Chương 608: Ta chỉ cười thôi
cuuviho1687
07/06/2019
Băng Thần nhìn thẳng nàng rồi hỏi:
"Cho ta biết chi tiết kế hoạch của Hắc Nguyệt giáo tình làm với các học viện cấp thấp?"
Hồng Nhị thản nhiên nói:
"Chúng ta đặt ra tất cả bảy trụ phong ấn ở bảy trường học, tất nhiên không ai biết về sự tồn tại của chúng ngoài những thành viên cấp cao, không những thế các học sinh cũng sẽ được ăn vào thuốc độc do Hắc Nguyệt giáo đặc chế.
Sau đó bọn họ chỉ có thể tuân theo lệnh của chúng ta, tất nhiên chưa qua quá trình tẩy não thì họ sẽ không được sử dụng, tuy nhiên cả đám người đó sẽ được mang về tổng bộ để tẩy não sau đó mới ó thể yên tâm giao nhiệm vụ cho họ.
Kế hoạch lần này đã huy động toàn bộ nhân viên của phía Bắc đại lục, nếu thất bại thì tất cả mọi người sẽ phải chết kể cả ta, bởi chúng ta đã uống thuốc độc trường kỳ do Hồng Hắc đặc chế, thứ thuốc này dùng càng lâu thì càng có thời gian phát tác dài hơn."
Băng Thần đi lại cạnh nàng nắm lấy cánh tay của nàng, sinh mệnh năng lượng sáng lên, một loại chất độc màu đen chậm rãi chảy ra, tay còn lại đặt lên đầu nàng lấy thần thức đè bẹp mọi phong ấn, hắn không muốn nàng chết như đám người bị Lý Thiên Vương bắt.
Hồng Nhị cảm thấy tất cả những thứ rằng buộc mình với Hắc Nguyệt giáo bị phá tan thì cực độ kinh ngạc, nàng giật mình nói:
"Ngươi phá ta rằng buộc thì sẽ bị Hồng Hắc phát hiện ra đấy."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi nghĩ ta ngốc thế sao?"
Nói xong hắn gom hết đống nước đen thu cũng các mảng vỡ phong ấn tập hợp lại, một hình nhân ném ra, hắn ta khẽ niệm một chút thì một người y chang Hồng Nhị xuất hiện, chỉ khác mỗi cái là nàng ta không mặc quần áo.
Băng Thần nhìn một hồi sau đó mới biến ra quần áo cho phân thân rồi đưa nó ra bên ngoài, tất nhiên không phải hắn không biến ra được quần áo mà hắn muốn nhìn nàng thân thể, khi phân thân đi ra thì Băng Thần mới cười nói:
"Thân thể ngươi thật tốt."
Hồng Nhị tức giận nói:
"Ngươi sao có thể như thế?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta đây đã quá nhân từ rồi, gặp nam nhân khác thì trinh tiết của ngươi bây giờ chắc còn."
Hồng Nhị hít sâu một hơi để bình tĩnh lại rồi nói:
"Ngươi có muốn nghe ta kể tiếp không?"
Băng Thần gật đầu rồi nói:
"Có chứ sao không?"
Hồng Nhị nhìn Băng Thần thở dài tiếp tục kể:
"Lần này giáo viên trong các trường cũng bị khống chế ít nhiều, không những thế có những người còn đã nằm vùng từ rất lâu, Hồng Hắc đã tính đền tình huống giao kèo giữa các thế lực lớn tan vỡ rồi, dù sao một giáo phái có bao nhiêu người rất dễ gây ra truyện."
Băng Thần cười nói:
"Chưa kể còn có người cố tình phá vỡ thế cân bằng đó."
Hồng Nhị gật đầu nói:
"Đúng thế "
Nàng vừa nói xong thì mày nhíu chặt lại nhìn Băng Thần nghi hoặc hỏi:
"Ngươi nói thế có ý gì?"
Băng Thần đứng lên rồi nói:
"Ta chắc chắn sẽ không chỉ giết Hồng Hắc mà còn phá hủy cả Hắc Nguyệt giáo, ngươi đi theo ta."
Hồng Nhị thân thể đã khôi phục được một chút, nàng đứng lên chậm rãi đi theo hắn, đi ra ngoài đại sảnh Băng Thần dẫn nàng đến một chiếc hòm băng rồi nhỏ giọng nói:
"Ngươi nhìn xem ai đây."
Hồng Nhị nhìn vào thì thấy Trình Tú, nàng nhìn qua Băng Thần rồi hỏi:
"Nàng ta không phải đã chết rồi sao?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Từ đầu nàng đã không chết, ta dùng nàng khiến cho Lam Hiên lộ diện, đồng thời uy hiếp Lam Ngọc khiến nàng phản bội, mười vạn nội gián ta cũng đa xử lý hết, nhiêu đó đã đủ để ngươi liên tưởng ra vấn đề chưa?"
Hồng Nhị nhìn Băng Thần với ánh mắt cực kỳ kinh ngạc, hóa ra tất cả đều một tay hắn ta làm lên, nàng nhìn thẳng vào mắt Băng Thần muốn hỏi gì thì có bước chân từ đằng sau đi tới, khi nàng quay lại thì nàng lại thấy được một người vốn đã chết.
Cố Mạn đi tới hỏi:
"Hồng Nhị lão sư sao ngươi lại ở đây?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta mang nàng đến đây để nàng xác minh cho ngươi biết gia đình ngươi vẫn an toàn, với lại nàng chính là tỷ tỷ của Hồng Phất Nữ lão sư."
Cố Mạn nhìn qua Hồng Nhị vẻ mặt cầu khẩn nói:
"Gia đình ta thật sự còn an toàn chứ?"
Hồng Nhị nhìn nàng thản nhiên nói:
"Gia đình của ngươi đã được bảo vệ một cách cực kỳ kỹ càng, em gái ngươi Cố Khuynh Thành thì nhận được thứ gì đó giúp nàng ở trong Tân Sinh cả ngày cũng không cần lo lắng luôn."
Băng Thần thở dài nói:
"Ta nghe Thiên Tân tiền bối ngài ấy nói rằng Hắc Nguyệt công hội có được món đồ giúp cho quái vật từ Tân Sinh ra thực tại đúng hay không?"
Hồng Nhị gật đầu nhẹ giọng nói:
"Thứ đó nằm trong tay ta."
Băng Thần nhìn nàng nhíu mày hỏi:
"Thứ đó là gì tác dụng cụ thể ra sao?"
Hồng Nhị nhớ lại một chút rồi nói:
"Thứ đó tên phán quyết thẻ bài, tác dụng có thể đẩy ngày phán quyết đến gần trong tích tắc khiên cho quái vật trong Tân Sinh đi ra ngoài hiện thực."
Băng Thần nhìn nàng như nhìn đồ ngốc rồi nói:
"Các ngươi có biết ngày Phán Quyết sẽ như thế nào không mà định dùng nó?"
Hồng Nhị nhìn hắn rồi nói:
"Theo như phân tích thì thứ này sau khi sử dụng sẽ đưa đến quái vật trong Tân Sinh ra ngoài thực tại, nhưng chắc chắn sẽ có phạm vị nhất định thế nên nếu đăng nhập tại Thiên Vương thành rồi thả xuống thì....."
Băng Thần cười nói:
"Thì cả đại lục sẽ tràn ngập quái vật, ngáy phán quyết chính là ngày toàn bộ quái vật trong Tân Sinh sẽ được ra ngoài thực tại, như thế có vẻ cũng hay, có khi Hắc Nguyệt giáo lại tắt điện trước cả Thiên Vương thành."
Hồng Nhị bỗng nhiên cả người cứng đờ, nàng không thể tin chút nữa thôi mình đã đẩy cả đại lục vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, Cố Mạn nhìn vẻ mặt cười đầy ma mị của Băng Thần thì lo lắng hỏi:
"Ngươi không nghĩ sử dụng thứ đó chứ?"
Băng Thần lắc đầu nói:
"Ta đâu có ngốc thế, nhỡ xuất hiện một quái vật ta không thể chống trả xuống dưới Thiên Vương thành thì ta cũng ngỏm theo Hắc Nguyệt giáo ư."
Cố Mạn nhìn hắn rồi nói:
"Ngươi cười gian sảo như thế chắc chắn muốn làm truyện gì đó kinh khủng."
Băng Thần lắc đầu nói:
"Riêng lần này ngươi sai rồi, thực ra ta chỉ cười thôi mà."
Hai cô nàng không khỏi trợn mắt nhìn hắn ta, hai nàng vẫn không tin tưởng lời hắn nói, Băng Thần nhún vai thản nhiên nói:
"Hai người các ngươi tin hay không thì tùy, ta đi ra ngoài trước đây, đến giờ ta phải đi làm đồ ăn tối rồi."
"Cho ta biết chi tiết kế hoạch của Hắc Nguyệt giáo tình làm với các học viện cấp thấp?"
Hồng Nhị thản nhiên nói:
"Chúng ta đặt ra tất cả bảy trụ phong ấn ở bảy trường học, tất nhiên không ai biết về sự tồn tại của chúng ngoài những thành viên cấp cao, không những thế các học sinh cũng sẽ được ăn vào thuốc độc do Hắc Nguyệt giáo đặc chế.
Sau đó bọn họ chỉ có thể tuân theo lệnh của chúng ta, tất nhiên chưa qua quá trình tẩy não thì họ sẽ không được sử dụng, tuy nhiên cả đám người đó sẽ được mang về tổng bộ để tẩy não sau đó mới ó thể yên tâm giao nhiệm vụ cho họ.
Kế hoạch lần này đã huy động toàn bộ nhân viên của phía Bắc đại lục, nếu thất bại thì tất cả mọi người sẽ phải chết kể cả ta, bởi chúng ta đã uống thuốc độc trường kỳ do Hồng Hắc đặc chế, thứ thuốc này dùng càng lâu thì càng có thời gian phát tác dài hơn."
Băng Thần đi lại cạnh nàng nắm lấy cánh tay của nàng, sinh mệnh năng lượng sáng lên, một loại chất độc màu đen chậm rãi chảy ra, tay còn lại đặt lên đầu nàng lấy thần thức đè bẹp mọi phong ấn, hắn không muốn nàng chết như đám người bị Lý Thiên Vương bắt.
Hồng Nhị cảm thấy tất cả những thứ rằng buộc mình với Hắc Nguyệt giáo bị phá tan thì cực độ kinh ngạc, nàng giật mình nói:
"Ngươi phá ta rằng buộc thì sẽ bị Hồng Hắc phát hiện ra đấy."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi nghĩ ta ngốc thế sao?"
Nói xong hắn gom hết đống nước đen thu cũng các mảng vỡ phong ấn tập hợp lại, một hình nhân ném ra, hắn ta khẽ niệm một chút thì một người y chang Hồng Nhị xuất hiện, chỉ khác mỗi cái là nàng ta không mặc quần áo.
Băng Thần nhìn một hồi sau đó mới biến ra quần áo cho phân thân rồi đưa nó ra bên ngoài, tất nhiên không phải hắn không biến ra được quần áo mà hắn muốn nhìn nàng thân thể, khi phân thân đi ra thì Băng Thần mới cười nói:
"Thân thể ngươi thật tốt."
Hồng Nhị tức giận nói:
"Ngươi sao có thể như thế?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta đây đã quá nhân từ rồi, gặp nam nhân khác thì trinh tiết của ngươi bây giờ chắc còn."
Hồng Nhị hít sâu một hơi để bình tĩnh lại rồi nói:
"Ngươi có muốn nghe ta kể tiếp không?"
Băng Thần gật đầu rồi nói:
"Có chứ sao không?"
Hồng Nhị nhìn Băng Thần thở dài tiếp tục kể:
"Lần này giáo viên trong các trường cũng bị khống chế ít nhiều, không những thế có những người còn đã nằm vùng từ rất lâu, Hồng Hắc đã tính đền tình huống giao kèo giữa các thế lực lớn tan vỡ rồi, dù sao một giáo phái có bao nhiêu người rất dễ gây ra truyện."
Băng Thần cười nói:
"Chưa kể còn có người cố tình phá vỡ thế cân bằng đó."
Hồng Nhị gật đầu nói:
"Đúng thế "
Nàng vừa nói xong thì mày nhíu chặt lại nhìn Băng Thần nghi hoặc hỏi:
"Ngươi nói thế có ý gì?"
Băng Thần đứng lên rồi nói:
"Ta chắc chắn sẽ không chỉ giết Hồng Hắc mà còn phá hủy cả Hắc Nguyệt giáo, ngươi đi theo ta."
Hồng Nhị thân thể đã khôi phục được một chút, nàng đứng lên chậm rãi đi theo hắn, đi ra ngoài đại sảnh Băng Thần dẫn nàng đến một chiếc hòm băng rồi nhỏ giọng nói:
"Ngươi nhìn xem ai đây."
Hồng Nhị nhìn vào thì thấy Trình Tú, nàng nhìn qua Băng Thần rồi hỏi:
"Nàng ta không phải đã chết rồi sao?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Từ đầu nàng đã không chết, ta dùng nàng khiến cho Lam Hiên lộ diện, đồng thời uy hiếp Lam Ngọc khiến nàng phản bội, mười vạn nội gián ta cũng đa xử lý hết, nhiêu đó đã đủ để ngươi liên tưởng ra vấn đề chưa?"
Hồng Nhị nhìn Băng Thần với ánh mắt cực kỳ kinh ngạc, hóa ra tất cả đều một tay hắn ta làm lên, nàng nhìn thẳng vào mắt Băng Thần muốn hỏi gì thì có bước chân từ đằng sau đi tới, khi nàng quay lại thì nàng lại thấy được một người vốn đã chết.
Cố Mạn đi tới hỏi:
"Hồng Nhị lão sư sao ngươi lại ở đây?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta mang nàng đến đây để nàng xác minh cho ngươi biết gia đình ngươi vẫn an toàn, với lại nàng chính là tỷ tỷ của Hồng Phất Nữ lão sư."
Cố Mạn nhìn qua Hồng Nhị vẻ mặt cầu khẩn nói:
"Gia đình ta thật sự còn an toàn chứ?"
Hồng Nhị nhìn nàng thản nhiên nói:
"Gia đình của ngươi đã được bảo vệ một cách cực kỳ kỹ càng, em gái ngươi Cố Khuynh Thành thì nhận được thứ gì đó giúp nàng ở trong Tân Sinh cả ngày cũng không cần lo lắng luôn."
Băng Thần thở dài nói:
"Ta nghe Thiên Tân tiền bối ngài ấy nói rằng Hắc Nguyệt công hội có được món đồ giúp cho quái vật từ Tân Sinh ra thực tại đúng hay không?"
Hồng Nhị gật đầu nhẹ giọng nói:
"Thứ đó nằm trong tay ta."
Băng Thần nhìn nàng nhíu mày hỏi:
"Thứ đó là gì tác dụng cụ thể ra sao?"
Hồng Nhị nhớ lại một chút rồi nói:
"Thứ đó tên phán quyết thẻ bài, tác dụng có thể đẩy ngày phán quyết đến gần trong tích tắc khiên cho quái vật trong Tân Sinh đi ra ngoài hiện thực."
Băng Thần nhìn nàng như nhìn đồ ngốc rồi nói:
"Các ngươi có biết ngày Phán Quyết sẽ như thế nào không mà định dùng nó?"
Hồng Nhị nhìn hắn rồi nói:
"Theo như phân tích thì thứ này sau khi sử dụng sẽ đưa đến quái vật trong Tân Sinh ra ngoài thực tại, nhưng chắc chắn sẽ có phạm vị nhất định thế nên nếu đăng nhập tại Thiên Vương thành rồi thả xuống thì....."
Băng Thần cười nói:
"Thì cả đại lục sẽ tràn ngập quái vật, ngáy phán quyết chính là ngày toàn bộ quái vật trong Tân Sinh sẽ được ra ngoài thực tại, như thế có vẻ cũng hay, có khi Hắc Nguyệt giáo lại tắt điện trước cả Thiên Vương thành."
Hồng Nhị bỗng nhiên cả người cứng đờ, nàng không thể tin chút nữa thôi mình đã đẩy cả đại lục vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, Cố Mạn nhìn vẻ mặt cười đầy ma mị của Băng Thần thì lo lắng hỏi:
"Ngươi không nghĩ sử dụng thứ đó chứ?"
Băng Thần lắc đầu nói:
"Ta đâu có ngốc thế, nhỡ xuất hiện một quái vật ta không thể chống trả xuống dưới Thiên Vương thành thì ta cũng ngỏm theo Hắc Nguyệt giáo ư."
Cố Mạn nhìn hắn rồi nói:
"Ngươi cười gian sảo như thế chắc chắn muốn làm truyện gì đó kinh khủng."
Băng Thần lắc đầu nói:
"Riêng lần này ngươi sai rồi, thực ra ta chỉ cười thôi mà."
Hai cô nàng không khỏi trợn mắt nhìn hắn ta, hai nàng vẫn không tin tưởng lời hắn nói, Băng Thần nhún vai thản nhiên nói:
"Hai người các ngươi tin hay không thì tùy, ta đi ra ngoài trước đây, đến giờ ta phải đi làm đồ ăn tối rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.