Chương 473: Ngọc Lan chuyện buồn
cuuviho1687
15/05/2019
Ngọc Lan nghe thế lập tức quên hết mọi thứ, nàng gấp rút nói:
"Cái gì cũng được, làm ơn đừng làm hại bọn họ."
Băng Thần thở dài nói:
"Ngươi cứ yên tâm ta sẽ ngay lập tức đi truyền tin cho anh trai ta nhưng hắn quyết định thế nào thì ta còn chưa biết đâu."
Ngọc Lan gật đầu lau nước mắt nói:
"Ta xin ngươi hãy nói tốt vài câu trước mặt hắn giúp ta."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi cứ yên tâm đi ta sẽ cố hết sức của mình, anh ta nhìn như thế thôi chứ hắn chỉ có mỗi người em gái như ta, với lại người đẹp như thế này thì rất có thể hắn ta sẽ đồng ý tha cho cha mẹ ngươi."
Băng Thần đăng xuất Tân Sinh, ăn miếng bánh uống miếng nước sau đó hắn ta lại đăng nhập vào Tân Sinh với vẻ mặt nặng nề vô cùng, vừa thấy vẻ mặt căng thẳng của hắn thì Ngọc Lan lập tức mặt mày tái mét.
Nàng run rẩy hỏi hắn:
" Thế nào chẳng lẽ hắn không đồng ý?"
Băng Thần lắc đầu nói:
"Thực ra hắn ta đồng ý nhưng hắn lại cho ngươi hai lựa chọn, theo đó ngươi có thể tùy ý quyết định vận mệnh của cha mẹ mình."
Ngọc Lan hít sâu một hơi rồi nói:
"Ngươi cứ nói đi ta đã sẵn sàng nghe rồi."
Băng Thần nghiêm túc nói:
"Tuy hắn ta có thể tha cho cha mẹ ngươi nhưng hắn ta sẽ nhốt bọn họ lại, một vạn năm sau thì họ mới có thể được thả ra, còn nếu thả ra ngay bây giờ thì họ sẽ bị phế hết tu vi."
Ngọc Lan lập tức trợn mắt lên, cả hai cái đều rất khó để lựa chọn, Băng Thần thở dài rồi nói:
"Với tư cách tỷ muội ta có thể cho ngươi lời khuyên có được hay không."
Ngọc Lan cắn môi nói:
"Ngươi cứ nói đi, có lẽ người ngoài cuộc như ngươi sẽ sáng suốt hơn."
Băng Thần chỉ cần nghe câu này một cái thì máy phát thanh liên mở hết công suất:
"Đầu tiên ta khuyên ngươi lên chọn phương án đầu tiên bởi người tui luyện tu vi mất hết thì chỉ có thể sống được một trăm năm là cao, nhưng nếu làm công một vạn năm thì họ vẫn sống khỏe thậm chí nếu thực sự được anh ta coi như thuộc hạ thì còn có thể được hắn cung cấp ma công, tài nguyên để tu luyện thành Pháp Thần.
Nói cho ngươi biết nhưng ma công hắn ta sở hữu thì đừng người người bình thường, những người như Phạm Hào Nam viện trưởng cùng Hoàng Hà Pháp Thần còn cố gắng tu luyện cơ mà, nếu ngươi thành nữ nhân của hắn thì chỉ cần khi hắn vui vẻ thì nói tốt một chút ít thì cha mẹ ngươi có thể coi như đây là cơ duyên không chừng bởi ở ngoài tu luyện dễ gì thành Pháp Thần.
Cha mẹ ngươi cũng sẽ bị coi như chết hết rồi thì không còn ràng buộc gì mới thế lực đằng sau nữa, cũng không ai biết ngươi từng phản bội tỷ muội, mọi chuyện vẫn sẽ như cũ diễn ra chúng ta sẽ lại cùng nhau đánh quái tăng cấp, chưa kể anh trai ta cũng sẽ xử lý hết thế lực sau lưng cha mẹ ngươi thế là ngươi được giải phóng hoàn toàn.
Từ đó ngươi sẽ chỉ còn là Ngọc Lan phó hội trưởng của Thiên Hà công hội, với lại có thể công khai đến ở với chúng ta mà không lo lắng những vấn đề kia nữa, những chuyện khác ngươi cứ chối phăng đi sẽ có ta cùng đại ca giúp ngươi giải quyết."
Ngọc Lan nghe xong từ đầu đến đuôi thì thấy không có chỗ nào bất hợp lý cả, tất cả mọi thứ có lợi đều hướng về nàng, nàng thấy bỗng nghĩ:
"Thần Băng tốt với mình như thế mà mình lại làm chuyện có lỗi với nàng, từ mai phải cố gắng để bù đắp lại lỗi lầm của mình mới được."
Nhưng này hơi nhíu mày rồi nói:
"Thần Băng không dấu ngươi, thực ra ta là một người thích nữ nhân không biết anh trai ngươi có cảm thấy có vấn đề khi ta không có chút kinh nghiệm nào cả."
Băng Thần tự tin nói:
"Ngươi cứ yên tâm, những người như ngươi anh ta cũng có một vài rồi, nhưng hắn đối xử với họ tốt quá đến mức tất cả đều không còn thích nữ nhân nữa rồi, cái này thì ta có thể đám bảo với ngươi."
Băng Thần nhìn đám người đi ra từ công hội rồi nói:
"Chúng ta đi thôi nếu không thì sẽ bị nghi ngờ đấy, anh ta bảo ba ngày nữa phía đông thành khách sạn Tân La đệ nhất hắn ta sẽ gặp ngươi ở đó, bây giờ thì mọi chuyện ngươi cứ để ta lo, chị dâu tương lai à."
Ngọc Lan nước mắt đi bị mấy cô nàng nhìn thấy, Hoàng Tuyền nhìn Ngọc Lan rồi hỏi:
"Thần Băng rốt cuộc có chuyện gì mà Ngọc Lan lại khóc lóc như thế?"
Băng Thần thở dài nói:
"Lúc nãy nàng khóc một mình thì ta đi qua thấy, hỏi qua thì nàng ấy cha mẹ đi vào trong rừng sâu tìm kiếm yêu thú để giết mang đi buôn bán nhưng "sinh nghề tử nghiệp " mọi người cũng hiểu chuyện gì xảy ra rồi chứ?
Bây giờ nàng cứ khóc suốt như thế này, ta đề nghị cho nàng ta vào ở chung với chúng ta, không ảnh hưởng gì nhiều tới chúng ta nhưng lại có thể giúp nàng không cảm thấy cô đơn. Mọi người thấy ta nói có đúng hay không? "
Hoàng Tuyền nhìn cô bé trước mặt thương hại nói:
"Ngươi số khổ quá tiểu Lan , bây giờ ngươi thoát khỏi Tân Sinh cho ta biết địa chỉ ta đến đón ngươi, còn nếu ngươi muốn ở với người thân khác thì ta cũng không ép."
Ngọc Lan lập tức gật đầu nói:
"Ta muốn lắm chứ, với lại ta đâu còn người thân khác nữa đâu."
Thế là căn biệt thự kia lại có thêm một mũ nữ vào ở, lại một nạn nhân nữa bị lừa bởi khả năng chém gió thành bão của Băng Thần, hai người sau đó thoát ra khỏi Tân Sinh để dọn đồ chuyển đến biệt thự, những người ở lại như Băng Thần thì đi tăng cấp luôn.
"Cái gì cũng được, làm ơn đừng làm hại bọn họ."
Băng Thần thở dài nói:
"Ngươi cứ yên tâm ta sẽ ngay lập tức đi truyền tin cho anh trai ta nhưng hắn quyết định thế nào thì ta còn chưa biết đâu."
Ngọc Lan gật đầu lau nước mắt nói:
"Ta xin ngươi hãy nói tốt vài câu trước mặt hắn giúp ta."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi cứ yên tâm đi ta sẽ cố hết sức của mình, anh ta nhìn như thế thôi chứ hắn chỉ có mỗi người em gái như ta, với lại người đẹp như thế này thì rất có thể hắn ta sẽ đồng ý tha cho cha mẹ ngươi."
Băng Thần đăng xuất Tân Sinh, ăn miếng bánh uống miếng nước sau đó hắn ta lại đăng nhập vào Tân Sinh với vẻ mặt nặng nề vô cùng, vừa thấy vẻ mặt căng thẳng của hắn thì Ngọc Lan lập tức mặt mày tái mét.
Nàng run rẩy hỏi hắn:
" Thế nào chẳng lẽ hắn không đồng ý?"
Băng Thần lắc đầu nói:
"Thực ra hắn ta đồng ý nhưng hắn lại cho ngươi hai lựa chọn, theo đó ngươi có thể tùy ý quyết định vận mệnh của cha mẹ mình."
Ngọc Lan hít sâu một hơi rồi nói:
"Ngươi cứ nói đi ta đã sẵn sàng nghe rồi."
Băng Thần nghiêm túc nói:
"Tuy hắn ta có thể tha cho cha mẹ ngươi nhưng hắn ta sẽ nhốt bọn họ lại, một vạn năm sau thì họ mới có thể được thả ra, còn nếu thả ra ngay bây giờ thì họ sẽ bị phế hết tu vi."
Ngọc Lan lập tức trợn mắt lên, cả hai cái đều rất khó để lựa chọn, Băng Thần thở dài rồi nói:
"Với tư cách tỷ muội ta có thể cho ngươi lời khuyên có được hay không."
Ngọc Lan cắn môi nói:
"Ngươi cứ nói đi, có lẽ người ngoài cuộc như ngươi sẽ sáng suốt hơn."
Băng Thần chỉ cần nghe câu này một cái thì máy phát thanh liên mở hết công suất:
"Đầu tiên ta khuyên ngươi lên chọn phương án đầu tiên bởi người tui luyện tu vi mất hết thì chỉ có thể sống được một trăm năm là cao, nhưng nếu làm công một vạn năm thì họ vẫn sống khỏe thậm chí nếu thực sự được anh ta coi như thuộc hạ thì còn có thể được hắn cung cấp ma công, tài nguyên để tu luyện thành Pháp Thần.
Nói cho ngươi biết nhưng ma công hắn ta sở hữu thì đừng người người bình thường, những người như Phạm Hào Nam viện trưởng cùng Hoàng Hà Pháp Thần còn cố gắng tu luyện cơ mà, nếu ngươi thành nữ nhân của hắn thì chỉ cần khi hắn vui vẻ thì nói tốt một chút ít thì cha mẹ ngươi có thể coi như đây là cơ duyên không chừng bởi ở ngoài tu luyện dễ gì thành Pháp Thần.
Cha mẹ ngươi cũng sẽ bị coi như chết hết rồi thì không còn ràng buộc gì mới thế lực đằng sau nữa, cũng không ai biết ngươi từng phản bội tỷ muội, mọi chuyện vẫn sẽ như cũ diễn ra chúng ta sẽ lại cùng nhau đánh quái tăng cấp, chưa kể anh trai ta cũng sẽ xử lý hết thế lực sau lưng cha mẹ ngươi thế là ngươi được giải phóng hoàn toàn.
Từ đó ngươi sẽ chỉ còn là Ngọc Lan phó hội trưởng của Thiên Hà công hội, với lại có thể công khai đến ở với chúng ta mà không lo lắng những vấn đề kia nữa, những chuyện khác ngươi cứ chối phăng đi sẽ có ta cùng đại ca giúp ngươi giải quyết."
Ngọc Lan nghe xong từ đầu đến đuôi thì thấy không có chỗ nào bất hợp lý cả, tất cả mọi thứ có lợi đều hướng về nàng, nàng thấy bỗng nghĩ:
"Thần Băng tốt với mình như thế mà mình lại làm chuyện có lỗi với nàng, từ mai phải cố gắng để bù đắp lại lỗi lầm của mình mới được."
Nhưng này hơi nhíu mày rồi nói:
"Thần Băng không dấu ngươi, thực ra ta là một người thích nữ nhân không biết anh trai ngươi có cảm thấy có vấn đề khi ta không có chút kinh nghiệm nào cả."
Băng Thần tự tin nói:
"Ngươi cứ yên tâm, những người như ngươi anh ta cũng có một vài rồi, nhưng hắn đối xử với họ tốt quá đến mức tất cả đều không còn thích nữ nhân nữa rồi, cái này thì ta có thể đám bảo với ngươi."
Băng Thần nhìn đám người đi ra từ công hội rồi nói:
"Chúng ta đi thôi nếu không thì sẽ bị nghi ngờ đấy, anh ta bảo ba ngày nữa phía đông thành khách sạn Tân La đệ nhất hắn ta sẽ gặp ngươi ở đó, bây giờ thì mọi chuyện ngươi cứ để ta lo, chị dâu tương lai à."
Ngọc Lan nước mắt đi bị mấy cô nàng nhìn thấy, Hoàng Tuyền nhìn Ngọc Lan rồi hỏi:
"Thần Băng rốt cuộc có chuyện gì mà Ngọc Lan lại khóc lóc như thế?"
Băng Thần thở dài nói:
"Lúc nãy nàng khóc một mình thì ta đi qua thấy, hỏi qua thì nàng ấy cha mẹ đi vào trong rừng sâu tìm kiếm yêu thú để giết mang đi buôn bán nhưng "sinh nghề tử nghiệp " mọi người cũng hiểu chuyện gì xảy ra rồi chứ?
Bây giờ nàng cứ khóc suốt như thế này, ta đề nghị cho nàng ta vào ở chung với chúng ta, không ảnh hưởng gì nhiều tới chúng ta nhưng lại có thể giúp nàng không cảm thấy cô đơn. Mọi người thấy ta nói có đúng hay không? "
Hoàng Tuyền nhìn cô bé trước mặt thương hại nói:
"Ngươi số khổ quá tiểu Lan , bây giờ ngươi thoát khỏi Tân Sinh cho ta biết địa chỉ ta đến đón ngươi, còn nếu ngươi muốn ở với người thân khác thì ta cũng không ép."
Ngọc Lan lập tức gật đầu nói:
"Ta muốn lắm chứ, với lại ta đâu còn người thân khác nữa đâu."
Thế là căn biệt thự kia lại có thêm một mũ nữ vào ở, lại một nạn nhân nữa bị lừa bởi khả năng chém gió thành bão của Băng Thần, hai người sau đó thoát ra khỏi Tân Sinh để dọn đồ chuyển đến biệt thự, những người ở lại như Băng Thần thì đi tăng cấp luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.