Chương 955: Thực lực cám dỗ
cuuviho1687
15/09/2019
Băng Thần đã bước vào trong Vương đạo thế nên mấy người kia mới có phản
ứng như thế, quả thật số phận đã được định đoạt trước rồi. Khi bước vào
trong khu vực thi đấu thì đối thủ của hắn ta xuất hiện, người này thở
dài nhìn hắn khẽ nói:
"Thượng Hiển chào Băng Thần tiền bối công nhận ta xui xẻo thật."
Băng Thần khẽ cười nói:
"Chúng ta chưa đánh nhau mà sao ngươi đã nói như thế?"
Thượng Hiển cười khổ nói:
"Những chuyện về ngài ta đã nghe đủ rồi ta không nghĩ mình bây giờ đủ may mắn để thắng được ngài, thậm chí ta nghĩ có khi cửa này còn chính là cánh cửa may mắn thông thẳng đến vòng chung kết. Ta đây thì dĩ nhiên trở thành hòn đá lót chân như bao cái đối thủ khác của ngài, thật thú vị khi tổ tiên ta chính là một trong những hòn đá đó giờ thì đến lượt ta."
Băng Thần ngạc nhiên nói:
"Tổ tiên của ngươi? Ngươi họ gì?"
Thượng Hiển vẻ mặt chán trường nói:
"Ta họ Thượng."
Băng Thần vẻ mặt hơi lúng túng vì nhớ lại thời xa xưa thì chẳng có ai họ Thượng mà làm hắn ta nhớ được cả, có lẽ lại là cái binh tôm tướng cua nào đó mới khiến hắn ta hoàn toàn chẳng nhớ gì. Thượng Hiển thấy Băng Thần im re thì thở dài coi như chuyện tất nhiên, vẻ mặt hắn có chút chán chường giống như những người đang xem trận chiến này vậy.
Hai bên chưa hề ra tay nhưng một bên thì đã thua hoàn toàn về mặt tâm lý, bọn họ còn không hiểu nổi tại sao hắn ta lại lăn lộn được đến tận đây. Băng Thần cười trừ nói:
"Thôi chúng ta bắt đầu trận chiến được rồi chứ, những thứ trong quá khứ không ảnh hưởng quá nhiều đến thực tại thế nên biết đâu ngươi lại làm được điều tổ tiên mình không thể."
Thượng Hiển rút kiếm của mình ra sau đó chủ động lao tới trên người tràn ngập sự cuồng bạo chứ không giống như biểu hiện tinh thần sa sút. Khí tức cũng như vẻ mặt tập trung cực độ làm Băng Thần cũng trở nên nghiêm túc, chính những kẻ cảm giác mình không còn gì để mất thì mới đáng sợ.
Từng đường kiếm như mưa rơi giáng xuống, khác hẳn với màu mè Thượng Tiên thì những đòn tấn công của Thượng Hiển nghiêng về phần hiệu quả nhiều hơn. Mất khoảng trăm đường kiếm để Băng Thần nắm bắt được quy tắc của kiếm pháp Thượng Hiển đang thi triển sau đó tìm ra điểm yếu trong quỹ đạo của nó.
Một kiếm xuyên tâm của Băng Thần khiến đang dùng hết sức để chiến đấu Thượng Hiển dừng lại, hắn ta chẳng có vẻ gì buồn rầu cả mà chỉ cười nhạt khẽ nói:
"Ta biết mà."
Thực ra ngay từ khi bắt đầu chiến đấu mọi người thấy Băng Thần vẫn bình chân như vại thì đã hiểu kết cục của trận đấu rồi, những người quen thuộc Băng Thần thì càng rõ ràng rằng hắn ta đã nương tay không chủ động tấn công nên trận chiến mới kéo dài đến hơn trăm đường kiếm.
Băng Thần cũng khá ấn tượng với tiểu tử này khi mà hắn ta tuy vẻ ngoài bi quan nhưng khi đã chiến đấu thì hết sức có thể, nếu là người khác thì có lẽ đã không kịp trở tay rồi. Thượng Hiển tan biến Băng Thần bước tiếp nhưng phía trước hắn khu vực chiến đấu chỉ có một cánh cửa đã mở sẵn.
Hắn mỉm cười khẽ nói:
"Tên kia linh cảm đúng ghê haha."
Mấy người khác quan sát thì ngao ngán khi Băng Thần đã mạnh không ai đánh lại còn cực kỳ may mắn, những người đã ủng hộ hắn từ trước như bọn người Văn Phong thì cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình.
Đế Thiên Lan nhìn ba vị Thần Vương khẽ nói:
"Đại cục đã định."
Chiến Thần gật đầu nói:
"Đại cục đã định, chỉ mong sao khi đi lên Thần giới tính tình của hắn ta không giống như trước kia."
Đế Thiên Lan cười nói:
"Cái này thì các ngươi không cần lo lắng, ta đã nói bao nhiêu lần rồi mà các ngươi vẫn có vẻ chưa tin. Với lại các ngươi phải nhớ tới rằng trước khi là Vương Minh thì hắn ta còn có thân phận khác, kẻ sáng tạo Thần giới Đạp Thiên Vân, mỗi kiếp mỗi tính thôi các ngươi nghĩ thoáng chút đi."
Không Gian Thần Vương thở dài nói:
"Ta trước kia phạm lỗi lầm không nhỏ chỉ sợ Vô Hạn tuyệt tình dẫn tới Băng Thần trả thù ta thì sao ta đỡ được."
Đế Thiên Lan lắc đầu nói:
"Chỉ cần bọn họ biết ngươi đã quay đầu kịp lúc thì mọi chuyện vẫn không có vấn đề, huống chi còn có ta bảo kê ngươi thế nên ta nhắc lại lần cuối rằng ngươi không cần phải lo. Gây ra lỗi thì sẽ có thời cơ để ngươi chuộc lỗi khi đó ngươi cứ hết sức là được, đừng có như tên Trí Tuệ thần chết không ai thương."
Nguyên Tố Nữ Thần khẽ nói:
"Hắn ta quả thật có tài nhưng cuối cùng lại chọn sai đường, càng thông minh lý trí bao nhiêu thì càng khiến chúng ta sa đà vào những lợi ích không thực tế. Hi sinh thứ đã giúp mình leo lên đỉnh cao nhưng không chắc chắn hoàn toàn việc mình sẽ đột phá, hắn ta thông minh hay ngớ ngẩn không biết nữa."
Chiến Thần quay qua hỏi Không Gian Thần:
"Khi đó các ngươi nghĩ cái gì mà đồng ý với đề nghị ngớ ngẩn đó thế?"
Không Gian Thần nghe nhắc lại chuyện cũ thì chỉ thở dài nói:
"Lúc đó chúng ta chỉ nghĩ đến chuyện leo lên Thần Đế cấp độ chứ làm gì có ai nghĩ đến hậu quả như thế nào, bây giờ nghĩ lại thì thế giới này khi đó không bị đe dọa. Tánh mạng chúng ta cũng trường tồn thế nhưng chẳng hiểu sao lại đồng ý với yêu cầu cực kỳ mạo hiểm, có lẽ cũng do thực lực tăng tiến cám dỗ, dù sao chúng ta cũng đã dậm chân tại chỗ rất lâu rồi."
Hắn ta nhìn về phía Băng Thần bỗng cười mỉa mai nói:
"Người ta ở trên đỉnh nhưng vì tình nghĩa đầu thai chuyển thế hi sinh tất cả trong khi ta lại làm ngược lại, Thiên Đạo rốt cuộc là công bằng hay bất công đây."
Đế Thiên Lan mỉm cười nói:
"Ta nghĩ cũng công bằng thôi khi mà mỗi lần hắn xuất thế thì đều hoàn thành những thứ vĩ đại, lần này có lẽ cũng không ngoại lệ, ít ra thì sau khi hắn ta thành công thì chúng ta có thể kê cao gối ngủ ngon.
Các ngươi không có thực lực như ta thế nên các ngươi tính ra mới là những người được hưởng lợi nhiều nhất, đối thủ của chúng ta lần này không tuân theo quy tắc cũng chẳng nói lý. Chân Thần lẫn Thần Vương của thể giới ta gần như bị nàng xử lý hết, thật sự rất quá đáng."
Nhắc đến người Thần Đế này thì Nguyên Tố Nữ Thần vẫn không hiểu một số chuyện:
"Người kia muốn thống nhất ba cái vũ trụ thì phải có mục đích cụ thể nào đó, ta không tin nàng ta đánh đổi nhiều như thế chỉ vì muốn thâu tóm thêm địa vực. Còn cái đẳng cấp ngoài Thần Đế nếu nàng cưỡng ép tăng lên rất có thể bỏ mạng như thế không đáng một chút nào."
Đế Thiên Lan mỉm cười nói:
"Thực ra đơn giản thôi, nàng ta muốn bước vào cảnh giới đó để làm một cái gì đó mà với thực lực Thần Đế thì nàng ta vẫn không thể làm được, có điều cụ thể là cái gì thì ta không đoán được."
"Thượng Hiển chào Băng Thần tiền bối công nhận ta xui xẻo thật."
Băng Thần khẽ cười nói:
"Chúng ta chưa đánh nhau mà sao ngươi đã nói như thế?"
Thượng Hiển cười khổ nói:
"Những chuyện về ngài ta đã nghe đủ rồi ta không nghĩ mình bây giờ đủ may mắn để thắng được ngài, thậm chí ta nghĩ có khi cửa này còn chính là cánh cửa may mắn thông thẳng đến vòng chung kết. Ta đây thì dĩ nhiên trở thành hòn đá lót chân như bao cái đối thủ khác của ngài, thật thú vị khi tổ tiên ta chính là một trong những hòn đá đó giờ thì đến lượt ta."
Băng Thần ngạc nhiên nói:
"Tổ tiên của ngươi? Ngươi họ gì?"
Thượng Hiển vẻ mặt chán trường nói:
"Ta họ Thượng."
Băng Thần vẻ mặt hơi lúng túng vì nhớ lại thời xa xưa thì chẳng có ai họ Thượng mà làm hắn ta nhớ được cả, có lẽ lại là cái binh tôm tướng cua nào đó mới khiến hắn ta hoàn toàn chẳng nhớ gì. Thượng Hiển thấy Băng Thần im re thì thở dài coi như chuyện tất nhiên, vẻ mặt hắn có chút chán chường giống như những người đang xem trận chiến này vậy.
Hai bên chưa hề ra tay nhưng một bên thì đã thua hoàn toàn về mặt tâm lý, bọn họ còn không hiểu nổi tại sao hắn ta lại lăn lộn được đến tận đây. Băng Thần cười trừ nói:
"Thôi chúng ta bắt đầu trận chiến được rồi chứ, những thứ trong quá khứ không ảnh hưởng quá nhiều đến thực tại thế nên biết đâu ngươi lại làm được điều tổ tiên mình không thể."
Thượng Hiển rút kiếm của mình ra sau đó chủ động lao tới trên người tràn ngập sự cuồng bạo chứ không giống như biểu hiện tinh thần sa sút. Khí tức cũng như vẻ mặt tập trung cực độ làm Băng Thần cũng trở nên nghiêm túc, chính những kẻ cảm giác mình không còn gì để mất thì mới đáng sợ.
Từng đường kiếm như mưa rơi giáng xuống, khác hẳn với màu mè Thượng Tiên thì những đòn tấn công của Thượng Hiển nghiêng về phần hiệu quả nhiều hơn. Mất khoảng trăm đường kiếm để Băng Thần nắm bắt được quy tắc của kiếm pháp Thượng Hiển đang thi triển sau đó tìm ra điểm yếu trong quỹ đạo của nó.
Một kiếm xuyên tâm của Băng Thần khiến đang dùng hết sức để chiến đấu Thượng Hiển dừng lại, hắn ta chẳng có vẻ gì buồn rầu cả mà chỉ cười nhạt khẽ nói:
"Ta biết mà."
Thực ra ngay từ khi bắt đầu chiến đấu mọi người thấy Băng Thần vẫn bình chân như vại thì đã hiểu kết cục của trận đấu rồi, những người quen thuộc Băng Thần thì càng rõ ràng rằng hắn ta đã nương tay không chủ động tấn công nên trận chiến mới kéo dài đến hơn trăm đường kiếm.
Băng Thần cũng khá ấn tượng với tiểu tử này khi mà hắn ta tuy vẻ ngoài bi quan nhưng khi đã chiến đấu thì hết sức có thể, nếu là người khác thì có lẽ đã không kịp trở tay rồi. Thượng Hiển tan biến Băng Thần bước tiếp nhưng phía trước hắn khu vực chiến đấu chỉ có một cánh cửa đã mở sẵn.
Hắn mỉm cười khẽ nói:
"Tên kia linh cảm đúng ghê haha."
Mấy người khác quan sát thì ngao ngán khi Băng Thần đã mạnh không ai đánh lại còn cực kỳ may mắn, những người đã ủng hộ hắn từ trước như bọn người Văn Phong thì cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình.
Đế Thiên Lan nhìn ba vị Thần Vương khẽ nói:
"Đại cục đã định."
Chiến Thần gật đầu nói:
"Đại cục đã định, chỉ mong sao khi đi lên Thần giới tính tình của hắn ta không giống như trước kia."
Đế Thiên Lan cười nói:
"Cái này thì các ngươi không cần lo lắng, ta đã nói bao nhiêu lần rồi mà các ngươi vẫn có vẻ chưa tin. Với lại các ngươi phải nhớ tới rằng trước khi là Vương Minh thì hắn ta còn có thân phận khác, kẻ sáng tạo Thần giới Đạp Thiên Vân, mỗi kiếp mỗi tính thôi các ngươi nghĩ thoáng chút đi."
Không Gian Thần Vương thở dài nói:
"Ta trước kia phạm lỗi lầm không nhỏ chỉ sợ Vô Hạn tuyệt tình dẫn tới Băng Thần trả thù ta thì sao ta đỡ được."
Đế Thiên Lan lắc đầu nói:
"Chỉ cần bọn họ biết ngươi đã quay đầu kịp lúc thì mọi chuyện vẫn không có vấn đề, huống chi còn có ta bảo kê ngươi thế nên ta nhắc lại lần cuối rằng ngươi không cần phải lo. Gây ra lỗi thì sẽ có thời cơ để ngươi chuộc lỗi khi đó ngươi cứ hết sức là được, đừng có như tên Trí Tuệ thần chết không ai thương."
Nguyên Tố Nữ Thần khẽ nói:
"Hắn ta quả thật có tài nhưng cuối cùng lại chọn sai đường, càng thông minh lý trí bao nhiêu thì càng khiến chúng ta sa đà vào những lợi ích không thực tế. Hi sinh thứ đã giúp mình leo lên đỉnh cao nhưng không chắc chắn hoàn toàn việc mình sẽ đột phá, hắn ta thông minh hay ngớ ngẩn không biết nữa."
Chiến Thần quay qua hỏi Không Gian Thần:
"Khi đó các ngươi nghĩ cái gì mà đồng ý với đề nghị ngớ ngẩn đó thế?"
Không Gian Thần nghe nhắc lại chuyện cũ thì chỉ thở dài nói:
"Lúc đó chúng ta chỉ nghĩ đến chuyện leo lên Thần Đế cấp độ chứ làm gì có ai nghĩ đến hậu quả như thế nào, bây giờ nghĩ lại thì thế giới này khi đó không bị đe dọa. Tánh mạng chúng ta cũng trường tồn thế nhưng chẳng hiểu sao lại đồng ý với yêu cầu cực kỳ mạo hiểm, có lẽ cũng do thực lực tăng tiến cám dỗ, dù sao chúng ta cũng đã dậm chân tại chỗ rất lâu rồi."
Hắn ta nhìn về phía Băng Thần bỗng cười mỉa mai nói:
"Người ta ở trên đỉnh nhưng vì tình nghĩa đầu thai chuyển thế hi sinh tất cả trong khi ta lại làm ngược lại, Thiên Đạo rốt cuộc là công bằng hay bất công đây."
Đế Thiên Lan mỉm cười nói:
"Ta nghĩ cũng công bằng thôi khi mà mỗi lần hắn xuất thế thì đều hoàn thành những thứ vĩ đại, lần này có lẽ cũng không ngoại lệ, ít ra thì sau khi hắn ta thành công thì chúng ta có thể kê cao gối ngủ ngon.
Các ngươi không có thực lực như ta thế nên các ngươi tính ra mới là những người được hưởng lợi nhiều nhất, đối thủ của chúng ta lần này không tuân theo quy tắc cũng chẳng nói lý. Chân Thần lẫn Thần Vương của thể giới ta gần như bị nàng xử lý hết, thật sự rất quá đáng."
Nhắc đến người Thần Đế này thì Nguyên Tố Nữ Thần vẫn không hiểu một số chuyện:
"Người kia muốn thống nhất ba cái vũ trụ thì phải có mục đích cụ thể nào đó, ta không tin nàng ta đánh đổi nhiều như thế chỉ vì muốn thâu tóm thêm địa vực. Còn cái đẳng cấp ngoài Thần Đế nếu nàng cưỡng ép tăng lên rất có thể bỏ mạng như thế không đáng một chút nào."
Đế Thiên Lan mỉm cười nói:
"Thực ra đơn giản thôi, nàng ta muốn bước vào cảnh giới đó để làm một cái gì đó mà với thực lực Thần Đế thì nàng ta vẫn không thể làm được, có điều cụ thể là cái gì thì ta không đoán được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.