn sách nhưng không có thứ gì có ích cả.Kịch độc hay thứ gì đó có thể làm ảnh hưởng tới Vũ Vương đều qua xa tầm với của hắn ta, còn mấy thứ khác trong Đại Vượng sâm lâm cũng không có gì đặc sắc.
Thở dài một hơi hắn ta nhắm mắt lại bây giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc, mấy ngày vừa rồi quả thật chán chết đi mà.Nhưng có vẻ không ai muốn tha cho hắn ta bởi tiếng gõ cửa lại dồn dập vang lên, đi ra mở cửa thì thấy Nhạc Thanh Thanh đang đứng trước cửa nhìn hắn.
Băng Thần không biết có phải mình gặp ảo giác hay không mà thấy cô bé có vẻ đẹp lên rất nhiều thì phải.Tu Vi của nàng ta cũng tăng trưởng một cách bất thường nhưng Băng Thần từng nhớ lão gia tử có nói đến truyện thức tỉnh huyết mạch.
Nhưng rõ ràng nàng ta chưa tới tuổi cơ, hắn ta mở bảng chỉ số của nàng lên.
Tính danh: Nhạc Thanh Thanh
Thực lực: Vũ Sư cửu trọng
Huyết mạch: Hỏa Huyết Phiên Thiên
Thể chất: Hỏa Thần Giáng Thế (Chần Thần thể chất)
Đẳng cấp:12
Lực lượng:15000
Tốc độ: 12000
Trí lực:21
Thiên phú: 97
Hồn lực: 0
Pháp lực:0
Nguyên tố:Lôi
Tuổi thọ:200
Độ thiện cảm:99
Danh hào:Không có
Băng Thần nhếch mép mồm há to trong lòng gợn sóng
"Chân thần thể, cái quái gì thế này."
Nhạc Thanh Thanh thấy hắn ta nhìn chằm chằm mình thì có chút ngại ngùng nói:
"Ba vị đại ca của ta tìm được ý trung nhận hôm nay cùng gia đình gặp mặt, gia gia bảo ta đi gọi ngươi ra cùng hắn ta tiếp khách."
Băng Thần gãi đầu nhíu mày nói:
"Ta có thật chỉ ở trong phòng mười ngày chứ không phải mười năm chứ, ba tên kia lấy được vợ còn ngươi thì trông chả giống trước tý nào."
Nhạc Thanh Thanh chắp tay sau lưng cười nói:
"Đoán xem?"
Nhìn nàng nhí nhảnh nhưng nếu trước kia còn được còn bây giờ nàng ta quả thực không lên như thế, hắn nhẹ nhàng hỏi:
"Ngươi thấy Mộng Phỉ nhí nhảnh có dễ thương không?"
Nhạc Thanh Thanh ngẫm nghĩ sau đó cười nói:
"Nàng ấy như thế thì làm sao có thể như ta được."
Băng Thần nắm lấy hai bên tóc của nàng ta kéo ra hai sợi dây, nắm lấy tay của nàng ta kéo vào phòng mình đẩy nàng tới trước tấm gương rồi nói:
"Ngươi lên soi gương thường xuyên thì mới thấy được mình như thế nào mới gọi là hợp."
Vừa nói hắn ta vừa cầm tóc nàng giống như cách nàng ta cột mọi khi sau đó lại thả xuống, Nhạc Thanh Thanh không ngờ mình trở lên khác nhiều như thế.Băng Thần đi vào tủ lấy quần áo sau đó hỏi:
"Ngươi thức tỉnh huyết mạch khi nào thế?"
Nhạc Thanh Nhanh nhìn chình mình trong gương, nàng bây giờ không thể rời mắt khỏi chính mình, trên mặt nàng tràn đầy vẻ đắc ý.
"Ta mới chỉ thức tỉnh vào ngày hôm trước, có dấu hiệu sớm ta liền thông báo cho ông nội cùng cha.Không ngờ ta chỉ có mười sáu đã thức tỉnh, bọn hắn đều nói ta là thiên tài mạnh nhất của Nhạc gia, thậm chí còn vượt qua cả tổ tiên."
Băng Thần gật đầu nắm tay nàng muốn kéo nàng ra ngoài thì Nhạc Thanh Thanh dùng dằng tay lại sau đó hỏi:
"Kéo ta ra ngoài làm gì?"
Băng Thần nhìn nàng giống như kẻ ngớ ngẩn nói:
"Ta muốn thay đồ cô nương, ngươi không đi ra ngoài thì ở trong này ngắm à."
Nhạc Thanh Thanh nghe thế liền xấu hổ nhưng vẫn phản bác để lấy lại danh dự:
"Nhìn ngươi thì đã làm sao, từ bé đến lớn ta còn tắm cho ngươi không biết bao nhiêu lần, ngươi đánh nhẽ phải gọi ta tỷ tỷ mới đúng không biết lớn bé."
Băng Thần cũng chẳng xấu hổ cởi đồ khinh bỉ nói:
"Tỉnh lại đi cô nhóc chừng nào ngươi đánh thắng được ta đi rồi ta sẽ gọi tỷ cho ngươi nghe."
Nhạc Thanh Thanh hiếu kỳ nhìn hắn ta, nam nhân khác có thể nàng ngại nhưng Băng Thần nàng nuôi từ bé lên đỡ hơn rất nhiều.Nàng đang săm soi thì nghe được hắn ta vô sỉ như thế thì ĩu môi nói:
"Ngươi một cái nam nhân lại đòi một cái nữ nhân đánh thắng mình mới gọi tỷ, ngươi có còn biết thế nào là liêm sỉ hay không.Ta còn nghĩ ngươi có vẻ chẳng muốn ai làm tỷ của mình thì phải."
Băng Thần mặc xong đồ đi lại trước mặt nàng năng cằm nàng lên mỉm cười nói:
"Sống với ta lâu như vậy bây giờ ngươi mới nói được một câu hợp lý, ta thật sự chẳng muốn có thêm tỷ tỷ, muội muội thì ta còn có thể suy nghĩ,hahaha."
Hắn cười to sau đó bước ra khỏi phòng đi về phía đại sảnh để lại Nhạc Thanh Thanh vừa tức tối vừa xấu hổ.Vừa này mình lại ngẩn ngơ đến tại khi hắn ta đi thật xa, quá là mất mặt mà, nàng tự táng mình nhẹ một cái rồi chửi.
"Đáng đời ngươi cái đồ mê trai đẹp."
Sau đó nàng cũng nhanh chân ra khỏi phòng, đóng cửa lại nhanh chân đi tới đại sảnh đã bày sẵn yến tiệc.Băng Thần quyết định hôm này phải ăn thật thỏa thích, hắn ta không tin hai nàng dám nhổ nước bọt vào tất cả đồ ăn trên bàn.
Băng Thần hí hửng ngồi vào bàn nhìn về phía đối diện thì thấy ba người kia đang ngồi cùng ba cô nàng rất xinh đẹp.Hắn ta nhìn bọn họ hỏi:
"Các vị đệ muội Nhạc gia chào đón các ngươi."
Ba nàng thấy thế lập tức đứng lên muốn hành lễ nhưng Băng Thần liền nói:
"Các ngươi đã cùng ba tên này ra mắt thì cũng coi như là người nhà, mấy lễ nghĩa rườm ra cứ bỏ qua.Mai sau sống cũng một nhà mà lễ nghĩa như thế thì mệt chết, các ngươi chỉ cần chào hỏi trưởng bối như lão gia tử là được."
Nhạc Thiên Vệ quay qua Hồng Hạnh cười nói:
"Đại ca đã nói như thế thì ngươi cứ việc nghe, hắn ta truyền thuyết nhiều nhưng tính cách thì rất tốt, đã thế lại rất hay bảo bọc chúng ta. Các ngươi mỗi lần gặp huynh ấy chỉ cần chào là được không cần làm lễ đâu."
Hồng Hạnh nhìn Băng Thần sau đó nói:
"Ta đã nhớ thưa đại ca."
Một bộ đồ đen cũng một cái khăn bịt mặt, khi đó các nàng ra tay dạy dỗ hắn thì bản thân cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi.Con người của Băng Thần lại không phải loại thích chịu đựng như thế, Đại Vượng Sâm Lâm Ký đây là quyển sách cuối củng Băng Thần tìm thấy trong thư viện hoàng gia.
Thứ này vốn chỉ ghi lại một chút truyền thuyết từng xảy ra trong Đại Vượng sâm lâm mà thực tế cũng chẳng có ai tin tương vào mấy cái truyền thuyết như thế.Băng Thần chẳng qua là quá tuyệt vọng thế nên mới lấy thứ này ra mà thôi, bìa sách cũ nát chứng tỏ đã rất lâu không có người đụng đến.
Băng Thần dần dần chán nản bởi nội dung của sách cũng không có gì đặc sắc cho lắm, chủ yếu là có yêu thú mạnh mẽ hay kỳ quái gì từng xuất hiện.Nhưng một lúc sau có một hắn ta lập tức tỉnh táo bởi vì có một cố sự làm hắn ta chú ý, lật địa đồ của Đại Vượng sâm lâm ra thì hắn ta thấy nó thực sự tồn tại.
Trong sách có viết cứ mỗi một vạn năm thì vực sâu bên trong Đại Vượng sâm lâm sẽ trở thành cấm địa của võ giả, tuy chỉ cáo hơn một trăm mét nhưng vấn đề ở đây là phía dưới có thứ gì đó khiến cho vũ giả không sử dụng được nguyên lực.
Hắn ta bắt đầu tìm lật những ký sử khác để so sánh thì phát hiện như có vẻ hơi trùng hợp thì phải, mỗi một cuốn đều có ít nhiều nhắc về những sự kiện huyền bí liên quan đến Vũ giả đi ngang đáy vực sâu của Đại Vượng sâm lâm.
Nhưng sau khi nghĩ kỹ một hồi hắn ta lại ném chuyện này ra sau đầu, làm gì có chuyện như thế, Thiên Nguyên học viện chiếm đóng Đại Vượng sâm lâm hơn năm nhìn năm lại không có lý nào không gặp hiện tượng trên.
Những hồ sơ của Thiên Nguyên học viện thì hoàn toàn không có một chút vết tích của vách vực này.Trong đó cũng chỉ gi nó là một vách vực bình thường, Vũ Vương ngã xuống tuy không thể độ không nhưng lướt theo vách đá thì khi chạm đất có thể ị thương tổn nhẹ mà thôi.
Băng Thần đi về phía giường của mình nằm ngửa ra, mười ngày liên tục với hơn hai trăm cuốn sách nhưng không có thứ gì có ích cả.Kịch độc hay thứ gì đó có thể làm ảnh hưởng tới Vũ Vương đều qua xa tầm với của hắn ta, còn mấy thứ khác trong Đại Vượng sâm lâm cũng không có gì đặc sắc.
Thở dài một hơi hắn ta nhắm mắt lại bây giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc, mấy ngày vừa rồi quả thật chán chết đi mà.Nhưng có vẻ không ai muốn tha cho hắn ta bởi tiếng gõ cửa lại dồn dập vang lên, đi ra mở cửa thì thấy Nhạc Thanh Thanh đang đứng trước cửa nhìn hắn.
Băng Thần không biết có phải mình gặp ảo giác hay không mà thấy cô bé có vẻ đẹp lên rất nhiều thì phải.Tu Vi của nàng ta cũng tăng trưởng một cách bất thường nhưng Băng Thần từng nhớ lão gia tử có nói đến truyện thức tỉnh huyết mạch.
Nhưng rõ ràng nàng ta chưa tới tuổi cơ, hắn ta mở bảng chỉ số của nàng lên.
Tính danh: Nhạc Thanh Thanh
Thực lực: Vũ Sư cửu trọng
Huyết mạch: Hỏa Huyết Phiên Thiên
Thể chất: Hỏa Thần Giáng Thế (Chần Thần thể chất)
Đẳng cấp:12
Lực lượng:15000
Tốc độ: 12000
Trí lực:21
Thiên phú: 97
Hồn lực: 0
Pháp lực:0
Nguyên tố:Lôi
Tuổi thọ:200
Độ thiện cảm:99
Danh hào:Không có
Băng Thần nhếch mép mồm há to trong lòng gợn sóng
"Chân thần thể, cái quái gì thế này."
Nhạc Thanh Thanh thấy hắn ta nhìn chằm chằm mình thì có chút ngại ngùng nói:
"Ba vị đại ca của ta tìm được ý trung nhận hôm nay cùng gia đình gặp mặt, gia gia bảo ta đi gọi ngươi ra cùng hắn ta tiếp khách."
Băng Thần gãi đầu nhíu mày nói:
"Ta có thật chỉ ở trong phòng mười ngày chứ không phải mười năm chứ, ba tên kia lấy được vợ còn ngươi thì trông chả giống trước tý nào."
Nhạc Thanh Thanh chắp tay sau lưng cười nói:
"Đoán xem?"
Nhìn nàng nhí nhảnh nhưng nếu trước kia còn được còn bây giờ nàng ta quả thực không lên như thế, hắn nhẹ nhàng hỏi:
"Ngươi thấy Mộng Phỉ nhí nhảnh có dễ thương không?"
Nhạc Thanh Thanh ngẫm nghĩ sau đó cười nói:
"Nàng ấy như thế thì làm sao có thể như ta được."
Băng Thần nắm lấy hai bên tóc của nàng ta kéo ra hai sợi dây, nắm lấy tay của nàng ta kéo vào phòng mình đẩy nàng tới trước tấm gương rồi nói:
"Ngươi lên soi gương thường xuyên thì mới thấy được mình như thế nào mới gọi là hợp."
Vừa nói hắn ta vừa cầm tóc nàng giống như cách nàng ta cột mọi khi sau đó lại thả xuống, Nhạc Thanh Thanh không ngờ mình trở lên khác nhiều như thế.Băng Thần đi vào tủ lấy quần áo sau đó hỏi:
"Ngươi thức tỉnh huyết mạch khi nào thế?"
Nhạc Thanh Nhanh nhìn chình mình trong gương, nàng bây giờ không thể rời mắt khỏi chính mình, trên mặt nàng tràn đầy vẻ đắc ý.
"Ta mới chỉ thức tỉnh vào ngày hôm trước, có dấu hiệu sớm ta liền thông báo cho ông nội cùng cha.Không ngờ ta chỉ có mười sáu đã thức tỉnh, bọn hắn đều nói ta là thiên tài mạnh nhất của Nhạc gia, thậm chí còn vượt qua cả tổ tiên."
Băng Thần gật đầu nắm tay nàng muốn kéo nàng ra ngoài thì Nhạc Thanh Thanh dùng dằng tay lại sau đó hỏi:
"Kéo ta ra ngoài làm gì?"
Băng Thần nhìn nàng giống như kẻ ngớ ngẩn nói:
"Ta muốn thay đồ cô nương, ngươi không đi ra ngoài thì ở trong này ngắm à."
Nhạc Thanh Thanh nghe thế liền xấu hổ nhưng vẫn phản bác để lấy lại danh dự:
"Nhìn ngươi thì đã làm sao, từ bé đến lớn ta còn tắm cho ngươi không biết bao nhiêu lần, ngươi đánh nhẽ phải gọi ta tỷ tỷ mới đúng không biết lớn bé."
Băng Thần cũng chẳng xấu hổ cởi đồ khinh bỉ nói:
"Tỉnh lại đi cô nhóc chừng nào ngươi đánh thắng được ta đi rồi ta sẽ gọi tỷ cho ngươi nghe."
Nhạc Thanh Thanh hiếu kỳ nhìn hắn ta, nam nhân khác có thể nàng ngại nhưng Băng Thần nàng nuôi từ bé lên đỡ hơn rất nhiều.Nàng đang săm soi thì nghe được hắn ta vô sỉ như thế thì ĩu môi nói:
"Ngươi một cái nam nhân lại đòi một cái nữ nhân đánh thắng mình mới gọi tỷ, ngươi có còn biết thế nào là liêm sỉ hay không.Ta còn nghĩ ngươi có vẻ chẳng muốn ai làm tỷ của mình thì phải."
Băng Thần mặc xong đồ đi lại trước mặt nàng năng cằm nàng lên mỉm cười nói:
"Sống với ta lâu như vậy bây giờ ngươi mới nói được một câu hợp lý, ta thật sự chẳng muốn có thêm tỷ tỷ, muội muội thì ta còn có thể suy nghĩ,hahaha."
Hắn cười to sau đó bước ra khỏi phòng đi về phía đại sảnh để lại Nhạc Thanh Thanh vừa tức tối vừa xấu hổ.Vừa này mình lại ngẩn ngơ đến tại khi hắn ta đi thật xa, quá là mất mặt mà, nàng tự táng mình nhẹ một cái rồi chửi.
"Đáng đời ngươi cái đồ mê trai đẹp."
Sau đó nàng cũng nhanh chân ra khỏi phòng, đóng cửa lại nhanh chân đi tới đại sảnh đã bày sẵn yến tiệc.Băng Thần quyết định hôm này phải ăn thật thỏa thích, hắn ta không tin hai nàng dám nhổ nước bọt vào tất cả đồ ăn trên bàn.
Băng Thần hí hửng ngồi vào bàn nhìn về phía đối diện thì thấy ba người kia đang ngồi cùng ba cô nàng rất xinh đẹp.Hắn ta nhìn bọn họ hỏi:
"Các vị đệ muội Nhạc gia chào đón các ngươi."
Ba nàng thấy thế lập tức đứng lên muốn hành lễ nhưng Băng Thần liền nói:
"Các ngươi đã cùng ba tên này ra mắt thì cũng coi như là người nhà, mấy lễ nghĩa rườm ra cứ bỏ qua.Mai sau sống cũng một nhà mà lễ nghĩa như thế thì mệt chết, các ngươi chỉ cần chào hỏi trưởng bối như lão gia tử là được."
Nhạc Thiên Vệ quay qua Hồng Hạnh cười nói:
"Đại ca đã nói như thế thì ngươi cứ việc nghe, hắn ta truyền thuyết nhiều nhưng tính cách thì rất tốt, đã thế lại rất hay bảo bọc chúng ta. Các ngươi mỗi lần gặp huynh ấy chỉ cần chào là được không cần làm lễ đâu."
Hồng Hạnh nhìn Băng Thần sau đó nói:
"Ta đã nhớ thưa đại ca."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.