Chương 29
Priest
31/07/2017
Chương 28: Bức hôn
Các cô nương chưa kết hôn bên kia xúm vào một chỗ, đều tự thành một đoàn, giữa nơi đông người, trời còn chưa tối, khánh điển lại còn chưa chính thức bắt đầu, trừ người “may mắn” bị họ chủ động tóm lấy giày vò, các hán tử khác luôn phải uống chút rượu, mới tiện dày mặt sán đến, chẳng ai liệu được người này lại vô sỉ như vậy.
Nanh vuốt sắc bén của tù phạm thú nhân kia trảo đến bả vai để trần của một cô nương đứng trước nhất, thân xác máu thịt của con người, sao có thể chống đỡ được nanh vuốt súc sinh như vậy
Cô nương này là con gái một vị thợ săn già dũng cảm, đương nhiên chưa đến nỗi sợ tới mức không dám mở mắt, nàng không hề kích động, biết phía sau mình đều là người, không có chỗ nào để trốn, chỉ có thể cắn răng rút tiểu chủy thủ làm trang sức ở hông, nhưng có lẽ là tay nàng không đủ nhanh, hoặc là vỏ chủy thủ kia quá rườm rà, làm tiểu đao mắc kẹt, trong nháy mắt, cự trảo tanh tưởi đã đến trước mặt nàng, hàn quang ánh vào đồng tử co lại.
Đúng lúc này, đột nhiên có người túm đai lưng kéo nàng ra sau, cô nương chỉ cảm thấy lưng đụng trúng một ***g ngực rắn chắc, sau đó chủy thủ bên hông bị rút ra cực nhẹ, mũi đao “soạt” một tiếng, chỉ ra khỏi vỏ một nửa, nàng còn chưa thấy rõ là chuyện thế nào, đã vừa vặn gọt rơi một ngón của vuốt thú đưa đến.
Trường An chuyển tay đẩy nữ nhân trong tay lên người bạn, đồng thời rất không hài lòng với thanh chủy thủ quèn không tiện tay kia – chủy thủ này hiển nhiên không phải dùng để chiến đấu, mỡ thịt nướng dính đầy trên lưỡi đao, khiến tiểu chủy thủ cùn như đao mới chưa mài.
Nhưng mà mã đao của y ở trong lều, giờ đây cũng chỉ có cái này miễn cưỡng dùng được.
Trường An xoay bàn tay, tiểu chủy thủ kia quay ngược lại, chuôi nhắm ngay đối phương, đột nhiên lao lên, nghiêng mình né vuốt thú, đụng đầu vào lòng thú nhân kia, tiểu chủy thủ trong tay phảng phất xoay ra hoa, chuôi đánh ngay vào chính giữa hai xương quai xanh của thú nhân, thú nhân cơ hồ bị y cắt đứt hô hấp, theo bản năng ngửa ra sau.
Chủy thủ giống như một con độc xà, mang theo hàn ý và mùi kim loại bò lên cổ, lưỡi đao không biết từ khi nào đã quay ngược một lần nữa, vừa vặn cứa qua cổ hắn, cứa rơi một lớp da giấy, để ngay cổ họng.
“Trường An!” Sách Lai Mộc đột nhiên lên tiếng, “Giết hắn!”
Trường An liếc hắn một cái, không để ý tới, lại nói với thú nhân kia: “Quay về!”
Y bản ý không hề muốn hạ sát thủ, ai ngờ tù phạm thú nhân này nổi điên, cảm thấy mình thế này rồi thì chẳng sá gì nữa, căn bản bất chấp sống chết, còn tưởng rằng á thú này không dám giết người, giơ vuốt thú chụp đến Trường An.
Trường An cau mày, lưỡi đao đẩy mạnh về phía trước, đem chủy thủ hơi cong lưỡi cắt nghiêng vào cổ hắn, “phụt” một tiếng, máu bắn rất xa, cơ hồ làm ướt góc váy của cô nương.
Vuốt thú rơi xuống không còn sức lực, bị Trường An nghiêng đầu né được, y cảm thấy người này quả thực tự tìm đường chết, không thể nói lý.
Trường An dùng tay áo cẩn thận lau sạch vết máu trên chủy thủ, lúc này mới trả lại cho cô nương, nói: “Lưỡi đao hơi cong rồi, cô đổi thanh khác đi.”
Không biết là ai khen một tiếng hay trước, một đám hán tử kêu la ùa lên, vỗ vai Trường An tới tấp, Trường An rất không thích ứng với phương pháp tỏ ý tốt nhiệt liệt quá mức như thế này, mà vị cô nương được y cứu kia lại đột nhiên ngay giữa đám đông lớn tiếng tuyên bố với giọng lanh lảnh: “Cha, con vừa ý y rồi! Phải gả cho y!”
Một thú nhân trung niên đứng bên cạnh đánh giá Trường An trên dưới một phen, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi: “Người thiếu niên, ngươi bao nhiêu tuổi”
“…” Trường An, “Mười tám.”
“Ôi, người ta còn chưa trưởng thành đâu.” Thú nhân trung niên trừng mắt nhìn con.
“Chỉ còn hai năm, con chờ y!” Cô nương ồn ào với cha một cách đúng lý hợp tình.
Mọi người cười vang, người trung niên đỏ mặt, cũng cảm thấy con gái có phần không biết xấu hổ – tự cổ đều là nữ hài thời điểm sắp sửa thành niên được người ta đính hôn, nào có ai hấp tấp chờ hán tử Phải ế chồng đến mức nào
Cô nương gạt mọi người ra, đi đến trước mặt Trường An, nói: “Này, ta tên A Lan, ngươi tên là gì Ta gả cho ngươi được không”
Mọi người lại cười ồ – ngay cả người ta tên gì cũng chưa biết đã chạy đến ồn ào đòi gả cho người ta, cha A Lan trông như muốn tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống.
Trường An quả thực giật thót, vội vàng lui ra sau một bước dài, trợn tròn mắt nhìn cô nương lớn mật còn thấp hơn y một cái đầu mà khí thế hùng hổ.
A Lan truy hỏi: “Ngươi nói xem, ta có đẹp không”
Trường An cảm thấy mình gật đầu cũng không đúng, lắc đầu cũng không đúng, lông tơ dựng thẳng.
A Lan đanh đá muốn chết, từng bước ép sát, nàng tiến một bước, Trường An liền lui một bước, lui đến đám đông, lại bị các hán tử trêu đùa đẩy ra, cha A Lan giậm chân quát mắng: “A Lan, con qua đây cho cha! Không ngại mất mặt à”
A Lan nói: “Không ngại!”
Có người giở trò, cố ý đẩy Trường An lên người A Lan, A Lan không để ý chút nào, lợn chết không sợ bỏng nước sôi chờ y lao vào lòng, ai ngờ lúc này, một cánh tay chen ngang chính giữa, Hoa Nghi rốt cuộc chạy đến, đỡ lấy Trường An trước khi ngã lên người cô.
Trên mặt y tuy rằng vẫn đang cười ha hả, trong lòng lại có chút không vui, thầm nghĩ: “Đẹp cái rắm! Một cô nương lớn như vậy, lời gì cũng nói hết ra ngoài, không biết xấu hổ, trước mặt mọi người mà chuyện bức hôn cũng làm được.”
A Lan hỏi: “Tân thủ lĩnh, nói sao đây”
Cha A Lan vội vã tiến lên, định xách cô con gái gia môn bất hạnh trở về, tội nghiệp vị dũng sĩ này cả đời anh dũng không giỏi ăn nói, giờ đây lẩm bẩm lộn xộn, miệng cũng chỉ có thể nói ra một câu: “Thật chẳng ra làm sao… Thật chẳng ra làm sao!”
Hoa Nghi cố kiềm chế, làm bộ hiền lành hỏi nàng: “Sao ở đây nhiều người như vậy mà chỉ hợp ý một mình tiểu huynh đệ của ta Đừng hù dọa y nữa, y còn nhỏ lắm!”
A Lan hất cằm: “Y đẹp hơn tất cả các người, còn cứu mạng ta, trong mắt ta y là đại anh hùng đệ nhất đẳng, ta đương nhiên phải gả cho y!”
Trường An cúi đầu, liều mạng giấu mình vào đám đông, thầm nghĩ: Ta mới chẳng cần cưới một cô nương to mồm như vậy, bằng không tương lai sinh con đều giống hệt nàng ta, kẻ lớn kẻ nhỏ líu ríu từ sáng đến tối, ồn muốn vỡ đầu, thế thì phải sống làm sao đây
… Y nhìn như thẹn thùng trốn tránh, trong đầu lại đã sầu lo đến chuyện xa xôi như vậy, đủ thấy cũng là một nhân tài hết sức nhìn xa trông rộng.
Hoa Nghi nhãn châu xoay một vòng, biết Trường An mặc dù ra tay ác nhưng thích thanh tĩnh, không muốn phát sinh xung đột lắm, vì thế cao giọng hỏi: “Các tiểu tử định theo đuổi A Lan cô nương đâu Chết hết rồi à Sao chẳng có lấy một chút động tĩnh vậy”
Quả nhiên, câu này vừa nói ra, lập tức có một thú nhân trẻ tuổi anh tuấn trần thân trên đứng ra đây, đấm ngực nói với Trường An: “Ta! Ta muốn khiêu chiến với ngươi! Giành được cô nương ta yêu!”
Hắn vừa nói lời này, tức khắc lại có vài người đứng ra, không biết là thật lòng muốn theo đuổi A Lan hay thuần là gây rối.
Bộ lạc phương bắc chính là như vậy, thời điểm tuổi trẻ quyết đấu vì cô nương, chết mấy người không tính là gì, chết người rồi, dùng chậu gỗ to múc nước tạt trôi, mọi người ở bên trên rượu thịt tiêu khiển như thường, chẳng có ai thấy máu là giật mình.
Bất kể thế nào, nhiều người chịu quyết đấu vì A Lan như vậy, nàng nhìn chung rất có thể diện, nhưng mà đôi mắt nàng lại vẫn nhìn Trường An, chờ mong y trả lời.
Ai ngờ Trường An không thể lý giải mảy may tình cảm nhiệt huyết tràn lòng của đám nam nhi này, y khó khăn lắm mới kiếm được lối thoát, lập tức thống khoái nói: “Không cần quyết đấu, ta đánh không lại các ngươi, tự tiện đi.”
Y chẳng cần nghĩ ngợi như vậy, đám thú nhân chính mắt thấy y giết người, từ nhỏ lại được truyền thụ cách nghĩ “vinh dự lớn hơn hết thảy” mà lớn lên đơ ra đó, Tạp Tá bộ lạc Hắc Ưng vẫn ở bên quan sát lại phá lên cười không đúng lúc, gạt đám đông quàng vai Trường An cười nói: “Tiểu tử ngươi có cách nghĩ, ta thích, đi! Đến bên chúng ta uống rượu!”
Một trường phong ba cứ thế kết thúc trong mơ hồ.
Hoa Nghi nhìn bóng lưng Tạp Tá, híp mắt thầm nghĩ: “Bên chúng ta” là cái gì
Sách Lai Mộc không biết chui ra từ khi nào, cùng y đi lên đài cao, một mặt nói khẽ: “Sao Ngươi hi vọng bọn họ vừa đến là có thể dung nhập vào Cự Sơn, từ đây hòa thuận vui vẻ giống như dân cũ Những ‘người ngoại lai’ này, phân đi thức ăn và nô lệ của bọn họ. Mấy chục kẻ đến đều độc thân, sớm muộn đều phải thành gia, tới lúc đó càng không thiếu được một phen tranh đoạt, còn phải cấu xé nhau cơ.”
Hoa Nghi nặng nề “ừm” một tiếng, không hề nói gì.
Sách Lai Mộc đột nhiên ngậm miệng, rồi cười nói: “Xem ra ngươi hiểu được, thế ta không nói nhiều nữa.”
Mâu thuẫn giữa bộ lạc Hắc Ưng mới tới và dân cư cũ, đương nhiên là có lợi cho tân thủ lĩnh Hoa Nghi này, người dưới có kiềm chế lẫn nhau, thủ lĩnh mới có thể cân bằng cục diện, nói một không hai.
Trong đầu Hoa Nghi rất nhanh chóng có một phương án.
Nhưng mà đúng lúc này, một câu trong miệng Sách Lai Mộc lại như thiên ngoại phi tiên giáng vào tai, khiến Hoa Nghi suýt nữa nhảy dựng lên.
Sách Lai Mộc hạ giọng gần như thì thầm, hỏi: “Ta nói ngươi có ý nghĩ không an phận gì đối với đứa trẻ kia Vừa rồi lúc nói chuyện, ngay cả ánh mắt cũng bất thường.”
Hoa Nghi cả giận nói: “Mẹ kiếp ngươi! Đó là huynh đệ ta, cho rằng ai cũng giống ngươi, từ sáng đến tối đầu óc toàn nghĩ chuyện xấu xa”
Sách Lai Mộc ngạc nhiên nói: “Hửm Vừa rồi ta có nói đứa trẻ kia là đứa trẻ nào sao”
Hoa Nghi dừng giây lát, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, chỉ hắn mà mắng: “Cút!”
Sách Lai Mộc lẩm bẩm một tiếng, nhe răng cười đầy bỉ ổi, mặt hắn không sạch sẽ, hàm răng trái lại trắng như tuyết, thoạt nhìn hết sức buồn cười.
Hoa Nghi sải bước lên đài cao, nhắm mắt làm ngơ, thật lòng hi vọng Sách Lai Mộc có thể cút xa một chút.
Tiếc rằng Sách Lai Mộc không ý thức được mình đáng ghét, ngược lại ngâm nga ngồi dưới đài cao, không chút hoang mang lấy ra một bó hương, chỉnh lại mũ, lầm bầm mà đốt hương.
Thủ lĩnh cũ và mới chuyển giao bên trên, hắn ở dưới theo lệ bái ba bái, lần này là phải bái thần thiên không ban cho hắn cái mũ cao, bởi vậy hắn bái đặc biệt long trọng.
Trên dưới hô ứng, quả thực thành kỳ cảnh.
Nhưng thủ lĩnh cũ mới đều coi như không phát hiện, những người khác trừ nhìn hắn vài cái thì cũng chẳng dám nói gì.
Ai cũng biết, á thú nhân tướng mạo không đẹp này, thoạt nhìn chẳng qua một nắm xương cốt hai lạng thịt, giống như có thể bị người ta giẫm một phát chết luôn, lại là một vong khách lão luyện hàng thật giá thật.
Nghe đồn hắn có thể biết hết mọi chuyện trong râm mây mưa phát sinh trên đại lục, trên bầu trời, dưới biển sâu, “sứ giả của chư thần” không hề là lừa gạt. Đăng bởi: admin
Các cô nương chưa kết hôn bên kia xúm vào một chỗ, đều tự thành một đoàn, giữa nơi đông người, trời còn chưa tối, khánh điển lại còn chưa chính thức bắt đầu, trừ người “may mắn” bị họ chủ động tóm lấy giày vò, các hán tử khác luôn phải uống chút rượu, mới tiện dày mặt sán đến, chẳng ai liệu được người này lại vô sỉ như vậy.
Nanh vuốt sắc bén của tù phạm thú nhân kia trảo đến bả vai để trần của một cô nương đứng trước nhất, thân xác máu thịt của con người, sao có thể chống đỡ được nanh vuốt súc sinh như vậy
Cô nương này là con gái một vị thợ săn già dũng cảm, đương nhiên chưa đến nỗi sợ tới mức không dám mở mắt, nàng không hề kích động, biết phía sau mình đều là người, không có chỗ nào để trốn, chỉ có thể cắn răng rút tiểu chủy thủ làm trang sức ở hông, nhưng có lẽ là tay nàng không đủ nhanh, hoặc là vỏ chủy thủ kia quá rườm rà, làm tiểu đao mắc kẹt, trong nháy mắt, cự trảo tanh tưởi đã đến trước mặt nàng, hàn quang ánh vào đồng tử co lại.
Đúng lúc này, đột nhiên có người túm đai lưng kéo nàng ra sau, cô nương chỉ cảm thấy lưng đụng trúng một ***g ngực rắn chắc, sau đó chủy thủ bên hông bị rút ra cực nhẹ, mũi đao “soạt” một tiếng, chỉ ra khỏi vỏ một nửa, nàng còn chưa thấy rõ là chuyện thế nào, đã vừa vặn gọt rơi một ngón của vuốt thú đưa đến.
Trường An chuyển tay đẩy nữ nhân trong tay lên người bạn, đồng thời rất không hài lòng với thanh chủy thủ quèn không tiện tay kia – chủy thủ này hiển nhiên không phải dùng để chiến đấu, mỡ thịt nướng dính đầy trên lưỡi đao, khiến tiểu chủy thủ cùn như đao mới chưa mài.
Nhưng mà mã đao của y ở trong lều, giờ đây cũng chỉ có cái này miễn cưỡng dùng được.
Trường An xoay bàn tay, tiểu chủy thủ kia quay ngược lại, chuôi nhắm ngay đối phương, đột nhiên lao lên, nghiêng mình né vuốt thú, đụng đầu vào lòng thú nhân kia, tiểu chủy thủ trong tay phảng phất xoay ra hoa, chuôi đánh ngay vào chính giữa hai xương quai xanh của thú nhân, thú nhân cơ hồ bị y cắt đứt hô hấp, theo bản năng ngửa ra sau.
Chủy thủ giống như một con độc xà, mang theo hàn ý và mùi kim loại bò lên cổ, lưỡi đao không biết từ khi nào đã quay ngược một lần nữa, vừa vặn cứa qua cổ hắn, cứa rơi một lớp da giấy, để ngay cổ họng.
“Trường An!” Sách Lai Mộc đột nhiên lên tiếng, “Giết hắn!”
Trường An liếc hắn một cái, không để ý tới, lại nói với thú nhân kia: “Quay về!”
Y bản ý không hề muốn hạ sát thủ, ai ngờ tù phạm thú nhân này nổi điên, cảm thấy mình thế này rồi thì chẳng sá gì nữa, căn bản bất chấp sống chết, còn tưởng rằng á thú này không dám giết người, giơ vuốt thú chụp đến Trường An.
Trường An cau mày, lưỡi đao đẩy mạnh về phía trước, đem chủy thủ hơi cong lưỡi cắt nghiêng vào cổ hắn, “phụt” một tiếng, máu bắn rất xa, cơ hồ làm ướt góc váy của cô nương.
Vuốt thú rơi xuống không còn sức lực, bị Trường An nghiêng đầu né được, y cảm thấy người này quả thực tự tìm đường chết, không thể nói lý.
Trường An dùng tay áo cẩn thận lau sạch vết máu trên chủy thủ, lúc này mới trả lại cho cô nương, nói: “Lưỡi đao hơi cong rồi, cô đổi thanh khác đi.”
Không biết là ai khen một tiếng hay trước, một đám hán tử kêu la ùa lên, vỗ vai Trường An tới tấp, Trường An rất không thích ứng với phương pháp tỏ ý tốt nhiệt liệt quá mức như thế này, mà vị cô nương được y cứu kia lại đột nhiên ngay giữa đám đông lớn tiếng tuyên bố với giọng lanh lảnh: “Cha, con vừa ý y rồi! Phải gả cho y!”
Một thú nhân trung niên đứng bên cạnh đánh giá Trường An trên dưới một phen, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi: “Người thiếu niên, ngươi bao nhiêu tuổi”
“…” Trường An, “Mười tám.”
“Ôi, người ta còn chưa trưởng thành đâu.” Thú nhân trung niên trừng mắt nhìn con.
“Chỉ còn hai năm, con chờ y!” Cô nương ồn ào với cha một cách đúng lý hợp tình.
Mọi người cười vang, người trung niên đỏ mặt, cũng cảm thấy con gái có phần không biết xấu hổ – tự cổ đều là nữ hài thời điểm sắp sửa thành niên được người ta đính hôn, nào có ai hấp tấp chờ hán tử Phải ế chồng đến mức nào
Cô nương gạt mọi người ra, đi đến trước mặt Trường An, nói: “Này, ta tên A Lan, ngươi tên là gì Ta gả cho ngươi được không”
Mọi người lại cười ồ – ngay cả người ta tên gì cũng chưa biết đã chạy đến ồn ào đòi gả cho người ta, cha A Lan trông như muốn tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống.
Trường An quả thực giật thót, vội vàng lui ra sau một bước dài, trợn tròn mắt nhìn cô nương lớn mật còn thấp hơn y một cái đầu mà khí thế hùng hổ.
A Lan truy hỏi: “Ngươi nói xem, ta có đẹp không”
Trường An cảm thấy mình gật đầu cũng không đúng, lắc đầu cũng không đúng, lông tơ dựng thẳng.
A Lan đanh đá muốn chết, từng bước ép sát, nàng tiến một bước, Trường An liền lui một bước, lui đến đám đông, lại bị các hán tử trêu đùa đẩy ra, cha A Lan giậm chân quát mắng: “A Lan, con qua đây cho cha! Không ngại mất mặt à”
A Lan nói: “Không ngại!”
Có người giở trò, cố ý đẩy Trường An lên người A Lan, A Lan không để ý chút nào, lợn chết không sợ bỏng nước sôi chờ y lao vào lòng, ai ngờ lúc này, một cánh tay chen ngang chính giữa, Hoa Nghi rốt cuộc chạy đến, đỡ lấy Trường An trước khi ngã lên người cô.
Trên mặt y tuy rằng vẫn đang cười ha hả, trong lòng lại có chút không vui, thầm nghĩ: “Đẹp cái rắm! Một cô nương lớn như vậy, lời gì cũng nói hết ra ngoài, không biết xấu hổ, trước mặt mọi người mà chuyện bức hôn cũng làm được.”
A Lan hỏi: “Tân thủ lĩnh, nói sao đây”
Cha A Lan vội vã tiến lên, định xách cô con gái gia môn bất hạnh trở về, tội nghiệp vị dũng sĩ này cả đời anh dũng không giỏi ăn nói, giờ đây lẩm bẩm lộn xộn, miệng cũng chỉ có thể nói ra một câu: “Thật chẳng ra làm sao… Thật chẳng ra làm sao!”
Hoa Nghi cố kiềm chế, làm bộ hiền lành hỏi nàng: “Sao ở đây nhiều người như vậy mà chỉ hợp ý một mình tiểu huynh đệ của ta Đừng hù dọa y nữa, y còn nhỏ lắm!”
A Lan hất cằm: “Y đẹp hơn tất cả các người, còn cứu mạng ta, trong mắt ta y là đại anh hùng đệ nhất đẳng, ta đương nhiên phải gả cho y!”
Trường An cúi đầu, liều mạng giấu mình vào đám đông, thầm nghĩ: Ta mới chẳng cần cưới một cô nương to mồm như vậy, bằng không tương lai sinh con đều giống hệt nàng ta, kẻ lớn kẻ nhỏ líu ríu từ sáng đến tối, ồn muốn vỡ đầu, thế thì phải sống làm sao đây
… Y nhìn như thẹn thùng trốn tránh, trong đầu lại đã sầu lo đến chuyện xa xôi như vậy, đủ thấy cũng là một nhân tài hết sức nhìn xa trông rộng.
Hoa Nghi nhãn châu xoay một vòng, biết Trường An mặc dù ra tay ác nhưng thích thanh tĩnh, không muốn phát sinh xung đột lắm, vì thế cao giọng hỏi: “Các tiểu tử định theo đuổi A Lan cô nương đâu Chết hết rồi à Sao chẳng có lấy một chút động tĩnh vậy”
Quả nhiên, câu này vừa nói ra, lập tức có một thú nhân trẻ tuổi anh tuấn trần thân trên đứng ra đây, đấm ngực nói với Trường An: “Ta! Ta muốn khiêu chiến với ngươi! Giành được cô nương ta yêu!”
Hắn vừa nói lời này, tức khắc lại có vài người đứng ra, không biết là thật lòng muốn theo đuổi A Lan hay thuần là gây rối.
Bộ lạc phương bắc chính là như vậy, thời điểm tuổi trẻ quyết đấu vì cô nương, chết mấy người không tính là gì, chết người rồi, dùng chậu gỗ to múc nước tạt trôi, mọi người ở bên trên rượu thịt tiêu khiển như thường, chẳng có ai thấy máu là giật mình.
Bất kể thế nào, nhiều người chịu quyết đấu vì A Lan như vậy, nàng nhìn chung rất có thể diện, nhưng mà đôi mắt nàng lại vẫn nhìn Trường An, chờ mong y trả lời.
Ai ngờ Trường An không thể lý giải mảy may tình cảm nhiệt huyết tràn lòng của đám nam nhi này, y khó khăn lắm mới kiếm được lối thoát, lập tức thống khoái nói: “Không cần quyết đấu, ta đánh không lại các ngươi, tự tiện đi.”
Y chẳng cần nghĩ ngợi như vậy, đám thú nhân chính mắt thấy y giết người, từ nhỏ lại được truyền thụ cách nghĩ “vinh dự lớn hơn hết thảy” mà lớn lên đơ ra đó, Tạp Tá bộ lạc Hắc Ưng vẫn ở bên quan sát lại phá lên cười không đúng lúc, gạt đám đông quàng vai Trường An cười nói: “Tiểu tử ngươi có cách nghĩ, ta thích, đi! Đến bên chúng ta uống rượu!”
Một trường phong ba cứ thế kết thúc trong mơ hồ.
Hoa Nghi nhìn bóng lưng Tạp Tá, híp mắt thầm nghĩ: “Bên chúng ta” là cái gì
Sách Lai Mộc không biết chui ra từ khi nào, cùng y đi lên đài cao, một mặt nói khẽ: “Sao Ngươi hi vọng bọn họ vừa đến là có thể dung nhập vào Cự Sơn, từ đây hòa thuận vui vẻ giống như dân cũ Những ‘người ngoại lai’ này, phân đi thức ăn và nô lệ của bọn họ. Mấy chục kẻ đến đều độc thân, sớm muộn đều phải thành gia, tới lúc đó càng không thiếu được một phen tranh đoạt, còn phải cấu xé nhau cơ.”
Hoa Nghi nặng nề “ừm” một tiếng, không hề nói gì.
Sách Lai Mộc đột nhiên ngậm miệng, rồi cười nói: “Xem ra ngươi hiểu được, thế ta không nói nhiều nữa.”
Mâu thuẫn giữa bộ lạc Hắc Ưng mới tới và dân cư cũ, đương nhiên là có lợi cho tân thủ lĩnh Hoa Nghi này, người dưới có kiềm chế lẫn nhau, thủ lĩnh mới có thể cân bằng cục diện, nói một không hai.
Trong đầu Hoa Nghi rất nhanh chóng có một phương án.
Nhưng mà đúng lúc này, một câu trong miệng Sách Lai Mộc lại như thiên ngoại phi tiên giáng vào tai, khiến Hoa Nghi suýt nữa nhảy dựng lên.
Sách Lai Mộc hạ giọng gần như thì thầm, hỏi: “Ta nói ngươi có ý nghĩ không an phận gì đối với đứa trẻ kia Vừa rồi lúc nói chuyện, ngay cả ánh mắt cũng bất thường.”
Hoa Nghi cả giận nói: “Mẹ kiếp ngươi! Đó là huynh đệ ta, cho rằng ai cũng giống ngươi, từ sáng đến tối đầu óc toàn nghĩ chuyện xấu xa”
Sách Lai Mộc ngạc nhiên nói: “Hửm Vừa rồi ta có nói đứa trẻ kia là đứa trẻ nào sao”
Hoa Nghi dừng giây lát, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, chỉ hắn mà mắng: “Cút!”
Sách Lai Mộc lẩm bẩm một tiếng, nhe răng cười đầy bỉ ổi, mặt hắn không sạch sẽ, hàm răng trái lại trắng như tuyết, thoạt nhìn hết sức buồn cười.
Hoa Nghi sải bước lên đài cao, nhắm mắt làm ngơ, thật lòng hi vọng Sách Lai Mộc có thể cút xa một chút.
Tiếc rằng Sách Lai Mộc không ý thức được mình đáng ghét, ngược lại ngâm nga ngồi dưới đài cao, không chút hoang mang lấy ra một bó hương, chỉnh lại mũ, lầm bầm mà đốt hương.
Thủ lĩnh cũ và mới chuyển giao bên trên, hắn ở dưới theo lệ bái ba bái, lần này là phải bái thần thiên không ban cho hắn cái mũ cao, bởi vậy hắn bái đặc biệt long trọng.
Trên dưới hô ứng, quả thực thành kỳ cảnh.
Nhưng thủ lĩnh cũ mới đều coi như không phát hiện, những người khác trừ nhìn hắn vài cái thì cũng chẳng dám nói gì.
Ai cũng biết, á thú nhân tướng mạo không đẹp này, thoạt nhìn chẳng qua một nắm xương cốt hai lạng thịt, giống như có thể bị người ta giẫm một phát chết luôn, lại là một vong khách lão luyện hàng thật giá thật.
Nghe đồn hắn có thể biết hết mọi chuyện trong râm mây mưa phát sinh trên đại lục, trên bầu trời, dưới biển sâu, “sứ giả của chư thần” không hề là lừa gạt. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.