Chương 510: Những kẻ nhàm chán
cuuviho1687
20/05/2019
Băng Thần đã xác định xong mục tiêu thì chỉ cứ việc như thế tiến lên
thôi, nhưng phần biên giới nhỏ xíu trên bản đồ lại xa đến mức làm người
ta nản kinh dị khi mà hắn ta đi hết một ngày mới chỉ được có một lần ba
chặng đường.
Đã thế đó chỉ là để đi đến địa vực khác còn nếu muốn đi tới Phượng Hoàng lãnh địa thăm thú thì đâu phải chỉ đoạn đường ngắn như thế, Băng Thần tính toàn thì nếu cưỡi Hắc Hỏa Phượng Hoàng bay mười sáu tiếng mỗi ngày trong trò chơi thì hắn ta cũng chỉ đi được một khoảng ngắn.
Bầy giờ hi vọng duy nhất của Băng Thần là khi hắn tới mấy cái vương quốc kia sẽ có chuyện để cho hắn ta làm, ví dụ như nhiệm vụ để kiếm kinh nghiệm chẳng hạn, chứ thực sự đám quái trong khi vực đôi khi giết còn không được nổi một kinh nghiệm.
Thậm chí có đám còn chỉ cho hắn 0.1 kinh nghiệm, con số làm cho hắn ấn tượng đến mức không thèm đánh quái nữa, bây giờ hắn có thể dùng Mãnh Long Hồn Cung rồi tuy nhiên vạn tiễn bay ra quét ngang khu rừng cũng chỉ cho hắn vài trăm kinh nghiệm.
"Nhiều " kinh nghiệm như thế thà đến mấy tòa thành cầu may còn hơn, Băng Thần mở bảng chỉ số coi thu hoạch nguyên ngày thì không khỏi chép miệng hơi chút chán nản.
Nhân vật: Thần Băng (Cấp 1464) (Chiến lực: 1606 tinh)( Nguyền rủa Phong Ấn)
Danh hiệu: Ám Ma Thành Chủ
Exp: ( 3520 /364000)
Huyết mạch: Bảo Ngọc Huyết Mạch
Chức nghiệp: Luyện Ngục Mục Sư (Max)
Sinh lực: 1000 Tinh
Lam: 85 triệu
Công kích: 250 triệu
Phòng thủ: 450 Tinh
Tốc độ: 180 triệu
Trí lực: 180 triệu
Thể chất: 290 triệu
Kĩ năng:
- Phục Sinh.(Nâng cấp lần 4)
- Liên Kết Sinh Mệnh.(Nâng cấp lần 4)
- Kiểm Soát Thời Gian. (Nâng cấp lần 4)
- Né tránh Hoàn Hảo (Nội tại)(Nâng cấp lần 4)
- Vận Mệnh Con Cưng (Nội tại)(Nâng cấp lần 4)
- Luyện Ngục Sinh Mệnh ( Nội tại)(Nâng cấp lần 4)
- Sinh Mệnh Nguyền Rủa ( Bị động) (Nâng cấp lần 4)
Trang bị: U Mim Sáo Trang ( Thần Vương Cấp), Bảo Ngọc Giới Chỉ (Thần Khí), Tinh Linh Pháp Trượng ( Siêu Thoát)
Sủng thú: Kim Hỏa Phượng Hoàng ( Thần Vương huyết mạch)
Tuy tăng một lần 50 cấp nhìn có vẻ sảng khoái nhưng con đường thăng cấp sau này lại quá mức mù mịt, một ngày 3000 vậy một cấp là hơn một trăm ngày một năm được ba cấp, mang theo chút buồn bực Băng Thần đi ra ngoài thực tại.
Lúc đi ra thì thấy quang cảnh tan nát mấy cô nàng thì thiếu rất nhiều người, Băng Thần ánh mắt lạnh xuống quay qua hỏi Ngọc Tâm:
"Có chuyện gì xảy ra?"
Ngọc Tâm thấy Băng Thần về liền vội vã nói:
"Ngươi mau đi cứu các nàng, đám người Lam gia cử hai tên siêu phàm...... ẹo "
Chưa nói hết câu nàng đã nôn ra một ngụm máu cả người lịm đi, Băng Thần đỡ lấy nàng truyền cho nàng sinh mệnh năng lượng rồi đặt nàng vào Kim Long Trù Phòng còn hắn thì mở ra thần thức cảm nhận khi tức của những kẻ đã tấn công.
Một giây sau Băng Thần đã biến mất tại chỗ, với đẳng cấp hiện tại Băng Thần chỉ mất khoảng năm phút để đi tới hang ổ của đám người Lam gia, hạ cánh xuống trước cổng thì có hai kẻ canh gác mắt trợn tròn khi thấy có người bỗng nhiên xuất hiện.
Nhưng bọn hắn chưa nói được gì thì cả người đã hóa thành bụi phấn lơ lửng trong không trung, cánh cửa trước mắt cũng vỡ nát tiếng động vang vọng khắp cả ngọn núi lớn, lập tức có rất nhiều kẻ xông ra trong đó có cả hai gã Siêu Phàm cấp cao thủ.
Hai người này cảm giác được Băng Thần quá mức mạnh mẽ thế nên cả người mồ hôi cứ tuôn ra như nước, một người mỉm cười nói:
"Không biết có chuyện gì sao tiến bối lại đến Lam gia?"
Băng Thần nhìn hắn rồi hỏi:
"Tai sao ngươi bắt nữ nhân của ta?"
Người này không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sáng nay rõ ràng có bắt người nhưng đâu ra một người mạnh mẽ như thế này tìm tới, Băng Thần lười hỏi nhiều mà nói:
"Ta tên Băng Thần anh trai của Thần Băng, bây giờ thì các ngươi đã rõ rồi chứ?"
Hai người kia lập tức hiểu chuyện gì xảy ra rồi, nhưng theo thông tin họ nhận được thì tiểu tử này chỉ vừa tấn thăng Pháp Thần cấp thôi sao bây giờ hai cái siêu phàm lại không thể cựa quậy được là sao, không lẽ tình báo sai lầm.
Có điều đúng hay sai không quan trọng, quan trọng là làm sao để cho để người này bỏ qua chuyện này mới được, người này mỉm cười nói:
"Rõ ràng đây là hiểu lầm thôi, Lam gia chúng ta sẽ thả người đồng thời đền bù thiệt hại."
Bọn họ nói chuyện nghe có vẻ êm tai thế nhưng Băng Thần lại dường như chẳng thèm nghe, vài giây sau hắn ta biết mất sau đó xuất hiện trong một căn mật thất, mấy cô nàng đều bị bọn người Lam gia cột lại Băng một loại dây thường được phong ân bởi ma pháp cao cấp.
Khi thấy Băng Thần vừa xuất hiện các nàng liên vui mừng nói:
"Băng Thần huynh tới cứu chúng ta ư."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Không cứu các nàng thì cứu ai, không nói nhiều nữa tạm thời ta đưa các nàng ẩn nấp đi đã."
Không đợi các nàng đồng ý hắn thu tất cả bọn họ vào trong Kim Long Trù Phòng rồi lại xuất hiện ở ngoài đứng trước mặt hai tên Siêu Phàm cao thủ kia, khi hai người kịp phản ứng thì đã thấy ở nơi trái tim mình trống rỗng, ngược lại trên tay Băng Thần thì có hai trái tim còn đang đập từng nhịp một.
Băng Thần mỉm cười sau đó ném hai trái tìm về cho bọn họ mỉm cười nói:
"Trả lại cho hai ngươi này."
Hai ngươi kia bắt được trái tim của mình sau đó trợn trừng mắt từ không trung rớt xuống mặt đất, phía dưới rất nhiều người nhìn chằm chằm lên, họ thấy hai vị thần trong lòng của mình bị người ta giết chết mà còn không thể phản kháng, trong lòng đầy sợ hãi.
Lam gia có lẽ đã đến lúc phải trả giá cho những gì đã làm trong suốt những năm qua, Băng Thần bay lên không trung nguyên khí bắt đầu tụ tập, hắn nhỏ giọng nói:
"Để thể hiện lòng nhân từ cảu mình ta sẽ cho các ngươi một cái chết nhẹ nhàng nhất."
"Dừng tay "
Băng Thần quay sang thì thấy một đám người đang hướng tới trong đó có cả Minh Thiên cùng mấy ông lão khác, hắn nhìn bọn họ hỏi:
"Các ngươi muốn ngăn cản ta?"
Một ông lão khác nói:
"Ngươi đã giết kẻ chủ mưu thì hãy dừng tay lại đi, Lam gia được sự bảo hộ của ngũ lão chúng ta......"
Ông lão trợn trừng khi hắn ta cảm giác cả lồng ngực trống rỗng, Băng Thần khoanh tay mỉm cười nói:
"Có nghĩa là ta phải giết hết các ngươi sau đó mới giết bọn họ, ta nghĩ mạng của các ngươi đáng giá hơn bọn chúng chứ, chỉ có hơn hai mươi vạn sinh linh yếu ớt thôi mà."
Ông lão kia từ trên không trung rơi xuống, hắn đã chết không thể chết thêm được nữa, những người khác thì nét mặt biến thành màu gan heo, riêng Minh Thiên thì nhẹ giọng nói:
"Ở dưới đó có rất nhiều sinh linh vô tội sao ngươi lại phải giết họ trong khi ngươi không có chút tổn thất nào."
Băng Thần lắc đầu nói:
"Ta không có tổn thất thì chỉ cần họ bắt người xong thả thì ta phải bỏ qua ư, với lại các ngươi có ai dám lấy tính mạng của mình cùng gia tộc ra đảm bảo bọn họ sẽ không trả thù ta hay người bên cạnh ta không, các ngươi sống lâu như thế làm sao vẫn ngây thơ như thế?"
Băng Thần nguyên khí tụ tập thật nhanh.
"Bá Vương Quyền "
Một quyền ấn khổng lồ giáng thẳng xuống nơi mà hai mươi vạn ngươi đang sinh sống, vài giây sau quyền ân đã nghiền nát tất cả mọi thứ chỉ để lại một hố sâu khổng lồ nhìn mãi không thấy đáy.
Minh Thiên thở dài một hơi sau đó phi hành đi, một ông lão nhìn Băng Thần tức giận nói:
"Ngươi sẽ hối hận vì hành động hôm....."
"Bụp "
Đầu hắn ta như trái dưa hấu vỡ tan ra máu tươi văng vào người của những kẻ khác, hai người kia nhìn Băng Thần như ác mà vậy, Băng Thần nhíu mày nói:
"Các ngươi có vẻ không đồng tình với ta, muốn ta hối hận ư."
Hai ngươi kia liên tục lắc đầu nói ;
"Chúng ta nào dám có ý nghĩ như thế."
Băng Thần nghe hai người đó nói thế tuy nhiên trong ánh mắt hắn lại nhìn thấy vẻ âm độc của họ, hắn phất tay một cái hai người cũng thịt nát xương tan, hắn thì thầm:
"Cứ như vầy cho đỡ rách việc."
Đã thế đó chỉ là để đi đến địa vực khác còn nếu muốn đi tới Phượng Hoàng lãnh địa thăm thú thì đâu phải chỉ đoạn đường ngắn như thế, Băng Thần tính toàn thì nếu cưỡi Hắc Hỏa Phượng Hoàng bay mười sáu tiếng mỗi ngày trong trò chơi thì hắn ta cũng chỉ đi được một khoảng ngắn.
Bầy giờ hi vọng duy nhất của Băng Thần là khi hắn tới mấy cái vương quốc kia sẽ có chuyện để cho hắn ta làm, ví dụ như nhiệm vụ để kiếm kinh nghiệm chẳng hạn, chứ thực sự đám quái trong khi vực đôi khi giết còn không được nổi một kinh nghiệm.
Thậm chí có đám còn chỉ cho hắn 0.1 kinh nghiệm, con số làm cho hắn ấn tượng đến mức không thèm đánh quái nữa, bây giờ hắn có thể dùng Mãnh Long Hồn Cung rồi tuy nhiên vạn tiễn bay ra quét ngang khu rừng cũng chỉ cho hắn vài trăm kinh nghiệm.
"Nhiều " kinh nghiệm như thế thà đến mấy tòa thành cầu may còn hơn, Băng Thần mở bảng chỉ số coi thu hoạch nguyên ngày thì không khỏi chép miệng hơi chút chán nản.
Nhân vật: Thần Băng (Cấp 1464) (Chiến lực: 1606 tinh)( Nguyền rủa Phong Ấn)
Danh hiệu: Ám Ma Thành Chủ
Exp: ( 3520 /364000)
Huyết mạch: Bảo Ngọc Huyết Mạch
Chức nghiệp: Luyện Ngục Mục Sư (Max)
Sinh lực: 1000 Tinh
Lam: 85 triệu
Công kích: 250 triệu
Phòng thủ: 450 Tinh
Tốc độ: 180 triệu
Trí lực: 180 triệu
Thể chất: 290 triệu
Kĩ năng:
- Phục Sinh.(Nâng cấp lần 4)
- Liên Kết Sinh Mệnh.(Nâng cấp lần 4)
- Kiểm Soát Thời Gian. (Nâng cấp lần 4)
- Né tránh Hoàn Hảo (Nội tại)(Nâng cấp lần 4)
- Vận Mệnh Con Cưng (Nội tại)(Nâng cấp lần 4)
- Luyện Ngục Sinh Mệnh ( Nội tại)(Nâng cấp lần 4)
- Sinh Mệnh Nguyền Rủa ( Bị động) (Nâng cấp lần 4)
Trang bị: U Mim Sáo Trang ( Thần Vương Cấp), Bảo Ngọc Giới Chỉ (Thần Khí), Tinh Linh Pháp Trượng ( Siêu Thoát)
Sủng thú: Kim Hỏa Phượng Hoàng ( Thần Vương huyết mạch)
Tuy tăng một lần 50 cấp nhìn có vẻ sảng khoái nhưng con đường thăng cấp sau này lại quá mức mù mịt, một ngày 3000 vậy một cấp là hơn một trăm ngày một năm được ba cấp, mang theo chút buồn bực Băng Thần đi ra ngoài thực tại.
Lúc đi ra thì thấy quang cảnh tan nát mấy cô nàng thì thiếu rất nhiều người, Băng Thần ánh mắt lạnh xuống quay qua hỏi Ngọc Tâm:
"Có chuyện gì xảy ra?"
Ngọc Tâm thấy Băng Thần về liền vội vã nói:
"Ngươi mau đi cứu các nàng, đám người Lam gia cử hai tên siêu phàm...... ẹo "
Chưa nói hết câu nàng đã nôn ra một ngụm máu cả người lịm đi, Băng Thần đỡ lấy nàng truyền cho nàng sinh mệnh năng lượng rồi đặt nàng vào Kim Long Trù Phòng còn hắn thì mở ra thần thức cảm nhận khi tức của những kẻ đã tấn công.
Một giây sau Băng Thần đã biến mất tại chỗ, với đẳng cấp hiện tại Băng Thần chỉ mất khoảng năm phút để đi tới hang ổ của đám người Lam gia, hạ cánh xuống trước cổng thì có hai kẻ canh gác mắt trợn tròn khi thấy có người bỗng nhiên xuất hiện.
Nhưng bọn hắn chưa nói được gì thì cả người đã hóa thành bụi phấn lơ lửng trong không trung, cánh cửa trước mắt cũng vỡ nát tiếng động vang vọng khắp cả ngọn núi lớn, lập tức có rất nhiều kẻ xông ra trong đó có cả hai gã Siêu Phàm cấp cao thủ.
Hai người này cảm giác được Băng Thần quá mức mạnh mẽ thế nên cả người mồ hôi cứ tuôn ra như nước, một người mỉm cười nói:
"Không biết có chuyện gì sao tiến bối lại đến Lam gia?"
Băng Thần nhìn hắn rồi hỏi:
"Tai sao ngươi bắt nữ nhân của ta?"
Người này không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sáng nay rõ ràng có bắt người nhưng đâu ra một người mạnh mẽ như thế này tìm tới, Băng Thần lười hỏi nhiều mà nói:
"Ta tên Băng Thần anh trai của Thần Băng, bây giờ thì các ngươi đã rõ rồi chứ?"
Hai người kia lập tức hiểu chuyện gì xảy ra rồi, nhưng theo thông tin họ nhận được thì tiểu tử này chỉ vừa tấn thăng Pháp Thần cấp thôi sao bây giờ hai cái siêu phàm lại không thể cựa quậy được là sao, không lẽ tình báo sai lầm.
Có điều đúng hay sai không quan trọng, quan trọng là làm sao để cho để người này bỏ qua chuyện này mới được, người này mỉm cười nói:
"Rõ ràng đây là hiểu lầm thôi, Lam gia chúng ta sẽ thả người đồng thời đền bù thiệt hại."
Bọn họ nói chuyện nghe có vẻ êm tai thế nhưng Băng Thần lại dường như chẳng thèm nghe, vài giây sau hắn ta biết mất sau đó xuất hiện trong một căn mật thất, mấy cô nàng đều bị bọn người Lam gia cột lại Băng một loại dây thường được phong ân bởi ma pháp cao cấp.
Khi thấy Băng Thần vừa xuất hiện các nàng liên vui mừng nói:
"Băng Thần huynh tới cứu chúng ta ư."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Không cứu các nàng thì cứu ai, không nói nhiều nữa tạm thời ta đưa các nàng ẩn nấp đi đã."
Không đợi các nàng đồng ý hắn thu tất cả bọn họ vào trong Kim Long Trù Phòng rồi lại xuất hiện ở ngoài đứng trước mặt hai tên Siêu Phàm cao thủ kia, khi hai người kịp phản ứng thì đã thấy ở nơi trái tim mình trống rỗng, ngược lại trên tay Băng Thần thì có hai trái tim còn đang đập từng nhịp một.
Băng Thần mỉm cười sau đó ném hai trái tìm về cho bọn họ mỉm cười nói:
"Trả lại cho hai ngươi này."
Hai ngươi kia bắt được trái tim của mình sau đó trợn trừng mắt từ không trung rớt xuống mặt đất, phía dưới rất nhiều người nhìn chằm chằm lên, họ thấy hai vị thần trong lòng của mình bị người ta giết chết mà còn không thể phản kháng, trong lòng đầy sợ hãi.
Lam gia có lẽ đã đến lúc phải trả giá cho những gì đã làm trong suốt những năm qua, Băng Thần bay lên không trung nguyên khí bắt đầu tụ tập, hắn nhỏ giọng nói:
"Để thể hiện lòng nhân từ cảu mình ta sẽ cho các ngươi một cái chết nhẹ nhàng nhất."
"Dừng tay "
Băng Thần quay sang thì thấy một đám người đang hướng tới trong đó có cả Minh Thiên cùng mấy ông lão khác, hắn nhìn bọn họ hỏi:
"Các ngươi muốn ngăn cản ta?"
Một ông lão khác nói:
"Ngươi đã giết kẻ chủ mưu thì hãy dừng tay lại đi, Lam gia được sự bảo hộ của ngũ lão chúng ta......"
Ông lão trợn trừng khi hắn ta cảm giác cả lồng ngực trống rỗng, Băng Thần khoanh tay mỉm cười nói:
"Có nghĩa là ta phải giết hết các ngươi sau đó mới giết bọn họ, ta nghĩ mạng của các ngươi đáng giá hơn bọn chúng chứ, chỉ có hơn hai mươi vạn sinh linh yếu ớt thôi mà."
Ông lão kia từ trên không trung rơi xuống, hắn đã chết không thể chết thêm được nữa, những người khác thì nét mặt biến thành màu gan heo, riêng Minh Thiên thì nhẹ giọng nói:
"Ở dưới đó có rất nhiều sinh linh vô tội sao ngươi lại phải giết họ trong khi ngươi không có chút tổn thất nào."
Băng Thần lắc đầu nói:
"Ta không có tổn thất thì chỉ cần họ bắt người xong thả thì ta phải bỏ qua ư, với lại các ngươi có ai dám lấy tính mạng của mình cùng gia tộc ra đảm bảo bọn họ sẽ không trả thù ta hay người bên cạnh ta không, các ngươi sống lâu như thế làm sao vẫn ngây thơ như thế?"
Băng Thần nguyên khí tụ tập thật nhanh.
"Bá Vương Quyền "
Một quyền ấn khổng lồ giáng thẳng xuống nơi mà hai mươi vạn ngươi đang sinh sống, vài giây sau quyền ân đã nghiền nát tất cả mọi thứ chỉ để lại một hố sâu khổng lồ nhìn mãi không thấy đáy.
Minh Thiên thở dài một hơi sau đó phi hành đi, một ông lão nhìn Băng Thần tức giận nói:
"Ngươi sẽ hối hận vì hành động hôm....."
"Bụp "
Đầu hắn ta như trái dưa hấu vỡ tan ra máu tươi văng vào người của những kẻ khác, hai người kia nhìn Băng Thần như ác mà vậy, Băng Thần nhíu mày nói:
"Các ngươi có vẻ không đồng tình với ta, muốn ta hối hận ư."
Hai ngươi kia liên tục lắc đầu nói ;
"Chúng ta nào dám có ý nghĩ như thế."
Băng Thần nghe hai người đó nói thế tuy nhiên trong ánh mắt hắn lại nhìn thấy vẻ âm độc của họ, hắn phất tay một cái hai người cũng thịt nát xương tan, hắn thì thầm:
"Cứ như vầy cho đỡ rách việc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.