Chương 241: Nguy cơ
cuuviho1687
14/04/2019
Băng Thần đứng dậy nắm tay nàng nói:
"Nắm chắc tay đưa ngươi vào bờ."
Đi vào bờ sau đó Băng Thần cùng mấy con sủng thú của mình bắt đầu đi nhanh về đằng trước nhưng có điều làm hắn khá lạ lùng là không có bất kỳ một con quái vật nào cả, đến tận khi thoát khỏi trò chơi hắn ta cũng chỉ thấy được một vài con quái vật cấp độ thấp.
Băng Thần tất nhiên không ngốc, hắn có linh cảm rằng rất có thể mình đã đi vào lãnh địa của một con quái vật rất cao, mà con quái vật này lại có tinh thần chủ quyền rất mạnh, nếu không thì sẽ chẳng bao giờ có cảnh tượng như thế này.
Tối hôm đó khi Băng Thần đang chiếc đấu với mấy cô nàng thì ở một nơi khác có người đang thầm nguyền rủa hắn ta, nhiệm vụ của đám người kia thất bại nhưng quai trọng nhất là quả trứng đã biến mất.
Trên một tòa lâu đài to lớn
Đại điện không khí lúc này vô cùng căng thẳng, một ông lão ngồi trên ngai vàng, đứng cạnh hắn là một người trung niên vẻ mặt cũng không tốt lắm, phía dưới quỳ một người, toàn thân khẽ run, đứng hai bên cũng có rất nhiều ngươi.
Nét mặt của bọn họ đều rất căng thẳng nhưng nếu chú ý kỹ hơn thì sâu trong những ánh mắt kia còn có cả sự khinh thường, vui mừng, chế nhạo, nói chung là cười trên nỗi đau của người khác .Người ngồi trên ngai vàng khàn giọng hỏi:
" Hắc Tâm ngươi giải thích cho ta mốt chút nhiệm vụ này rốt cuộc làm sao mà thất bại, còn bảo bối của ta thì đi đâu rồi."
Người được gọi là Hắc Tâm run rẩy cúi mặt nói:
"Thưa Yêu Đế đại nhân thực ra quả trứng kia đã biến mất nhưng ta phát hiện ra có dấu tích của Tam Mục Điểu can dự vào việc này."
Không khí xung quanh lập tức đắc quánh lại , Yêu Đế khẽ hừ một tiếng nói:
"Cho ta bằng chứng, chuyện này không thể nói lung tung."
Hắc Tâm lấy ta hai viên cầu nhỏ ném ra mặt đất hình ảnh hiện lên , đấy là những gì máy quay của những người đã chết ghi lại, bọn họ vị một con Tam Mục Điểu tấn công. Một người còn hét lớn:
"Yếu Đế đại nhân sẽ không tha cho ngươi."
Ngay sau đó hình ảnh biến mất Hắc Tâm nhỏ giọng thưa:
"Rất có thể quả trứng kia đã bị Tam Mục Điểu thưa đại nhân."
Yêu Đế nhíu mày lại bởi vì Tam Mục Điểu phạm vi hoạt động cách Thiên Đồ thành rất xa thế nên mới dám chôn xuống đến dụ dỗ Phong Thần yêu thú cách đó vạn dặm. Nào ngờ phọng thần yêu thú dụ dỗ không được lại đụng phải chuyên săn tìm bảo bối Tam Mục Điểu.
Ghế gớm nhất là đám chết tiệt này lại có trí khôn cực kỳ cao cấp, số lượng Phong Thần trong giống loài cũng lên đến con số bảy, Yêu Đế ăn thiệt thòi nhưng có vẻ cũng chỉ có thể nhắm mắt cho qua, nếu có gắng chiến đấu rất có thể sẽ vẫn lạc.
Hắc Tâm cắt ra hình ảnh kia chỉ với mục đích cho Yêu Đế biết lỗi không phải của mình, còn quả trứng lưu lạc ở đâu thì coi được toàn bộ hình ảnh nên hắn biết muốn tìm cũng khó. Không phải đám Tam Mục Điểu gánh nồi thì còn ai phù hợp hơn.
Nếu bị Yếu Đế phát hiện mất trước khi Tam Mục Điểu đến thì hắn ta chắc chắn sẽ mang tội danh làm lộ bí mật nhiệm vụ, hắn không tin Yêu Đế dám tìm đám Tam Mục Điểu lý luận thế nên rất yên tâm, quả nhiên Hắc Tâm rất "hắc tâm ".
Yêu Đề thở dài nói:
"Được rồi ngươi lui xuống đi, tuy không phải lỗi của ngươi nhưng nói chung nhiệm vụ đã thất bại, đã thế còn có tổn thất lớn thế nên phạt ngươi không được điều hành tổ thứ ba nữa, quyền điều hành giao cho Nhất."
Hắc Tâm khấu đầu hô lên:
"Tạ ơn Yêu Đế đại nhân khải ân, nhất định trong thời gian này có gắng tự kiểm điểm lại bản thân."
Yêu Đế mệt mỏi gật đầu sau đó nói:"Các người đi đi bản tọa có chuyện cần phải suy tính, thông báo các thành viên phía dưới không được manh động."
Đợi đám người phìa dưới đi hết thì Yêu Đế mới nhỏ giọng nói với người trung niên kế bên:
"Ngươi tiếp quản tổ thứ ba sau đó có gắng lập nhiều chiến công, như thế ta mới thuận lợi đưa ngươi lên một cách danh chính ngôn thuận, ta sắp phải bế quan thử đột phá Phong Thần đỉnh cấp, giao cơ ngơi cho người ngoài ta không yên tâm."
Nhất mỉm cười nghiêm túc nói:
"Vâng thưa cha ngươi cứ yên tâm đi ta nhất định sẽ làm tốt."
Sau đó hắn ta chắp tay nói:
"Thưa cha ta cảm giác nhân thủ trong tay chúng ta cần phải được thêm, số lượng người có vẻ khá ít, riêng ta đang nhắm vào bảng xếp hạng của Tân Sinh.Người của chúng ta thẩm thấu vào cũng không ít, công hội của mỗi vùng đều có một phần bốn nằm dưới trướng của chúng ta."
Yêu Đế nhìn hắn cẩn thận nói:
"Nhưng người có mặt trong bảng đẳng cấp phía sau đều có Phong Thần chống lưng, ngươi làm như thế thì có vẻ không sáng suốt cho lắm, rất co thể làm cho những người kia chú ý."
Nhất thở ra một hơi nói:
"Nhưng đệ nhất bảng bây giờ thuộc Nữ Nhi Hồng công hội, chỉ là một cái bình thường công hội, người chống lưng cũng chỉ có Thư Phương Phong Thần, sức hấp dẫn đầu thể nào bằng ngài."
Yêu Đế mỉm cười, hiếu kỳ hỏi:
"Kẻ này làm sao lại có vẻ khiến ngươi thích thú như thế?"
Nhất mỉm cười nói:
"Kẻ này đang đứng đầu bảng xếp hạng với sức mạnh tuyệt đối, có khả năng cung cấp tranh bị cho tất cả các thành viên trong công hội, chứng tỏ chỉ số may mắn của hắn ta gần như tuyệt đối, đã thế một người khác trong Nữ Nhi Hồng hôm qua nhảy từ cấp 21 lên 30 nghe đâu cũng có liên hệ với tiểu tử kia."
Yêu Đế nghe xong thì ánh mắt không khỏi híp lại nói:
"Quả nhiên không phải tầm thường , ta bỗng nhiên muốn ghé vào cái công hội kia xem tiểu tử này rốt cuộc là người như thế nào, ngươi đi thu xếp việc trong các công hội khác, có gắng thẩm thấu thêm, còn tiểu tử kia vài hôm nữa chúng ta sẽ tới tìm."
Băng Thần không hề biết có người nhắm vào mình, chỉ là đang chính chiến bỗng nhiên sống lưng lạnh buốt, hắn ta theo bản năng dừng lại, đang mê ly Hương Thiên Y cùng Khang Tiểu Vũ nhỏ giọng trách:
"Tại sao lại dừng lại thế?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta làm chút nốt nhạc đệm thôi, bây giờ mới cao trào này."
Sau đó trong phòng vang lên tiếng rên rỉ của cả hai nàng, hai tiếng sau chiếc giường đã ướt đẫm, hai cô nàng tiếng hít thở đã thật gấp gáp, phê đến tận nóc thì hắn mới xong việc. Nằm xuống ôm hai nàng để họ yên tâm ngủ sau đó hắn ta không khỏi âm thầm nhíu mày, cảm giác lạnh sống lưng khi nãy quả thật không nhầm đi đâu được.
Chắc chắn mình đang bị một cái gì đó mà sức mạnh bây giờ không thể chống trả mới gây ra cảm giác này, có lẽ mấy ngày sau phải cẩn thận hơn một chút, hắn nghi ngờ, không biết có khi nào do quả trứng kia mà ra.
Hắn ta dùng năm lực tìm hiểu quá khứ đã biết được sự có mặt của Tam Mục Điểu rồi, đã thế muốn tìm hiểu thêm thì toàn bị cản trở, có vẻ muốn thăm dò tầng thứ cao thì rất khó, hắn thở ra một hơi sau đó nhắm mắt lại ngủ, tối nay hắn ta không có ý định dằn vặt các nàng nữa.
Thế nhưng hắn muốn ngủ nhưng có người còn thèm, Tử Lan, Tư Mộng đi vào khiến hắn biết mình còn phải làm công việc sung sướng hết tối rồi.
"Nắm chắc tay đưa ngươi vào bờ."
Đi vào bờ sau đó Băng Thần cùng mấy con sủng thú của mình bắt đầu đi nhanh về đằng trước nhưng có điều làm hắn khá lạ lùng là không có bất kỳ một con quái vật nào cả, đến tận khi thoát khỏi trò chơi hắn ta cũng chỉ thấy được một vài con quái vật cấp độ thấp.
Băng Thần tất nhiên không ngốc, hắn có linh cảm rằng rất có thể mình đã đi vào lãnh địa của một con quái vật rất cao, mà con quái vật này lại có tinh thần chủ quyền rất mạnh, nếu không thì sẽ chẳng bao giờ có cảnh tượng như thế này.
Tối hôm đó khi Băng Thần đang chiếc đấu với mấy cô nàng thì ở một nơi khác có người đang thầm nguyền rủa hắn ta, nhiệm vụ của đám người kia thất bại nhưng quai trọng nhất là quả trứng đã biến mất.
Trên một tòa lâu đài to lớn
Đại điện không khí lúc này vô cùng căng thẳng, một ông lão ngồi trên ngai vàng, đứng cạnh hắn là một người trung niên vẻ mặt cũng không tốt lắm, phía dưới quỳ một người, toàn thân khẽ run, đứng hai bên cũng có rất nhiều ngươi.
Nét mặt của bọn họ đều rất căng thẳng nhưng nếu chú ý kỹ hơn thì sâu trong những ánh mắt kia còn có cả sự khinh thường, vui mừng, chế nhạo, nói chung là cười trên nỗi đau của người khác .Người ngồi trên ngai vàng khàn giọng hỏi:
" Hắc Tâm ngươi giải thích cho ta mốt chút nhiệm vụ này rốt cuộc làm sao mà thất bại, còn bảo bối của ta thì đi đâu rồi."
Người được gọi là Hắc Tâm run rẩy cúi mặt nói:
"Thưa Yêu Đế đại nhân thực ra quả trứng kia đã biến mất nhưng ta phát hiện ra có dấu tích của Tam Mục Điểu can dự vào việc này."
Không khí xung quanh lập tức đắc quánh lại , Yêu Đế khẽ hừ một tiếng nói:
"Cho ta bằng chứng, chuyện này không thể nói lung tung."
Hắc Tâm lấy ta hai viên cầu nhỏ ném ra mặt đất hình ảnh hiện lên , đấy là những gì máy quay của những người đã chết ghi lại, bọn họ vị một con Tam Mục Điểu tấn công. Một người còn hét lớn:
"Yếu Đế đại nhân sẽ không tha cho ngươi."
Ngay sau đó hình ảnh biến mất Hắc Tâm nhỏ giọng thưa:
"Rất có thể quả trứng kia đã bị Tam Mục Điểu thưa đại nhân."
Yêu Đế nhíu mày lại bởi vì Tam Mục Điểu phạm vi hoạt động cách Thiên Đồ thành rất xa thế nên mới dám chôn xuống đến dụ dỗ Phong Thần yêu thú cách đó vạn dặm. Nào ngờ phọng thần yêu thú dụ dỗ không được lại đụng phải chuyên săn tìm bảo bối Tam Mục Điểu.
Ghế gớm nhất là đám chết tiệt này lại có trí khôn cực kỳ cao cấp, số lượng Phong Thần trong giống loài cũng lên đến con số bảy, Yêu Đế ăn thiệt thòi nhưng có vẻ cũng chỉ có thể nhắm mắt cho qua, nếu có gắng chiến đấu rất có thể sẽ vẫn lạc.
Hắc Tâm cắt ra hình ảnh kia chỉ với mục đích cho Yêu Đế biết lỗi không phải của mình, còn quả trứng lưu lạc ở đâu thì coi được toàn bộ hình ảnh nên hắn biết muốn tìm cũng khó. Không phải đám Tam Mục Điểu gánh nồi thì còn ai phù hợp hơn.
Nếu bị Yếu Đế phát hiện mất trước khi Tam Mục Điểu đến thì hắn ta chắc chắn sẽ mang tội danh làm lộ bí mật nhiệm vụ, hắn không tin Yêu Đế dám tìm đám Tam Mục Điểu lý luận thế nên rất yên tâm, quả nhiên Hắc Tâm rất "hắc tâm ".
Yêu Đề thở dài nói:
"Được rồi ngươi lui xuống đi, tuy không phải lỗi của ngươi nhưng nói chung nhiệm vụ đã thất bại, đã thế còn có tổn thất lớn thế nên phạt ngươi không được điều hành tổ thứ ba nữa, quyền điều hành giao cho Nhất."
Hắc Tâm khấu đầu hô lên:
"Tạ ơn Yêu Đế đại nhân khải ân, nhất định trong thời gian này có gắng tự kiểm điểm lại bản thân."
Yêu Đế mệt mỏi gật đầu sau đó nói:"Các người đi đi bản tọa có chuyện cần phải suy tính, thông báo các thành viên phía dưới không được manh động."
Đợi đám người phìa dưới đi hết thì Yêu Đế mới nhỏ giọng nói với người trung niên kế bên:
"Ngươi tiếp quản tổ thứ ba sau đó có gắng lập nhiều chiến công, như thế ta mới thuận lợi đưa ngươi lên một cách danh chính ngôn thuận, ta sắp phải bế quan thử đột phá Phong Thần đỉnh cấp, giao cơ ngơi cho người ngoài ta không yên tâm."
Nhất mỉm cười nghiêm túc nói:
"Vâng thưa cha ngươi cứ yên tâm đi ta nhất định sẽ làm tốt."
Sau đó hắn ta chắp tay nói:
"Thưa cha ta cảm giác nhân thủ trong tay chúng ta cần phải được thêm, số lượng người có vẻ khá ít, riêng ta đang nhắm vào bảng xếp hạng của Tân Sinh.Người của chúng ta thẩm thấu vào cũng không ít, công hội của mỗi vùng đều có một phần bốn nằm dưới trướng của chúng ta."
Yêu Đế nhìn hắn cẩn thận nói:
"Nhưng người có mặt trong bảng đẳng cấp phía sau đều có Phong Thần chống lưng, ngươi làm như thế thì có vẻ không sáng suốt cho lắm, rất co thể làm cho những người kia chú ý."
Nhất thở ra một hơi nói:
"Nhưng đệ nhất bảng bây giờ thuộc Nữ Nhi Hồng công hội, chỉ là một cái bình thường công hội, người chống lưng cũng chỉ có Thư Phương Phong Thần, sức hấp dẫn đầu thể nào bằng ngài."
Yêu Đế mỉm cười, hiếu kỳ hỏi:
"Kẻ này làm sao lại có vẻ khiến ngươi thích thú như thế?"
Nhất mỉm cười nói:
"Kẻ này đang đứng đầu bảng xếp hạng với sức mạnh tuyệt đối, có khả năng cung cấp tranh bị cho tất cả các thành viên trong công hội, chứng tỏ chỉ số may mắn của hắn ta gần như tuyệt đối, đã thế một người khác trong Nữ Nhi Hồng hôm qua nhảy từ cấp 21 lên 30 nghe đâu cũng có liên hệ với tiểu tử kia."
Yêu Đế nghe xong thì ánh mắt không khỏi híp lại nói:
"Quả nhiên không phải tầm thường , ta bỗng nhiên muốn ghé vào cái công hội kia xem tiểu tử này rốt cuộc là người như thế nào, ngươi đi thu xếp việc trong các công hội khác, có gắng thẩm thấu thêm, còn tiểu tử kia vài hôm nữa chúng ta sẽ tới tìm."
Băng Thần không hề biết có người nhắm vào mình, chỉ là đang chính chiến bỗng nhiên sống lưng lạnh buốt, hắn ta theo bản năng dừng lại, đang mê ly Hương Thiên Y cùng Khang Tiểu Vũ nhỏ giọng trách:
"Tại sao lại dừng lại thế?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta làm chút nốt nhạc đệm thôi, bây giờ mới cao trào này."
Sau đó trong phòng vang lên tiếng rên rỉ của cả hai nàng, hai tiếng sau chiếc giường đã ướt đẫm, hai cô nàng tiếng hít thở đã thật gấp gáp, phê đến tận nóc thì hắn mới xong việc. Nằm xuống ôm hai nàng để họ yên tâm ngủ sau đó hắn ta không khỏi âm thầm nhíu mày, cảm giác lạnh sống lưng khi nãy quả thật không nhầm đi đâu được.
Chắc chắn mình đang bị một cái gì đó mà sức mạnh bây giờ không thể chống trả mới gây ra cảm giác này, có lẽ mấy ngày sau phải cẩn thận hơn một chút, hắn nghi ngờ, không biết có khi nào do quả trứng kia mà ra.
Hắn ta dùng năm lực tìm hiểu quá khứ đã biết được sự có mặt của Tam Mục Điểu rồi, đã thế muốn tìm hiểu thêm thì toàn bị cản trở, có vẻ muốn thăm dò tầng thứ cao thì rất khó, hắn thở ra một hơi sau đó nhắm mắt lại ngủ, tối nay hắn ta không có ý định dằn vặt các nàng nữa.
Thế nhưng hắn muốn ngủ nhưng có người còn thèm, Tử Lan, Tư Mộng đi vào khiến hắn biết mình còn phải làm công việc sung sướng hết tối rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.