Chương 298: Ma long trả thù
cuuviho1687
22/04/2019
Băng Thần sau đó cảm giác mình rơi vào một khoảng không vô tận sau đó
một bỗng nhiên ánh sáng hiện ra trước mặt nó là một con Kim Long khổng
lồ, âm thanh của nó vang vọng:
"Sao có thể là một Hắc Long, đứa trẻ này không phải con ta mau giết nó đi."
Âm thanh thảm thiết của một của một phụ nữ vang lên:
"Nhưng nó là con của người mà, sao ngươi có thể nhẫn tâm như thế."
Nam nhân kia gằn giọng nói:
"Ngươi không vứt nó đi thì với điều luật của Kim Long tộc chúng ta thì cả hai ngươi chúng ta sẽ bị giết, đứa trẻ này cũng sẽ chịu đau khổ cùng cực trước khi chết, ngươi nói ta nhẫn tâm là thế nào."
Nam nhân đã từ hình dáng Kim Long khổng lồ hóa thành một người đán ông trung niên cao ráo, hắn hơi thở chập trùng khẳng định là đang rất sợ hãi, cố lấy lại bình tĩnh hắn nói:
"Bây giờ nếu ngươi không đồng ý thì ta cũng chỉ còn một cách duy nhất mà thôi, đó là chúng ta mang nó đi nhờ người khác nuôi dưỡng giúp, từ sau đó đường nó đi không liên quan đến hai chúng ta nữa."
Nữ nhân kia lo lắng thì nam nhân mới nói:
"Gia tộc ta vài trăm mạng cũng có thể vì nó mà chết đi, gia tộc nàng cũng thế, nàng còn chần chừ gì nữa."
Nàng thật khó khăn mới đưa người con cho nam tử kia, người nam tử kia lập tức mở cổng không gian chạy ra ngàn vạn dặm tìm đến nhà của một người bằng hữu của mình.Người này là Vũ Thần trong nhân gian, đức cao vọng trong người người tôn kính, khi tiếp lấy đứa con của Kim Long người này cười nói:
"Đại ca ngươi yên tâm ta sẽ chăm sóc nó tốt đồng thời cho nó học hành lên người, không bao giờ để nó lộ ra thân phận của mình."
Kim Long hơi nhìn đứa trẻ một chút rồi nói:
"Ta là bất đắc dĩ mong ngươi yên ổn qua hết cuộc đời này."
Sau đó Băng Thần tiếp tục dưới ánh nhìn của tiểu Long trương thành từng ngày, từng ngày, đi theo vị Vũ Thần kia học hái thuốc cứu người độ nhân sinh.Nhưng rồi cũng đến ngày vị Vũ Thần kia chết đi, nàng nhận được lời kể về thân phận của vị Vũ Thần kia.
Vượt muôn trùng khơi nàng quyết định tới Long đảo bất chấp cảnh báo của người kia, nàng có tự tin bởi nàng đã quá mạnh, thậm chí sắp vượt qua cả tầng thứ cao nhất là Vũ Thần.
Nhưng thứ nàng nhận được là những lời chế nhạo còn cha mẹ nàng vì để lộ vỏ trứng bị người bắt thóp thế nên đã sớm bị giết, một đại Kim Long đứng trước mặt nàng gằn từng chữ:
"Ma long đáng chết trước kia ngươi đã thoát một lần bây giờ thì đừng hòng."
"Oành "
Trong ánh mắt kinh ngạc của những con rồng khác Đại Kim Long tộc trưởng của Long Đảo không chịu được một kích, một kết giới được dựng lên nàng hóa thành một con Ma Long khổng lồ cao hàng trăm mét dùng giọng căm thù nói:
"Các ngươi dĩ nhiên dám giết cha mẹ ta, các ngươi đáng chết."
Kim Long tộc trưởng muốn đứng lên nhưng không thể, hắn thì thào:
"Ngươi là thành viên của long tộc sinh ra Ma Long sẽ phải chết."
Nàng cười gằn nói:
"Tại sao?"
Kim Long tộc trưởng không biết lấy sức lực từ đâu hét lên:
"Ngươi đã tìm về đây chứng tỏ lòng vẫn hướng về long tộc, ngươi sinh ra là một sai lầm, hãy tự sát đi chúng ta sẽ bỏ qua, nếu để ma tính...."
Nàng không đợi hắn nói xong một cánh quét ngang phía ngoài xa ba con Kim Long hóa thành bụi phấn, Kim Long tộc trưởng đau đớn hét lên:
"Sao ngươi dám giết các con ta đồ Ma Long hạ đẳng?"
Sau đó nàng cứ giết từng con Kim Long một cho đến con thứ hai mươi thì Kim Long tộc trưởng đứng lên lao tới miệng hô:
"Cầu xin ngươi dừng lại."
Nàng mỉm cười nói:
"Ta vốn không muốn gây khó dễ nhưng nếu các ngươi đã giết cha mẹ ta thì ta cũng sẽ giết sạch các ngươi, dù sao Ma Long đồ sát Kim Long rất bình thường mà."
Kim Long tộc trưởng nhìn tộc nhân chết dần thì hóa thành hình người dập đầu cầu xin:
"Xin ngươi là lỗi của ta, nếu ngươi cứ như thế này Long tộc sẽ tuyệt diệt, hãy giết ta bọn họ vô tội, họ chỉ làm theo lệnh của ta mà thôi."
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì chỉ cố sự sợ hãi chiếm giữ lấy hắn, nếu biết trước có ngày này hắn ta sẽ toàn lực ngăn cản chứ không phải là ra lệnh đồ sát mấy trăm kim long.
Nàng không thèm nghe chỉ mỉm cười cực kinh dị nói:
"Ta có thể nhìn về quá khứ bất cứ kẻ nào tham gia vào việc năm ấy đều phải chết, nợ máu phải trả bằng máu, gia đình người thân cũng phải chết hết."
Tộc trưởng quá sợ hãi lập tức liều mạng lao lên nhưng lại bị nàng nhúng xuống đất, sau đó nàng lôi cổ một con rồng tới trước mặt hắn thì thầm:
"Có khí tức của ngươi, nàng sinh con cho ngươi ư? "
"Xin ngươi..."
Tiếng rên rỉ yếu ớt của đại Kim Long lột từng cái vảy của nữ nhân kia xuống, mặc kệ cho tiếng van xin thảm thiết, nàng cười gằn nói:
"Tất cả đều nhờ tộc quy cùng sự thiết huyết vô tình của chồng ngươi mà Kim Long diệt tộc, trước khi chết ngươi có lời nào muốn nhắn nhủ cho hắn ta không, làm một người mẹ nhưng ngươi lại tự tay giết chết mẹ ta, tất cả đều chỉ là nhân quả tuần hoàn mà thôi."
Nữ nhân kia nhỏ giọng:
"Ta đã biết sai rồi năm nào ta cũng đi viếng bọn họ, lão công củng chỉ làm theo luật lệ, vì đại cục mới vì nghĩa diệt thân, ngươi tha cho hắn dù sao hắn cũng là ông nội ngươi."
Nàng mỉm cười một quyền xuyên qua cổ họng của con rồng cái cười gằn:
"Ngươi làm mẹ lại còn giết con được bây giờ thì ta giết chết ngươi, có gì bất ngờ không. "
Sau đó từng con rồng bị giết chết đến khi chỉ còn đám rồng con lẩn trốn khắp nơi trong đảo, nàng quắc đại Kim Long lên rồi nói:
"Ông nội thấy ta vì nghĩa diệt thân có giống ngươi không?"
Nàng quan sát xuống phía dưới rồi nói:
"Ngươi có đoán được tiếp theo ta sẽ làm gì không?"
Đại Kim Long giật mình nói:
"Ngươi đã giết hết rồi tha cho bọn chúng, bọn chúng cũng như ngươi đều vô tội."
Nàng mỉm cười nói:
"Cách đây không lâu ngươi đâu có nói thế, yên tâm đi không chỉ long đảo mà còn Long Mộ ta cũng sẽ phá hủy, diệt cỏ phải diệt tận gốc ngươi cũng vì đạo lý đó mà giết con mình thì ta cũng vì mình mà diệt long tộc.
Bây giờ trong lòng ta cũng hơi nguôi ngoai rồi, vĩnh biệt nhé ông nội đáng kính."
Nói xong nàng ném hắn xuống long đảo, đôi cánh đen giương lên, từng luồng khí đen hội tụ sau đó một đòn quét xuống long đảo, chỉ trong chớp nhoáng hùng vĩ long đảo hoàn toàn biến mất.
"Sao có thể là một Hắc Long, đứa trẻ này không phải con ta mau giết nó đi."
Âm thanh thảm thiết của một của một phụ nữ vang lên:
"Nhưng nó là con của người mà, sao ngươi có thể nhẫn tâm như thế."
Nam nhân kia gằn giọng nói:
"Ngươi không vứt nó đi thì với điều luật của Kim Long tộc chúng ta thì cả hai ngươi chúng ta sẽ bị giết, đứa trẻ này cũng sẽ chịu đau khổ cùng cực trước khi chết, ngươi nói ta nhẫn tâm là thế nào."
Nam nhân đã từ hình dáng Kim Long khổng lồ hóa thành một người đán ông trung niên cao ráo, hắn hơi thở chập trùng khẳng định là đang rất sợ hãi, cố lấy lại bình tĩnh hắn nói:
"Bây giờ nếu ngươi không đồng ý thì ta cũng chỉ còn một cách duy nhất mà thôi, đó là chúng ta mang nó đi nhờ người khác nuôi dưỡng giúp, từ sau đó đường nó đi không liên quan đến hai chúng ta nữa."
Nữ nhân kia lo lắng thì nam nhân mới nói:
"Gia tộc ta vài trăm mạng cũng có thể vì nó mà chết đi, gia tộc nàng cũng thế, nàng còn chần chừ gì nữa."
Nàng thật khó khăn mới đưa người con cho nam tử kia, người nam tử kia lập tức mở cổng không gian chạy ra ngàn vạn dặm tìm đến nhà của một người bằng hữu của mình.Người này là Vũ Thần trong nhân gian, đức cao vọng trong người người tôn kính, khi tiếp lấy đứa con của Kim Long người này cười nói:
"Đại ca ngươi yên tâm ta sẽ chăm sóc nó tốt đồng thời cho nó học hành lên người, không bao giờ để nó lộ ra thân phận của mình."
Kim Long hơi nhìn đứa trẻ một chút rồi nói:
"Ta là bất đắc dĩ mong ngươi yên ổn qua hết cuộc đời này."
Sau đó Băng Thần tiếp tục dưới ánh nhìn của tiểu Long trương thành từng ngày, từng ngày, đi theo vị Vũ Thần kia học hái thuốc cứu người độ nhân sinh.Nhưng rồi cũng đến ngày vị Vũ Thần kia chết đi, nàng nhận được lời kể về thân phận của vị Vũ Thần kia.
Vượt muôn trùng khơi nàng quyết định tới Long đảo bất chấp cảnh báo của người kia, nàng có tự tin bởi nàng đã quá mạnh, thậm chí sắp vượt qua cả tầng thứ cao nhất là Vũ Thần.
Nhưng thứ nàng nhận được là những lời chế nhạo còn cha mẹ nàng vì để lộ vỏ trứng bị người bắt thóp thế nên đã sớm bị giết, một đại Kim Long đứng trước mặt nàng gằn từng chữ:
"Ma long đáng chết trước kia ngươi đã thoát một lần bây giờ thì đừng hòng."
"Oành "
Trong ánh mắt kinh ngạc của những con rồng khác Đại Kim Long tộc trưởng của Long Đảo không chịu được một kích, một kết giới được dựng lên nàng hóa thành một con Ma Long khổng lồ cao hàng trăm mét dùng giọng căm thù nói:
"Các ngươi dĩ nhiên dám giết cha mẹ ta, các ngươi đáng chết."
Kim Long tộc trưởng muốn đứng lên nhưng không thể, hắn thì thào:
"Ngươi là thành viên của long tộc sinh ra Ma Long sẽ phải chết."
Nàng cười gằn nói:
"Tại sao?"
Kim Long tộc trưởng không biết lấy sức lực từ đâu hét lên:
"Ngươi đã tìm về đây chứng tỏ lòng vẫn hướng về long tộc, ngươi sinh ra là một sai lầm, hãy tự sát đi chúng ta sẽ bỏ qua, nếu để ma tính...."
Nàng không đợi hắn nói xong một cánh quét ngang phía ngoài xa ba con Kim Long hóa thành bụi phấn, Kim Long tộc trưởng đau đớn hét lên:
"Sao ngươi dám giết các con ta đồ Ma Long hạ đẳng?"
Sau đó nàng cứ giết từng con Kim Long một cho đến con thứ hai mươi thì Kim Long tộc trưởng đứng lên lao tới miệng hô:
"Cầu xin ngươi dừng lại."
Nàng mỉm cười nói:
"Ta vốn không muốn gây khó dễ nhưng nếu các ngươi đã giết cha mẹ ta thì ta cũng sẽ giết sạch các ngươi, dù sao Ma Long đồ sát Kim Long rất bình thường mà."
Kim Long tộc trưởng nhìn tộc nhân chết dần thì hóa thành hình người dập đầu cầu xin:
"Xin ngươi là lỗi của ta, nếu ngươi cứ như thế này Long tộc sẽ tuyệt diệt, hãy giết ta bọn họ vô tội, họ chỉ làm theo lệnh của ta mà thôi."
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì chỉ cố sự sợ hãi chiếm giữ lấy hắn, nếu biết trước có ngày này hắn ta sẽ toàn lực ngăn cản chứ không phải là ra lệnh đồ sát mấy trăm kim long.
Nàng không thèm nghe chỉ mỉm cười cực kinh dị nói:
"Ta có thể nhìn về quá khứ bất cứ kẻ nào tham gia vào việc năm ấy đều phải chết, nợ máu phải trả bằng máu, gia đình người thân cũng phải chết hết."
Tộc trưởng quá sợ hãi lập tức liều mạng lao lên nhưng lại bị nàng nhúng xuống đất, sau đó nàng lôi cổ một con rồng tới trước mặt hắn thì thầm:
"Có khí tức của ngươi, nàng sinh con cho ngươi ư? "
"Xin ngươi..."
Tiếng rên rỉ yếu ớt của đại Kim Long lột từng cái vảy của nữ nhân kia xuống, mặc kệ cho tiếng van xin thảm thiết, nàng cười gằn nói:
"Tất cả đều nhờ tộc quy cùng sự thiết huyết vô tình của chồng ngươi mà Kim Long diệt tộc, trước khi chết ngươi có lời nào muốn nhắn nhủ cho hắn ta không, làm một người mẹ nhưng ngươi lại tự tay giết chết mẹ ta, tất cả đều chỉ là nhân quả tuần hoàn mà thôi."
Nữ nhân kia nhỏ giọng:
"Ta đã biết sai rồi năm nào ta cũng đi viếng bọn họ, lão công củng chỉ làm theo luật lệ, vì đại cục mới vì nghĩa diệt thân, ngươi tha cho hắn dù sao hắn cũng là ông nội ngươi."
Nàng mỉm cười một quyền xuyên qua cổ họng của con rồng cái cười gằn:
"Ngươi làm mẹ lại còn giết con được bây giờ thì ta giết chết ngươi, có gì bất ngờ không. "
Sau đó từng con rồng bị giết chết đến khi chỉ còn đám rồng con lẩn trốn khắp nơi trong đảo, nàng quắc đại Kim Long lên rồi nói:
"Ông nội thấy ta vì nghĩa diệt thân có giống ngươi không?"
Nàng quan sát xuống phía dưới rồi nói:
"Ngươi có đoán được tiếp theo ta sẽ làm gì không?"
Đại Kim Long giật mình nói:
"Ngươi đã giết hết rồi tha cho bọn chúng, bọn chúng cũng như ngươi đều vô tội."
Nàng mỉm cười nói:
"Cách đây không lâu ngươi đâu có nói thế, yên tâm đi không chỉ long đảo mà còn Long Mộ ta cũng sẽ phá hủy, diệt cỏ phải diệt tận gốc ngươi cũng vì đạo lý đó mà giết con mình thì ta cũng vì mình mà diệt long tộc.
Bây giờ trong lòng ta cũng hơi nguôi ngoai rồi, vĩnh biệt nhé ông nội đáng kính."
Nói xong nàng ném hắn xuống long đảo, đôi cánh đen giương lên, từng luồng khí đen hội tụ sau đó một đòn quét xuống long đảo, chỉ trong chớp nhoáng hùng vĩ long đảo hoàn toàn biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.