Chương 210: Nguyện ước
cuuviho1687
10/04/2019
Băng Thần với danh vọng hiện tại lấy một chiếc phi thuyền mang ra ngoài
rất dễ dàng, trong đầu hắn cũng đã nghĩ tới một địa điểm đặc biệt rồi,
lần trước cùng Tử Mộng, Tử Lan cũng từng đi qua, chỉ có điều nơi đó có
yêu thú thế nên chắc sẽ chẳng có ai.
Mạc Khanh thấy phi thuyền lúc gần tới nơi thay vì hạ cánh ở ngọn núi gần thành phố thì lại bay tiếp
"Đội trưởng chúng ta bay quá rồi thì phải."
Băng Thần quay qua nói:
"Ta chọn địa điểm sao có thể giống với người khác, chen chúc xem sao băng cũng sẽ mất hết cả thú vị."
Mạc Khang lo lắng nói:
"Nhưng bên ngoài nghe nói có yêu thứ nguy hiểm."
Băng Thần nhìn nàng hài hước nói:
"Ngươi không phải chưa thấy thực lực thật sự của ta, thiên lôi ta còn đỡ được thì mấy con yêu thú không đáng để lo lắng."
Chỉ vài phút sau họ đã hạ cánh ở một chân núi ngoài xa, phía bên trên cỏ mọc xanh rờn, Băng Thần đi xuống mỉm cười nói:
" Chúng ta đi lên đỉnh núi."
Băng Thần cùng nàng đi xuống nhưng Mạc Khanh nhìn ngó xung quanh rồi hỏi:
"Đội trưởng đồ ăn đâu."
Băng Thần từ trong giới chỉ xuất ra một chiếc giỏ đựng đồ sau đó lại thu vào trong nắm tay nàng nói:
"Đồ ăn tất nhiên có, bây giờ chúng ta đi thôi."
Hai người bắt đầu đi vào đồng cỏ, mùi cỏ thơm theo gió bay bay làm cho Băng Thần thật sự hưởng thụ, không biết làm sao nhưng hắn ta rất thích như thế này, còn Mạc Khang lúc này chân chỉ có thể di chuyển theo tiêm thức.
Nàng ngây người, hắn đẹp, thật sự rất đẹp mái tóc đung đưa trong làn gió lộng, đôi mắt hơi híp lại, nụ cười mỉm đầy hưởng thụ, đồng cả xanh mỹ nam, nàng chợt giật mình cảnh này nhất định phải ghi lại.
Băng Thần hưởng thụ đến mức sau đó vô tình hiện ra hình dạng bán yêu của mình, bảy chiếc đuôi cũng hòa với sự sung sướng của chủ nhân mình khẽ đung đưa quấn quýt trong gió, đôi tai cáo hơi giựt giựt, trong mắt màu đen bây giờ đã hóa thành màu xanh lam tuyệt đẹp, nó giống như hai viên đá quý vậy.
Bao nhiêu lo toan phiền não có vẻ không còn nữa, hắn mở mắt ra thấy nàng vẫn đang nhìn mình thì nói:
"Đừng nhìn ta như thế, hưởng thủ thiên nhiên đi, ta sẽ chỉ cho ngươi một lần, nhắm mắt lại."
Mạc Khanh thực sự nhắm mắt lại rồi Băng Thần mới nói:
"Sau đó để làn da cảm nhận từng con gió thôi qua, dùng đôi tai nghe giai điệu du dương của gió, để thính giác cảm nhận mùi hương cỏ cùng sự trong lành của không khí, hít thật sâu một hơi."
Nàng cố gắng làm theo Băng Thần nói sau đó nàng biết vì sao hắn lại thích cảm giác này đến thế, gió mát rung rung bờ mi cho nàng thấy hơi nhột, cả người mát mẻ thư thái, trong phổi cũng mát lạnh đến từng hơi thở lại còn có mùi vi thanh tân của gió trời, thơm nhè nhẹ của đồng cỏ.
Nhưng được một chút thì nàng lại mở mắt ra nhìn vào Băng Thần, được ngắm Băng Thần trong lúc hắn hưởng thụ nhất đối với nàng còn thoải mái hơn gấp trăm lần nàng tự hưởng thụ, nhưng nửa tiếng sau hành trình đã kết thúc.
Băng Thần cùng Mạc khanh nhanh chóng tìm được một vị trí thật đẹp, thật thoáng đãng, Mạc Khanh cứ liếc nhìn Băng Thần có vẻ như có điều muốn nói:
"Nhưng Băng Thần đang lo dọn vị trí thế nên không thế để ý đến thái độ khác thường của nàng được.
Nhìn đồng hồ Băng Thần quay qua Mạc Khanh nói:
"Còn năm phút nữa thôi, đến lúc đó ngươi muốn ước gì?"
Mạc Khanh buồn rầu sau đó ấp úng nói:
"Ta chỉ muốn cha mẹ mình khỏe lại thôi."
Băng Thần nhíu mày hỏi:
"Cha mẹ ngươi làm sao?"
Mạc Khanh đột nhiên khóc ồ lên, Băng Thần vội kéo nàng vào trong ngực mình vỗ nhẹ vai cùng đầu nàng, nàng dùng giọng nói đứt quãng thổ lộ:
"Năm năm trước cha mẹ ta bị một loài yêu thú kỳ quái làm bị thương, đến bây giờ điều trị vẫn còn đang bế tắc, bác sĩ nói bây giờ còn chưa thể chữa phải chờ tiến bộ khoa học hoặc phải có dị năng giả cấp Phong Thánh chuyên tâm vì hai người chữa trị trong vòng 1 năm mới có thể."
Băng Thần vuốt lưng nàng chỉ lên bầu trời cao rồi nói:
"Không lâu nữa sao Băng sẽ rơi, ngươi hãy ước gì đó cho mình đi còn cha mẹ ngươi thì giao cho ta,có thể ta sẽ khiến bọn họ lành bệnh dễ dàng."
Mạc Khanh thực sự muốn thế bởi vì Băng Thần đã dễ dàng chưa cho Loan Phượng a di như thế thì nếu hắn chữa cho cha mẹ mình thì dù không hết cũng sẽ thuyên giảm đi rất nhiều.
Đúng lúc này từ trên trời sao băng lướt qua, trên bầu trời chi chít sao băng lướt qua, hai người nhắm mắt lại thầm ước, mười phút sau đã không còn sao băng nữa Mạc Khanh cười nói:
"Đội trưởng là người tốt chắc chắn những gì ngươi ước sẽ đều trở thành sự thực."
Băng Thần lắc đầu nói:
"Ta nghĩ sẽ rất khó, thực ra ta nguyện ước ngươi cũng có thể giúp được đấy."
Mạc Khanh cười nói:
"Đội trưởng cứ đùa ngài còn phải ước mong thì sao ta có thể giúp được nhưng quả thật nếu giúp được thì cái gì ta cũng sẽ giúp."
Băng Thần mỉm cười tiến sát lại nàng hỏi:
"Ngươi chắc chứ "
Mạc Khanh nắm tay kiên quyết nói:
"Di nhiên rồi, ta....."
Nhưng câu sau nàng đã không nói được miệng nàng đã bị Băng Thần phong bế, thật lâu sau hắn buông nàng ra mỉm cưới nói:
"Ta muốn ngươi trở thành nữ nhân của ta ngươi vẫn giúp chứ."
Đang lúc suy nghĩ trống rỗng Mạc Khanh theo bản năng trả lời:
"Tốt "
Băng Thần đã quá quen thuốc với tuyệt chiêu đánh nhanh thắng nhanh, canh lúc nàng không phòng thủ thì ập vào chiếm giữ lấy tâm linh nàng, tất nhiên sau đó hắn liền bắt đầu công chiếm thân thế nàng, nấu cơm ngay khi còn nóng để sau nàng từ chối thì mệt.
Hắn là tay già đời chinh qua bao nhiêu mỹ nhân thế nên trình độ sao có thể một người nữ nhân trong trắng như Mạc Khanh phản kháng, về sau nàng cũng chỉ tượng trưng phản đối một chút sau đó hoàn toàn chiều theo hắn.
Trên đỉnh núi gió lộng nhưng bây giờ ngoài âm thanh của gió còn có tiếng của rên rỉ như buồn khổ như sung sướng của nữ nhân, đến tận giữa đêm khuya mới ngừng lại.
Mạc Khanh nằm gối đầu lên vai hắn, Băng Thần nhỏ giọng nói:
"Ngươi cảm giác thế nào?"
Mạc Khanh yếu ớt nói:
"Ngươi xấu lắm vừa tỏ tình liền chiếm giữ người ta."
Hắn nhéo mũi nàng nói:
"Không phải ngươi nói chỉ cần giúp được thì sẽ giúp sao?"
Mạc Khanh không thèm đôi co với hắn làm gì, nàng bây giơ đang rất mệt mỏi:
"Ngươi không sử dụng biện pháp an toàn nhỡ ta có thai thì sao?"
Băng Thần nhìn nàng lạ lùng nói:
"Ta cùng nữ nhân quan hệ chưa bao giờ biết biện pháp an toàn là gì, ta ước gì các ngươi có thai luôn đấy."
Băng Thần nhìn nàng nói:
"Ngươi có phải lo lắng ta chỉ vui đùa với ngươi, nếu ngươi có thai sẽ bỏ rơi ngươi có phải không?"
Mạc Khanh có chút lúng túng chứng tỏ nàng có lo lắng thế thật, Băng Thần chép miệng nói:
"Ngươi cứ yên tâm sớm muộn gì ta cũng sẽ tổ chức đám cưới cho ngươi cùng các nàng danh phận, thực ra ta cũng đã cưới ba người tại quê hương, đối với ta cưới 3, 13 hay 23 không khác nhau nhiều, không có lý do gì để ta bỏ ngươi cả."
Mạc Khanh nhìn hắn nhỏ giọng:
"Xin lỗi "
Băng Thần vuốt ve nàng rời nói:
"Không có gì phải xin lỗi cả ngươi là nữ nhân lo lắng cũng phải, ta không trách mà ta có chút hiếu kỳ lúc nãy ngươi ước gì thế?"
Mạc Khanh thấy hắn hỏi thế thì mặt đỏ như gấc nói:
" Ta ước một ngày nào đó ngươi để mắt tới ta."
Băng Thần cười trêu:
"Thế là hai ta đều hoàn thành ước nguyện, sao băng thiêng thật. Ha ha ha "
Mạc Khanh thấy phi thuyền lúc gần tới nơi thay vì hạ cánh ở ngọn núi gần thành phố thì lại bay tiếp
"Đội trưởng chúng ta bay quá rồi thì phải."
Băng Thần quay qua nói:
"Ta chọn địa điểm sao có thể giống với người khác, chen chúc xem sao băng cũng sẽ mất hết cả thú vị."
Mạc Khang lo lắng nói:
"Nhưng bên ngoài nghe nói có yêu thứ nguy hiểm."
Băng Thần nhìn nàng hài hước nói:
"Ngươi không phải chưa thấy thực lực thật sự của ta, thiên lôi ta còn đỡ được thì mấy con yêu thú không đáng để lo lắng."
Chỉ vài phút sau họ đã hạ cánh ở một chân núi ngoài xa, phía bên trên cỏ mọc xanh rờn, Băng Thần đi xuống mỉm cười nói:
" Chúng ta đi lên đỉnh núi."
Băng Thần cùng nàng đi xuống nhưng Mạc Khanh nhìn ngó xung quanh rồi hỏi:
"Đội trưởng đồ ăn đâu."
Băng Thần từ trong giới chỉ xuất ra một chiếc giỏ đựng đồ sau đó lại thu vào trong nắm tay nàng nói:
"Đồ ăn tất nhiên có, bây giờ chúng ta đi thôi."
Hai người bắt đầu đi vào đồng cỏ, mùi cỏ thơm theo gió bay bay làm cho Băng Thần thật sự hưởng thụ, không biết làm sao nhưng hắn ta rất thích như thế này, còn Mạc Khang lúc này chân chỉ có thể di chuyển theo tiêm thức.
Nàng ngây người, hắn đẹp, thật sự rất đẹp mái tóc đung đưa trong làn gió lộng, đôi mắt hơi híp lại, nụ cười mỉm đầy hưởng thụ, đồng cả xanh mỹ nam, nàng chợt giật mình cảnh này nhất định phải ghi lại.
Băng Thần hưởng thụ đến mức sau đó vô tình hiện ra hình dạng bán yêu của mình, bảy chiếc đuôi cũng hòa với sự sung sướng của chủ nhân mình khẽ đung đưa quấn quýt trong gió, đôi tai cáo hơi giựt giựt, trong mắt màu đen bây giờ đã hóa thành màu xanh lam tuyệt đẹp, nó giống như hai viên đá quý vậy.
Bao nhiêu lo toan phiền não có vẻ không còn nữa, hắn mở mắt ra thấy nàng vẫn đang nhìn mình thì nói:
"Đừng nhìn ta như thế, hưởng thủ thiên nhiên đi, ta sẽ chỉ cho ngươi một lần, nhắm mắt lại."
Mạc Khanh thực sự nhắm mắt lại rồi Băng Thần mới nói:
"Sau đó để làn da cảm nhận từng con gió thôi qua, dùng đôi tai nghe giai điệu du dương của gió, để thính giác cảm nhận mùi hương cỏ cùng sự trong lành của không khí, hít thật sâu một hơi."
Nàng cố gắng làm theo Băng Thần nói sau đó nàng biết vì sao hắn lại thích cảm giác này đến thế, gió mát rung rung bờ mi cho nàng thấy hơi nhột, cả người mát mẻ thư thái, trong phổi cũng mát lạnh đến từng hơi thở lại còn có mùi vi thanh tân của gió trời, thơm nhè nhẹ của đồng cỏ.
Nhưng được một chút thì nàng lại mở mắt ra nhìn vào Băng Thần, được ngắm Băng Thần trong lúc hắn hưởng thụ nhất đối với nàng còn thoải mái hơn gấp trăm lần nàng tự hưởng thụ, nhưng nửa tiếng sau hành trình đã kết thúc.
Băng Thần cùng Mạc khanh nhanh chóng tìm được một vị trí thật đẹp, thật thoáng đãng, Mạc Khanh cứ liếc nhìn Băng Thần có vẻ như có điều muốn nói:
"Nhưng Băng Thần đang lo dọn vị trí thế nên không thế để ý đến thái độ khác thường của nàng được.
Nhìn đồng hồ Băng Thần quay qua Mạc Khanh nói:
"Còn năm phút nữa thôi, đến lúc đó ngươi muốn ước gì?"
Mạc Khanh buồn rầu sau đó ấp úng nói:
"Ta chỉ muốn cha mẹ mình khỏe lại thôi."
Băng Thần nhíu mày hỏi:
"Cha mẹ ngươi làm sao?"
Mạc Khanh đột nhiên khóc ồ lên, Băng Thần vội kéo nàng vào trong ngực mình vỗ nhẹ vai cùng đầu nàng, nàng dùng giọng nói đứt quãng thổ lộ:
"Năm năm trước cha mẹ ta bị một loài yêu thú kỳ quái làm bị thương, đến bây giờ điều trị vẫn còn đang bế tắc, bác sĩ nói bây giờ còn chưa thể chữa phải chờ tiến bộ khoa học hoặc phải có dị năng giả cấp Phong Thánh chuyên tâm vì hai người chữa trị trong vòng 1 năm mới có thể."
Băng Thần vuốt lưng nàng chỉ lên bầu trời cao rồi nói:
"Không lâu nữa sao Băng sẽ rơi, ngươi hãy ước gì đó cho mình đi còn cha mẹ ngươi thì giao cho ta,có thể ta sẽ khiến bọn họ lành bệnh dễ dàng."
Mạc Khanh thực sự muốn thế bởi vì Băng Thần đã dễ dàng chưa cho Loan Phượng a di như thế thì nếu hắn chữa cho cha mẹ mình thì dù không hết cũng sẽ thuyên giảm đi rất nhiều.
Đúng lúc này từ trên trời sao băng lướt qua, trên bầu trời chi chít sao băng lướt qua, hai người nhắm mắt lại thầm ước, mười phút sau đã không còn sao băng nữa Mạc Khanh cười nói:
"Đội trưởng là người tốt chắc chắn những gì ngươi ước sẽ đều trở thành sự thực."
Băng Thần lắc đầu nói:
"Ta nghĩ sẽ rất khó, thực ra ta nguyện ước ngươi cũng có thể giúp được đấy."
Mạc Khanh cười nói:
"Đội trưởng cứ đùa ngài còn phải ước mong thì sao ta có thể giúp được nhưng quả thật nếu giúp được thì cái gì ta cũng sẽ giúp."
Băng Thần mỉm cười tiến sát lại nàng hỏi:
"Ngươi chắc chứ "
Mạc Khanh nắm tay kiên quyết nói:
"Di nhiên rồi, ta....."
Nhưng câu sau nàng đã không nói được miệng nàng đã bị Băng Thần phong bế, thật lâu sau hắn buông nàng ra mỉm cưới nói:
"Ta muốn ngươi trở thành nữ nhân của ta ngươi vẫn giúp chứ."
Đang lúc suy nghĩ trống rỗng Mạc Khanh theo bản năng trả lời:
"Tốt "
Băng Thần đã quá quen thuốc với tuyệt chiêu đánh nhanh thắng nhanh, canh lúc nàng không phòng thủ thì ập vào chiếm giữ lấy tâm linh nàng, tất nhiên sau đó hắn liền bắt đầu công chiếm thân thế nàng, nấu cơm ngay khi còn nóng để sau nàng từ chối thì mệt.
Hắn là tay già đời chinh qua bao nhiêu mỹ nhân thế nên trình độ sao có thể một người nữ nhân trong trắng như Mạc Khanh phản kháng, về sau nàng cũng chỉ tượng trưng phản đối một chút sau đó hoàn toàn chiều theo hắn.
Trên đỉnh núi gió lộng nhưng bây giờ ngoài âm thanh của gió còn có tiếng của rên rỉ như buồn khổ như sung sướng của nữ nhân, đến tận giữa đêm khuya mới ngừng lại.
Mạc Khanh nằm gối đầu lên vai hắn, Băng Thần nhỏ giọng nói:
"Ngươi cảm giác thế nào?"
Mạc Khanh yếu ớt nói:
"Ngươi xấu lắm vừa tỏ tình liền chiếm giữ người ta."
Hắn nhéo mũi nàng nói:
"Không phải ngươi nói chỉ cần giúp được thì sẽ giúp sao?"
Mạc Khanh không thèm đôi co với hắn làm gì, nàng bây giơ đang rất mệt mỏi:
"Ngươi không sử dụng biện pháp an toàn nhỡ ta có thai thì sao?"
Băng Thần nhìn nàng lạ lùng nói:
"Ta cùng nữ nhân quan hệ chưa bao giờ biết biện pháp an toàn là gì, ta ước gì các ngươi có thai luôn đấy."
Băng Thần nhìn nàng nói:
"Ngươi có phải lo lắng ta chỉ vui đùa với ngươi, nếu ngươi có thai sẽ bỏ rơi ngươi có phải không?"
Mạc Khanh có chút lúng túng chứng tỏ nàng có lo lắng thế thật, Băng Thần chép miệng nói:
"Ngươi cứ yên tâm sớm muộn gì ta cũng sẽ tổ chức đám cưới cho ngươi cùng các nàng danh phận, thực ra ta cũng đã cưới ba người tại quê hương, đối với ta cưới 3, 13 hay 23 không khác nhau nhiều, không có lý do gì để ta bỏ ngươi cả."
Mạc Khanh nhìn hắn nhỏ giọng:
"Xin lỗi "
Băng Thần vuốt ve nàng rời nói:
"Không có gì phải xin lỗi cả ngươi là nữ nhân lo lắng cũng phải, ta không trách mà ta có chút hiếu kỳ lúc nãy ngươi ước gì thế?"
Mạc Khanh thấy hắn hỏi thế thì mặt đỏ như gấc nói:
" Ta ước một ngày nào đó ngươi để mắt tới ta."
Băng Thần cười trêu:
"Thế là hai ta đều hoàn thành ước nguyện, sao băng thiêng thật. Ha ha ha "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.