Chương 1271: Tan Biến - Lục Giác Phong Ấn
cuuviho1687
22/12/2020
Tuy đã được bí cảnh hồi sinh lại nhưng cảm giác đau nhói ở tim vẫn còn nguyên vẹn như lúc mới bị hắn ta tấn công. Nàng có ba phút nghỉ giữa giờ nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ tới nếu hắn ta thi triển chiêu kia nàng làm sao thắng được.
Băng Thần ánh mắt vẫn lạnh băng biểu cảm cứng ngắc nở nụ cười:
“Ta không biết ngươi là ai nhưng ngươi ép ta cấm lấy thứ ta ghét nhất bằng cách tệ hại nhất, để đáp lễ ta cũng sẽ tặng ngươi trải nghiệm tồi tệ nhất. Đảm bảo từ lúc sinh ra đến giờ ngươi chưa từng gặp phải, thậm chí từ giờ đến chết cũng không thể trải nghiệm qua.”
Một lão giả đứng dậy nghiêm giọng:
“Mau ngăn cản hắn, ta cảm giác có chuyện tồi tệ sẽ xảy ra, Cố Hằng có thể nổi điên vì con gái lúc đó thì phiền phức to.”
Lâm Thiên Linh cười khổ nhìn lão giả:
“Tiền bối ngài chắc cũng biết nơi này do Thượng Nhân tạo ra, chúng ta chỉ có quyền quan sát thôi chứ đi vào cũng không được nói gì đến can thiệp. Đúng rồi, dù Băng Thần có làm cái gì thì nếu chúng ta thấy được những gì Cẩm Nhàn thấy là được.”
Lão giả ngoài đồng ý cũng không biết phải làm sao, thân là một trong những sư phụ từng dạy kiếm pháp cho Cẩm Nhàn hắn không đành lòng. Thái thượng của một đại môn phái không nghĩ tới lúc vô lực như thế này, điều này khiến hắn không khỏi thở dài.
Thượng Nhân thật sự quá bá đạo, đến mức một cái bí cảnh thôi cũng đủ khiến cho một cái đứng ở đỉnh của Thương cấp thế giới như hắn cũng chịu thua. Nhìn trạng thái của Băng Thần thì càng lúc hắn ta càng cảm giác không ổn.
Cẩm Nhàn nhìn thời gian còn một phút nữa thì cắn răng:
“Ngươi đừng có hống hách, dù cho hôm nay có thua thì đó cũng chỉ là một vết xước nhỏ trong quá trình tu luyện của ta thôi. Muốn ta đây gục ngã ngươi đừng có nằm mơ, đừng có nghĩ ta cũng yếu đuối như những kẻ ngươi đã gặp.”
Băng Thần cười cười vẻ không quan tâm:
“Thương thuật của ta đỉnh cao có ba chiêu, chiêu đầu tiên chỉ bằng một phần một trăm của chiêu thứ hai, còn chiêu cuối thì ngươi tưởng tượng chắc cũng không ra đâu.”
Hai người nói hai câu thì thời gian một phút cũng trôi qua, Băng Thần cầm thương đứng lên chỉ thẳng vào nàng. Lần này Cẩm Nhàn đã đỡ hơn do thanh Cẩm Thu trong tay hoạt động ngay từ đầu, cái này do Băng Thần chạm tới tự tôn của thanh kiếm.
Cẩm Thu muốn chứng minh cho Băng Thần thấy người nó chọn không phải là rác rưởi, bản thân nó cũng không phải một thanh kiếm rác rưởi. Băng Thần chẳng nhẽ không tính tới chuyện thanh thần kiếm kia sẽ ra tay sao, căn bản hắn còn chẳng thèm để ý.
“Né hộ “
Cẩm Nhàn nhìn thấy thân thể mình dần tan biến, từng mảnh từng mảnh bay ngược lên trời cao. Chỉ có Cẩm Thu trên tay nàng vẫn còn nguyên vẹn, máu thịt dần lộ ra trong khi từng mảnh của nàng bay lên trời thì máu vẫn chảy như nước xuống mặt đất.
Nhìn về phía Băng Thần một cách đầy tức giận, nàng nhất định không thể thua một cách bạc nhược như thế này. Cầm kiếm xông lên nhưng không hiểu sao từng bước lại vô cùng nặng nề, thân thể nàng giống như đang đỉnh cả một ngọn núi vậy.
Gần lắm rồi, nàng trong lòng tự nhủ câu này trăm lần, ngàn lần với mỗi bước chân càng lúc càng nặng trĩu.
“Soạt”
Gần trạm tới Băng Thần rồi nàng lại không thể nào chịu nổi, ngã gục trên mặt đất nhìn mũi thương càng lúc càng phóng đại trong bất lực.
Băng Thần nhẹ giọng:
“Ngươi có mệt không?”
Cẩm Nhàn ngước nhìn hắn ánh mắt đầy mê hoặc:
“Mệt, ta rất mệt.”
Băng Thần ngồi xuống khẽ chạm vào mái tóc của nàng:
“Buông tha đi, đời này kiếp này ngươi cũng đừng hòng thắng được ta.”
Ánh mắt mơ hồ của nàng càng lúc càng trở nên mơ hồ nhưng nghe đến từ buông tha thì nàng đột nhiên giống như bừng tỉnh.
“Không”
Tất cả mơ hồ biến mất, nàng ngẩng đầu nên thấy Băng Thần đang nheo mày, Cẩm Thu của nàng thì đã đâm vào chân hắn. Nhưng nàng còn chưa kịp định thần lại thần lại thì hắn đã lạnh lùng cho nàng một nhát, lần này đến phiên Băng Thần không hiểu kiểu gì.
Người phá được “Tan Biến” không phải một hai người thế nhưng hắn chưa từng nghĩ đến cô nàng này thực sự có thể làm thế. Tại sao một tiếng “buông tha” lại kích thích nàng ta đến mức thoát khỏi trạng thái “Tan Biến”, đã thế còn kịp công kích.
Đương nhiên thoát ra được thì nếu thực sự chiến đấu sống còn thì nàng ta chết từ rất lâu rồi, thi triển chiêu này thì đồng nghĩa với việc hắn không giết ngay. Ít nhất trên mặt tinh thần thì nàng đã có chút thành tựu rồi, điều này khiến Băng Thần không vui.
Sống nhiều kiếp như thế có vài người khiến hắn đau lòng nhất, Thiện Nữ, Mai Hân và một người hắn vốn đã coi là không còn tồn tại nữa. Nàng ta vốn không thể nào còn tồn tại trên cõi đời này nãy, cũng cái tính cánh cứng đầu không chịu buông tha dù không thể thắng.
Thậm chí gương mặt cũng rất giống nhưng thật sự là không thể nào, điều này Băng Thần có thể cam đoan. Chính vì có thể chắc chắn mới khiến hắn hoàn toàn không tính nàng vào những người hắn phải tim, bởi vì không thể.
Băng Thần nhắm mắt lại khẽ giọng:
“Ngươi thật đáng ghét, gương mặt thật đáng ghét, tính cách còn làm ta chán ghét hơn. Phong cách hành xử không não thì làm sao trở thành cường giả, lần này ta sẽ để ngươi tuyệt vọng, biết được khoảng cách thì tránh xa ta ra.”
Ba phút này nàng ta mở hết loa phát thanh, thậm chí sa che mặt cũng giật xuống để hét thật to giống như sợ Băng Thần không nghe thấy:
“Ta đã nói ngươi không thể đánh bại được ý chí của ta đâu, thực lực của ngươi ta công nhận rất mạnh. So với ngươi ta đánh không lại nhưng đó chỉ là hôm nay thôi, lần này đánh không thắng thì lần sau, vẫn không được thì ta sẽ càng cố gắng hơn.”
Băng Thần nghĩ chưa chắc cần ra chiêu thứ ba Lục Giác Phong Ấn nhưng có lẽ nàng ta dính phải chiêu này thì sẽ rất thảm hại. Nhìn thấy gương mặt của nàng giống người kia khiến cho Băng Thần cực kỳ do dự nhưng suy cho cùng hắn không muốn ở gần nàng chút nào.
Càng ở gần người giống người kia sẽ càng làm cho hắn ta cảm thấy bức bối, thế nên nhất định phải tìm cách cho nàng ta thật sự sợ hắn. Những gì hắn ta nói được thì nhất định phải làm được, lần này nàng ta không sợ thì quả thật không phải người rồi.
Hết thời gian ba phút Băng Thần lần này do dự một chút cũng không mà lập tức ra chiêu nhưng đang hết sức căng thẳng Cẩm Nhàn lại chẳng thấy có động tĩnh gì cả. Không gian xung quanh cũng hoàn toàn bình thường, nàng chớp lấy thời cơ lập tức lao tới.
Bỗng xung quanh nàng ta tối mù những người đang quan sát cũng không thể hiểu được chuyện gì xảy ra. Lão giả khẽ giọng nói:
“Chiêu thức mạnh nhất lại chỉ có thế này thôi sao, rất nhiều chiêu khác có thể làm được. Tiểu Nhàn nhất định có thể nghe được tiểu tử kia ở đâu để có thể tiếp tục tấn công, con bé nhất định sẽ không dừng lại cho tới khi có thể chiến thắng.”
Quả thật nàng ta có lắng tai nghe nhưng rất nhanh xung quanh lại yên tĩnh đến lạ thường, thậm chí tiếng cỏ lay trong gió cũng không thấy. Nàng dẫm đạp lên mặt đất cũng không thấy có chút âm vang nào cả, có điều chưa đủ để nàng đầu hàng.
Nàng hít một hơi thật sâu để tìm được mùi hương thông qua đó tìm vị trí, chẳng có chút mùi nào cả. Lưỡi đưa ra cũng không có chút vị gì, cắn mạnh vào lưỡi khiến máu chảy ra nhưng mùi tanh cũng nhanh chóng nhạt dần.
Trời hôm nay gió rất mát nhưng cảm giác mát mẻ kia cũng nhanh chóng biến mất, cả người nàng quỵ xuống ngã lăn ra mặt đất. Cẩm Thu cũng trượt ra khỏi tay của nàng lúc nào không hay, suy nghĩ dần bị phai mờ khiến nàng thậm chí không biết gọi tên trạng thái này là gì nữa.
Lão giả kia nhắm mắt lại nói:
“Tiểu tử này tính để cho con bé bị thương sau đó chết dần chết mòn, không biết tiểu tử này làm sao mới nhìn thấy con bé đã chán ghét như thế. Đổi lại nếu ai trải qua cảm giác của con bé đều sẽ để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc, rất có thể sẽ thành tâm ma.”
Vương Phi nhỏ giọng nói:
“Chỉ cần phá được chiêu này thì tâm ma cũng biến mất, tiểu nữ kia kiên cường như thế chắc không sao đâu.”
Lão giả tức giận khiến uy áp hơi lộ ra nhưng rất nhanh thu lại mới khiến những người ở đây có thể thở được. Vẻ tức giận vẫn không chút nào phai mờ lần này thực sự phẫn nộ rồi, thế nhưng Băng Thần sau khi do dự liền kết liễu luôn chứ không để nàng chết từ từ.
Vẻ tức giận đột nhiên tiêu biến thay vào đó là nụ cười:
“Tiểu tử ngoài lạnh trong nóng, cuối cùng cũng mềm lòng rồi, cũng may cho hắn nếu không nhất định Cẩm Hằng sẽ điên lên thật sự. Có điều hắn không làm thế thì nhất định sẽ có rắc rối cho bản thân, tiểu tử này rốt cuộc từ đâu ra thế nhỉ.”
( Chương tăng thêm cám ơn bạn datviet9x đã tặng đậu cho tác. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.)
Băng Thần ánh mắt vẫn lạnh băng biểu cảm cứng ngắc nở nụ cười:
“Ta không biết ngươi là ai nhưng ngươi ép ta cấm lấy thứ ta ghét nhất bằng cách tệ hại nhất, để đáp lễ ta cũng sẽ tặng ngươi trải nghiệm tồi tệ nhất. Đảm bảo từ lúc sinh ra đến giờ ngươi chưa từng gặp phải, thậm chí từ giờ đến chết cũng không thể trải nghiệm qua.”
Một lão giả đứng dậy nghiêm giọng:
“Mau ngăn cản hắn, ta cảm giác có chuyện tồi tệ sẽ xảy ra, Cố Hằng có thể nổi điên vì con gái lúc đó thì phiền phức to.”
Lâm Thiên Linh cười khổ nhìn lão giả:
“Tiền bối ngài chắc cũng biết nơi này do Thượng Nhân tạo ra, chúng ta chỉ có quyền quan sát thôi chứ đi vào cũng không được nói gì đến can thiệp. Đúng rồi, dù Băng Thần có làm cái gì thì nếu chúng ta thấy được những gì Cẩm Nhàn thấy là được.”
Lão giả ngoài đồng ý cũng không biết phải làm sao, thân là một trong những sư phụ từng dạy kiếm pháp cho Cẩm Nhàn hắn không đành lòng. Thái thượng của một đại môn phái không nghĩ tới lúc vô lực như thế này, điều này khiến hắn không khỏi thở dài.
Thượng Nhân thật sự quá bá đạo, đến mức một cái bí cảnh thôi cũng đủ khiến cho một cái đứng ở đỉnh của Thương cấp thế giới như hắn cũng chịu thua. Nhìn trạng thái của Băng Thần thì càng lúc hắn ta càng cảm giác không ổn.
Cẩm Nhàn nhìn thời gian còn một phút nữa thì cắn răng:
“Ngươi đừng có hống hách, dù cho hôm nay có thua thì đó cũng chỉ là một vết xước nhỏ trong quá trình tu luyện của ta thôi. Muốn ta đây gục ngã ngươi đừng có nằm mơ, đừng có nghĩ ta cũng yếu đuối như những kẻ ngươi đã gặp.”
Băng Thần cười cười vẻ không quan tâm:
“Thương thuật của ta đỉnh cao có ba chiêu, chiêu đầu tiên chỉ bằng một phần một trăm của chiêu thứ hai, còn chiêu cuối thì ngươi tưởng tượng chắc cũng không ra đâu.”
Hai người nói hai câu thì thời gian một phút cũng trôi qua, Băng Thần cầm thương đứng lên chỉ thẳng vào nàng. Lần này Cẩm Nhàn đã đỡ hơn do thanh Cẩm Thu trong tay hoạt động ngay từ đầu, cái này do Băng Thần chạm tới tự tôn của thanh kiếm.
Cẩm Thu muốn chứng minh cho Băng Thần thấy người nó chọn không phải là rác rưởi, bản thân nó cũng không phải một thanh kiếm rác rưởi. Băng Thần chẳng nhẽ không tính tới chuyện thanh thần kiếm kia sẽ ra tay sao, căn bản hắn còn chẳng thèm để ý.
“Né hộ “
Cẩm Nhàn nhìn thấy thân thể mình dần tan biến, từng mảnh từng mảnh bay ngược lên trời cao. Chỉ có Cẩm Thu trên tay nàng vẫn còn nguyên vẹn, máu thịt dần lộ ra trong khi từng mảnh của nàng bay lên trời thì máu vẫn chảy như nước xuống mặt đất.
Nhìn về phía Băng Thần một cách đầy tức giận, nàng nhất định không thể thua một cách bạc nhược như thế này. Cầm kiếm xông lên nhưng không hiểu sao từng bước lại vô cùng nặng nề, thân thể nàng giống như đang đỉnh cả một ngọn núi vậy.
Gần lắm rồi, nàng trong lòng tự nhủ câu này trăm lần, ngàn lần với mỗi bước chân càng lúc càng nặng trĩu.
“Soạt”
Gần trạm tới Băng Thần rồi nàng lại không thể nào chịu nổi, ngã gục trên mặt đất nhìn mũi thương càng lúc càng phóng đại trong bất lực.
Băng Thần nhẹ giọng:
“Ngươi có mệt không?”
Cẩm Nhàn ngước nhìn hắn ánh mắt đầy mê hoặc:
“Mệt, ta rất mệt.”
Băng Thần ngồi xuống khẽ chạm vào mái tóc của nàng:
“Buông tha đi, đời này kiếp này ngươi cũng đừng hòng thắng được ta.”
Ánh mắt mơ hồ của nàng càng lúc càng trở nên mơ hồ nhưng nghe đến từ buông tha thì nàng đột nhiên giống như bừng tỉnh.
“Không”
Tất cả mơ hồ biến mất, nàng ngẩng đầu nên thấy Băng Thần đang nheo mày, Cẩm Thu của nàng thì đã đâm vào chân hắn. Nhưng nàng còn chưa kịp định thần lại thần lại thì hắn đã lạnh lùng cho nàng một nhát, lần này đến phiên Băng Thần không hiểu kiểu gì.
Người phá được “Tan Biến” không phải một hai người thế nhưng hắn chưa từng nghĩ đến cô nàng này thực sự có thể làm thế. Tại sao một tiếng “buông tha” lại kích thích nàng ta đến mức thoát khỏi trạng thái “Tan Biến”, đã thế còn kịp công kích.
Đương nhiên thoát ra được thì nếu thực sự chiến đấu sống còn thì nàng ta chết từ rất lâu rồi, thi triển chiêu này thì đồng nghĩa với việc hắn không giết ngay. Ít nhất trên mặt tinh thần thì nàng đã có chút thành tựu rồi, điều này khiến Băng Thần không vui.
Sống nhiều kiếp như thế có vài người khiến hắn đau lòng nhất, Thiện Nữ, Mai Hân và một người hắn vốn đã coi là không còn tồn tại nữa. Nàng ta vốn không thể nào còn tồn tại trên cõi đời này nãy, cũng cái tính cánh cứng đầu không chịu buông tha dù không thể thắng.
Thậm chí gương mặt cũng rất giống nhưng thật sự là không thể nào, điều này Băng Thần có thể cam đoan. Chính vì có thể chắc chắn mới khiến hắn hoàn toàn không tính nàng vào những người hắn phải tim, bởi vì không thể.
Băng Thần nhắm mắt lại khẽ giọng:
“Ngươi thật đáng ghét, gương mặt thật đáng ghét, tính cách còn làm ta chán ghét hơn. Phong cách hành xử không não thì làm sao trở thành cường giả, lần này ta sẽ để ngươi tuyệt vọng, biết được khoảng cách thì tránh xa ta ra.”
Ba phút này nàng ta mở hết loa phát thanh, thậm chí sa che mặt cũng giật xuống để hét thật to giống như sợ Băng Thần không nghe thấy:
“Ta đã nói ngươi không thể đánh bại được ý chí của ta đâu, thực lực của ngươi ta công nhận rất mạnh. So với ngươi ta đánh không lại nhưng đó chỉ là hôm nay thôi, lần này đánh không thắng thì lần sau, vẫn không được thì ta sẽ càng cố gắng hơn.”
Băng Thần nghĩ chưa chắc cần ra chiêu thứ ba Lục Giác Phong Ấn nhưng có lẽ nàng ta dính phải chiêu này thì sẽ rất thảm hại. Nhìn thấy gương mặt của nàng giống người kia khiến cho Băng Thần cực kỳ do dự nhưng suy cho cùng hắn không muốn ở gần nàng chút nào.
Càng ở gần người giống người kia sẽ càng làm cho hắn ta cảm thấy bức bối, thế nên nhất định phải tìm cách cho nàng ta thật sự sợ hắn. Những gì hắn ta nói được thì nhất định phải làm được, lần này nàng ta không sợ thì quả thật không phải người rồi.
Hết thời gian ba phút Băng Thần lần này do dự một chút cũng không mà lập tức ra chiêu nhưng đang hết sức căng thẳng Cẩm Nhàn lại chẳng thấy có động tĩnh gì cả. Không gian xung quanh cũng hoàn toàn bình thường, nàng chớp lấy thời cơ lập tức lao tới.
Bỗng xung quanh nàng ta tối mù những người đang quan sát cũng không thể hiểu được chuyện gì xảy ra. Lão giả khẽ giọng nói:
“Chiêu thức mạnh nhất lại chỉ có thế này thôi sao, rất nhiều chiêu khác có thể làm được. Tiểu Nhàn nhất định có thể nghe được tiểu tử kia ở đâu để có thể tiếp tục tấn công, con bé nhất định sẽ không dừng lại cho tới khi có thể chiến thắng.”
Quả thật nàng ta có lắng tai nghe nhưng rất nhanh xung quanh lại yên tĩnh đến lạ thường, thậm chí tiếng cỏ lay trong gió cũng không thấy. Nàng dẫm đạp lên mặt đất cũng không thấy có chút âm vang nào cả, có điều chưa đủ để nàng đầu hàng.
Nàng hít một hơi thật sâu để tìm được mùi hương thông qua đó tìm vị trí, chẳng có chút mùi nào cả. Lưỡi đưa ra cũng không có chút vị gì, cắn mạnh vào lưỡi khiến máu chảy ra nhưng mùi tanh cũng nhanh chóng nhạt dần.
Trời hôm nay gió rất mát nhưng cảm giác mát mẻ kia cũng nhanh chóng biến mất, cả người nàng quỵ xuống ngã lăn ra mặt đất. Cẩm Thu cũng trượt ra khỏi tay của nàng lúc nào không hay, suy nghĩ dần bị phai mờ khiến nàng thậm chí không biết gọi tên trạng thái này là gì nữa.
Lão giả kia nhắm mắt lại nói:
“Tiểu tử này tính để cho con bé bị thương sau đó chết dần chết mòn, không biết tiểu tử này làm sao mới nhìn thấy con bé đã chán ghét như thế. Đổi lại nếu ai trải qua cảm giác của con bé đều sẽ để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc, rất có thể sẽ thành tâm ma.”
Vương Phi nhỏ giọng nói:
“Chỉ cần phá được chiêu này thì tâm ma cũng biến mất, tiểu nữ kia kiên cường như thế chắc không sao đâu.”
Lão giả tức giận khiến uy áp hơi lộ ra nhưng rất nhanh thu lại mới khiến những người ở đây có thể thở được. Vẻ tức giận vẫn không chút nào phai mờ lần này thực sự phẫn nộ rồi, thế nhưng Băng Thần sau khi do dự liền kết liễu luôn chứ không để nàng chết từ từ.
Vẻ tức giận đột nhiên tiêu biến thay vào đó là nụ cười:
“Tiểu tử ngoài lạnh trong nóng, cuối cùng cũng mềm lòng rồi, cũng may cho hắn nếu không nhất định Cẩm Hằng sẽ điên lên thật sự. Có điều hắn không làm thế thì nhất định sẽ có rắc rối cho bản thân, tiểu tử này rốt cuộc từ đâu ra thế nhỉ.”
( Chương tăng thêm cám ơn bạn datviet9x đã tặng đậu cho tác. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.