Chương 86
Priest
31/07/2017
Chương 85
Hoa Nghi vốn định chờ thư Sách Lai Mộc gửi về từ cực bắc, mọi sự đều chuẩn bị tốt rồi, mới cùng thú nhân có cánh minh hữu khó được hai mặt giáp công.
Hoa Nghi tâm tư kín đáo, mọi việc luôn phải lo trước nghĩ sau, chờ có hậu chiêu mới chịu động thủ.
Nhưng không ngờ tên khốn Trường An kia chỉ sợ y thanh nhàn, giữa chừng liền cho y một nhát – giờ này còn chưa bắt đầu làm gì mà người nọ đã biến mất trước.
Đặc biệt là A Thù bỗng nhiên lộ ra, càng khiến y giận đến ngã ngửa.
Thanh Lương tuy không hoàn toàn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đại khái do khi hắn còn nhỏ, Trường An từng trông nom một thời gian, cho nên Thanh Lương luôn tín nhiệm và kính sợ Trường An vô điều kiện. Hắn rốt cuộc không thể học đao, liền cho rằng mình chưa bao giờ biết cố gắng, chẳng dễ dàng nhận lời Trường An một việc, hiển nhiên là dù phải liều mạng cũng không phụ sự giao phó, để A Thù bị vương phát hiện đã cực kỳ áy náy rồi còn khai báo gì nữa
Bởi vậy hỏi gì cũng không biết, hỏi quýnh lên là đỏ bừng mặt, ngập ngừng cứng cổ không hé răng.
Nhưng Hoa Nghi thông minh nhường nào, y kêu người hắt nước rửa sạch mặt A Thù đang thoi thóp, lại khom lưng nhìn diện mạo A Thù, dựa vào sự lý giải của y với Trường An, chưa đến một chớp mắt thì tiền căn hậu quả đã suy ra xấp xỉ rồi.
Lại nhìn Thanh Lương đuổi theo đằng sau như cái đuôi, ngóng trông phản ứng của y, trong lòng Hoa Nghi quả thực vừa tức giận vừa có chút… thê lương.
Trường An không thích nói chuyện, trừ phi cáu lên mới mắng vài câu ngay trước mặt, nhưng sự tình qua rồi y sẽ không nhắc hoài chuyện quá khứ nữa, đôi khi Hoa Nghi thậm chí hoài nghi, bất kể chuyện gì không vui, phàm là đã qua thì hôm sau ngủ một giấc dậy Trường An cũng quên ngay, rất là vô tâm vô phế.
Nhưng không ngờ y chẳng những ghi nhớ hết, còn để trong lòng.
Hoa Nghi biết việc này Trường An che che giấu giấu lén lút làm không hé răng một tiếng như vậy, rõ ràng là bởi vì cảm thấy mình cả ngày ăn không ngồi rồi chỉ thích nghi thần nghi quỷ, thành sự không đủ bại sự có thừa.
Quả thật, Hoa Nghi thừa nhận mình thỉnh thoảng nghĩ hơi nhiều, nhưng ván quan tài ba tấm dài còn có hai tấm ngắn kia mà, ai có thể không có tật xấu nào Y sẵn lòng nhượng bộ Trường An, bớt lại chỗ không tốt của mình, thậm chí mỗi ngày trước khi ngủ y sẵn lòng đem chuyện cả ngày ra cân nhắc một phen, dù mình không sai cũng phải suy xét ra chút sai lầm, tu thân dưỡng tính đến mức sắp tu thành tiên như Sách Lai Mộc luôn rồi.
Nhưng trong lòng Trường An, hình tượng của y chính là chó không bỏ được thói ăn cứt sao
Đủ các mùi vị, lại thành không có mùi vị gì. Hoa Nghi cơ hồ không ngủ không nghỉ làm việc quần quật mấy ngày liền, lúc này mới vội vàng dẫn quân, triệu Sơn Khê về tọa trấn vương thành, rồi tự mình lao ra ngoài thành.
Y đi không ngừng nghỉ, minh hỏa ám hỏa giày vò trong lòng tạm không đề cập tới, chỉ nói về Kinh Sở.
Kinh Sở đang bế tiểu nhi tử Tiểu Mi mà đùa với nó, cốt sí đại bàng bỏ túi kia bị chính hắn giết chết, trong lều nhất thời không còn đồ chơi, liền kêu người bế một đứa trẻ bước đi còn loạng choạng như vậy đến, mỗi ngày chơi với nó như chó mèo.
Tiểu Mi có diện mạo hệt như khắc từ cùng một khuôn mẫu với Kinh Sở, là một đứa trẻ mi thanh mục tú, ban đầu được phụ thân cưng chiều hơn cả hai ca ca, nhưng tính tình vừa yếu đuối vừa ôn hòa, vừa ngoan ngoãn vừa yên lặng, không ai để ý tới thì nó có thể tự mình chơi với mình cả ngày, chưa bao giờ làm người lớn ghét.
Kinh Sở bế nó lên đầu gối, nắm nhẹ khuôn mặt bé teo mà thấp giọng trò chuyện: “Con đấy, không giống cha con, ngược lại giống tứ thúc.”
Tiểu Mi mở đôi mắt to trắng đen rõ ràng, ngơ ngác nhìn hắn.
Kinh Sở liền nở nụ cười, thuần thục bế nó trong tay mà tung vài cái: “Ôi đứa trẻ này…”
Tiểu Mi cho rằng hắn đang đùa giỡn với mình, liền cười “khanh khách”.
Kinh Sở liền nói: “Bưng sữa của tam thiếu tới.”
Hắn không hề cao giọng, chỉ giây lát một nô lệ đã bưng một bát sữa bốc khói thần không biết quỷ không hay chui vào lều, đưa tay muốn bế Tiểu Mi, lại bị Kinh Sở ngăn cản, nam nhân đáng sợ này đón bát sữa, vẻ mặt ôn hòa xua tay nói: “Ngươi ra ngoài đi, để ta đút.”
Nô lệ không hé răng một tiếng, cúi đầu im lặng lui ra như bị câm.
Người bên cạnh Kinh Sở, đôi lúc có tai là đủ, không cần thiết mở miệng lộ ra đầu lưỡi ồn ào.
Kinh Sở cẩn thận tự mình hớp một ngụm thử độ ấm, cảm thấy không nóng mới đút cho Tiểu Mi, hắn dường như đã quen đút cho trẻ nhỏ, hết sức thuận buồm xuôi gió, hơn nữa thoạt nhìn khá thích thú. Ngay trong lúc đút sữa, một thị vệ vén màn lên, chưa được hắn nói gì lại không dám tiến vào, chỉ đứng ở nơi hắn thấy được để chờ đợi chỉ thị.
Kinh Sở nhìn quét qua thị vệ mà hỏi: “Sao thế”
Thị vệ thấp giọng đáp: “Trong chuồng chó vừa truyền đến tin tức nói kẻ mới tới kia bị người ta cướp đi rồi.”
Kinh Sở dừng tay, Tiểu Mi chép miệng, vươn tay ôm cái bát phụ thân đang cầm, nam nhân liền buông tay để nó tự mình ôm uống. Trầm mặc giây lát, Kinh Sở hỏi: “Cướp đi rồi Lão tứ động thủ Không giống hắn. Có bao nhiêu người”
Thị vệ chần chừ một chút rồi lập tức nói: “Một kẻ. Giết người của chúng ta, đoạt lệnh bài, trà trộn vào chuồng chó.”
“Một kẻ” Kinh Sở thoạt tiên nhíu mày, dường như hơi giật mình, lập tức cười nói, “A, thế ta biết là ai rồi, trừ vị thành chủ vương thành thần thông quảng đại trong truyền thuyết kia thì còn ai tài cao mật lớn cả gan một mình xông vào địa bàn của ta, nói mang ai đi là mang kẻ đó đi như vậy… Ngươi nói xem, bọn họ chạy bằng cách nào”
Thị vệ nọ nghe vậy liền đem đầu đuôi chuyện Trường An đưa Tạp Tá đi khai báo hết không hề thêm bớt.
Kinh Sở hạ tầm mắt xuống lơ đãng nghe, giống như đã tập trung hết lực chú ý vào đứa trẻ trong lòng, thị vệ này nói cực kỳ ngắn gọn, dường như từng nhận huấn luyện đặc thù, cơ hồ không có một chữ nào dư thừa.
Thuật chế ngự người khác của Kinh Sở đã đến mức đăng phong tạo cực, dùng lợi dụ kẻ yếu đuối, thi ân cho kẻ thiện lương, kẻ ôm dã tâm thì để tự đấu đá nhau, rồi đàn áp bồi dưỡng ngay ngắn rõ ràng, mà kẻ cường tráng bất tuân thì ném hết vào chuồng chó, hắn biết làm thế nào để mài mòn dần ý chí lực, chờ một thời gian sau dù thả khỏi chuồng chó, ngừng dùng nước lan khô, người nọ vẫn là một phế nhân y nguyên.
Thú nhân nanh vuốt sắc bén, nhìn như vô địch, thực tế yếu ớt hệt như một con sâu toàn thân mềm nhũn, chỉ cần giẫm đúng chỗ thì một phát là có thể đạp chết.
Song Kinh Sở đang cho rằng địa bàn của mình vững chắc như thép, thì Trường An lại thình lình cho hắn một đòn như hoành không xuất thế.
Kinh Sở nghe vậy cười cười khe khẽ rồi nói nhỏ: “Ra từ đường thủy, to gan đến mức này, chạy thoát cũng không hoàn toàn chỉ nhờ vận may… Chẳng qua hai người bọn họ, một kẻ dùng lan khô trong mấy ngày không cách nào biến thân, một kẻ không chết cũng phải bị cá dưới nước cắn đứt nửa mạng, chỉ ở ngay phía sau núi thôi, tuyệt đối không chạy xa được, kêu người lục soát cho ta, tìm được rồi thì giết con chó nhãi trốn khỏi chuồng, kẻ còn lại… nếu còn sống thì đưa đến trước mặt ta.”
Thị vệ đáp một tiếng, chờ phân phó tiếp theo.
Chỉ nghe Kinh Sở tiếp tục dùng thanh âm như độc thoại nói: “Tâm can bảo bối bị mất, hắn có thể không sốt ruột sao Chú ý động tĩnh bên Đông Hải, bọn họ động rồi, thì chúng ta đương nhiên phải đón khách… Ta và tứ đệ kia cũng coi như lâu ngày không gặp. A Thù hẳn là chết rồi, hi vọng trước khi chết không khiến ta thất vọng – ngươi đi làm đi.”
Thị vệ cúi đầu, lĩnh mệnh mà đi.
Lúc gần đi hắn nghe thấy một tiếng vang giòn, thì ra là Tiểu Mi không ôm được để cái bát sữa rơi xuống đất vỡ nát, tạo thành tiếng vang cực chói tai trong căn phòng yên tĩnh.
Tiểu Mi hoảng sợ, nhìn Kinh Sở mếu máo, mắt bắt đầu rưng rưng lệ.
Kinh Sở lại ôn hòa lau sạch sữa trên người mình và đứa trẻ, dịu dàng vỗ lưng nó nói: “Khóc cái gì, chẳng qua vỡ cái bát mà thôi, cha làm sao giận con được No chưa Có muốn thêm một bát không…”
Thị vệ cúi đầu xuống không dám nhìn nữa.
Kinh Sở chính là người như vậy, chưa từng nổi giận, lại khiến mỗi một người thân cận với hắn phải sợ hãi từ tận đáy lòng. Đăng bởi: admin
Hoa Nghi vốn định chờ thư Sách Lai Mộc gửi về từ cực bắc, mọi sự đều chuẩn bị tốt rồi, mới cùng thú nhân có cánh minh hữu khó được hai mặt giáp công.
Hoa Nghi tâm tư kín đáo, mọi việc luôn phải lo trước nghĩ sau, chờ có hậu chiêu mới chịu động thủ.
Nhưng không ngờ tên khốn Trường An kia chỉ sợ y thanh nhàn, giữa chừng liền cho y một nhát – giờ này còn chưa bắt đầu làm gì mà người nọ đã biến mất trước.
Đặc biệt là A Thù bỗng nhiên lộ ra, càng khiến y giận đến ngã ngửa.
Thanh Lương tuy không hoàn toàn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đại khái do khi hắn còn nhỏ, Trường An từng trông nom một thời gian, cho nên Thanh Lương luôn tín nhiệm và kính sợ Trường An vô điều kiện. Hắn rốt cuộc không thể học đao, liền cho rằng mình chưa bao giờ biết cố gắng, chẳng dễ dàng nhận lời Trường An một việc, hiển nhiên là dù phải liều mạng cũng không phụ sự giao phó, để A Thù bị vương phát hiện đã cực kỳ áy náy rồi còn khai báo gì nữa
Bởi vậy hỏi gì cũng không biết, hỏi quýnh lên là đỏ bừng mặt, ngập ngừng cứng cổ không hé răng.
Nhưng Hoa Nghi thông minh nhường nào, y kêu người hắt nước rửa sạch mặt A Thù đang thoi thóp, lại khom lưng nhìn diện mạo A Thù, dựa vào sự lý giải của y với Trường An, chưa đến một chớp mắt thì tiền căn hậu quả đã suy ra xấp xỉ rồi.
Lại nhìn Thanh Lương đuổi theo đằng sau như cái đuôi, ngóng trông phản ứng của y, trong lòng Hoa Nghi quả thực vừa tức giận vừa có chút… thê lương.
Trường An không thích nói chuyện, trừ phi cáu lên mới mắng vài câu ngay trước mặt, nhưng sự tình qua rồi y sẽ không nhắc hoài chuyện quá khứ nữa, đôi khi Hoa Nghi thậm chí hoài nghi, bất kể chuyện gì không vui, phàm là đã qua thì hôm sau ngủ một giấc dậy Trường An cũng quên ngay, rất là vô tâm vô phế.
Nhưng không ngờ y chẳng những ghi nhớ hết, còn để trong lòng.
Hoa Nghi biết việc này Trường An che che giấu giấu lén lút làm không hé răng một tiếng như vậy, rõ ràng là bởi vì cảm thấy mình cả ngày ăn không ngồi rồi chỉ thích nghi thần nghi quỷ, thành sự không đủ bại sự có thừa.
Quả thật, Hoa Nghi thừa nhận mình thỉnh thoảng nghĩ hơi nhiều, nhưng ván quan tài ba tấm dài còn có hai tấm ngắn kia mà, ai có thể không có tật xấu nào Y sẵn lòng nhượng bộ Trường An, bớt lại chỗ không tốt của mình, thậm chí mỗi ngày trước khi ngủ y sẵn lòng đem chuyện cả ngày ra cân nhắc một phen, dù mình không sai cũng phải suy xét ra chút sai lầm, tu thân dưỡng tính đến mức sắp tu thành tiên như Sách Lai Mộc luôn rồi.
Nhưng trong lòng Trường An, hình tượng của y chính là chó không bỏ được thói ăn cứt sao
Đủ các mùi vị, lại thành không có mùi vị gì. Hoa Nghi cơ hồ không ngủ không nghỉ làm việc quần quật mấy ngày liền, lúc này mới vội vàng dẫn quân, triệu Sơn Khê về tọa trấn vương thành, rồi tự mình lao ra ngoài thành.
Y đi không ngừng nghỉ, minh hỏa ám hỏa giày vò trong lòng tạm không đề cập tới, chỉ nói về Kinh Sở.
Kinh Sở đang bế tiểu nhi tử Tiểu Mi mà đùa với nó, cốt sí đại bàng bỏ túi kia bị chính hắn giết chết, trong lều nhất thời không còn đồ chơi, liền kêu người bế một đứa trẻ bước đi còn loạng choạng như vậy đến, mỗi ngày chơi với nó như chó mèo.
Tiểu Mi có diện mạo hệt như khắc từ cùng một khuôn mẫu với Kinh Sở, là một đứa trẻ mi thanh mục tú, ban đầu được phụ thân cưng chiều hơn cả hai ca ca, nhưng tính tình vừa yếu đuối vừa ôn hòa, vừa ngoan ngoãn vừa yên lặng, không ai để ý tới thì nó có thể tự mình chơi với mình cả ngày, chưa bao giờ làm người lớn ghét.
Kinh Sở bế nó lên đầu gối, nắm nhẹ khuôn mặt bé teo mà thấp giọng trò chuyện: “Con đấy, không giống cha con, ngược lại giống tứ thúc.”
Tiểu Mi mở đôi mắt to trắng đen rõ ràng, ngơ ngác nhìn hắn.
Kinh Sở liền nở nụ cười, thuần thục bế nó trong tay mà tung vài cái: “Ôi đứa trẻ này…”
Tiểu Mi cho rằng hắn đang đùa giỡn với mình, liền cười “khanh khách”.
Kinh Sở liền nói: “Bưng sữa của tam thiếu tới.”
Hắn không hề cao giọng, chỉ giây lát một nô lệ đã bưng một bát sữa bốc khói thần không biết quỷ không hay chui vào lều, đưa tay muốn bế Tiểu Mi, lại bị Kinh Sở ngăn cản, nam nhân đáng sợ này đón bát sữa, vẻ mặt ôn hòa xua tay nói: “Ngươi ra ngoài đi, để ta đút.”
Nô lệ không hé răng một tiếng, cúi đầu im lặng lui ra như bị câm.
Người bên cạnh Kinh Sở, đôi lúc có tai là đủ, không cần thiết mở miệng lộ ra đầu lưỡi ồn ào.
Kinh Sở cẩn thận tự mình hớp một ngụm thử độ ấm, cảm thấy không nóng mới đút cho Tiểu Mi, hắn dường như đã quen đút cho trẻ nhỏ, hết sức thuận buồm xuôi gió, hơn nữa thoạt nhìn khá thích thú. Ngay trong lúc đút sữa, một thị vệ vén màn lên, chưa được hắn nói gì lại không dám tiến vào, chỉ đứng ở nơi hắn thấy được để chờ đợi chỉ thị.
Kinh Sở nhìn quét qua thị vệ mà hỏi: “Sao thế”
Thị vệ thấp giọng đáp: “Trong chuồng chó vừa truyền đến tin tức nói kẻ mới tới kia bị người ta cướp đi rồi.”
Kinh Sở dừng tay, Tiểu Mi chép miệng, vươn tay ôm cái bát phụ thân đang cầm, nam nhân liền buông tay để nó tự mình ôm uống. Trầm mặc giây lát, Kinh Sở hỏi: “Cướp đi rồi Lão tứ động thủ Không giống hắn. Có bao nhiêu người”
Thị vệ chần chừ một chút rồi lập tức nói: “Một kẻ. Giết người của chúng ta, đoạt lệnh bài, trà trộn vào chuồng chó.”
“Một kẻ” Kinh Sở thoạt tiên nhíu mày, dường như hơi giật mình, lập tức cười nói, “A, thế ta biết là ai rồi, trừ vị thành chủ vương thành thần thông quảng đại trong truyền thuyết kia thì còn ai tài cao mật lớn cả gan một mình xông vào địa bàn của ta, nói mang ai đi là mang kẻ đó đi như vậy… Ngươi nói xem, bọn họ chạy bằng cách nào”
Thị vệ nọ nghe vậy liền đem đầu đuôi chuyện Trường An đưa Tạp Tá đi khai báo hết không hề thêm bớt.
Kinh Sở hạ tầm mắt xuống lơ đãng nghe, giống như đã tập trung hết lực chú ý vào đứa trẻ trong lòng, thị vệ này nói cực kỳ ngắn gọn, dường như từng nhận huấn luyện đặc thù, cơ hồ không có một chữ nào dư thừa.
Thuật chế ngự người khác của Kinh Sở đã đến mức đăng phong tạo cực, dùng lợi dụ kẻ yếu đuối, thi ân cho kẻ thiện lương, kẻ ôm dã tâm thì để tự đấu đá nhau, rồi đàn áp bồi dưỡng ngay ngắn rõ ràng, mà kẻ cường tráng bất tuân thì ném hết vào chuồng chó, hắn biết làm thế nào để mài mòn dần ý chí lực, chờ một thời gian sau dù thả khỏi chuồng chó, ngừng dùng nước lan khô, người nọ vẫn là một phế nhân y nguyên.
Thú nhân nanh vuốt sắc bén, nhìn như vô địch, thực tế yếu ớt hệt như một con sâu toàn thân mềm nhũn, chỉ cần giẫm đúng chỗ thì một phát là có thể đạp chết.
Song Kinh Sở đang cho rằng địa bàn của mình vững chắc như thép, thì Trường An lại thình lình cho hắn một đòn như hoành không xuất thế.
Kinh Sở nghe vậy cười cười khe khẽ rồi nói nhỏ: “Ra từ đường thủy, to gan đến mức này, chạy thoát cũng không hoàn toàn chỉ nhờ vận may… Chẳng qua hai người bọn họ, một kẻ dùng lan khô trong mấy ngày không cách nào biến thân, một kẻ không chết cũng phải bị cá dưới nước cắn đứt nửa mạng, chỉ ở ngay phía sau núi thôi, tuyệt đối không chạy xa được, kêu người lục soát cho ta, tìm được rồi thì giết con chó nhãi trốn khỏi chuồng, kẻ còn lại… nếu còn sống thì đưa đến trước mặt ta.”
Thị vệ đáp một tiếng, chờ phân phó tiếp theo.
Chỉ nghe Kinh Sở tiếp tục dùng thanh âm như độc thoại nói: “Tâm can bảo bối bị mất, hắn có thể không sốt ruột sao Chú ý động tĩnh bên Đông Hải, bọn họ động rồi, thì chúng ta đương nhiên phải đón khách… Ta và tứ đệ kia cũng coi như lâu ngày không gặp. A Thù hẳn là chết rồi, hi vọng trước khi chết không khiến ta thất vọng – ngươi đi làm đi.”
Thị vệ cúi đầu, lĩnh mệnh mà đi.
Lúc gần đi hắn nghe thấy một tiếng vang giòn, thì ra là Tiểu Mi không ôm được để cái bát sữa rơi xuống đất vỡ nát, tạo thành tiếng vang cực chói tai trong căn phòng yên tĩnh.
Tiểu Mi hoảng sợ, nhìn Kinh Sở mếu máo, mắt bắt đầu rưng rưng lệ.
Kinh Sở lại ôn hòa lau sạch sữa trên người mình và đứa trẻ, dịu dàng vỗ lưng nó nói: “Khóc cái gì, chẳng qua vỡ cái bát mà thôi, cha làm sao giận con được No chưa Có muốn thêm một bát không…”
Thị vệ cúi đầu xuống không dám nhìn nữa.
Kinh Sở chính là người như vậy, chưa từng nổi giận, lại khiến mỗi một người thân cận với hắn phải sợ hãi từ tận đáy lòng. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.