Chương 1153: Thiên Đạo Đại Chiến - Bạch Mẫu Đơn? Thần Nữ?
cuuviho1687
16/08/2020
Thu hết trạng bị Băng Thần cảm thấy cũng ổn, bỏ ra một Thánh Khí, một
Thần Khí nhưng đổi lại thì cũng được 120 Thánh Khí. Đó là chưa kể trang
bị cấp thấp như Kim Cương thì càng nhiều không cần phải nói, tính ra bán đi cũng mua lại hai món kia.
Xong xuôi hắn ta nằm trên mặt tuyết nhìn từng đám tuyết bay, tạm thời hắn còn chưa muốn đi vào trong Vô Hạn Giới Chỉ. Khi nãy bị đánh trúng vài lần khiến hắn ta tóc tai người ngợm đều tán loạn, nằm ở đây nghỉ ngơi, chỉnh trang lại một chút rồi vào cũng không muộn.
Với lại quan trọng nhất hắn có chuyện muốn nói với Hạ Y nhưng nói thành lời thì cần rất lớn dũng khí. Hắn biết bản thân toàn năng nhưng hiện tại hắn không phải thần, có rất nhiều thứ hắn ta cần, cơ hội cũng không đến nhiều lần.
Nói thế nào thì không dễ để tìm được nữ nhân có thứ hắn ta cần, rồi còn để hắn ta vừa mắt. Sau khi biết Thượng Nhân mang hết người có Không Gian Nguyên Tố sang Thiên Đạo thì hắn biết không ổn.
Nơi đây Thiên Thư không thể phát huy ra tác dụng của mình, muốn tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể. Huống chi nếu đụng phải nữ nhân xấu như ma thì sao, Băng Thiên Hậu lại có duyên với hắn.
Dù cho nàng đã thừa nhận chủ động tiếp cận hắn, thế nhưng cũng coi như cái duyên. Hai người đều cần nhau, tiếp xúc thì xong phương đều có thiện cảm. Cái này không phải chuyện dễ dàng, cảm giác giống như ông trời đã an bài.
Cầm trong tay Thanh Thủy Kiếm giơ lên cao, hắn thực sự rất bối rối, các nàng cứ xuất hiện cạnh hắn rồi làm hắn không thể hiểu nổi. Mỗi người đều khiến hắn do dự, bối rối những thứ bản thân hắn không thích rơi vào, đặc biệt là khi hắn còn không biết nói sao.
Lấy ra một món Thần Khí hộ thể Băng Thần nhanh chóng tạo ra chỗ ở tạm thời cho mình, hắn cần bình tâm để suy nghĩ thật kỹ. Có khi suy nghĩ khi không có ai lại khiến hắn ta dễ nghĩ thông hơn, rốt cuộc phải làm thế nào.
Càng là kẻ có tình có nghĩa càng cảm thấy bối rối, bản thân hắn thực ra chỉ cảm thấy mình có thể nghĩ thông thôi.
Từ lúc Băng Thần bỏ Băng Thiên Hậu vào trong Vô Hạn Giới Chỉ.
Băng Thần đương nhiên sắp xếp nàng đi vào cùng chỗ với Bạch Phong Cầm, đâu thể để nàng ở chỗ khác được. Nàng ta chân vừa chạm đất thì Bạch Phong Cầm liền chạy ra, Bạch Mẫu Đơn cũng nhanh chân đi ra ngoài.
Trò chuyện với Bạch Phong Cầm cho nàng biết được Băng Thần đang bảo vệ một mỹ nhân tuyệt sắc, đích đến của họ là mười cái di tích của Thần Nữ Đảo. Quan trọng nàng biết được nữ nhân kia nếu đi vào trong Vô Hạn Giới Chỉ thì nhiệm vụ sẽ bị xoay vòng lại từ đầu.
Bạch Phong Cầm lên tiếng hỏi trước:
“Thiên Hậu tỷ sao lại đi vào trong đây? Chủ nhân hiện tại sao rồi?”
Băng Thiên Hậu vẻ mặt lo lắng nói:
“Trên vùng băng giá có một loại yêu thú tên Cường Nộ Băng Cẩu, chúng vốn đã mạnh lại còn sống theo đàn. Mấy thứ như thế này thì dù chúng ta đi vào đây thì chúng nó cũng sẽ canh ở ngoài, ta nghĩ công tử biết nên đã quyết định xử lý chúng nó luôn.”
Bạch Phong Cầm khẽ thở dài nói:
“Tỷ đi vào trong thì chứng tỏ đám kia thực sự khủng khiếp, tiếc là ta không ra ngoài được.
Mà nếu có đi ra ngoài được thì chưa chắc gì ta đã có tác dụng, có khi chỉ cản tay, cản chân của chủ nhân thôi.”
Băng Thiên Hậu an ủi:
“Băng Thần công tử là người chơi nên chết cũng sẽ được hồi sinh lại, lần sau chúng ta chú ý đi lộ tuyến khác là được rồi. Chỉ khổ muội phải bay lại một lần, đường xá dài như vậy thật sự làm khó cho muội rồi.”
Bạch Phong Cầm lắc đầu nói:
“Phận sự của ta cũng chỉ có thế.”
Bạch Mẫu Đơn chậm rãi cuối cùng cũng đi ra đến nơi, dù sao chỉ cần dỏng tai lên nghe nàng liền biết được tình hình rồi. Lần này Băng Thần thật sự gặp nguy rồi, dù sao cũng là một cao thủ, ở bên Tân Sinh nàng cũng là Hồng Hoang cấp cao thủ.
Cho dù tu vi có cao đến đâu thì cũng ít loài yêu thú thích tấn công theo bầy đàn, chủ yếu vẫn là các loại côn trùng, chó, sói. Rất nhiều loài vốn sống bầy đàn tu vi cao cũng tách ra, có điều đám kia rõ ràng không phải như thế.
Bạch Mẫu Đơn nhìn vẻ đẹp của Băng Thiên Hậu thì biết nàng ta khó thoát khỏi nanh vuốt của Băng Thần. Nhạc mẫu còn không tha chứ đừng nói nữ nhân đẹp như thế này, Băng Thiên Hậu không thể nào là ngoại lệ được.
Băng Thiên Hậu vừa nhìn thấy Bạch Mẫu Đơn thì ánh mắt lập tức trợn tròn, vẻ mặt của nàng làm cho Bạch Mẫu Đơn và Bạch Phong Cẩm cảm thấy lạ lùng.
Khẽ cười một tiếng Bạch Mẫu Đơn khẽ giọng:
“Ta có gì lạ lắm sao? “
Băng Thiên Hậu tỉnh táo lại:
“Không có gì, chỉ là ta thấy giống một người quen thôi, không biết vị tỷ tỷ này tên gì?”
Bạch Mẫu Đơn mỉm cười:
“Ta tên Bạch Mẫu Đơn, Thiên Hậu muội muội mau vào nhà đi, chắc khi nãy ở ngoài cũng lạnh toát cả người rồi. “
Băng Thiên Hậu theo bản năng gật đầu, Bạch Mẫu Đơn đưa tay ra kéo Băng Thiên Hậu vào trong nhà. Chính vì sự thân thiết này dù trước kia chưa là nữ nhân của Băng Thần, nhưng tiếng nói của nàng trong nhà cũng có trọng lượng không nhỏ.
Băng Thiên Hậu vừa chạm vào Bạch Mẫu Đơn thì lập tức vẻ mặt trở nên mừng như điên, Thần Nữ Ấn thật sự hiện diện. Chuyện này nàng nhất định phải báo lại cho Tô Anh biết, như thế nàng ta sẽ không nghĩ ra làm gì Băng Thần. Cả người lâng lâng trong hạnh phúc, nàng không nghĩ tới mình lại còn tìm được người trước cả Thái Thượng trưởng lão. Một kẻ thoát khỏi Thiên Đạo khống chế như nàng thì chỉ có thể do trùng hợp, không nghĩ có ngày nàng được nắm tay thần tượng của mình.
Thế nhưng lúc này nàng mới để ý tới trên người Bạch Mẫu Đơn tràn ngập mùi thơm trên người Băng Thần. Nàng trợn mắt, chẳng lẽ Thần Nữ lại là nữ nhân của Băng Thần,bỗng nhiên da đầu của nàng cảm thấy hơi tê.
Tròng phòng khách vốn tràn ngập bát đĩa do Bạch Phong Cầm ăn hết để lại, Bạch Mẫu Đơn ăn không nhiều những cũng nhấm nháp. Đồ ăn của Băng Thần làm bổ sung nguyên khí trực tiếp không có tác dụng phụ.
Nàng muốn mau chóng phục hồi tu vi để có thể giúp đỡ cho Băng Thần, còn chuyện làm sao để vào Thiên Đạo nàng không quan tâm. Thậm chí dù cho không vào được Thiên Đạo chẳng nữa cũng không sao.
Nếu phục hồi được Chấn Thiên nhất trọng thiên tu vi thì ở bên ngoài thực tại nàng có thể mở đường cho hắn. Mở đường cho Băng Thần không chỉ vì nàng yêu hắn, còn vì hai cô con gái của nàng củng cố địa vị trong nhà.
Băng Thiên Hậu ngồi đây xong liền cảm giác bối rối, nàng ta tìm được người nhưng chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Thức tỉnh trí nhớ cần Bạch Mẫu Đơn phối hợp, nàng ta nếu không muốn thì không thể nào làm được.
Băng Thần còn đang ở ngoài chiến đấu nên cả ba đều rất lo lắng, họ nói chuyện nhưng chủ đề cũng chẳng đâu vào đâu cả. Người ở ngay trước mặt nên Băng Thiên Hậu cũng không do dự quá lâu, đối với Băng Thần nàng còn nói thẳng được cơ mà.
Nàng khẽ giọng nói:
“Mẫu Đơn tỷ tỷ ngươi có muốn có lấy lại ký ức kiếp trước hay không?”
Bạch Mẫu Đơn hơi suy nghĩ rồi đáp:
“Kiếp trước chắc gì đã vui, chưa kể dù muốn thì cũng đâu ai có thể làm được, như Băng Thần có kể thì hình như chỉ có Thượng Nhân.”
Băng Thiên Hậu có nặn ra nụ cười:
“Thực ra là có thể đấy, Thượng Nhân để lại di tích trên Nguyệt Thần Tinh, nó có thể giúp khá nhiều người thức tỉnh lại trí nhớ kiếp trước. Nhiều người thức tỉnh xong không lâu sau liền trở thành cường giả tuyệt thế, chỉ là tỷ có lòng tin vào mình hay không thôi. “
Buồn?
Băng Thiên Hậu không nghĩ như thế, nàng vừa rồi cảm nhận Thần Nữ Ấn thì thấy được ấn ký chỉ yếu đi một chút. Điều này có nghĩa Bạch Mẫu Đơn chết trong đại chiến đến giờ đầu thai kiếp này là lần đầu tiên.
Trở thành cường giả tuyệt thế như thế còn buồn mới lạ, nàng nếu có thể được như ba vị Thần Nữ thì cái giá nào nàng cũng bỏ ra được.Đang nói nhảm thì Băng Thiên Hậu ném vào một cái chủ đề khiến không ai nói thêm được câu nào nữa.
Bạch Mẫu Đơn có tự tin vào mình không, cái này nàng cũng không biết nữa, nàng có thể giống như Băng Thần vừa thực tỉnh trí nhớ liền bá đạo như thế. Có điều nghĩ đi nghĩ lại thì hình như việc này không có hại gì cả, không đúng hình như có.
Nàng từng nghe nói có người thức tỉnh trí nhớ liền trở thành một người khác, nếu thật sự như thế thì không thể được. Hai cái tâm can bảo bối của nàng, rồi còn cả Băng Thần nữa, nàng không muốn bản thân mình vì bất cứ lý do nào làm họ tổn thương.
Băng Thiên Hậu như ngồi trên đống lửa, nàng không biết được Bạch Mẫu Đơn có đồng ý hay không.
Xong xuôi hắn ta nằm trên mặt tuyết nhìn từng đám tuyết bay, tạm thời hắn còn chưa muốn đi vào trong Vô Hạn Giới Chỉ. Khi nãy bị đánh trúng vài lần khiến hắn ta tóc tai người ngợm đều tán loạn, nằm ở đây nghỉ ngơi, chỉnh trang lại một chút rồi vào cũng không muộn.
Với lại quan trọng nhất hắn có chuyện muốn nói với Hạ Y nhưng nói thành lời thì cần rất lớn dũng khí. Hắn biết bản thân toàn năng nhưng hiện tại hắn không phải thần, có rất nhiều thứ hắn ta cần, cơ hội cũng không đến nhiều lần.
Nói thế nào thì không dễ để tìm được nữ nhân có thứ hắn ta cần, rồi còn để hắn ta vừa mắt. Sau khi biết Thượng Nhân mang hết người có Không Gian Nguyên Tố sang Thiên Đạo thì hắn biết không ổn.
Nơi đây Thiên Thư không thể phát huy ra tác dụng của mình, muốn tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể. Huống chi nếu đụng phải nữ nhân xấu như ma thì sao, Băng Thiên Hậu lại có duyên với hắn.
Dù cho nàng đã thừa nhận chủ động tiếp cận hắn, thế nhưng cũng coi như cái duyên. Hai người đều cần nhau, tiếp xúc thì xong phương đều có thiện cảm. Cái này không phải chuyện dễ dàng, cảm giác giống như ông trời đã an bài.
Cầm trong tay Thanh Thủy Kiếm giơ lên cao, hắn thực sự rất bối rối, các nàng cứ xuất hiện cạnh hắn rồi làm hắn không thể hiểu nổi. Mỗi người đều khiến hắn do dự, bối rối những thứ bản thân hắn không thích rơi vào, đặc biệt là khi hắn còn không biết nói sao.
Lấy ra một món Thần Khí hộ thể Băng Thần nhanh chóng tạo ra chỗ ở tạm thời cho mình, hắn cần bình tâm để suy nghĩ thật kỹ. Có khi suy nghĩ khi không có ai lại khiến hắn ta dễ nghĩ thông hơn, rốt cuộc phải làm thế nào.
Càng là kẻ có tình có nghĩa càng cảm thấy bối rối, bản thân hắn thực ra chỉ cảm thấy mình có thể nghĩ thông thôi.
Từ lúc Băng Thần bỏ Băng Thiên Hậu vào trong Vô Hạn Giới Chỉ.
Băng Thần đương nhiên sắp xếp nàng đi vào cùng chỗ với Bạch Phong Cầm, đâu thể để nàng ở chỗ khác được. Nàng ta chân vừa chạm đất thì Bạch Phong Cầm liền chạy ra, Bạch Mẫu Đơn cũng nhanh chân đi ra ngoài.
Trò chuyện với Bạch Phong Cầm cho nàng biết được Băng Thần đang bảo vệ một mỹ nhân tuyệt sắc, đích đến của họ là mười cái di tích của Thần Nữ Đảo. Quan trọng nàng biết được nữ nhân kia nếu đi vào trong Vô Hạn Giới Chỉ thì nhiệm vụ sẽ bị xoay vòng lại từ đầu.
Bạch Phong Cầm lên tiếng hỏi trước:
“Thiên Hậu tỷ sao lại đi vào trong đây? Chủ nhân hiện tại sao rồi?”
Băng Thiên Hậu vẻ mặt lo lắng nói:
“Trên vùng băng giá có một loại yêu thú tên Cường Nộ Băng Cẩu, chúng vốn đã mạnh lại còn sống theo đàn. Mấy thứ như thế này thì dù chúng ta đi vào đây thì chúng nó cũng sẽ canh ở ngoài, ta nghĩ công tử biết nên đã quyết định xử lý chúng nó luôn.”
Bạch Phong Cầm khẽ thở dài nói:
“Tỷ đi vào trong thì chứng tỏ đám kia thực sự khủng khiếp, tiếc là ta không ra ngoài được.
Mà nếu có đi ra ngoài được thì chưa chắc gì ta đã có tác dụng, có khi chỉ cản tay, cản chân của chủ nhân thôi.”
Băng Thiên Hậu an ủi:
“Băng Thần công tử là người chơi nên chết cũng sẽ được hồi sinh lại, lần sau chúng ta chú ý đi lộ tuyến khác là được rồi. Chỉ khổ muội phải bay lại một lần, đường xá dài như vậy thật sự làm khó cho muội rồi.”
Bạch Phong Cầm lắc đầu nói:
“Phận sự của ta cũng chỉ có thế.”
Bạch Mẫu Đơn chậm rãi cuối cùng cũng đi ra đến nơi, dù sao chỉ cần dỏng tai lên nghe nàng liền biết được tình hình rồi. Lần này Băng Thần thật sự gặp nguy rồi, dù sao cũng là một cao thủ, ở bên Tân Sinh nàng cũng là Hồng Hoang cấp cao thủ.
Cho dù tu vi có cao đến đâu thì cũng ít loài yêu thú thích tấn công theo bầy đàn, chủ yếu vẫn là các loại côn trùng, chó, sói. Rất nhiều loài vốn sống bầy đàn tu vi cao cũng tách ra, có điều đám kia rõ ràng không phải như thế.
Bạch Mẫu Đơn nhìn vẻ đẹp của Băng Thiên Hậu thì biết nàng ta khó thoát khỏi nanh vuốt của Băng Thần. Nhạc mẫu còn không tha chứ đừng nói nữ nhân đẹp như thế này, Băng Thiên Hậu không thể nào là ngoại lệ được.
Băng Thiên Hậu vừa nhìn thấy Bạch Mẫu Đơn thì ánh mắt lập tức trợn tròn, vẻ mặt của nàng làm cho Bạch Mẫu Đơn và Bạch Phong Cẩm cảm thấy lạ lùng.
Khẽ cười một tiếng Bạch Mẫu Đơn khẽ giọng:
“Ta có gì lạ lắm sao? “
Băng Thiên Hậu tỉnh táo lại:
“Không có gì, chỉ là ta thấy giống một người quen thôi, không biết vị tỷ tỷ này tên gì?”
Bạch Mẫu Đơn mỉm cười:
“Ta tên Bạch Mẫu Đơn, Thiên Hậu muội muội mau vào nhà đi, chắc khi nãy ở ngoài cũng lạnh toát cả người rồi. “
Băng Thiên Hậu theo bản năng gật đầu, Bạch Mẫu Đơn đưa tay ra kéo Băng Thiên Hậu vào trong nhà. Chính vì sự thân thiết này dù trước kia chưa là nữ nhân của Băng Thần, nhưng tiếng nói của nàng trong nhà cũng có trọng lượng không nhỏ.
Băng Thiên Hậu vừa chạm vào Bạch Mẫu Đơn thì lập tức vẻ mặt trở nên mừng như điên, Thần Nữ Ấn thật sự hiện diện. Chuyện này nàng nhất định phải báo lại cho Tô Anh biết, như thế nàng ta sẽ không nghĩ ra làm gì Băng Thần. Cả người lâng lâng trong hạnh phúc, nàng không nghĩ tới mình lại còn tìm được người trước cả Thái Thượng trưởng lão. Một kẻ thoát khỏi Thiên Đạo khống chế như nàng thì chỉ có thể do trùng hợp, không nghĩ có ngày nàng được nắm tay thần tượng của mình.
Thế nhưng lúc này nàng mới để ý tới trên người Bạch Mẫu Đơn tràn ngập mùi thơm trên người Băng Thần. Nàng trợn mắt, chẳng lẽ Thần Nữ lại là nữ nhân của Băng Thần,bỗng nhiên da đầu của nàng cảm thấy hơi tê.
Tròng phòng khách vốn tràn ngập bát đĩa do Bạch Phong Cầm ăn hết để lại, Bạch Mẫu Đơn ăn không nhiều những cũng nhấm nháp. Đồ ăn của Băng Thần làm bổ sung nguyên khí trực tiếp không có tác dụng phụ.
Nàng muốn mau chóng phục hồi tu vi để có thể giúp đỡ cho Băng Thần, còn chuyện làm sao để vào Thiên Đạo nàng không quan tâm. Thậm chí dù cho không vào được Thiên Đạo chẳng nữa cũng không sao.
Nếu phục hồi được Chấn Thiên nhất trọng thiên tu vi thì ở bên ngoài thực tại nàng có thể mở đường cho hắn. Mở đường cho Băng Thần không chỉ vì nàng yêu hắn, còn vì hai cô con gái của nàng củng cố địa vị trong nhà.
Băng Thiên Hậu ngồi đây xong liền cảm giác bối rối, nàng ta tìm được người nhưng chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Thức tỉnh trí nhớ cần Bạch Mẫu Đơn phối hợp, nàng ta nếu không muốn thì không thể nào làm được.
Băng Thần còn đang ở ngoài chiến đấu nên cả ba đều rất lo lắng, họ nói chuyện nhưng chủ đề cũng chẳng đâu vào đâu cả. Người ở ngay trước mặt nên Băng Thiên Hậu cũng không do dự quá lâu, đối với Băng Thần nàng còn nói thẳng được cơ mà.
Nàng khẽ giọng nói:
“Mẫu Đơn tỷ tỷ ngươi có muốn có lấy lại ký ức kiếp trước hay không?”
Bạch Mẫu Đơn hơi suy nghĩ rồi đáp:
“Kiếp trước chắc gì đã vui, chưa kể dù muốn thì cũng đâu ai có thể làm được, như Băng Thần có kể thì hình như chỉ có Thượng Nhân.”
Băng Thiên Hậu có nặn ra nụ cười:
“Thực ra là có thể đấy, Thượng Nhân để lại di tích trên Nguyệt Thần Tinh, nó có thể giúp khá nhiều người thức tỉnh lại trí nhớ kiếp trước. Nhiều người thức tỉnh xong không lâu sau liền trở thành cường giả tuyệt thế, chỉ là tỷ có lòng tin vào mình hay không thôi. “
Buồn?
Băng Thiên Hậu không nghĩ như thế, nàng vừa rồi cảm nhận Thần Nữ Ấn thì thấy được ấn ký chỉ yếu đi một chút. Điều này có nghĩa Bạch Mẫu Đơn chết trong đại chiến đến giờ đầu thai kiếp này là lần đầu tiên.
Trở thành cường giả tuyệt thế như thế còn buồn mới lạ, nàng nếu có thể được như ba vị Thần Nữ thì cái giá nào nàng cũng bỏ ra được.Đang nói nhảm thì Băng Thiên Hậu ném vào một cái chủ đề khiến không ai nói thêm được câu nào nữa.
Bạch Mẫu Đơn có tự tin vào mình không, cái này nàng cũng không biết nữa, nàng có thể giống như Băng Thần vừa thực tỉnh trí nhớ liền bá đạo như thế. Có điều nghĩ đi nghĩ lại thì hình như việc này không có hại gì cả, không đúng hình như có.
Nàng từng nghe nói có người thức tỉnh trí nhớ liền trở thành một người khác, nếu thật sự như thế thì không thể được. Hai cái tâm can bảo bối của nàng, rồi còn cả Băng Thần nữa, nàng không muốn bản thân mình vì bất cứ lý do nào làm họ tổn thương.
Băng Thiên Hậu như ngồi trên đống lửa, nàng không biết được Bạch Mẫu Đơn có đồng ý hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.