Chương 1078: Nhầm lẫn
cuuviho1687
21/07/2020
Ấn tượng về một người thay đổi theo cách mà người ta biết về một sự việc, Băng Thần ghét Băng gia người nhưng nếu có trợ giúp thân nhân hắn thì lại khác, nói thẳng ra nếu không có cô cô thì Băng Thần đã chết từ sớm rồi còn đâu có ngày hôm nay. Nàng không chỉ cứu hắn, nói xa hơn nàng đã gián tiếp cứu cả người dân trong ba cái vũ trụ, đến gần cuối bữa tiệc Băng Thần thấy một thiếu niên dẫn theo hai cận vệ đi tới.
Băng Ngạn nhìn người kia cười khổ liền khẽ giọng nói với Băng Thần:
"Cô cô đến lúc phải về rồi, ngươi cố gắng tu luyện choi thật tốt."
Hắn nhìn cửa thở ra một hơi rồi dẫn nàng đi ra ngoài, khách mời phần lớn đã say khướt lên cũng không để ý bọn họ, vài người còn nhân lúc giữ được một chút tỉnh táo coi kỹ số phòng sau đó bắt đầu di chuyển về phòng của mình. Băng Thần dẫn nàng ra khỏi cửa thì tiếp tục đi tới một hành lang, ở nơi đó Băng Vũ cùng hai tên hộ vệ cấp Vũ Tông đã đợi sẵn từ lâu.
Băng Vũ chắp tay khẽ giọng:
"Đại ca, ta tới mang cô cô về."
Băng Thần khẽ cảm nhận Băng Vũ thì thấy được giọng nói hắn ta rất chân thành, trong người cũng không tỏa ra sát khí, ánh mắt cũng vô cùng thanh tịnh nhìn thì đã biết không phải kẻ ác.
Băng Thần cười nói:
"Vũ Hoàng rồi cơ đấy."
Băng Vũ cười trừ ra lệnh:
"Hai người các ngươi hộ tống cô cô về gia tộc, ta muốn nói chuyện cùng đại ca một chút."
Một ngươi Vũ Tông có chút lo lắng nói:
"Thiếu gia ngươi có chừng mực một chút."
Chờ cho đến khi chỉ còn hai người thì Băng Thần khẽ phủ một tầng kết giới cách âm lên
Tính danh: Băng Vũ
Thực lực: Vũ Hoàng Nhất Trọng
Huyết mạch: Băng Tinh Thánh Huyết ( Thần cấp)
Thể chất: Băng Tinh Thánh Thể ( Thần cấp)
Đẳng cấp: 12
Lực lượng: 110998
Tốc độ: 75632
Trí lực: 29
Thiên phú: 9000
Hồn lực: 500
Pháp lực: 0
Nguyên tố: Băng
Tuổi thọ: 4 tháng
Độ thân thiện: 85
Danh hào: Nhân Hoàng (khí thế ảnh hưởng đến tầng thực lực yếu hơn bản thân Luyện thể cảnh 100% giảm 10% theo mỗi tầng thứ. Cùng tầng thứ mỗi tiểu cảnh giới 1%.Tương tự đối với Yêu thú.Ảnh hưởng yếu đi khi dối phương huyết mạch cao cấp.)
Băng Thần nhìn thấy bốn tháng tuổi thọ cùng với 85 độ thiện cảm thì trong lòng cũng thả lỏng hơn nhiều, một cái Vương Long do hắn tự tay tru sát nên khi có thêm một cái đệ đệ hắn không hi vọng người kia giống Vương Long. Rất may Băng Vũ ngược lại không tệ, ít ra không coi hắn ta như kẻ thù, Băng gia có vẻ hơi thất bại trong việc dạy con thì phải, chẳng ai mang cái tính cách màu lạnh nổi tiếng của Băng gia.
Băng Thần nhìn Băng Vũ khẽ giọng nói:
"Thân thể vẫn ổn chứ?"
Băng Vũ khẽ giọng đáp:
"Cám ơn đại ca quan tâm, sau khi tấn thăng Vũ Hoàng thì ta cảm thấy ổn hơn nhiều."
Nhìn em trai của mình Băng Thần có chút thương hại nói:
"Ngươi có vẻ sinh ra nhầm chỗ rồi, không hiểu sao Băng Vương và Hồng Diễm kết hợp lại sinh ra một kẻ cả người tràn đầy chính khí như ngươi."
Băng Vũ khẽ gãi đầu cười nói:
"Huynh cứ đùa ta, chính khí thì chưa nói chỉ là ta không thích làm chuyện khiến mình thẹn với lương tâm."
Băng Thần cũng không có gì nhiều để trao đổi với Băng Vũ, từ trong người lấy ra một cái hộp đưa ra rồi dặn dò:
"Ngươi là em trai của ta thế nên ta sẽ không nhìn ngươi chết, đặc biệt khi ngươi không mang tội lỗi gì cả, trong hộp này là Giải Độc Đan có thể giải vạn độc do chính ta luyện chế. Mẹ ngươi rời đi thì Băng Vương cũng sẽ tìm lý do đuổi ngươi đi để khỏi rách việc, khi đó ngươi vào Thiên Đạo tìm ta để cho ta biết ngươi đang ở đâu, đến lúc thích hợp ta sẽ mang ngươi sang Đế Vương Tinh."
Băng Vũ cúi đầu đáp:
"Cám ơn đại ca, ta biết mình không có quyền yêu cầu ngươi cái gì nhưng mong ngươi tha cho cha một mạng, dù gì không có hắn thì cũng sẽ không có chúng ta trên đời."
Băng Thần thở dài một hơi khẽ giọng:
"Ta biết rồi ngươi không phải lo, mẹ ta cũng giống như ngươi rất nhân hậu, nàng sẽ không muốn ta làm ra chuyện trái nhân đạo như thế. Băng Vương phải trả giá nhưng cái mạng của hắn không ai đụng vào được, ta muốn hắn cả phần đời còn lại đều phải ngẫm nghĩ về những chuyện mình đã làm."
Băng Vũ quỳ xuống khẽ vái:
"Ta thay cha lạy đại ca một lạy."
Băng Thần nhìn Băng Vũ lại nhớ tới mẹ mình, ngươi tốt luôn không có hảo báo, rõ ràng Băng Vương muốn giết hắn nhưng hắn ta vẫn có thể vì Băng Vương quỳ xuống lạy tạ mình. Loại hành động này Băng Thần nể phục nhưng tuyệt đối sẽ không làm theo, hắn ta là con người ân oán phân minh, trừ khi hắn có lỗi hắn sẽ trả lỗi thôi.
Băng Thần cảm giác đầu óc hơi choáng chút, có lẽ hắn đã hơi say rồi, loại rượu kia thật sự quá mạnh so với hắn ta bây giờ, huống chi Băng Thần hôm nay cũng muốn say một trận. Bây giờ là khởi đầu cho những ngày tháng miệt mài không hồi kết, thoái mái trước một ngày để mai này đỡ tiếc, tối nay hắn sẽ uống thật say rượu ngon hưởng dụng thật tốt mỹ nhân.
Nhớ đến thân thể đẫy đà tràn ngập nhục dục của Hồng Diễm hắn không khỏi liếm môi một cái, quay về phòng tiệc ngồi xuống bàn hắn cầm lấy một cái rượu lớn dốc cạn. Băng Ngọc Hàn cầm ly rượu tới gần mỉm cười nói:
"Cám ơn ngươi rất nhiều, nghĩa mẫu hôm nay đã rất vui."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Đây là chuyện ta lên làm, nào chúng ta cạn ly chúc mừng sinh nhật ngươi."
Hắn khóa Khai Thiên Quyết lại không để nghịch thiên công pháp này loại bỏ đi men say trong người, cảm giác đê mê quên hết sự đời này mấy khi có thể thoải mái hưởng dụng, huống chi chỉ cần cảm nhận được sát khi thì hắn ta cũng sẽ lập tức tỉnh táo lại để chiến đâu. Cái làm hắn yên tâm nhất chính là do Cao Thiên Kim mang tới Thiên Kiếp vượt giới nên khu vực Võ Quảng thành hoàn toàn không thể bình thường sử dụng lục giác, dưới tình huống như thế chỉ cần hắn phát hiện ra sát khí thì lúc chiến đấu cũng sẽ trở thành ngươi có lợi hơn đối phương rất nhiều.
Tới khi sắp ngã rồi Băng Ngọc Hàn khẽ giọng:
"Ta về phòng trước đây, chút nữa say quá nằm đây thì mất mặt."
Băng Thần mỉm cười khẽ phất tay:
"Tùy ngươi, ta hiện tại còn muốn uống."
Nàng ta chẳng lo được cho người khác lên về phòng trước, Băng Thần nốc hết mười bình Ngũ Hành Tửu sau đó mới đi tìm Hồng Diễm. Băng Thần lẩm bẩm:
"Phòng số hai, phòng số hai......."
Quả nhiên khi hắn ta đẩy cửa phòng số hai đi vào thì hoàn toàn không khóa, khóa cửa lại hắn ta bắt đầu lần mò tìm cai giường, bây giờ hắn cũng chẳng khác gì người thường là mấy. Thế nhưng vẫn cảm nhận được sự luân chuyển của không khí nên tìm được vật lớn như cái gường không khó, mò lên giường thì quả nhiên Hồng Diễm đã nằm trên đó từ bao giờ cả người nàng cũng tràn ngập mùi tửu. Băng Thần sờ tới thì không động đậy chút nào, hắn ta không vui lẩm bẩm:
"Lại say hơn cả ta, rõ ràng thấy nàng uống có hơn một chai, bây giờ thì ta phải tự xử rồi."
Nói xong hắn tự giải khai đồ đạc của nàng mình rồi xé tan y phục của nàng, nàng không phản kháng gì hiển nhiên vẫn còn đang say, Băng Thần mặc kệ nàng thế nào bắt đầu hành động, rất nhanh nàng liền "ừm" một tiếng. Cái này cho thấy gì nàng vẫn mơ màng nhưng Băng Thần khiêu khích vẫn có tác dụng, tiếp đó hắn liền trực đảo hoàng long thế nhưng lại có cái gì đó không đúng.
Thế nhưng có men say hắn chẳng thèm suy nghĩ nhiều cứ thế chiến đấu, cho đến giữa đêm nàng ta tỉnh lại khẽ giọng:
"Nhẹ chút.....vẫn còn đau....."
Lúc này Băng Thần liền tỉnh cả người bởi giọng nói này không phải của Hồng Diễm, cái giọng rên rỉ của nàng yêu mị hơn thế nay nhiều.
Băng Ngạn nhìn người kia cười khổ liền khẽ giọng nói với Băng Thần:
"Cô cô đến lúc phải về rồi, ngươi cố gắng tu luyện choi thật tốt."
Hắn nhìn cửa thở ra một hơi rồi dẫn nàng đi ra ngoài, khách mời phần lớn đã say khướt lên cũng không để ý bọn họ, vài người còn nhân lúc giữ được một chút tỉnh táo coi kỹ số phòng sau đó bắt đầu di chuyển về phòng của mình. Băng Thần dẫn nàng ra khỏi cửa thì tiếp tục đi tới một hành lang, ở nơi đó Băng Vũ cùng hai tên hộ vệ cấp Vũ Tông đã đợi sẵn từ lâu.
Băng Vũ chắp tay khẽ giọng:
"Đại ca, ta tới mang cô cô về."
Băng Thần khẽ cảm nhận Băng Vũ thì thấy được giọng nói hắn ta rất chân thành, trong người cũng không tỏa ra sát khí, ánh mắt cũng vô cùng thanh tịnh nhìn thì đã biết không phải kẻ ác.
Băng Thần cười nói:
"Vũ Hoàng rồi cơ đấy."
Băng Vũ cười trừ ra lệnh:
"Hai người các ngươi hộ tống cô cô về gia tộc, ta muốn nói chuyện cùng đại ca một chút."
Một ngươi Vũ Tông có chút lo lắng nói:
"Thiếu gia ngươi có chừng mực một chút."
Chờ cho đến khi chỉ còn hai người thì Băng Thần khẽ phủ một tầng kết giới cách âm lên
Tính danh: Băng Vũ
Thực lực: Vũ Hoàng Nhất Trọng
Huyết mạch: Băng Tinh Thánh Huyết ( Thần cấp)
Thể chất: Băng Tinh Thánh Thể ( Thần cấp)
Đẳng cấp: 12
Lực lượng: 110998
Tốc độ: 75632
Trí lực: 29
Thiên phú: 9000
Hồn lực: 500
Pháp lực: 0
Nguyên tố: Băng
Tuổi thọ: 4 tháng
Độ thân thiện: 85
Danh hào: Nhân Hoàng (khí thế ảnh hưởng đến tầng thực lực yếu hơn bản thân Luyện thể cảnh 100% giảm 10% theo mỗi tầng thứ. Cùng tầng thứ mỗi tiểu cảnh giới 1%.Tương tự đối với Yêu thú.Ảnh hưởng yếu đi khi dối phương huyết mạch cao cấp.)
Băng Thần nhìn thấy bốn tháng tuổi thọ cùng với 85 độ thiện cảm thì trong lòng cũng thả lỏng hơn nhiều, một cái Vương Long do hắn tự tay tru sát nên khi có thêm một cái đệ đệ hắn không hi vọng người kia giống Vương Long. Rất may Băng Vũ ngược lại không tệ, ít ra không coi hắn ta như kẻ thù, Băng gia có vẻ hơi thất bại trong việc dạy con thì phải, chẳng ai mang cái tính cách màu lạnh nổi tiếng của Băng gia.
Băng Thần nhìn Băng Vũ khẽ giọng nói:
"Thân thể vẫn ổn chứ?"
Băng Vũ khẽ giọng đáp:
"Cám ơn đại ca quan tâm, sau khi tấn thăng Vũ Hoàng thì ta cảm thấy ổn hơn nhiều."
Nhìn em trai của mình Băng Thần có chút thương hại nói:
"Ngươi có vẻ sinh ra nhầm chỗ rồi, không hiểu sao Băng Vương và Hồng Diễm kết hợp lại sinh ra một kẻ cả người tràn đầy chính khí như ngươi."
Băng Vũ khẽ gãi đầu cười nói:
"Huynh cứ đùa ta, chính khí thì chưa nói chỉ là ta không thích làm chuyện khiến mình thẹn với lương tâm."
Băng Thần cũng không có gì nhiều để trao đổi với Băng Vũ, từ trong người lấy ra một cái hộp đưa ra rồi dặn dò:
"Ngươi là em trai của ta thế nên ta sẽ không nhìn ngươi chết, đặc biệt khi ngươi không mang tội lỗi gì cả, trong hộp này là Giải Độc Đan có thể giải vạn độc do chính ta luyện chế. Mẹ ngươi rời đi thì Băng Vương cũng sẽ tìm lý do đuổi ngươi đi để khỏi rách việc, khi đó ngươi vào Thiên Đạo tìm ta để cho ta biết ngươi đang ở đâu, đến lúc thích hợp ta sẽ mang ngươi sang Đế Vương Tinh."
Băng Vũ cúi đầu đáp:
"Cám ơn đại ca, ta biết mình không có quyền yêu cầu ngươi cái gì nhưng mong ngươi tha cho cha một mạng, dù gì không có hắn thì cũng sẽ không có chúng ta trên đời."
Băng Thần thở dài một hơi khẽ giọng:
"Ta biết rồi ngươi không phải lo, mẹ ta cũng giống như ngươi rất nhân hậu, nàng sẽ không muốn ta làm ra chuyện trái nhân đạo như thế. Băng Vương phải trả giá nhưng cái mạng của hắn không ai đụng vào được, ta muốn hắn cả phần đời còn lại đều phải ngẫm nghĩ về những chuyện mình đã làm."
Băng Vũ quỳ xuống khẽ vái:
"Ta thay cha lạy đại ca một lạy."
Băng Thần nhìn Băng Vũ lại nhớ tới mẹ mình, ngươi tốt luôn không có hảo báo, rõ ràng Băng Vương muốn giết hắn nhưng hắn ta vẫn có thể vì Băng Vương quỳ xuống lạy tạ mình. Loại hành động này Băng Thần nể phục nhưng tuyệt đối sẽ không làm theo, hắn ta là con người ân oán phân minh, trừ khi hắn có lỗi hắn sẽ trả lỗi thôi.
Băng Thần cảm giác đầu óc hơi choáng chút, có lẽ hắn đã hơi say rồi, loại rượu kia thật sự quá mạnh so với hắn ta bây giờ, huống chi Băng Thần hôm nay cũng muốn say một trận. Bây giờ là khởi đầu cho những ngày tháng miệt mài không hồi kết, thoái mái trước một ngày để mai này đỡ tiếc, tối nay hắn sẽ uống thật say rượu ngon hưởng dụng thật tốt mỹ nhân.
Nhớ đến thân thể đẫy đà tràn ngập nhục dục của Hồng Diễm hắn không khỏi liếm môi một cái, quay về phòng tiệc ngồi xuống bàn hắn cầm lấy một cái rượu lớn dốc cạn. Băng Ngọc Hàn cầm ly rượu tới gần mỉm cười nói:
"Cám ơn ngươi rất nhiều, nghĩa mẫu hôm nay đã rất vui."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Đây là chuyện ta lên làm, nào chúng ta cạn ly chúc mừng sinh nhật ngươi."
Hắn khóa Khai Thiên Quyết lại không để nghịch thiên công pháp này loại bỏ đi men say trong người, cảm giác đê mê quên hết sự đời này mấy khi có thể thoải mái hưởng dụng, huống chi chỉ cần cảm nhận được sát khi thì hắn ta cũng sẽ lập tức tỉnh táo lại để chiến đâu. Cái làm hắn yên tâm nhất chính là do Cao Thiên Kim mang tới Thiên Kiếp vượt giới nên khu vực Võ Quảng thành hoàn toàn không thể bình thường sử dụng lục giác, dưới tình huống như thế chỉ cần hắn phát hiện ra sát khí thì lúc chiến đấu cũng sẽ trở thành ngươi có lợi hơn đối phương rất nhiều.
Tới khi sắp ngã rồi Băng Ngọc Hàn khẽ giọng:
"Ta về phòng trước đây, chút nữa say quá nằm đây thì mất mặt."
Băng Thần mỉm cười khẽ phất tay:
"Tùy ngươi, ta hiện tại còn muốn uống."
Nàng ta chẳng lo được cho người khác lên về phòng trước, Băng Thần nốc hết mười bình Ngũ Hành Tửu sau đó mới đi tìm Hồng Diễm. Băng Thần lẩm bẩm:
"Phòng số hai, phòng số hai......."
Quả nhiên khi hắn ta đẩy cửa phòng số hai đi vào thì hoàn toàn không khóa, khóa cửa lại hắn ta bắt đầu lần mò tìm cai giường, bây giờ hắn cũng chẳng khác gì người thường là mấy. Thế nhưng vẫn cảm nhận được sự luân chuyển của không khí nên tìm được vật lớn như cái gường không khó, mò lên giường thì quả nhiên Hồng Diễm đã nằm trên đó từ bao giờ cả người nàng cũng tràn ngập mùi tửu. Băng Thần sờ tới thì không động đậy chút nào, hắn ta không vui lẩm bẩm:
"Lại say hơn cả ta, rõ ràng thấy nàng uống có hơn một chai, bây giờ thì ta phải tự xử rồi."
Nói xong hắn tự giải khai đồ đạc của nàng mình rồi xé tan y phục của nàng, nàng không phản kháng gì hiển nhiên vẫn còn đang say, Băng Thần mặc kệ nàng thế nào bắt đầu hành động, rất nhanh nàng liền "ừm" một tiếng. Cái này cho thấy gì nàng vẫn mơ màng nhưng Băng Thần khiêu khích vẫn có tác dụng, tiếp đó hắn liền trực đảo hoàng long thế nhưng lại có cái gì đó không đúng.
Thế nhưng có men say hắn chẳng thèm suy nghĩ nhiều cứ thế chiến đấu, cho đến giữa đêm nàng ta tỉnh lại khẽ giọng:
"Nhẹ chút.....vẫn còn đau....."
Lúc này Băng Thần liền tỉnh cả người bởi giọng nói này không phải của Hồng Diễm, cái giọng rên rỉ của nàng yêu mị hơn thế nay nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.