Thủ Vệ Cuối Cùng

Chương 25: Địch hủ không biết 4

Priest

12/06/2021

Rất khó để hình dung biểu tình Ardo lúc đó, mặc dù hắn thoạt nhìn như là không chút biểu tình —— Gaer chính là cảm nhận được loại cảm giác ngột ngạt khi đứng cạnh núi lửa sắp phun trào, trong lòng anh bỗng nhiên thấy mâu thuẫn, Gaer biết mình là một thợ săn trung thành với thánh điện, không nên hoài nghi tiền bối vĩ đại này, bất quá... Khí tức nguy hiểm kia hết lần này tới lần khác để cho mình bắt lấy, nhảy lên rồi biến mất cũng là thật sự tồn tại.

Thánh điện một ngàn năm trước... Chẳng lẽ là cái đấu trường tranh quyền đoạt lợi sao?

Mặt khác, Carl kia làm cho mình có ảo giác như cháu trai ngốc, cùng hắn ở bên nhau, thật sao?

Ardo trực tiếp đi vào phòng Carlos —— chăn đã lạnh, người không biết đi bao lâu, đèn giường mở, quần áo cũng không tìm thấy, nhưng giày lại vẫn ở đây như cũ.

Ardo đứng bên giường, bàn tay sờ qua giường chiếu Carlos đã nằm —— cho dù có ngày việc cực gấp, Carlos cũng không có khả năng không mang giày đã trực tiếp rời khỏi cửa.

Hắn nỗ lực để mình tỉnh táo lại, nhưng xem ra hệ số độ khó cực kỳ cao.

Đối với làm thế nào chiếm được người này, Ardo kỳ thực tại thời khắc Carlos đưa lưng về phía mình, xoay người ra khỏi thánh điện kia, cũng đã làm xong dự định, tiếp cận cậu như thế nào, cẩn thận không muốn đạp phải ranh giới của cậu như thế nào, một chút lại một chút thiết kế con đường dây dưa không rõ với cậu như thế nào, làm cho người khác ảo giác hai người họ vốn phải ở bên nhau như thế nào —— cái này cũng không quá khó, dù sao bọn họ cũng đến từ cùng một thời đại.

Nếu như tất cả mọi người cho rằng hai người họ là một đôi, như vậy chẳng sợ Carl mâu thuẫn, chỉ cần cậu còn sinh hoạt tại hoàn cảnh như thế một ngày, liền không thể không bất tri bất giác bị ảnh hưởng.

Nhưng mà kế hoạch mới đi ra bước đầu tiên, người này lại biến mất không còn tăm hơi, trong nháy mắt đập bể hết thảy tính toán của Ardo —— đúng vậy, hắn phát hiện sơ hở trí mạng của chính mình, nếu như không thấy Carlos, làm thế nào? Giống như lần trốn đi trước đó, vừa đi là mười năm, không ai có thể tìm được cậu, hoặc như là cậu biến mất ở chiến trường, vừa đi... Là một ngàn năm.

Không người nào có thể chịu đựng đến sau khi nhìn thấy bình minh, tư vị lại mất đi một lần, Ardo cảm giác được tâm quay cuồng của mình —— như vậy hắn sẽ phát điên.

"Cửa sổ vẫn chưa đụng đến." Gaer ở trước cửa sổ lau một cái, nhìn một tầng bụi mỏng manh trên ngón tay mở miệng đánh gãy tâm tư Ardo.

"Cho tôi một cốc nước." Ardo bỗng nhiên nói.

Sau khi Gaer đem cốc nước đưa tới, sẽ chờ xem vị đại sư trận pháp này muốn làm gì, lại phát hiện đại giáo chủ Ardo tay không bưng cốc nước, lại chậm chạp không có động tác, đầu ngón tay thậm chí hơi run rẩy.

"Các hạ?"

Ardo thở một hơi dài thườn thượt, quay người lại đem cốc nước kín đáo đưa cho Gaer: "Cầm, cậu có biết trận pháp ngược thời gian không?"*

(Nguyên gốc thì cái trận pháp này là "sự quay trở lại", mình để là ngược thời gian cho hay)

Gaer ngẩn người: "Xin lỗi, tôi chỉ sợ không quá tinh thông trận pháp học..."

Thợ săn Kim chương tất cả mỗi môn học đều ưu tú, nhưng đáng tiếc trước mặt đại giáo chủ Ardo, không ai dám nói ra bốn chữ "tinh thông trận pháp".

"Nghiêm túc mà nói, nó cũng không phải là một trận pháp, mà một cái tổ hợp thần chú nho nhỏ." Ardo nói, "Cậu tới, làm theo tôi nói, phối hợp 'chú văn quy tắc phòng ngự đệ nhất' cùng 'chiếu sáng chú' đem nước đổ trên giường hắn."

Gaer tự nhiên biết đến chú văn này, cái trước là một cái chú phòng ngự, có thể chống lại thương tổn vật lí cấp thấp và ăn mòn hắc ám ở một mức độ nào đó, phi thường phổ thông, nhưng tác dụng có hạn, cho nên tại thời điểm làm nhiệm vụ chân chính không thường dùng, cái sau càng chỉ là đồ chơi nhỏ có tác dụng chiếu sáng.

Anh chưa bao giờ biết hai chú văn này cũng có thể kết hợp với nhau, nhưng mà Gaer dù sao cũng là thợ săn ưu tú, không cần Ardo nói tỉ mỉ, liền cực kì vừa khớp mà đem hai chú văn này kết hợp lại đọc ra, đồng thời từ từ đem ly nước lọc đổ xuống.

Chỉ thấy nước đổ lên giường Carlos như được cái gì tiếp được, cứ như vậy dừng lại cách mặt giường hai mươi centimet, dòng nước bị một loại sức mạnh không biết tên nào đó dẫn dắt, tự động vẽ ra một cái trận pháp vô cùng nhỏ, tại ảnh hưởng của chiếu sáng chú, lóe ánh sáng ảm đạm.

Gaer tuy rằng không biết trận pháp cổ xưa như vậy, nhưng cũng hơi hơi nghiên cứu một chút sau đó nói ra suy đoán của mình: "Đây là một loại truyền tống trận nào đó?"

"Đúng thế," Ardo nhất thời thở phào nhẹ nhõm, "Là chính hắn vẽ truyền tống trận."

Gaer sững sờ: "Như thế nào có thể đoán ra được?"

"Thiên phú quang minh, hướng phát triển sức mạnh trận pháp hắn sử dụng có chút khác biệt với người khác, cái trận pháp ngược thời gian này trên lý thuyết chỉ có thể đo lường sức mạnh vết tích của hắn," Ardo cúi người xuống, hắn cấp tốc bình tĩnh lại, suy nghĩ cùng năng lực phân tích liền ai về chỗ nấy, chỉ liếc mắt một cái, hắn liền hiểu tác dụng trận pháp cùng điều kiện kích phát.



Tổ hợp dò xét chỉ nhằm vào một người Carlos... Gaer ngẩn người: "Cái trận pháp ngược thời gian này là các hạ..."

"Là tôi phát minh, đồng thời không có ghi chép xuống," Ardo thản nhiên thừa nhận, "Trong những ngày tìm kiếm hắn khi đó —— đây là 'bảo vệ hình' truyền tống trận, điều kiện kích phát là thời điểm đối phương sinh mạng hấp hối, bất cứ lúc nào nơi nào, đều sẽ đem hắn truyền tống đến bên người đối phương..."

Gaer lông mày vừa nhíu một chốc, sau đó tựa như nhớ ra cái gì, sắc mặt trắng nhợt.

Người Carlos quen biết thật sự có hạn, mà trong những người có hạn này, đáng giá để cậu không yên lòng đi bảo vệ, chỉ có...

"Là mẹ tôi!"

Gaer lập tức lấy điện thoại ra, nỗ lực liên lạc với Shadden phu nhân, tín hiệu báo máy bận, anh liền gọi cho Louis, vẫn là tín hiệu máy bận.

"Bọn họ ở đâu?" Ardo hỏi, "Được rồi Shadden tiên sinh, trận pháp vẫn còn vận hành, chứng tỏ liên hệ song phương vẫn còn, mẹ cậu ít nhất còn sống."

"Châu Shrout." Gaer nhanh chóng nói, "Lúc này là địch hủ chưa từng nhìn thấy, chúng tôi phái hai Kim chương cùng khoảng mười thợ săn, Louis tự mình mang đi điều tra bước đầu, sẽ ở trong nhà mẹ tôi, tôi lập tức xin chi viện."

Ardo gật gật đầu: "Tôi và cậu cùng nhau."

Gaer đưa mắt nhìn hắn: "Ngài cần gì?"

Ardo mệnh lệnh ngắn gọn rõ ràng nói: "Chuẩn bị trong thời gian ngắn nhất, phương pháp nhanh nhất đi qua, tất cả mọi người mang tốt vũ khí của các người, khẩn cấp điều phối trị liệu sư đi theo sau đó."

Rio Ardo làm đại giáo chủ mười mấy năm, trải qua chiến tranh tàn khốc nhất cùng phục hồi sau chiến tranh thảm hại nhất, chưa từng có, cũng không thể giống ngài Gudrun thân thiện với dân, bởi vì hắn là một cái đồ đằng bị treo lên thật cao, chỉ có khoảng cách, sùng bái, bị tôn thờ giống như thần linh tin tưởng vô điều kiện, mới có thể làm cho hắn bảo vệ nhân dân vượt qua thời kì gian nan.

Hắn từ trong xương xây dựng ảnh hưởng rất nặng, nói một không hai, phối hợp với năng lực hoạt động mạnh mẽ của Gaer, dùng tốc độ phản ứng nhanh đến mức khiến người khó tin bay thẳng đến châu Shrout.

Carlos đối với thời gian có một loại năng lực cảm ứng đặc thù, này cho cậu biết, mình đã ở trong sương mù dày đặc cùng địch hủ hoàn chỉnh một đêm, có thể bốn phía vẫn như cũ tối đến muốn mạng, hoàn toàn không có một điểm ý tứ muốn hừng đông, hiển nhiên, đây là rơi vào bên trong 'giới' của địch hủ.

Mà Carlos tâm lý rõ ràng, tay trống cùng tàng châu trai đều không thể tạo ra 'giới' của chính mình, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao chúng nó chỉ là địch hủ cấp hai, cậu không xác định nơi này là không phải còn có con vật thứ ba.

Địch hủ không biết ẩn giấu trong sương mù dày đặc càng ngày càng khó bề phân biệt.

Mười mấy tiếng sốt sắng cao độ tìm tòi cũng không làm cậu quá mức uể oải, nhưng mà trận pháp trên mu bàn tay càng ngày càng ảm đạm, điều này chứng tỏ sinh mạng ở đầu khác đang dần xói mòn... Tiếp tục như vậy không được.

Carlos dừng bước, mũi kiếm nhẹ nhàng xẹt qua đất —— thử một chút xem sao, ngón tay hắn co lại trước người —— trên lý thuyết chú thuật này là không thể sử dụng bên trong giới, hơn nữa cậu không biết, sau ngàn năm thợ săn có phải còn có thể xem hiểu loại tín hiệu triệu hoán đồng đội cổ xưa này không.

Một đám tia lửa nổ tung tại đầu ngón tay cậu, nhưng mà trong nháy mắt liền biến mất không thấy —— quả nhiên, toàn bộ không gian bên trong 'giới' đều bị sức mạnh hắc ám ăn mòn vặn vẹo, tín hiệu bình thường không thể phát ra được.

Carlos so dự chốc lát, rút trọng kiếm của cậu ra, trên đất dùng chính mình làm trung tâm, vẽ ra một cái vòng tròn hoàn chỉnh.

Đây là tiêu chuẩn mở đầu trận pháp, gọi là "trận pháp vòng", như vậy chỉ có người mới học mới sẽ vẽ ra vòng tròn ngoài đúng quy đúng củ —— nó dùng để phòng ngừa năng lượng tiết ra ngoài, mà người đứng trong đó, "trận pháp vòng" sẽ cảm ứng được loại hình năng lượng vẽ trận, đồng thời làm ra điều chỉnh rất nhỏ.

Chất môi giới trận pháp có thể là rắn, lỏng và khí ba loại, trong đó chất lỏng là thường thấy nhất, trận pháp thể rắn trụ cột vững chắc nhất, mà hiển nhiên cũng tốn thời gian nhất, độ khó trận pháp chất lỏng xác định bằng sức mạnh sử dụng chất lỏng của bản thân, mà trận pháp thể khí phần lớn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, coi như ngài Gudrun, nếu không vừa vặn nhìn thấy Carlos cùng Ardo so chiêu trong thánh điện, cũng chưa từng thấy ví dụ lấy thể khí làm môi giới trận pháp.

Kỳ thực dùng trình độ Carlos, tuy rằng khả năng không sánh được với Ardo đắm chìm trong trận pháp học nửa đời, trình độ cũng tuyệt không lưu lạc đến tại môi giới thể rắn vẽ trận pháp, còn cần trận pháp vòng.

Vậy mà lúc này, mũi kiếm của cậu trên đất di động phi thường gian nan, trên mặt đất xốp giống như có một loại lực cản dị thường nào đó, một bút đến cùng, trên mu bàn tay Carlos gân xanh đều nổi lên, cuối cùng cũng coi như nét vẽ không đứt đoạn, trên trán cậu lại toát mồ hôi —— nếu vừa vặn có người hiểu sơ về trận pháp học đến xem, sẽ phát hiện mỗi nét của cậu, nét vẽ đều ngược.

Carlos thở hổn hển, đôi môi nguyên bản có chút tái nhợt lộ ra một chút đỏ bừng khác thường, hiện ra một chút bệnh trạng, trận pháp cậu giẫm dưới chân lại không phải bình thường, nó ở trong rừng rậm u tối phát ra ánh sáng âm lãnh, khí vị tà ác phát ra từ dưới lòng đất và toàn bộ giới giống nhau như đúc.

"Bang" một tiếng, một chùm pháo hoa khói màu đỏ tươi thẳng tắp ở trên đỉnh đầu cậu nổ tung, nhưng mà Carlos còn chưa kịp vì thành công của mình mà thở phào, trận pháp dưới chân liền nổi lửa!

"Há, con mẹ nó!"



Carlos cuống quít từ ở giữa nhảy ra ngoài, luống cuống tay chân vuốt ống quần bị thiêu cháy, cổ chân bị lửa đốt ra một vết bỏng máu, nhanh chóng huyết nhục mơ hồ —— xong rồi, tối nay xuất sư bất lợi, màu đạo thứ nhất trên người cư nhiên là chính mình ngộ thương chính mình!

Quả nhiên người kia nói không sai, "quang minh thiên phú" thực sự là một ý nghĩa khác của phế vật —— tỷ như cả đời này mình cũng không chuyển được trận pháp ngược hướng gặp quỷ này.

Địch hủ luôn luôn ở chỗ tối chờ đánh lén cậu cũng không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này, một trận lệ phong* từ sau lưng kéo tới, cậu không chút suy nghĩ đem trọng kiếm chắn phía sau lưng, "keng" một tiếng, đụng phải một loại đồ vật sắc bén nào đó, Carlos chân chấm đất, eo lại đột nhiên cong thành một độ cong khó mà tin nổi, trong kiếm bằng phẳng vung lên, lần thứ hai cùng vũ khí của đối phương cứng đối cứng.

(Lệ phong: trận gió mang lệ khí)

Sau đó bọn họ thấy rõ đối phương.

Đó là một chàng trai gầy nhỏ, hắn có một đôi mắt đầy tia máu, bên trong là đồng tử trắng bệch đến khủng bố, xương cốt tựa hồ đã vặn vẹo, trên người nhiều hơn hai đôi tay, cuộn tròn ở bụng, một đôi khác biến thành bàn tay cực to lớn, móng tay như sắt thép, dài tới một mét, đầu nhọn lóe hàn quang.

Hắn... Hoặc là nó, cũng không phải là tàng châu trai, cũng không phải là tay trống, mà là hợp thể!

"Nga, đây thật là mới mẻ." Carlos cơ hồ lại hưng phấn lên, cậu thì thào nói, "Tôi vậy mà cho tới bây giờ chưa từng nghe nói, hai con địch hủ trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, cư nhiên có thể hợp thành một thể thống nhất, tôi nói các ngươi rốt cục thực hiện hành động vĩ đại giao phối vượt chủng tộc sao, tạp chủng?"

Con mắt màu xanh sẫm gặp con mắt trắng bệch, địch hủ phát ra một tiếng rít gào sắc bén, khóe miệng rõ ràng đã chảy nước dãi.

"Đôi mắt từng nhìn thấy tội ác"... Nó chưa bao giờ thấy, đồ vật nào so với đôi mắt màu xanh sẫm kia tản ra hương vị làm cho nó thần hồn điên đảo.

Địch hủ rơi trên mặt đất không xa, ba đôi tay của nó tất cả đều hưng phấn run rẩy —— muốn ăn là bản tính là dục vọng, là lực thúc đẩy nguyên thủy, đồng thời cũng là bản năng sinh tồn của địch hủ, chẳng sợ chúng nó có trí năng vô cùng cao, chẳng sợ Carlos không chút che giấu quang minh thiên phú làm chúng nó run sợ, cũng vô pháp ngăn cản sự thèm ăn mãnh liệt.

Carlos cười lạnh một tiếng: "Mi biết không, gia hỏa thông thường chưa được sự cho phép của tôi liền chảy nước miếng với tôi, nếu như không phải cô nàng xinh đẹp, tôi sẽ cho nó răng rơi đầy đất, muốn thử chút không tiểu nhị?"

Hai đôi tay cuộn tròn trên bụng địch hủ đột nhiên mạnh mẽ gõ vào bụng chính mình, "tiếng trống" người ta không thể nghe thấy kia mang theo lực sát thương cực lớn hướng về phía Carlos, đem đại thụ phía sau cậu làm ngã bật rễ, bên trong rớt ra một con thú ngủ đông thân thể cứng còng, nội tạng của nó đã nát.

Carlos không biết từ khi nào đã khởi động chú văn phòng ngự giống như một cái xác bảo hộ trong suốt, cùng "tiếng trống" tàn nhẫn mà va chạm nhau, mặt đất đều bị nhất lên, lộ ra thực vật hủ bại cùng mấy hòn đá trần trụi ở dưới.

"Mi cũng chỉ có chiêu này?" Carlos một kiếm bổ về phía địch hủ, nó nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn bị cắt xuống một cánh tay "trống", máu đen tràn ra, tiếng gầm gừ đáng sợ kinh thiên động địa, Carlos nhếch miệng nở nụ cười, "Thay tôi thăm hỏi bà mẹ chết đói kia của mi, đáng tiếc nó không chính tay dạy mi nhiều một chút, tạp chủng!"

Địch hủ nhanh chóng nhảy lên ngọn cây, cao giọng gào thét.

Carlos không hề có ý thức bảo vệ môi trường mà lấy trọng kiếm đem eo đại thụ chém đứt, địch hủ như nhảy nhót tưng bừng xông tới, quan hệ thợ săn và con mồi trong nháy mắt nghịch chuyển. Mà ngay lúc này, trong rừng vang lên âm thanh tất tất sách sách, nhỏ vụn, bước chân cứng còng từ bốn phương tám hướng tiếp cận, quả thực làm da đầu người ta phát lạnh.

Một bóng người lấy tốc độ mắt thường khó có thể bắt được đánh tới Carlos, cắt đứt sự công kích của cậu, gào thét duỗi ra móng vuốt chụp vào cổ cậu, Carlos ở trong một mảnh sương mù càng mê man tàn nhẫn vung một cước, mang theo lệ phong mà chuẩn xác đá trúng eo "đồ vật" kia, một tiếng vang trầm thấp, "đồ vật" kia bị cậu đá bay ra ngoài trong tư thế nằm ngang, hai con ngươi màu đỏ tươi rơi trên mặt đất sát ống quần Carlos.

"Gặp quỷ!" Carlos què một chút —— cậu không cẩn thận dùng cái chân bị thương kia, đoán chừng bọng máu bị phá, đau đến chết lặng.

Cậu thấy rõ, người bị cậu đá đi ra kia, chính là cậu vừa mới phát hiện, là thi thể của người thợ săn đã chết đến lạnh thấu.

Carlos lui về sau nửa bước, bóng đen bốn phía toàn bộ hiện ra trong sương mù dày đặc —— cậu bị thi thể bao vây, địch hủ tại nơi sâu xa trong sương mù phát ra tiếng cười hề hề.

Đây là cái gì? Cương thi biến hình?《Nguy cơ sinh hóa》? Carlos liếc thấy trên người thi thể cơ hồ có buộc dây nhỏ khiến người không thấy rõ, tức khắc phi thường không màng trường hợp mà nhớ tới bộ phim điện ảnh bom tấn cùng Mike xem kia.

Cái gì? Địch hủ cũng lấy không gian thứ hai làm linh cảm?!

Thực sự quá vô sỉ...

Nhưng vào lúc này, một mũi tên vàng như đánh nát bầu trời đêm, bỗng dưng từ phía sau địch hủ phóng tới, giống như một đạo lưu hỏa, gào thét bay về phía sau lưng địch hủ, địch hủ thiếu chút nữa vui quá hóa buồn đột nhiên ngồi xổm xuống, mũi tên sượt qua thân thể nó rơi xuống đất, nơi đuôi tên đảo qua để lại một vết máu dữ tợn, thật giống như bị thứ gì đó đốt cháy.

Ánh mắt Carlos sáng lên —— đó là hỏa vũ tiễn của thánh điện!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thủ Vệ Cuối Cùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook