Chương 779: Một con người mới
cuuviho1687
14/07/2019
Đi đến phòng bếp sau đó Hạng Nam mới hỏi:
"Tỷ có thể giải thích cho ta rốt cuộc có chuyện gì được không?"
Hạng Vũ nắm lấy vai của Hạng Nam sau đó dùng gương mặt đầy chăm chú nói:
"Nhà chúng ta đã bị người ta hủy rồi, cha vì bảo vệ ngươi cùng mẹ đã phải hi sinh thân mình, Băng Thần sau đó cứu chúng ta và kết liễu luôn kẻ tấn công, bây giờ Hạng gia chỉ còn ta, mẹ và ngươi."
Hạng Nam cảm thấy xung quanh mọi thứ như tối sầm xuống hắn cố gắng gượng cười nói:
"Tỷ có phải ngươi đùa với ta có phải không?"
Hạng Vũ nắm lấy vai của em trai nghiêm túc nói:
"Ngươi bây giờ là nam nhân duy nhất của Hạng gia, nhất định phải mạnh mẽ lên, thù của nhà này còn chờ ngươi đi trả, Hạng gia còn cần ngươi duy trì hương hỏa nếu sự thật mà ngươi còn không chấp nhận được thì Hạng gia phải làm sao."
Hạng Nam tay chân run lập cập, trên mặt co rúm đáng sợ sau đó gằn giọng hỏi:
"Gia đình của chúng ta đã làm gì sai mà phải chịu kết cục như thế này cơ chứ."
Băng Thần nhẹ giọng nói:
"Hạng gia chuyên bán thông tin mật nhưng lại lộ ra ngoài sáng thế nên mới có kẻ làm liều muốn trả thù các ngươi, hai người là gia chủ của Sử gia và Cổ gia, tuy ta không biết họ nhưng tu vi rõ ràng không bình thường."
Hạng Vũ hít một hơi sâu rồi nói tiếp:
"Còn một ngươi là do Vương Khang hoàng đế của Hoàng Thiên vương triều, ngươi đã hiểu tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này chưa, nhưng tỷ nói cho ngươi biết cha dù chết lại không hối hận, sinh nghề tử nghiệp là chuyện thường ở đời không ai có thể cản được."
Hạng Nam mặt cắt không còn một giọt máu hỏi:
"Mẫu thân ngài có sao không?"
Hạng Vũ liếc qua Băng Thần bởi không ai rõ ràng hơn hắn cả, Băng Thần thở dài rồi nói:
"Nàng ấy bị thương rất nặng, lục phủ ngũ tạng đều dập nát nhưng do tu vi cao lại thêm cứu chữa kịp thời nên chưa phải vấn đề, cái đau đầu nhất là toàn bộ ký ức của nàng ta đã mất hết."
Hạng Nam cũng giống như Hạng Vũ hỏi:
"Thế huynh có thể khôi phục cho mẹ ta không?"
Băng Thần gật đầu thì Hạng Vũ cắt ngang nói:
"Dù có thể nhưng ta không muốn chuyện đó xảy ra, thậm chí nếu nàng mãi mãi không nhớ lại thì tốt nhất."
Hạng Nam chăm chú nhìn tỷ tỷ vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ hỏi:
"Ta không hiểu?"
Hạng Vũ thở dài nói:
"Hạng gia đã không còn, cha cũng mất, ngươi muốn nàng nhớ lại tất cả sau đó chìm đắm trong đau khổ hay sao?"
Hạng Nam nhắm mắt gục xuống hai tay buông thõng thở ra một hơi thật dài với vẻ mặt bất lực vô cùng, Hạng Vũ tuy đau lòng nhưng vẫn nghiêm túc nói:
"Mẹ đã chịu khổ vì Hạng gia rồi, bây giờ nếu mẹ có thể quên thì không nên để nàng nhớ, tạo cho nàng một thân phận khác, còn mọi thù hằn, đau khổ hai tỷ muội chúng ta sẽ cùng nhau gánh vác."
Sau đó hai tỷ muội ôm nau khóc, Băng Thần thì chỉ có thể thở dài thôi bởi thật sự hắn không có cách nào cứu Hạng Lâm, người của Hắc gia ra tay vẫn rất hắc, nhất kích không chết cũng trọng thương.
Đã thế sau đó Hạng Lâm còn tự bạo thì Băng Thần quả thật không còn đường nào để cứu nữa rồi, khi tự bạo như thế thì Hạng Lâm vì tận dụng tối đa lực lượng nên linh hồn cũng phá vỡ.
Hạng Nam và Hạng Vũ rất lâu sau đó mới có thể bình tĩnh lại, lau đi nước mắt của mình Hạng Vũ nghiêm túc hỏi:
"Những chuyện này ngươi quyết định làm sao tỷ cũng sẽ cố gắng ủng hộ ngươi, bây giờ ngươi chính là gia chủ của hạng gia."
Hạng Nam nhìn thẳng Băng Thần rồi hỏi:
"Huynh có cách nào để mẫu thân ta mãi mãi quên hết những chuyện đau buồn không?"
Băng Thần lắc đầu nói:
"Một là quên hết, hai là nhớ hết."
Hạng Nam đôi mắt liên tục đảo quanh, một lúc sau hắn ta kiến định nói:
"Phiền huynh giúp mẹ ta đừng nhớ gì cả, ta không muốn nàng chịu thêm bất cứ đau buồn nào cả."
Băng Thần nhìn hắn rồi hỏi:
"Cả hai tỷ đệ các ngươi đã quyết định kỹ chưa, nếu cho nàng mất đi ký ức thì ta nhiều nhất chỉ có thể cho nàng một chút ký ức giả, quan trọng nhất nàng sẽ không nhớ tới những gì đã trải qua cùng hai ngươi."
Hạng Nam yếu ớt cười nói:
"Không quan trọng bằng việc nàng có thể sống vui vẻ."
Băng Thần nghĩ nghĩ rồi nói:
"Thế thì như thế này, ta sẽ cho nàng trở thành chị gái nuôi của các ngươi, sau đó ta sẽ khiến nàng đi vào trong Tân Sinh một thời gian dài, còn các ngươi chỉ cần nói rằng nàng bất tỉnh một thời gian quá dài là được."
Hạng Nam gật đầu không tỏ ra phản đối bởi hắn ta hiểu đây rõ ràng là kết cục tốt nhất dành cho gia đình này, có điều hắn ta khi biết được kẻ thù của mình thì cảm giác bất lực tràn đầy.
Hạng Vũ đi ra ngoài với mẹ thì Băng Thần mới nhỏ giọng nói với Hạng Nam:
"Cha ngươi đã ủy thác cho Hạng Vũ chăm sóc cho ngươi và mẹ ngươi, nhưng làm nam nhân duy nhất trong nhà nếu ngươi không chăm sóc tốt cho họ thì đừng có nghĩ đến chuyện trả thù."
Hạng Nam gật đầu nói:
"Cha ta đã từng dặn dò rằng nếu một nam nhân không khiến cho thân nhân của mình vui vẻ thì có thành tựu thế nào cũng vẫn chỉ là phế vật, Hạng Nam ta là trưởng tử của Hạng gia, ta không phải phế vật."
Băng Thần hài lòng mỉm cười nói:
"Ngươi yên tâm rằng chuyện trả thù các ngươi sẽ không đơn độc, thực ra ta cũng có thù với Vương Khang, một ngày nào đó chúng ta sẽ mang đầu của hắn để đi cúng tế cho cha ngươi."
Hạng Nam nhìn thẳng Băng Thần hỏi:
"Thế bây giờ ta có thể gọi huynh là tỷ phu được chưa?"
Băng Thần lắc đầu nói:
"Cái này chắc phải đợi thêm một thời gian nữa, chúng ta mau chóng ra ngoài thôi, nơi đây không phải chỗ trú ẩn lâu dài, với lại ta cũng có cảm giác có người sắp tới."
Hạng Nam nghe thế thì đi theo Băng Thần, mang hết mọi người ra ngoài thì Băng Thần thấy được một người đàng ông trung niên mang theo Trịnh Thúy Di tới, khi vừa thấy đám người Băng Thần thì họ liền đi tới.
Băng Thần nhỏ giọng dặn dò:
"Bây giờ chúng ta chưa có năng lực trả thù Vương Khang thì cứ làm như không biết hiểu chưa?"
Hạng Nam gật đầu nói:
"Ta hiểu rồi."
Hạng Vũ thì không nói gì mà chỉ gật đầu thôi, hai người kia cũng rất nhanh đã đi tới, Trịnh Tài lão tổ là gia chủ của Trình gia và là người bảo vệ Hạng gia, khi hắn ta nhìn thấy cảnh này thì ngay lập tức bạo phát hỏi:
"Chuyện này do ai làm?"
Hạng Vũ lắc đầu nói:
"Ta cũng không rõ lắm, một người mắc hắc bào đã bỏ trốn còn ông tổ của Cổ gia và Sử gia thì chết ở dưới kia, bọn họ tất cả đều muốn ra tay để trả thù gia đình ta vì đã bán đi thông tin về những bê bối của họ."
Trong lúc mấy người đang nói chuyện thì Băng Thần chậm rãi quan sát, Trịnh Thúy Di thì đã nằm trong dự tính nhưng người lão tổ kia thì quá kinh khủng.
Tính danh: Trịnh Thúy Di
Thực lực: Hư Vô Tam Trọng Thiên
Huyết mạch: Thiên Niên Cuồng Huyết (Chuẩn Thần huyết mạch)
Thể chất: Thiên Niên Cuồng Thể ( Chuẩn Thần thể chất)
Đẳng cấp: 103
Lực lượng: 900
Tốc độ: 260
Trí lực: 22
Thiên phú: 93
Hồn lực: 28
Pháp lực: 89
Nguyên tố: Lôi
Độ thiện cảm: 80 (Yêu thích)
Tuổi thọ: 3 tỷ
Danh hào: Hư vô ( Viễn siêu thường nhân áp chế từ Siêu Thần trở xuống người một cách mạnh mẽ, huyết mạch càng cao áp lực càng giảm.)
Tính danh: Trịnh Tài
Thực lực: Viễn Cổ Cửu Trọng Thiên
Huyết mạch: Thiên Niên Cuồng Huyết ( Chuẩn Thần huyết mạch)
Thể chất: Thiên Niên Cuồng Thể ( Chuẩn Thần thể chất)
Đẳng cấp: 139
Lực lượng: 12000
Tốc độ: 10100
Trí lực: 30
Thiên phú: 93
Hồn lực: 600
Pháp lực: 1000
Nguyên tố: Lôi
Độ thiện cảm: 60 (Bình thường)
Tuổi thọ: 300 tỷ
Danh hào: Viễn Cổ ( Viễn siêu thường nhân áp chế từ Hư Vô trở xuống người một cách mạnh mẽ, huyết mạch càng cao áp lực càng giảm.)
Trịnh Tài hừ nhẹ một tiếng rồi nói:
"Các ngươi về Trịnh gia sống một thời gian trước đi, để khi nào ta bắt hung thủ đến tội thì các ngươi mới có thể sống an ổn được."
Hạng Vũ cúi đầu nói:
"Cám ơn lão tổ."
Trịnh Tài lắc đầu vẻ mặt khó chịu nói:
"Lần này là lỗi của ta, nếu không phải ta bất cẩn thì làm sao để chuyện này xảy ra, không biết khi chết đi ta làm sao nhìn mặt lão bằng hữu đây."
Hắn than thở sau đó trầm giọng nói:
"Có lẽ quá lâu rồi U Minh lão tổ ta chưa ra tay thế nên có mấy kẻ ta quên mất ta là ai rồi, lần này điều tra ra thì dù cho bất cứ ai ta cũng sẽ để họ hối hận vì sự liều lĩnh của mình."
Dứt lời hắn ta phất tay một cái khiến cho tất cả mọi người bị cuốn theo, họ di chuyển nhanh như chớp, chỉ mất một lúc để tới được Trịnh gia, Trịnh Tài quay sang Trịnh Thúy Di nói:
"Ngươi sắp xếp cho bọn họ, ta phải đi ra ngoài có việc."
Trịnh Thúy Di cúi đầu đáp lại:
"Ta đã biết thưa lão tổ."
Sau đó nàng quay qua nhìn bất tỉnh Hạ Lan rồi hỏi:
"Lan a di sao thế?"
Hạng Vũ cắn môi nói:
"Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi rồi ta kể lại chi tiết cho ngươi nghe."
Băng Thần quay qua Trịnh Thúy Di hỏi:
"Có thể cho ta biết Trình Tú và Âm Thiên Tiếu đang ở đâu có được hay không?"
Trịnh Thúy Di chỉ về cuối dãy hành lang rồi nói:
"Họ ở hai phòng cuối dãy."
Băng Thần gật gù sau đó cũng các nàng đi vào trong phòng, hắn ta muốn chữa trị cho Hạ Lan
"Tỷ có thể giải thích cho ta rốt cuộc có chuyện gì được không?"
Hạng Vũ nắm lấy vai của Hạng Nam sau đó dùng gương mặt đầy chăm chú nói:
"Nhà chúng ta đã bị người ta hủy rồi, cha vì bảo vệ ngươi cùng mẹ đã phải hi sinh thân mình, Băng Thần sau đó cứu chúng ta và kết liễu luôn kẻ tấn công, bây giờ Hạng gia chỉ còn ta, mẹ và ngươi."
Hạng Nam cảm thấy xung quanh mọi thứ như tối sầm xuống hắn cố gắng gượng cười nói:
"Tỷ có phải ngươi đùa với ta có phải không?"
Hạng Vũ nắm lấy vai của em trai nghiêm túc nói:
"Ngươi bây giờ là nam nhân duy nhất của Hạng gia, nhất định phải mạnh mẽ lên, thù của nhà này còn chờ ngươi đi trả, Hạng gia còn cần ngươi duy trì hương hỏa nếu sự thật mà ngươi còn không chấp nhận được thì Hạng gia phải làm sao."
Hạng Nam tay chân run lập cập, trên mặt co rúm đáng sợ sau đó gằn giọng hỏi:
"Gia đình của chúng ta đã làm gì sai mà phải chịu kết cục như thế này cơ chứ."
Băng Thần nhẹ giọng nói:
"Hạng gia chuyên bán thông tin mật nhưng lại lộ ra ngoài sáng thế nên mới có kẻ làm liều muốn trả thù các ngươi, hai người là gia chủ của Sử gia và Cổ gia, tuy ta không biết họ nhưng tu vi rõ ràng không bình thường."
Hạng Vũ hít một hơi sâu rồi nói tiếp:
"Còn một ngươi là do Vương Khang hoàng đế của Hoàng Thiên vương triều, ngươi đã hiểu tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này chưa, nhưng tỷ nói cho ngươi biết cha dù chết lại không hối hận, sinh nghề tử nghiệp là chuyện thường ở đời không ai có thể cản được."
Hạng Nam mặt cắt không còn một giọt máu hỏi:
"Mẫu thân ngài có sao không?"
Hạng Vũ liếc qua Băng Thần bởi không ai rõ ràng hơn hắn cả, Băng Thần thở dài rồi nói:
"Nàng ấy bị thương rất nặng, lục phủ ngũ tạng đều dập nát nhưng do tu vi cao lại thêm cứu chữa kịp thời nên chưa phải vấn đề, cái đau đầu nhất là toàn bộ ký ức của nàng ta đã mất hết."
Hạng Nam cũng giống như Hạng Vũ hỏi:
"Thế huynh có thể khôi phục cho mẹ ta không?"
Băng Thần gật đầu thì Hạng Vũ cắt ngang nói:
"Dù có thể nhưng ta không muốn chuyện đó xảy ra, thậm chí nếu nàng mãi mãi không nhớ lại thì tốt nhất."
Hạng Nam chăm chú nhìn tỷ tỷ vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ hỏi:
"Ta không hiểu?"
Hạng Vũ thở dài nói:
"Hạng gia đã không còn, cha cũng mất, ngươi muốn nàng nhớ lại tất cả sau đó chìm đắm trong đau khổ hay sao?"
Hạng Nam nhắm mắt gục xuống hai tay buông thõng thở ra một hơi thật dài với vẻ mặt bất lực vô cùng, Hạng Vũ tuy đau lòng nhưng vẫn nghiêm túc nói:
"Mẹ đã chịu khổ vì Hạng gia rồi, bây giờ nếu mẹ có thể quên thì không nên để nàng nhớ, tạo cho nàng một thân phận khác, còn mọi thù hằn, đau khổ hai tỷ muội chúng ta sẽ cùng nhau gánh vác."
Sau đó hai tỷ muội ôm nau khóc, Băng Thần thì chỉ có thể thở dài thôi bởi thật sự hắn không có cách nào cứu Hạng Lâm, người của Hắc gia ra tay vẫn rất hắc, nhất kích không chết cũng trọng thương.
Đã thế sau đó Hạng Lâm còn tự bạo thì Băng Thần quả thật không còn đường nào để cứu nữa rồi, khi tự bạo như thế thì Hạng Lâm vì tận dụng tối đa lực lượng nên linh hồn cũng phá vỡ.
Hạng Nam và Hạng Vũ rất lâu sau đó mới có thể bình tĩnh lại, lau đi nước mắt của mình Hạng Vũ nghiêm túc hỏi:
"Những chuyện này ngươi quyết định làm sao tỷ cũng sẽ cố gắng ủng hộ ngươi, bây giờ ngươi chính là gia chủ của hạng gia."
Hạng Nam nhìn thẳng Băng Thần rồi hỏi:
"Huynh có cách nào để mẫu thân ta mãi mãi quên hết những chuyện đau buồn không?"
Băng Thần lắc đầu nói:
"Một là quên hết, hai là nhớ hết."
Hạng Nam đôi mắt liên tục đảo quanh, một lúc sau hắn ta kiến định nói:
"Phiền huynh giúp mẹ ta đừng nhớ gì cả, ta không muốn nàng chịu thêm bất cứ đau buồn nào cả."
Băng Thần nhìn hắn rồi hỏi:
"Cả hai tỷ đệ các ngươi đã quyết định kỹ chưa, nếu cho nàng mất đi ký ức thì ta nhiều nhất chỉ có thể cho nàng một chút ký ức giả, quan trọng nhất nàng sẽ không nhớ tới những gì đã trải qua cùng hai ngươi."
Hạng Nam yếu ớt cười nói:
"Không quan trọng bằng việc nàng có thể sống vui vẻ."
Băng Thần nghĩ nghĩ rồi nói:
"Thế thì như thế này, ta sẽ cho nàng trở thành chị gái nuôi của các ngươi, sau đó ta sẽ khiến nàng đi vào trong Tân Sinh một thời gian dài, còn các ngươi chỉ cần nói rằng nàng bất tỉnh một thời gian quá dài là được."
Hạng Nam gật đầu không tỏ ra phản đối bởi hắn ta hiểu đây rõ ràng là kết cục tốt nhất dành cho gia đình này, có điều hắn ta khi biết được kẻ thù của mình thì cảm giác bất lực tràn đầy.
Hạng Vũ đi ra ngoài với mẹ thì Băng Thần mới nhỏ giọng nói với Hạng Nam:
"Cha ngươi đã ủy thác cho Hạng Vũ chăm sóc cho ngươi và mẹ ngươi, nhưng làm nam nhân duy nhất trong nhà nếu ngươi không chăm sóc tốt cho họ thì đừng có nghĩ đến chuyện trả thù."
Hạng Nam gật đầu nói:
"Cha ta đã từng dặn dò rằng nếu một nam nhân không khiến cho thân nhân của mình vui vẻ thì có thành tựu thế nào cũng vẫn chỉ là phế vật, Hạng Nam ta là trưởng tử của Hạng gia, ta không phải phế vật."
Băng Thần hài lòng mỉm cười nói:
"Ngươi yên tâm rằng chuyện trả thù các ngươi sẽ không đơn độc, thực ra ta cũng có thù với Vương Khang, một ngày nào đó chúng ta sẽ mang đầu của hắn để đi cúng tế cho cha ngươi."
Hạng Nam nhìn thẳng Băng Thần hỏi:
"Thế bây giờ ta có thể gọi huynh là tỷ phu được chưa?"
Băng Thần lắc đầu nói:
"Cái này chắc phải đợi thêm một thời gian nữa, chúng ta mau chóng ra ngoài thôi, nơi đây không phải chỗ trú ẩn lâu dài, với lại ta cũng có cảm giác có người sắp tới."
Hạng Nam nghe thế thì đi theo Băng Thần, mang hết mọi người ra ngoài thì Băng Thần thấy được một người đàng ông trung niên mang theo Trịnh Thúy Di tới, khi vừa thấy đám người Băng Thần thì họ liền đi tới.
Băng Thần nhỏ giọng dặn dò:
"Bây giờ chúng ta chưa có năng lực trả thù Vương Khang thì cứ làm như không biết hiểu chưa?"
Hạng Nam gật đầu nói:
"Ta hiểu rồi."
Hạng Vũ thì không nói gì mà chỉ gật đầu thôi, hai người kia cũng rất nhanh đã đi tới, Trịnh Tài lão tổ là gia chủ của Trình gia và là người bảo vệ Hạng gia, khi hắn ta nhìn thấy cảnh này thì ngay lập tức bạo phát hỏi:
"Chuyện này do ai làm?"
Hạng Vũ lắc đầu nói:
"Ta cũng không rõ lắm, một người mắc hắc bào đã bỏ trốn còn ông tổ của Cổ gia và Sử gia thì chết ở dưới kia, bọn họ tất cả đều muốn ra tay để trả thù gia đình ta vì đã bán đi thông tin về những bê bối của họ."
Trong lúc mấy người đang nói chuyện thì Băng Thần chậm rãi quan sát, Trịnh Thúy Di thì đã nằm trong dự tính nhưng người lão tổ kia thì quá kinh khủng.
Tính danh: Trịnh Thúy Di
Thực lực: Hư Vô Tam Trọng Thiên
Huyết mạch: Thiên Niên Cuồng Huyết (Chuẩn Thần huyết mạch)
Thể chất: Thiên Niên Cuồng Thể ( Chuẩn Thần thể chất)
Đẳng cấp: 103
Lực lượng: 900
Tốc độ: 260
Trí lực: 22
Thiên phú: 93
Hồn lực: 28
Pháp lực: 89
Nguyên tố: Lôi
Độ thiện cảm: 80 (Yêu thích)
Tuổi thọ: 3 tỷ
Danh hào: Hư vô ( Viễn siêu thường nhân áp chế từ Siêu Thần trở xuống người một cách mạnh mẽ, huyết mạch càng cao áp lực càng giảm.)
Tính danh: Trịnh Tài
Thực lực: Viễn Cổ Cửu Trọng Thiên
Huyết mạch: Thiên Niên Cuồng Huyết ( Chuẩn Thần huyết mạch)
Thể chất: Thiên Niên Cuồng Thể ( Chuẩn Thần thể chất)
Đẳng cấp: 139
Lực lượng: 12000
Tốc độ: 10100
Trí lực: 30
Thiên phú: 93
Hồn lực: 600
Pháp lực: 1000
Nguyên tố: Lôi
Độ thiện cảm: 60 (Bình thường)
Tuổi thọ: 300 tỷ
Danh hào: Viễn Cổ ( Viễn siêu thường nhân áp chế từ Hư Vô trở xuống người một cách mạnh mẽ, huyết mạch càng cao áp lực càng giảm.)
Trịnh Tài hừ nhẹ một tiếng rồi nói:
"Các ngươi về Trịnh gia sống một thời gian trước đi, để khi nào ta bắt hung thủ đến tội thì các ngươi mới có thể sống an ổn được."
Hạng Vũ cúi đầu nói:
"Cám ơn lão tổ."
Trịnh Tài lắc đầu vẻ mặt khó chịu nói:
"Lần này là lỗi của ta, nếu không phải ta bất cẩn thì làm sao để chuyện này xảy ra, không biết khi chết đi ta làm sao nhìn mặt lão bằng hữu đây."
Hắn than thở sau đó trầm giọng nói:
"Có lẽ quá lâu rồi U Minh lão tổ ta chưa ra tay thế nên có mấy kẻ ta quên mất ta là ai rồi, lần này điều tra ra thì dù cho bất cứ ai ta cũng sẽ để họ hối hận vì sự liều lĩnh của mình."
Dứt lời hắn ta phất tay một cái khiến cho tất cả mọi người bị cuốn theo, họ di chuyển nhanh như chớp, chỉ mất một lúc để tới được Trịnh gia, Trịnh Tài quay sang Trịnh Thúy Di nói:
"Ngươi sắp xếp cho bọn họ, ta phải đi ra ngoài có việc."
Trịnh Thúy Di cúi đầu đáp lại:
"Ta đã biết thưa lão tổ."
Sau đó nàng quay qua nhìn bất tỉnh Hạ Lan rồi hỏi:
"Lan a di sao thế?"
Hạng Vũ cắn môi nói:
"Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi rồi ta kể lại chi tiết cho ngươi nghe."
Băng Thần quay qua Trịnh Thúy Di hỏi:
"Có thể cho ta biết Trình Tú và Âm Thiên Tiếu đang ở đâu có được hay không?"
Trịnh Thúy Di chỉ về cuối dãy hành lang rồi nói:
"Họ ở hai phòng cuối dãy."
Băng Thần gật gù sau đó cũng các nàng đi vào trong phòng, hắn ta muốn chữa trị cho Hạ Lan
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.