Chương 1141: Thiên Đạo Đại Chiến - Băng Tuyết Thần Điên
cuuviho1687
16/08/2020
Đi vào tổng cộng có ba người thôi, một thanh niên tuấn tú vô cùng, hai
người còn lại là hai cái lão giả râu tóc bạc phơ. Tuy già nhưng khí thế
của họ cũng chỉ thua trưởng quầy một chút thôi, tệ thì cũng phải Vũ
Thánh Bát Trọng Thiên trở lên.
Người thanh niên đi vào liền mỉm cười nói:
“Thiên Tước Thánh Giả vãn bối vâng lệnh cha đến chọn phi cầm trong tiệm về làm thú cưỡi coi như thứ mừng sinh nhật. “
Thiên Tước Thánh Giả đặt xuống ly trà trên tay mỉm cười nói:
“Tất nhiên rồi, tất cả đều có trong sổ này, thái tử có thể chọn lựa thoải mái.”
Người kia thấy quyển sách bay tới đưa tay tiếp nhưng lại không mở ra xem, hắn khẽ giọng lên tiếng:
“Ta nghe nói Thiên Tước Thánh Giả có nuôi một con Đế Cầm, đoạn thời gian trước đã hóa hình trở thành một siêu cấp mỹ nhân. Không chỉ thiếu bạn đồng hành, tiểu tử đến giờ vẫn còn độc thân thế nên không biết có thể gặp mặt một lần.”
Thiên Tước Thánh Giả mỉm cười:
“Thái Tử ngoài thái tử phi thì thệ thiếp cũng cả ngàn người, tại sao không đâu lại phải cầu hoàng thượng để ý tiểu yêu kia?”
Thái Tử trong lòng cười thầm, ai chẳng biết hắn có cả ngàn thê thiếp thế nhưng một cái thực lực cao cũng không có. Còn Bạch Phong Thần Cầm xinh đẹp động nhân lại có thực lực cực mạnh, nếu nàng thích thì Thái Tử Phi cái vị trí này sớm muộn cũng đổi chủ.
Thái Tử chắp tay vẻ nghiêm trang:
“Những nữ nhân kia chỉ do ta chơi đùa, ngoài Thái Tử Phi thì chẳng hề có ai làm ta động lòng cả. Hôm trước ta có đi ngang qua đây nhìn thấy Bạch Phong Cầm cô nương xinh đẹp động nhân vừa thấy liền yêu nên mới nhờ cha ta ban cho cơ hội.”
Thiên Tước Thánh Giả vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra:
“Thế thái tử lại lừa bệ hạ rồi, nói là tới lấy phi cầm yêu thú hóa ra muốn lấy mỹ nhân về dinh, cái này không tốt lắm đâu. Huống gì nàng đã có chủ rồi, Thái Tử vẫn đến trễ nếu đến sớm hơn một chút nữa thì nàng vẫn còn ở đây.”
Thái Tử nhíu mày hỏi:
“Nàng ấy thì đi đâu được?”
Thiên Tước Thánh Giả cười đắc ý:
“Mấy hôm trước ta cầu hoàng thượng chi cho đại tướng quân 3 tỷ kim tệ để mua đan dược chữa bệnh, Thái Tử còn nhớ khi ấy ngươi đã nói gì không. Hoàng Thượng thuận theo ý Thái Tử muốn ta điều hành cửa hàng này kinh doanh lời 1 tỷ 500 triệu cho hoàng gia.
Bản thân ta đây chính là của hoàng gia thì kẻ do ta nuôi dưỡng cũng thuộc hoàng gia, nàng ta giá trị cũng không thấp nên ta bán cho người chơi rồi. Trong cuốn sổ Thái Tử đang cầm có ghi rõ ngày giờ, số tiền đều được ghi rõ ràng chờ đến thời cơ bẩm báo cho Hoàng Thượng.”
Thái Tử trợn mắt vội mở ra cuốn sổ ghi chép, hắn ta cũng không cần tìm đâu xa, ngay dòng đầu tiên có ghi lại cuộc mua bán với Băng Thần. Thái Tử thấy vết mực vừa mới khô chứng tỏ thời gian không quá một chén trà, rất phù hợp với khoảng thời gian ghi chép.
Hắn không chấp nhận được sự thật này trợn mắt:
“Giá cả ghi 500 triệu ngài đùa ta phải không, Dưỡng Thú Túi kèm theo nữa chứ, riêng cái Dưỡng Thú Túi kia đã 400 triệu kim tệ rồi. Nàng ấy lại đáng giá 100 triệu ngài rốt cuộc nghĩ cái gì thế, ta thực sự không hiểu, người mua là ai?”
Thiên Tước Thánh Giả lạnh nhạt vẻ khinh thường:
“Người kia chịu bỏ ra một khoảng tiền riêng để mua Dưỡng Thú Túi, thứ này lại thuộc về đại tướng quân. Hắn cho ta mượn để nuôi nàng, bây giờ hắn trọng thương ta giúp hắn trù tiền nên theo lý ngươi kia bỏ tiền ta ra đồ thì có gì sai.”
Thái Tử mắt nheo lại đỏ ngầu như quỷ dữ nhập thể:
“Ngài vẫn chưa cho ta biết người mua là ai.”
Thiên Tước Thánh Giả chân gác lên bàn không thêm để ý:
“Từ bao giờ chúng ta làm ăn với người chơi từ thế giới khác lại hỏi danh tính, kẻ kia có việc gấp nên mua một cao cấp yêu thú không quan tâm giá cả thế nào. Hắn muốn đồ tốt nhất thì ta liền để nàng ta cho hắn, khế ước lập xong có việc gấp nên hắn sớm rời đi rồi.
Còn người này đi đâu ta không biết, thái tử thậm chí điều tra cũng vô ích, từ sáng sớm sương mù còn dày hơn lúc này. Kẻ này còn kín đáo che mặt lại thì chẳng ai biết được, ngươi hỏi ta cái gì thì cũng chỉ có một cái đáp án là không biết.”
Thái Tử chắp tay sau đó quay đầu đi ra ngoài, hai vị lão giả cũng nhìn Thiên Tước Thánh Giả một cái rồi mới quay đầu đi ra ngoài. Cảm giác hai người giống như uy hiếp thế nhưng thái độ của Thiên Tước Thánh Giả cho thấy hắn chẳng coi hai người ra gì.
Địa vị của Thiên Tước Thánh Giả trong cái quốc gia này chỉ thua mỗi hoàng đế, cũng chỉ có mỗi hoàng đế có thể ra lệnh cho hắn ta.
Vương Gia? Thái Tử?
Tất đều gì là bịch cát không có công dụng.
Ba người kia vừa khuất bóng thì ly trà trong tay hắn liền biến thành cát bụi, rõ ràng Thiên Tước Thánh Giả cũng đang cực kỳ tức giận. Hoàng Phong Cầm hắn ta nuôi bao nhiêu năm như con gái ruột, bây giờ phải bán đi cho người ta.
Thế nhưng chẳng biết Băng Thần đối xử với Bạch Phong Cầm như thế nào thì chắc chắn sẽ tốt hơn Thái Tử. Nhìn cái kiểu mặc vào cho Bạch Phong Cầm Thần cấp trang bị chục món là hiểu người này giàu có như thế nào rồi, ít ra hắn vẫn cảm thấy yên tâm một chút.
Nửa tiếng sau Băng Thiên Hậu có tỉnh lại, nhìn ánh mắt mông lung rõ ràng vẫn còn đang say. Nàng giống như luyện thành thói quen từ trong ngực của hắn bò lên, hai chân vòng lấy eo, hai tay quàng lấy cổ hắn, môi đỏ trao cho hắn nụ hôn nồng thắm.
Chiếc lưỡi nhỏ bé mềm mại chủ động tiến công bắt lấy đối phương, kết thúc nàng tay dơ lên ý tứ rất rõ ràng. Băng Thần vỗ vào tay nàng một cái:“Lần này thì không có, ngươi mau ngủ để còn tỉnh táo lại, nhiệm vụ đã bắt đầu rồi.”
Nàng mông lung miệng liên tục thì thào:
“Cho ta một chai thôi.”
Thì thào như thế gần mười phút không được nàng mới cuộn vào trong lòng hắn, thân thể phàm nhân khiến nàng rất mệt mỏi. Băng Thần thì càng bảo bọc nàng chặt hơn, Băng Phong Thần Cầm tốc độ phi hành khủng khiếp hơn hắn nghĩ nhiều.
Chỉ nửa ngày thôi thì bọn họ đã tiếp cận được nơi đầu tiên cần phải tới, cái lạnh nơi cực bắc dần đánh thức đang ngủ say Băng Thiên Hậu.Nàng chưa mở mắt ra mùi thơm nhàn nhạt, người của Băng Thần lại rất ấm áp khiến nàng cảm giác lười biếng vô cùng.
Băng Thần cảm nhận được nàng đã tỉnh dậy liền khẽ giọng:
“Ngươi tỉnh dậy rồi thì chuẩn bị đi viếng tòa thần điện đầu tiên đi, chúng ta sắp tới nơi rồi.”
“Hử”
Nàng giật mình mở mắt ra thì thấy hoàn cảnh xấu hổ của mình, thế nhưng hoàn cảnh bên ngoài khiến nàng không có ý định ra ngoài. Nghe tiếng gió vun vút bên ngoài nàng liền cảm nhận được tốc độ khủng khiếp của Bạch Phong Cầm.
Nhìn xuống dưới cảnh vật lao qua như đoạn phim tua nhanh nàng liền nói:
“Sắp tới nơi rồi, chúng ta chậm lại một chút đi.”
Tốc độ chậm lại, mười phút phi hành thì nơi kia rốt cuộc xuất hiện, dừng ở bên ngoài nàng ta khẽ giọng nói:
“Chỗ này là nơi các giáo chúng cấp cao của Thần Nữ Đảo được viếng thăm bày tỏ lòng kính trọng với Thần Linh. Theo ta được biết có ba bức tượng là ba đời Đảo chủ trước đó của Thần Nữ Đảo, những người này đã hi sinh để bảo toàn Thượng Thần Chi Giới.”
Băng Thiên Hậu giọng đầy nghiêm trang giống như muốn truyền tải cảm xúc của mình cho Băng Thần thế nhưng hắn vẫn vẫn không chút nào rung động. Có lẽ chỉ có để hắn trải nghiệm một chút nếu không người này sẽ chẳng có cảm xúc về mấy chuyện này đâu.
Nói thế nào thì Băng Thần cũng trải qua muôn vàn chiến đấu nên đối với hi sinh đã cảm thấy rất nhạt. Hắn đang tính hỏi yêu thú lớn như Băng Phong Cầm có được vào không thì quay lại đã thấy một cô gái mặc bạch bào khuôn mặt xinh xắn tươi tắn nhìn hắn.
Nàng nghiêng đầu che miệng cười:
“Chủ nhân ngươi bất ngờ không?”
Băng Thần phì cười:
“Ngươi cả chặng đường không nói gì, ta còn tưởng ngươi bị gì, không nghĩ tâm trạng lại vui vẻ như thế. Đừng nói đến bất ngờ hay không, chúng ta mau đi vào bên trong thôi.”
Hắn ta đưa tay ra nắm lấy tay của hai nàng chậm rãi bước vào trong, đã đến nơi nhưng hắn chưa thấy thông báo nhận thưởng, Điều này đại diện cho thử thách vẫn còn chờ đợi bọn họ, hai người này đều có thực lực quá yếu so với hắn.
Ba người chậm rãi bước vào trong Băng Tuyết Thần Điện đích đến đầu tiên.
Người thanh niên đi vào liền mỉm cười nói:
“Thiên Tước Thánh Giả vãn bối vâng lệnh cha đến chọn phi cầm trong tiệm về làm thú cưỡi coi như thứ mừng sinh nhật. “
Thiên Tước Thánh Giả đặt xuống ly trà trên tay mỉm cười nói:
“Tất nhiên rồi, tất cả đều có trong sổ này, thái tử có thể chọn lựa thoải mái.”
Người kia thấy quyển sách bay tới đưa tay tiếp nhưng lại không mở ra xem, hắn khẽ giọng lên tiếng:
“Ta nghe nói Thiên Tước Thánh Giả có nuôi một con Đế Cầm, đoạn thời gian trước đã hóa hình trở thành một siêu cấp mỹ nhân. Không chỉ thiếu bạn đồng hành, tiểu tử đến giờ vẫn còn độc thân thế nên không biết có thể gặp mặt một lần.”
Thiên Tước Thánh Giả mỉm cười:
“Thái Tử ngoài thái tử phi thì thệ thiếp cũng cả ngàn người, tại sao không đâu lại phải cầu hoàng thượng để ý tiểu yêu kia?”
Thái Tử trong lòng cười thầm, ai chẳng biết hắn có cả ngàn thê thiếp thế nhưng một cái thực lực cao cũng không có. Còn Bạch Phong Thần Cầm xinh đẹp động nhân lại có thực lực cực mạnh, nếu nàng thích thì Thái Tử Phi cái vị trí này sớm muộn cũng đổi chủ.
Thái Tử chắp tay vẻ nghiêm trang:
“Những nữ nhân kia chỉ do ta chơi đùa, ngoài Thái Tử Phi thì chẳng hề có ai làm ta động lòng cả. Hôm trước ta có đi ngang qua đây nhìn thấy Bạch Phong Cầm cô nương xinh đẹp động nhân vừa thấy liền yêu nên mới nhờ cha ta ban cho cơ hội.”
Thiên Tước Thánh Giả vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra:
“Thế thái tử lại lừa bệ hạ rồi, nói là tới lấy phi cầm yêu thú hóa ra muốn lấy mỹ nhân về dinh, cái này không tốt lắm đâu. Huống gì nàng đã có chủ rồi, Thái Tử vẫn đến trễ nếu đến sớm hơn một chút nữa thì nàng vẫn còn ở đây.”
Thái Tử nhíu mày hỏi:
“Nàng ấy thì đi đâu được?”
Thiên Tước Thánh Giả cười đắc ý:
“Mấy hôm trước ta cầu hoàng thượng chi cho đại tướng quân 3 tỷ kim tệ để mua đan dược chữa bệnh, Thái Tử còn nhớ khi ấy ngươi đã nói gì không. Hoàng Thượng thuận theo ý Thái Tử muốn ta điều hành cửa hàng này kinh doanh lời 1 tỷ 500 triệu cho hoàng gia.
Bản thân ta đây chính là của hoàng gia thì kẻ do ta nuôi dưỡng cũng thuộc hoàng gia, nàng ta giá trị cũng không thấp nên ta bán cho người chơi rồi. Trong cuốn sổ Thái Tử đang cầm có ghi rõ ngày giờ, số tiền đều được ghi rõ ràng chờ đến thời cơ bẩm báo cho Hoàng Thượng.”
Thái Tử trợn mắt vội mở ra cuốn sổ ghi chép, hắn ta cũng không cần tìm đâu xa, ngay dòng đầu tiên có ghi lại cuộc mua bán với Băng Thần. Thái Tử thấy vết mực vừa mới khô chứng tỏ thời gian không quá một chén trà, rất phù hợp với khoảng thời gian ghi chép.
Hắn không chấp nhận được sự thật này trợn mắt:
“Giá cả ghi 500 triệu ngài đùa ta phải không, Dưỡng Thú Túi kèm theo nữa chứ, riêng cái Dưỡng Thú Túi kia đã 400 triệu kim tệ rồi. Nàng ấy lại đáng giá 100 triệu ngài rốt cuộc nghĩ cái gì thế, ta thực sự không hiểu, người mua là ai?”
Thiên Tước Thánh Giả lạnh nhạt vẻ khinh thường:
“Người kia chịu bỏ ra một khoảng tiền riêng để mua Dưỡng Thú Túi, thứ này lại thuộc về đại tướng quân. Hắn cho ta mượn để nuôi nàng, bây giờ hắn trọng thương ta giúp hắn trù tiền nên theo lý ngươi kia bỏ tiền ta ra đồ thì có gì sai.”
Thái Tử mắt nheo lại đỏ ngầu như quỷ dữ nhập thể:
“Ngài vẫn chưa cho ta biết người mua là ai.”
Thiên Tước Thánh Giả chân gác lên bàn không thêm để ý:
“Từ bao giờ chúng ta làm ăn với người chơi từ thế giới khác lại hỏi danh tính, kẻ kia có việc gấp nên mua một cao cấp yêu thú không quan tâm giá cả thế nào. Hắn muốn đồ tốt nhất thì ta liền để nàng ta cho hắn, khế ước lập xong có việc gấp nên hắn sớm rời đi rồi.
Còn người này đi đâu ta không biết, thái tử thậm chí điều tra cũng vô ích, từ sáng sớm sương mù còn dày hơn lúc này. Kẻ này còn kín đáo che mặt lại thì chẳng ai biết được, ngươi hỏi ta cái gì thì cũng chỉ có một cái đáp án là không biết.”
Thái Tử chắp tay sau đó quay đầu đi ra ngoài, hai vị lão giả cũng nhìn Thiên Tước Thánh Giả một cái rồi mới quay đầu đi ra ngoài. Cảm giác hai người giống như uy hiếp thế nhưng thái độ của Thiên Tước Thánh Giả cho thấy hắn chẳng coi hai người ra gì.
Địa vị của Thiên Tước Thánh Giả trong cái quốc gia này chỉ thua mỗi hoàng đế, cũng chỉ có mỗi hoàng đế có thể ra lệnh cho hắn ta.
Vương Gia? Thái Tử?
Tất đều gì là bịch cát không có công dụng.
Ba người kia vừa khuất bóng thì ly trà trong tay hắn liền biến thành cát bụi, rõ ràng Thiên Tước Thánh Giả cũng đang cực kỳ tức giận. Hoàng Phong Cầm hắn ta nuôi bao nhiêu năm như con gái ruột, bây giờ phải bán đi cho người ta.
Thế nhưng chẳng biết Băng Thần đối xử với Bạch Phong Cầm như thế nào thì chắc chắn sẽ tốt hơn Thái Tử. Nhìn cái kiểu mặc vào cho Bạch Phong Cầm Thần cấp trang bị chục món là hiểu người này giàu có như thế nào rồi, ít ra hắn vẫn cảm thấy yên tâm một chút.
Nửa tiếng sau Băng Thiên Hậu có tỉnh lại, nhìn ánh mắt mông lung rõ ràng vẫn còn đang say. Nàng giống như luyện thành thói quen từ trong ngực của hắn bò lên, hai chân vòng lấy eo, hai tay quàng lấy cổ hắn, môi đỏ trao cho hắn nụ hôn nồng thắm.
Chiếc lưỡi nhỏ bé mềm mại chủ động tiến công bắt lấy đối phương, kết thúc nàng tay dơ lên ý tứ rất rõ ràng. Băng Thần vỗ vào tay nàng một cái:“Lần này thì không có, ngươi mau ngủ để còn tỉnh táo lại, nhiệm vụ đã bắt đầu rồi.”
Nàng mông lung miệng liên tục thì thào:
“Cho ta một chai thôi.”
Thì thào như thế gần mười phút không được nàng mới cuộn vào trong lòng hắn, thân thể phàm nhân khiến nàng rất mệt mỏi. Băng Thần thì càng bảo bọc nàng chặt hơn, Băng Phong Thần Cầm tốc độ phi hành khủng khiếp hơn hắn nghĩ nhiều.
Chỉ nửa ngày thôi thì bọn họ đã tiếp cận được nơi đầu tiên cần phải tới, cái lạnh nơi cực bắc dần đánh thức đang ngủ say Băng Thiên Hậu.Nàng chưa mở mắt ra mùi thơm nhàn nhạt, người của Băng Thần lại rất ấm áp khiến nàng cảm giác lười biếng vô cùng.
Băng Thần cảm nhận được nàng đã tỉnh dậy liền khẽ giọng:
“Ngươi tỉnh dậy rồi thì chuẩn bị đi viếng tòa thần điện đầu tiên đi, chúng ta sắp tới nơi rồi.”
“Hử”
Nàng giật mình mở mắt ra thì thấy hoàn cảnh xấu hổ của mình, thế nhưng hoàn cảnh bên ngoài khiến nàng không có ý định ra ngoài. Nghe tiếng gió vun vút bên ngoài nàng liền cảm nhận được tốc độ khủng khiếp của Bạch Phong Cầm.
Nhìn xuống dưới cảnh vật lao qua như đoạn phim tua nhanh nàng liền nói:
“Sắp tới nơi rồi, chúng ta chậm lại một chút đi.”
Tốc độ chậm lại, mười phút phi hành thì nơi kia rốt cuộc xuất hiện, dừng ở bên ngoài nàng ta khẽ giọng nói:
“Chỗ này là nơi các giáo chúng cấp cao của Thần Nữ Đảo được viếng thăm bày tỏ lòng kính trọng với Thần Linh. Theo ta được biết có ba bức tượng là ba đời Đảo chủ trước đó của Thần Nữ Đảo, những người này đã hi sinh để bảo toàn Thượng Thần Chi Giới.”
Băng Thiên Hậu giọng đầy nghiêm trang giống như muốn truyền tải cảm xúc của mình cho Băng Thần thế nhưng hắn vẫn vẫn không chút nào rung động. Có lẽ chỉ có để hắn trải nghiệm một chút nếu không người này sẽ chẳng có cảm xúc về mấy chuyện này đâu.
Nói thế nào thì Băng Thần cũng trải qua muôn vàn chiến đấu nên đối với hi sinh đã cảm thấy rất nhạt. Hắn đang tính hỏi yêu thú lớn như Băng Phong Cầm có được vào không thì quay lại đã thấy một cô gái mặc bạch bào khuôn mặt xinh xắn tươi tắn nhìn hắn.
Nàng nghiêng đầu che miệng cười:
“Chủ nhân ngươi bất ngờ không?”
Băng Thần phì cười:
“Ngươi cả chặng đường không nói gì, ta còn tưởng ngươi bị gì, không nghĩ tâm trạng lại vui vẻ như thế. Đừng nói đến bất ngờ hay không, chúng ta mau đi vào bên trong thôi.”
Hắn ta đưa tay ra nắm lấy tay của hai nàng chậm rãi bước vào trong, đã đến nơi nhưng hắn chưa thấy thông báo nhận thưởng, Điều này đại diện cho thử thách vẫn còn chờ đợi bọn họ, hai người này đều có thực lực quá yếu so với hắn.
Ba người chậm rãi bước vào trong Băng Tuyết Thần Điện đích đến đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.