Chương 577: Người không vì mình
cuuviho1687
02/06/2019
" Tuyên chiến với Hắc Nguyệt giáo, cấm vệ cùng binh lính nhanh chóng tìm kiếm người của Hắc Nguyệt giáo giết chết hết bất luận tội, ai dám phản
đối quyết định này sẽ mang tội phản quốc, tất cả được thi hành ngay lập
tức."
Những ngươi xung quanh nhìn thấy hoàng đế có vẻ bình tĩnh nhưng lại tràn đầy sát khí khác hẳn với nét đau buồn lúc đầu, nói xong hắn ta gom hết quần áo của hoàng hậu thở dài, nhưng làm không ai ngờ tới hắn ta chạm vào quần áo của hoàng hậu thì da thịt nơi đó như thịt nướng bốc cháy.
Mấy người lão giả bên cạnh lập tức bu lại xem xét, đang hành sự Băng Thần vẫn quan sát được bên ngoài thì âm thầm tiếc nuối.
"Tha ta đau quá."
Băng Thần mỉm cười vuốt tóc Cố Mạn nhẹ giọng nói:
"Ta đã giữ lại trinh tiết cho ngươi còn gì, có điều ta chỉ lấy đi trinh tiết ngươi ở nơi khác thôi, đừng rên rỉ nữa."
"A..... a.... a "
Tiếp đó chỉ còn tiếng rên khóc của hoàng hậu bị Băng Thần làm hết những gì cần làm ngoài lấy đi trinh tiết của người vợ, cuối cùng sau rất lâu thì Băng Thần mới buông tha nàng, Cố Mạn khép chặt thân thể đau như lửa đốt.
Nàng trong đêm tân hôn còn không đau như thế này, tên này nhìn vẻ ngoài cực kỳ đẹp đẽ sao lại có tư tưởng đen tối như thế, nhìn hắn thở dài tiếc nuối ánh mắt nàng đầy căm hận nhìn Băng Thần nói:
"Ngươi chắc chắn sẽ bị hoàng gia truy sát đến chết, gia tộc người sẽ..... "
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi bớt ảo tưởng đi, đừng mang cái mã hoàng gia đi hù ta, nói cho ngươi biết hoàng gia đang chuẩn bị tuyên chiến với Hắc Nguyệt giáo trong khi hoàng đế đang lâm trung vì độc tố.Bọn họ còn lâu mới biết rằng mọi chuyện đều do ta làm, tệ nhất là hoàng đế vừa trúng độc lại còn được mọc sừng cực dài nữa."
Cố Mạn nhìn hắn tức giận, khi nghe hết nàng lao lên lắm lấy cổ ảo của hắn bất chấp thân thể mình trần truồng cùng cánh tay không có nhiều sức lực:
"Ngươi đáng chết, ta đây còn lâu mới chịu nhục như thế, ta sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi thử xem ta đảm bảo cả gia tộc ngươi lẫn người chị em đang làm giáo viên tại Thiên Vương học viện chết đi thì ta sẽ không biết đâu đấy."
Cố Mạn quỳ xuống nước mắt tuôn rơi nói:
"Ta đã làm sai cái gì để ngươi đối xử với ta như thế."
Băng Thần cũng ngồi xuống thở ra một hơi nói:
"Ngươi không hề sai cái gì cả, thậm chí cách đây vài tiếng ta còn chẳng biết đến ngươi nhưng khi ngươi xuất hiện thì ngươi chắc chắn phải là của ta, còn lý do ngươi không cần biết nhưng nếu ngươi ngoan ngoãn thì người nhà của ngươi sẽ được an toàn, ngược lại nếu người không trân trọng mạng sống của mình thì đừng tránh ta độc ác."
Băng Thần lấy ra mấy món ăn rồi nói:
"Ta rất dễ bị kích động thế nên khi ta nói thì ngươi nên nghe ngay từ đầu, những món ăn này rất ngon thế nên ngươi mau ăn nếu không ta tức giận lên thì chính ta cũng sợ chứ đừng nói người khác, thủ đoạn của ta ngươi cũng thấy ngoan một chút thì mọi người đều vui."
Cố Mạn cố gắng tự trấn tĩnh bản thân bởi thực sự nàng ở rất gần Lam Hiên thế nên nàng biết thứ kia kinh dị đến mức nào, nàng nhỏ giọng giống như cầu xin hỏi:
"Ngươi có thể cho ta quần áo để mặc có được hay không?"
Băng Thần mỉm cười sau đó lấy ra một bộ quần áo đưa cho nàng, nhưng Cố Mạn không hề biết mặc trang phục của Trái Đất, hắn ta hởi mỉm cười rồi giúp nàng mặc những món đồ lên người một cách tràn đầy tỉ mỉ.
Cố Mạn nhìn thật gần hắn khi Băng Thần đang lo chính áo ngực cho mình thì mới thấy người nam nhân này không chỉ đẹp để lại còn rất dịu dàng tỉ mỉ, nhưng nhanh chóng nàng lắc đầu của mình thầm nghĩ:
"Không, không Cố Mạn ngươi đang nghĩ gì thế hắn ta vừa cưỡng bức ngươi lại còn suýt nữa giết chết chồng ngươi, chưa kể hắn ta còn đưa vương quốc yên bình vào thời kỳ loạn lạc, hắn ta là một ác ma."
Khi nàng đã chỉnh chu hết tất cả thì Băng Thần mỉm cười nói:
"Đúng như ngươi nghĩ ta là một ác ma làm tất cả mọi thứ vì lợi ích của bản thân, nhưng nếu ngươi là ta thì ngươi cũng làm thé thôi bởi đối vơi ngươi lợi ích của thân nhân cùng vương quốc chính là lợi ích bản thân.
Ta cũng thể thôi, xung quanh ta có rất nhiều người thân đang bị đe dọa, để họ được bình yên thì ta phải hủy đi thế giới cướp lấy lợi ích của rất nhiều người trong đó có cả ngươi, trong đó ta với ngươi thì ta mạnh hơn thế nên chuyện ngươi có thể làm chỉ là giúp ta vui vẻ để ta không giết hết tất cả."
Băng Thần quay người đi rồi nói:
"Ngươi không cần lo lắng nhiều bởi tất cả đều do ta có thể quyết định tất cả còn ngươi chẳng làm được gì cả."
Nói xong thì hắn cũng biến mất khỏi căn phòng để lại Cố Mạn chẳng biết làm gì cả, lấy muỗng cố gắng ăn một miếng thì mắt nàng sáng lên sau đó lập tức ảm đạm, nàng rất nhạy cảm từ tất cả những gì hắn thể hiện cũng như mỗi câu nói đều cho nàng biết hắn ta thực sự có cái gì đó để gọi là người tốt.
Thế nhưng có vẻ rất nhiều thứ đang dồn hắn vào con đường phải làm như thế, lấy lại một chút tinh thần nàng bắt đầu ăn ngon lành, bây giờ nàng bất lực, tất cả chỉ có thể trong chờ vào lòng nhân ái mà nàng không biết Băng Thần có hay không.
Nàng nghĩ cũng như cảm nhận được là có nhưng ai biết được nàng có nhìn nhầm người hay không, bất lực thế nên nàng vừa ăn vừa khóc vừa câu nguyện cho những thân nhân của mình.Khi ăn xong khi muốn quay lại giường thì nàng lại thấy một chiếc hòm băng, đi lại gần thì nàng thật sự bất ngờ khi thấy người nằm trong đó chính là Trình Tú người bạn nối khố của mình.
Trong bữa tiệc nàng đã cảm giác Trình Tú không đúng, thấy nàng ta nằm ở đây thì Cố Mạn càng mơ hồ nghĩ đến cái gì đó nhưng chỉ có Băng Thần mới có thể cho nàng ta cấu trả lời thật sự.
Băng Thần đi về đến nơi thì cũng đúng lúc Lam Ngọc đi về tới nơi, hắn thở ra một hơi hỏi:
"Sao rồi?"
Lam Ngọc mỉm cười nói:
"Cũng như ngươi dự tính thôi nhưng bây giờ hoàng hậu chết, hoàng đế trúng độc chứ không phải chỉ có mỗi tên kia chết, rốt cuộc ngươi làm sao được."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi không cần quan tâm, hoàng hậu thì chưa chết đâu nàng ta có tác dụng với ta giống như mẹ ngươi vậy."
Lam Ngọc sững người lại còn Băng Thần thì đi thẳng tới, đến gần cửa hắn mới nhỏ giọng nói:
"Không cần lo mọi chuyện sẽ ổn thôi, chỉ cần ngươi không phụ ta thì ngươi có thể đặt niềm tin vào ta, chúng ta đã giao kèo rồi mà."
Lam Ngọc nhỏ giọng hỏi:
"Chúng ta lợi ích đều sẽ đánh đổi bằng rất nhiều sinh mạng vô tội, ngươi sẽ hối hận chứ Băng Thần?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Sẽ không đâu không phải nếu ta có xuống địa ngục thì cũng sẽ có ngươi bồi tiếp hay sao? Nói thể thôi chứ ta tin rằng chúng ta sẽ thắng trong trò chơi này.Đi vào nhà ăn cơm thôi ta đối rồi."
Lam Ngọc nở nụ cười nói:
"Ta cũng đói rồi chúng ta vào nhà ăn cơm thôi, hôm nay ngươi tự tay nấu đồ ăn có được không, chỉ một món thôi cũng được."
Băng Thần gật đầu nhẹ giọng nói:
"Được thôi "
Thế là trên bàn cơm hôm ấy tất cả các món ăn đều mới mẻ cả khiến cho mấy cô nàng mắt tròn mắt dẹt.
Những ngươi xung quanh nhìn thấy hoàng đế có vẻ bình tĩnh nhưng lại tràn đầy sát khí khác hẳn với nét đau buồn lúc đầu, nói xong hắn ta gom hết quần áo của hoàng hậu thở dài, nhưng làm không ai ngờ tới hắn ta chạm vào quần áo của hoàng hậu thì da thịt nơi đó như thịt nướng bốc cháy.
Mấy người lão giả bên cạnh lập tức bu lại xem xét, đang hành sự Băng Thần vẫn quan sát được bên ngoài thì âm thầm tiếc nuối.
"Tha ta đau quá."
Băng Thần mỉm cười vuốt tóc Cố Mạn nhẹ giọng nói:
"Ta đã giữ lại trinh tiết cho ngươi còn gì, có điều ta chỉ lấy đi trinh tiết ngươi ở nơi khác thôi, đừng rên rỉ nữa."
"A..... a.... a "
Tiếp đó chỉ còn tiếng rên khóc của hoàng hậu bị Băng Thần làm hết những gì cần làm ngoài lấy đi trinh tiết của người vợ, cuối cùng sau rất lâu thì Băng Thần mới buông tha nàng, Cố Mạn khép chặt thân thể đau như lửa đốt.
Nàng trong đêm tân hôn còn không đau như thế này, tên này nhìn vẻ ngoài cực kỳ đẹp đẽ sao lại có tư tưởng đen tối như thế, nhìn hắn thở dài tiếc nuối ánh mắt nàng đầy căm hận nhìn Băng Thần nói:
"Ngươi chắc chắn sẽ bị hoàng gia truy sát đến chết, gia tộc người sẽ..... "
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi bớt ảo tưởng đi, đừng mang cái mã hoàng gia đi hù ta, nói cho ngươi biết hoàng gia đang chuẩn bị tuyên chiến với Hắc Nguyệt giáo trong khi hoàng đế đang lâm trung vì độc tố.Bọn họ còn lâu mới biết rằng mọi chuyện đều do ta làm, tệ nhất là hoàng đế vừa trúng độc lại còn được mọc sừng cực dài nữa."
Cố Mạn nhìn hắn tức giận, khi nghe hết nàng lao lên lắm lấy cổ ảo của hắn bất chấp thân thể mình trần truồng cùng cánh tay không có nhiều sức lực:
"Ngươi đáng chết, ta đây còn lâu mới chịu nhục như thế, ta sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi thử xem ta đảm bảo cả gia tộc ngươi lẫn người chị em đang làm giáo viên tại Thiên Vương học viện chết đi thì ta sẽ không biết đâu đấy."
Cố Mạn quỳ xuống nước mắt tuôn rơi nói:
"Ta đã làm sai cái gì để ngươi đối xử với ta như thế."
Băng Thần cũng ngồi xuống thở ra một hơi nói:
"Ngươi không hề sai cái gì cả, thậm chí cách đây vài tiếng ta còn chẳng biết đến ngươi nhưng khi ngươi xuất hiện thì ngươi chắc chắn phải là của ta, còn lý do ngươi không cần biết nhưng nếu ngươi ngoan ngoãn thì người nhà của ngươi sẽ được an toàn, ngược lại nếu người không trân trọng mạng sống của mình thì đừng tránh ta độc ác."
Băng Thần lấy ra mấy món ăn rồi nói:
"Ta rất dễ bị kích động thế nên khi ta nói thì ngươi nên nghe ngay từ đầu, những món ăn này rất ngon thế nên ngươi mau ăn nếu không ta tức giận lên thì chính ta cũng sợ chứ đừng nói người khác, thủ đoạn của ta ngươi cũng thấy ngoan một chút thì mọi người đều vui."
Cố Mạn cố gắng tự trấn tĩnh bản thân bởi thực sự nàng ở rất gần Lam Hiên thế nên nàng biết thứ kia kinh dị đến mức nào, nàng nhỏ giọng giống như cầu xin hỏi:
"Ngươi có thể cho ta quần áo để mặc có được hay không?"
Băng Thần mỉm cười sau đó lấy ra một bộ quần áo đưa cho nàng, nhưng Cố Mạn không hề biết mặc trang phục của Trái Đất, hắn ta hởi mỉm cười rồi giúp nàng mặc những món đồ lên người một cách tràn đầy tỉ mỉ.
Cố Mạn nhìn thật gần hắn khi Băng Thần đang lo chính áo ngực cho mình thì mới thấy người nam nhân này không chỉ đẹp để lại còn rất dịu dàng tỉ mỉ, nhưng nhanh chóng nàng lắc đầu của mình thầm nghĩ:
"Không, không Cố Mạn ngươi đang nghĩ gì thế hắn ta vừa cưỡng bức ngươi lại còn suýt nữa giết chết chồng ngươi, chưa kể hắn ta còn đưa vương quốc yên bình vào thời kỳ loạn lạc, hắn ta là một ác ma."
Khi nàng đã chỉnh chu hết tất cả thì Băng Thần mỉm cười nói:
"Đúng như ngươi nghĩ ta là một ác ma làm tất cả mọi thứ vì lợi ích của bản thân, nhưng nếu ngươi là ta thì ngươi cũng làm thé thôi bởi đối vơi ngươi lợi ích của thân nhân cùng vương quốc chính là lợi ích bản thân.
Ta cũng thể thôi, xung quanh ta có rất nhiều người thân đang bị đe dọa, để họ được bình yên thì ta phải hủy đi thế giới cướp lấy lợi ích của rất nhiều người trong đó có cả ngươi, trong đó ta với ngươi thì ta mạnh hơn thế nên chuyện ngươi có thể làm chỉ là giúp ta vui vẻ để ta không giết hết tất cả."
Băng Thần quay người đi rồi nói:
"Ngươi không cần lo lắng nhiều bởi tất cả đều do ta có thể quyết định tất cả còn ngươi chẳng làm được gì cả."
Nói xong thì hắn cũng biến mất khỏi căn phòng để lại Cố Mạn chẳng biết làm gì cả, lấy muỗng cố gắng ăn một miếng thì mắt nàng sáng lên sau đó lập tức ảm đạm, nàng rất nhạy cảm từ tất cả những gì hắn thể hiện cũng như mỗi câu nói đều cho nàng biết hắn ta thực sự có cái gì đó để gọi là người tốt.
Thế nhưng có vẻ rất nhiều thứ đang dồn hắn vào con đường phải làm như thế, lấy lại một chút tinh thần nàng bắt đầu ăn ngon lành, bây giờ nàng bất lực, tất cả chỉ có thể trong chờ vào lòng nhân ái mà nàng không biết Băng Thần có hay không.
Nàng nghĩ cũng như cảm nhận được là có nhưng ai biết được nàng có nhìn nhầm người hay không, bất lực thế nên nàng vừa ăn vừa khóc vừa câu nguyện cho những thân nhân của mình.Khi ăn xong khi muốn quay lại giường thì nàng lại thấy một chiếc hòm băng, đi lại gần thì nàng thật sự bất ngờ khi thấy người nằm trong đó chính là Trình Tú người bạn nối khố của mình.
Trong bữa tiệc nàng đã cảm giác Trình Tú không đúng, thấy nàng ta nằm ở đây thì Cố Mạn càng mơ hồ nghĩ đến cái gì đó nhưng chỉ có Băng Thần mới có thể cho nàng ta cấu trả lời thật sự.
Băng Thần đi về đến nơi thì cũng đúng lúc Lam Ngọc đi về tới nơi, hắn thở ra một hơi hỏi:
"Sao rồi?"
Lam Ngọc mỉm cười nói:
"Cũng như ngươi dự tính thôi nhưng bây giờ hoàng hậu chết, hoàng đế trúng độc chứ không phải chỉ có mỗi tên kia chết, rốt cuộc ngươi làm sao được."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi không cần quan tâm, hoàng hậu thì chưa chết đâu nàng ta có tác dụng với ta giống như mẹ ngươi vậy."
Lam Ngọc sững người lại còn Băng Thần thì đi thẳng tới, đến gần cửa hắn mới nhỏ giọng nói:
"Không cần lo mọi chuyện sẽ ổn thôi, chỉ cần ngươi không phụ ta thì ngươi có thể đặt niềm tin vào ta, chúng ta đã giao kèo rồi mà."
Lam Ngọc nhỏ giọng hỏi:
"Chúng ta lợi ích đều sẽ đánh đổi bằng rất nhiều sinh mạng vô tội, ngươi sẽ hối hận chứ Băng Thần?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Sẽ không đâu không phải nếu ta có xuống địa ngục thì cũng sẽ có ngươi bồi tiếp hay sao? Nói thể thôi chứ ta tin rằng chúng ta sẽ thắng trong trò chơi này.Đi vào nhà ăn cơm thôi ta đối rồi."
Lam Ngọc nở nụ cười nói:
"Ta cũng đói rồi chúng ta vào nhà ăn cơm thôi, hôm nay ngươi tự tay nấu đồ ăn có được không, chỉ một món thôi cũng được."
Băng Thần gật đầu nhẹ giọng nói:
"Được thôi "
Thế là trên bàn cơm hôm ấy tất cả các món ăn đều mới mẻ cả khiến cho mấy cô nàng mắt tròn mắt dẹt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.