Chương 73
Nam Quân
07/11/2017
Có lẽ đã thả lỏng tâm trạng căng thẳng nên Thu Tư dựa vào người Tang Mặc Ngôn mà ngủ thiếp đi…
Tiếng hít thở đều đều bên tai cũng thành giai điệu trấn an tâm tình khiến Tang Mặc Ngôn khẽ nở nụ cười. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Thu Tư, cúi đầu nhìn cậu nhắm chặt hai mắt chìm trong giấc ngủ, Tang Mặc Ngôn khẽ thở dài một tiếng. “Thu Tư,… anh nên bắt em phải làm sao bây giờ?”
Đẩy cánh cửa khép hờ, Vương Lạc bước vào trong phòng khoát khoát tay, trên gương mặt là vẻ xin lỗi. “Tôi không cố ý nghe hai người nói chuyện đâu.”
Giấu đi cảm xúc, ánh mắt Tang Mặc Ngôn trở lại lạnh lùng như trước, hắn liếc nhìn Vương Lạc rồi ôm Thu Tư vòng qua đối phương.
Day day thái dương, Vương Lạc thở dài, nếu không phải anh sơ suất không để ý thì cũng sẽ không xảy ra chuyện hôm nay. “Mặc Ngôn, muốn nghe ý kiến của tôi không?”
Bước chân dừng lại, Tang Mặc Ngôn hơi quay đầu lại. “Bây giờ bất cứ điều gì đều không thể thay đổi được Thu Tư.”
“Mặc Ngôn…” Ngừng nói, Vương Lạc lại thở dài. Cậu ta nói đúng, Thu Tư quật cường như vậy chỉ cần người có mắt đều nhìn thấy được. “Vậy cậu thực sự đồng ý hủy bỏ cuộc phẫu thuật này.”
Hàng vạn hàng nghìn lo âu cũng chỉ có thể biến thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ, hắn không trả lời nhưng Vương Lạc lại hiểu câu trả lời của Tang Mặc Ngôn. “Cuối tuần đưa Thu Tư đến để kiểm tra sức khỏe nhé.”
“Ừ.” Chỉ lạnh lùng trả lời một chữ, Tang Mặc Ngôn ôm chặt lấy Thu Tư và đi ra ngoài cửa…
Khi xe về đến nhà, Thu Tư vẫn ngủ rất say. Ngay cả khi Tang Mặc Ngôn dịu dàng đặt cậu lên giường thì Thu Tư cũng không hay biết gì cả.
Hắn một tay chống đầu nằm bên cạnh Thu Tư, ánh mắt thủy chung không rời khỏi người mình yêu. Ngón tay nhẹ nhàng chạm đến lông mày Thu Tư, dọc theo đuôi lông mày sắc nét rõ ràng rồi thong thả lướt qua tất cả đường nét. Đầu ngón tay mang theo hơi ấm dừng lại ở nơi sẽ dựng dục một sinh mệnh, ánh mắt dịu dàng biến mất trong nháy mắt, lạnh lùng và căm thù trở thành tình cảm duy nhất trong đôi mắt hắn…
Ánh mắt buồn ngủ mông lung, Thu Tư dụi dụi mắt. Hình như có vật gì lướt nhẹ qua mang theo xúc cảm quen thuộc làm gương mặt Thu Tư tràn ngập dấu vết của hạnh phúc. Mở đôi mắt mơ màng, vẻ khó tin nhưng vẫn dịu dàng của Tang Mặc Ngôn ánh vào tầm mắt cậu, Thu Tư mỉm cười, giọng nói còn ngái ngủ khẽ gọi một tiếng. “Mặc Ngôn.”
Nhìn Thu Tư đã tỉnh lại nhưng vẫn còn buồn ngủ, Tang Mặc Ngôn nhẹ nhàng hôn lên trán cậu. “Bây giờ vẫn còn sớm, em ngủ thêm một lát nữa đi!”
Thu Tư lắc đầu, cậu khẽ cười. “Không muốn ngủ nữa.”
Cưng chiều hôn lên chóp mũi Thu Tư, Tang Mặc Ngôn nhẹ nhàng hất những sợi tóc trên trán cậu. “Vậy rời giường nhé. Chúng ta đi ăn thứ gì đó, em đã không ăn cơm một ngày rồi.”
“Em vẫn chưa đói. Mặc Ngôn, nằm với em thêm một lúc nữa được chứ?”
Nhìn ánh mắt mang theo cầu xin của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn thầm thở dài trong lòng, buông cánh tay đang chống đỡ thân mình, hắn nằm trên giường và dịu dàng ôm Thu Tư vào ngực. “…Ừ, được.”
Đầu gối lên ngực Tang Mặc Ngôn nghe nhịp tim đập có tiết tấu, những rối loạn và phiền toái còn sót lại chút ít trong lòng cậu biến mất trong nháy mắt. “Mặc Ngôn…Cảm ơn anh.”
“Thu Tư…” Tâm tình hỗn loạn, trái tim luôn luôn cương quyết của Tang Mặc Ngôn đã có hơi run rẩy sợ hãi. “Thu Tư, đồng ý với anh một việc được không?”
Cử động thân thể, ánh mắt Thu Tư nhìn Tang Mặc Ngôn vẫn không chút dao động. “Ngoại trừ việc phẫu thuật thì những chuyện khác em đều có thể đồng ý với anh.”
“Nếu thật sự có đứa bé nhưng chỉ có thể giữ được tính mạng em hoặc đứa bé kia, chỉ một người thôi thì Thu Tư, em phải lựa chọn chính mình.”
Kéo tay Tang Mặc Ngôn, mười ngón tay của cậu và hắn cùng nắm lấy nhau, Thu Tư có hơi do dự nhưng cậu vẫn gật đầu. “Được.”
Đưa mắt nhìn Tang Mặc Ngôn, có lẽ cảm nhận được rõ ràng hắn đối với sinh mệnh chưa đi vào nhân thế kia có niềm ghét hận mãnh liệt khiến ánh mắt Thu Tư mang vẻ đau thương. “Còn nữa, nó không phải là đứa bé “kia”, nó là phần duyên tục của sinh mệnh chúng ta, là con của anh cùng với em.” Nhấn mạnh chứ “anh” và “em”, trái tim Thu Tư càng thêm đau đớn.
“Ừ.” Ánh mắt Tang Mặc Ngôn chứa một tia sáng dịu dàng, giọng nói thâm tình mang theo trấn an. “Anh biết, Thu Tư.” Hắn lại ôm cậu vào lòng, nhìn chăm chú vào Thu Tư dâng gối đầu trên ngực hắn, Tang Mặc Ngôn lại thầm thở dài, Thu Tư…
Tiếng hít thở đều đều bên tai cũng thành giai điệu trấn an tâm tình khiến Tang Mặc Ngôn khẽ nở nụ cười. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Thu Tư, cúi đầu nhìn cậu nhắm chặt hai mắt chìm trong giấc ngủ, Tang Mặc Ngôn khẽ thở dài một tiếng. “Thu Tư,… anh nên bắt em phải làm sao bây giờ?”
Đẩy cánh cửa khép hờ, Vương Lạc bước vào trong phòng khoát khoát tay, trên gương mặt là vẻ xin lỗi. “Tôi không cố ý nghe hai người nói chuyện đâu.”
Giấu đi cảm xúc, ánh mắt Tang Mặc Ngôn trở lại lạnh lùng như trước, hắn liếc nhìn Vương Lạc rồi ôm Thu Tư vòng qua đối phương.
Day day thái dương, Vương Lạc thở dài, nếu không phải anh sơ suất không để ý thì cũng sẽ không xảy ra chuyện hôm nay. “Mặc Ngôn, muốn nghe ý kiến của tôi không?”
Bước chân dừng lại, Tang Mặc Ngôn hơi quay đầu lại. “Bây giờ bất cứ điều gì đều không thể thay đổi được Thu Tư.”
“Mặc Ngôn…” Ngừng nói, Vương Lạc lại thở dài. Cậu ta nói đúng, Thu Tư quật cường như vậy chỉ cần người có mắt đều nhìn thấy được. “Vậy cậu thực sự đồng ý hủy bỏ cuộc phẫu thuật này.”
Hàng vạn hàng nghìn lo âu cũng chỉ có thể biến thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ, hắn không trả lời nhưng Vương Lạc lại hiểu câu trả lời của Tang Mặc Ngôn. “Cuối tuần đưa Thu Tư đến để kiểm tra sức khỏe nhé.”
“Ừ.” Chỉ lạnh lùng trả lời một chữ, Tang Mặc Ngôn ôm chặt lấy Thu Tư và đi ra ngoài cửa…
Khi xe về đến nhà, Thu Tư vẫn ngủ rất say. Ngay cả khi Tang Mặc Ngôn dịu dàng đặt cậu lên giường thì Thu Tư cũng không hay biết gì cả.
Hắn một tay chống đầu nằm bên cạnh Thu Tư, ánh mắt thủy chung không rời khỏi người mình yêu. Ngón tay nhẹ nhàng chạm đến lông mày Thu Tư, dọc theo đuôi lông mày sắc nét rõ ràng rồi thong thả lướt qua tất cả đường nét. Đầu ngón tay mang theo hơi ấm dừng lại ở nơi sẽ dựng dục một sinh mệnh, ánh mắt dịu dàng biến mất trong nháy mắt, lạnh lùng và căm thù trở thành tình cảm duy nhất trong đôi mắt hắn…
Ánh mắt buồn ngủ mông lung, Thu Tư dụi dụi mắt. Hình như có vật gì lướt nhẹ qua mang theo xúc cảm quen thuộc làm gương mặt Thu Tư tràn ngập dấu vết của hạnh phúc. Mở đôi mắt mơ màng, vẻ khó tin nhưng vẫn dịu dàng của Tang Mặc Ngôn ánh vào tầm mắt cậu, Thu Tư mỉm cười, giọng nói còn ngái ngủ khẽ gọi một tiếng. “Mặc Ngôn.”
Nhìn Thu Tư đã tỉnh lại nhưng vẫn còn buồn ngủ, Tang Mặc Ngôn nhẹ nhàng hôn lên trán cậu. “Bây giờ vẫn còn sớm, em ngủ thêm một lát nữa đi!”
Thu Tư lắc đầu, cậu khẽ cười. “Không muốn ngủ nữa.”
Cưng chiều hôn lên chóp mũi Thu Tư, Tang Mặc Ngôn nhẹ nhàng hất những sợi tóc trên trán cậu. “Vậy rời giường nhé. Chúng ta đi ăn thứ gì đó, em đã không ăn cơm một ngày rồi.”
“Em vẫn chưa đói. Mặc Ngôn, nằm với em thêm một lúc nữa được chứ?”
Nhìn ánh mắt mang theo cầu xin của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn thầm thở dài trong lòng, buông cánh tay đang chống đỡ thân mình, hắn nằm trên giường và dịu dàng ôm Thu Tư vào ngực. “…Ừ, được.”
Đầu gối lên ngực Tang Mặc Ngôn nghe nhịp tim đập có tiết tấu, những rối loạn và phiền toái còn sót lại chút ít trong lòng cậu biến mất trong nháy mắt. “Mặc Ngôn…Cảm ơn anh.”
“Thu Tư…” Tâm tình hỗn loạn, trái tim luôn luôn cương quyết của Tang Mặc Ngôn đã có hơi run rẩy sợ hãi. “Thu Tư, đồng ý với anh một việc được không?”
Cử động thân thể, ánh mắt Thu Tư nhìn Tang Mặc Ngôn vẫn không chút dao động. “Ngoại trừ việc phẫu thuật thì những chuyện khác em đều có thể đồng ý với anh.”
“Nếu thật sự có đứa bé nhưng chỉ có thể giữ được tính mạng em hoặc đứa bé kia, chỉ một người thôi thì Thu Tư, em phải lựa chọn chính mình.”
Kéo tay Tang Mặc Ngôn, mười ngón tay của cậu và hắn cùng nắm lấy nhau, Thu Tư có hơi do dự nhưng cậu vẫn gật đầu. “Được.”
Đưa mắt nhìn Tang Mặc Ngôn, có lẽ cảm nhận được rõ ràng hắn đối với sinh mệnh chưa đi vào nhân thế kia có niềm ghét hận mãnh liệt khiến ánh mắt Thu Tư mang vẻ đau thương. “Còn nữa, nó không phải là đứa bé “kia”, nó là phần duyên tục của sinh mệnh chúng ta, là con của anh cùng với em.” Nhấn mạnh chứ “anh” và “em”, trái tim Thu Tư càng thêm đau đớn.
“Ừ.” Ánh mắt Tang Mặc Ngôn chứa một tia sáng dịu dàng, giọng nói thâm tình mang theo trấn an. “Anh biết, Thu Tư.” Hắn lại ôm cậu vào lòng, nhìn chăm chú vào Thu Tư dâng gối đầu trên ngực hắn, Tang Mặc Ngôn lại thầm thở dài, Thu Tư…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.