Chương 727: Loan Phượng xấu hổ
cuuviho1687
03/07/2019
Diễn biến tiếp theo thì đúng như dự tính Băng Thần được luân không hai
vòng, Tử Mộng cái đầu nóng cuối cùng cũng nguôi ngoai, nàng bắt đầu
chuyên tâm vào chuyện cổ vũ cho Băng Thần, Băng Thần dù cho không được
ra đấu nhưng nàng vẫn tươi cười với hắn.
Đợi cho lão sư quản lý khu vực tuyển thủ đi đến gần thì hắn ta mới nhỏ giọng hỏi:
"Lão sư có thể cho ta đi ra ngồi cùng người nhà của mình có được không, khi đối thủ vòng chung kết được quyết định thì ta sẽ quay trở lại ngay."
Lão sư nhỏ giọng cười nói:
"Máy quay đang ghi hình ngươi, nếu bỏ đi khỏi thì họ sẽ không còn lia máy sang chỗ ngươi nữa, đã đến tận vòng chung kết ngươi không muốn nhân cơ hội này tạo ra chút nhân khí cho bản thân sao?"
Băng Thần mỉm cười nhìn về phía bốn người nữ nhân đang chăm chú về phía mình vẻ mặt chân thành nói với người lão sư:
"Đối với nhiều người danh tiếng là thứ quan trọng cực kỳ nhưng đối với ta thì chỉ cần bốn người họ vui vẻ thì ta làm kẻ vô danh cũng không sao."
Lão sư nghe Băng Thần lời nói đồng thời cảm nhận qua ánh mắt thì biết Băng Thần không hề nói dối, sống gần 40 năm nhưng hắn ta chưa hề thấy một người trẻ tuổi nào giống như Băng Thần cả, tuổi trẻ ai đều không muốn có danh có tiếng.
Đến như hắn đến giờ hơn bốn mươi tuổi vẫn vì lên sóng truyền hình một chút thôi mà phải tranh với đồng nghiệp đến sứt đầu mẻ trán, hắn ta quay sang Băng Thần hỏi:
"Băng Thần bạn học ngươi có thể cho lão sư biết lý do ngươi quan niệm như thế không?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Dù cho cả thế giới quay lưng với ta thì họ vẫn dang rộng vòng tay bảo bọc lấy ta, thế thì tại sao ta không thể quay lưng với cả thế giới để đến với họ, đối với ta người ngoài mãi mãi chỉ là kẻ ngoài cuộc một chút xíu ta cũng không quan tâm."
Người lão sư kia lông mày hơi nhíu một cái bởi theo như Băng Thần nói thì hắn cũng chính là một trong số những người ngoài kia, có điều hắn không làm sao phản bác được Băng Thần cả bởi bất cứ cái gì hắn nói đều không sai, còn cái gì quan trọng hơn thân nhân của mình.
Hắn mỉm cười nói:
"Ngươi có thể đi ra chỗ thân nhân của mình nhưng nhất quyết không được trễ giờ lên đài đâu nếu không ta sẽ bị trách phạt đấy."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Lão sư ngươi cứ yên tâm ta sẽ đi về đúng lúc không khiến cho ngươi gặp rắc rối đâu."
Dứt lời hắn ta đi ra khỏi hàng ghế của mình đi tới chỗ mấy cô nàng Loan Phượng thấy hắn đến thì ngay lập tức ngồi sang ghế kế bên để hắn ta có thể ngồi vào chính giữa, Băng Thần tuy im lặng đi nhưng lại có rất nhiều người chú ý đến hắn ta.
Bởi những người này nhìn thấy một vấn đề đó chính là Băng Thần hình dáng đã thay đổi quá nhiều chỉ sau hai vòng đấu, nếu lúc hắn bắt đầu đấu với người cơ bắp kia trông hắn có vẻ phải hơn một trăm cân nhưng khi hắn bước đi lúc này thì bộ quần áo hắn ta mặc lúc ban đầu đã trở lên rộng thùng thình.
Băng Thần vừa tới thì Loan Phượng đã đi tới đặt một bộ quần sao vào tay của hắn ta rồi cười nói:
"Bộ đồ quá rộng khiến bây giờ trông ngươi buồn cười lắm, mau đi thay đi như thế đánh trận chung kết xong thì quần áo mới còn trên người được, nếu không ta lo lắng ngươi đang chiến đấu thì quần tụt xuống đất thì hậu quả khó tưởng tượng."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta biết rồi dì đợi cho ta thay đồ xong rồi chúng ta nói chuyện."
Đi thay đồ mất khoảng hơn năm phút một chút, khi quay lại thì hắn ta vẻ ngoài đã có phong thái hơn rất nhiều, cả người nhìn chung quy đã rất đẹp trai chỉ có điều vẫn hơi bụ bẫm một tý, Loan Phượng thấy hắn ta phải chiến đấu nhiều như thế nên cũng tính đến chuyện cân năng của hắn giảm nhanh rồi.
Băng Thần lại không chú ý đến những thứ nhỏ nhặt rất có thể dẫn đến những tai nạn đáng tiếc, chính vì thể tuy đi rất nhanh nhưng khi xuất phát nàng đã đặt một bộ quần áo tại cửa tiệm gần trường rồi, khi tới nàng chỉ việc lấy mang vào chờ đợi Băng Thần cần dùng tới thôi.
Loan Phượng thấy hắn ta đi ra thì không khỏi khen:
"Tiểu soái ca ngày nào của chúng ta đã quay trở lại rồi nhưng bây giờ đã là đại soái rồi."
Băng Thần cười vui vẻ nói:
"Ta không nghĩ dì sẽ đến xem ta thi đấu đâu đấu."
Loan Phượng mỉm cười nói:
"Là do Tử Mộng gọi điện thoại thông báo chứ thực sự dì không nghĩ đến truyện ngươi có thể đi sâu như thế."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Có dì tới cô vũ thì ta chắc chắn phải nắm hạng nhất trong tay rồi nếu không làm sao ngẩng mặt nhìn đời."
Loan Phượng vuốt ve tóc hắn cười nói:
"Ngươi không cần phải cố gắng quá mức làm gì trong mắt dì ngươi đã vô địch, đối thủ của ngươi về sau chắc chắn thực lực sẽ không yếu, chút danh tiếng không đáng để ngươi phải chịu tổn thương đâu.
Đi lên chiến đấu nhất định phải cẩn thận đối phương ra tay hiểm độc, các lão sư đã canh chừng thế nhưng điều đó không có nghĩ ngươi chắc chắn an toàn bởi nếu họ chỉ hơi chậm một chút thì chúng ta sẽ phải trả giá rất nặng nề."
Băng Thần nắm chặt tay nàng cười nói:
"Dì yên tâm ta sẽ không liều cái mạng của mình làm chuyện vô ích đâu, thế giới này quá nguy hiểm càng danh tiếng cao thì càng nguy hiểm hơn thôi thế nhưng phần thương đệ nhất rất quan trọng với ta, thế nên nên nếu có thể ta vẫn muốn chiếm lấy hạng nhất."
Loan Phượng lắc đầu rồi nói:
"Chúng ta bây giờ không thiếu tiền đồ không đạt được cũng có thể mua ngươi lo lắng làm gì?"
Băng Thần lắc đầu nói nhỏ với Loan Phượng:
"Thứ dược liệu kia cực kỳ quý hiếm, thông qua nó ta có thể mang dì trở lại giai đoạn tu luyện hoàng kim, ngài nghĩ nó có đáng giá để ta liều một phen hay không."
Loan Phượng khi chở hắn tới còn tưởng hắn ta nói giỡn nhưng có vẻ hắn nói thật thì phải, nàng không muốn nói đến chuyện này thế nên đổi chủ đề:
"Đối thủ trận tiếp theo ngươi có nắm chắc không?"
Băng Thần nắm lấy tay nàng nhỏ giọng cười nói:
"Dì không cần phải bối rối ta biết ai cũng thích tu luyện và dì sẽ không ngoại lệ thế nên không cần phải lảng sang chuyện khác, hai đối thủ còn đang thi đấu ta làm sao biết là ai mà chắc hay không chắc."
Loan Phượng bĩu môi không nói nữa bởi nàng dỗi rồi, Băng Thần nói thẳng ra như thế thì nàng còn mặt mũi nào nhìn Tử gia hai tỷ muội nữa, khi nàng quay sang nhìn hai người kia thì quả nhiên thấy họ cười rất xung sướng khiến nên xấu hổ gần chết.
Đợi cho lão sư quản lý khu vực tuyển thủ đi đến gần thì hắn ta mới nhỏ giọng hỏi:
"Lão sư có thể cho ta đi ra ngồi cùng người nhà của mình có được không, khi đối thủ vòng chung kết được quyết định thì ta sẽ quay trở lại ngay."
Lão sư nhỏ giọng cười nói:
"Máy quay đang ghi hình ngươi, nếu bỏ đi khỏi thì họ sẽ không còn lia máy sang chỗ ngươi nữa, đã đến tận vòng chung kết ngươi không muốn nhân cơ hội này tạo ra chút nhân khí cho bản thân sao?"
Băng Thần mỉm cười nhìn về phía bốn người nữ nhân đang chăm chú về phía mình vẻ mặt chân thành nói với người lão sư:
"Đối với nhiều người danh tiếng là thứ quan trọng cực kỳ nhưng đối với ta thì chỉ cần bốn người họ vui vẻ thì ta làm kẻ vô danh cũng không sao."
Lão sư nghe Băng Thần lời nói đồng thời cảm nhận qua ánh mắt thì biết Băng Thần không hề nói dối, sống gần 40 năm nhưng hắn ta chưa hề thấy một người trẻ tuổi nào giống như Băng Thần cả, tuổi trẻ ai đều không muốn có danh có tiếng.
Đến như hắn đến giờ hơn bốn mươi tuổi vẫn vì lên sóng truyền hình một chút thôi mà phải tranh với đồng nghiệp đến sứt đầu mẻ trán, hắn ta quay sang Băng Thần hỏi:
"Băng Thần bạn học ngươi có thể cho lão sư biết lý do ngươi quan niệm như thế không?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Dù cho cả thế giới quay lưng với ta thì họ vẫn dang rộng vòng tay bảo bọc lấy ta, thế thì tại sao ta không thể quay lưng với cả thế giới để đến với họ, đối với ta người ngoài mãi mãi chỉ là kẻ ngoài cuộc một chút xíu ta cũng không quan tâm."
Người lão sư kia lông mày hơi nhíu một cái bởi theo như Băng Thần nói thì hắn cũng chính là một trong số những người ngoài kia, có điều hắn không làm sao phản bác được Băng Thần cả bởi bất cứ cái gì hắn nói đều không sai, còn cái gì quan trọng hơn thân nhân của mình.
Hắn mỉm cười nói:
"Ngươi có thể đi ra chỗ thân nhân của mình nhưng nhất quyết không được trễ giờ lên đài đâu nếu không ta sẽ bị trách phạt đấy."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Lão sư ngươi cứ yên tâm ta sẽ đi về đúng lúc không khiến cho ngươi gặp rắc rối đâu."
Dứt lời hắn ta đi ra khỏi hàng ghế của mình đi tới chỗ mấy cô nàng Loan Phượng thấy hắn đến thì ngay lập tức ngồi sang ghế kế bên để hắn ta có thể ngồi vào chính giữa, Băng Thần tuy im lặng đi nhưng lại có rất nhiều người chú ý đến hắn ta.
Bởi những người này nhìn thấy một vấn đề đó chính là Băng Thần hình dáng đã thay đổi quá nhiều chỉ sau hai vòng đấu, nếu lúc hắn bắt đầu đấu với người cơ bắp kia trông hắn có vẻ phải hơn một trăm cân nhưng khi hắn bước đi lúc này thì bộ quần áo hắn ta mặc lúc ban đầu đã trở lên rộng thùng thình.
Băng Thần vừa tới thì Loan Phượng đã đi tới đặt một bộ quần sao vào tay của hắn ta rồi cười nói:
"Bộ đồ quá rộng khiến bây giờ trông ngươi buồn cười lắm, mau đi thay đi như thế đánh trận chung kết xong thì quần áo mới còn trên người được, nếu không ta lo lắng ngươi đang chiến đấu thì quần tụt xuống đất thì hậu quả khó tưởng tượng."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta biết rồi dì đợi cho ta thay đồ xong rồi chúng ta nói chuyện."
Đi thay đồ mất khoảng hơn năm phút một chút, khi quay lại thì hắn ta vẻ ngoài đã có phong thái hơn rất nhiều, cả người nhìn chung quy đã rất đẹp trai chỉ có điều vẫn hơi bụ bẫm một tý, Loan Phượng thấy hắn ta phải chiến đấu nhiều như thế nên cũng tính đến chuyện cân năng của hắn giảm nhanh rồi.
Băng Thần lại không chú ý đến những thứ nhỏ nhặt rất có thể dẫn đến những tai nạn đáng tiếc, chính vì thể tuy đi rất nhanh nhưng khi xuất phát nàng đã đặt một bộ quần áo tại cửa tiệm gần trường rồi, khi tới nàng chỉ việc lấy mang vào chờ đợi Băng Thần cần dùng tới thôi.
Loan Phượng thấy hắn ta đi ra thì không khỏi khen:
"Tiểu soái ca ngày nào của chúng ta đã quay trở lại rồi nhưng bây giờ đã là đại soái rồi."
Băng Thần cười vui vẻ nói:
"Ta không nghĩ dì sẽ đến xem ta thi đấu đâu đấu."
Loan Phượng mỉm cười nói:
"Là do Tử Mộng gọi điện thoại thông báo chứ thực sự dì không nghĩ đến truyện ngươi có thể đi sâu như thế."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Có dì tới cô vũ thì ta chắc chắn phải nắm hạng nhất trong tay rồi nếu không làm sao ngẩng mặt nhìn đời."
Loan Phượng vuốt ve tóc hắn cười nói:
"Ngươi không cần phải cố gắng quá mức làm gì trong mắt dì ngươi đã vô địch, đối thủ của ngươi về sau chắc chắn thực lực sẽ không yếu, chút danh tiếng không đáng để ngươi phải chịu tổn thương đâu.
Đi lên chiến đấu nhất định phải cẩn thận đối phương ra tay hiểm độc, các lão sư đã canh chừng thế nhưng điều đó không có nghĩ ngươi chắc chắn an toàn bởi nếu họ chỉ hơi chậm một chút thì chúng ta sẽ phải trả giá rất nặng nề."
Băng Thần nắm chặt tay nàng cười nói:
"Dì yên tâm ta sẽ không liều cái mạng của mình làm chuyện vô ích đâu, thế giới này quá nguy hiểm càng danh tiếng cao thì càng nguy hiểm hơn thôi thế nhưng phần thương đệ nhất rất quan trọng với ta, thế nên nên nếu có thể ta vẫn muốn chiếm lấy hạng nhất."
Loan Phượng lắc đầu rồi nói:
"Chúng ta bây giờ không thiếu tiền đồ không đạt được cũng có thể mua ngươi lo lắng làm gì?"
Băng Thần lắc đầu nói nhỏ với Loan Phượng:
"Thứ dược liệu kia cực kỳ quý hiếm, thông qua nó ta có thể mang dì trở lại giai đoạn tu luyện hoàng kim, ngài nghĩ nó có đáng giá để ta liều một phen hay không."
Loan Phượng khi chở hắn tới còn tưởng hắn ta nói giỡn nhưng có vẻ hắn nói thật thì phải, nàng không muốn nói đến chuyện này thế nên đổi chủ đề:
"Đối thủ trận tiếp theo ngươi có nắm chắc không?"
Băng Thần nắm lấy tay nàng nhỏ giọng cười nói:
"Dì không cần phải bối rối ta biết ai cũng thích tu luyện và dì sẽ không ngoại lệ thế nên không cần phải lảng sang chuyện khác, hai đối thủ còn đang thi đấu ta làm sao biết là ai mà chắc hay không chắc."
Loan Phượng bĩu môi không nói nữa bởi nàng dỗi rồi, Băng Thần nói thẳng ra như thế thì nàng còn mặt mũi nào nhìn Tử gia hai tỷ muội nữa, khi nàng quay sang nhìn hai người kia thì quả nhiên thấy họ cười rất xung sướng khiến nên xấu hổ gần chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.