Chương 46: Rơi vào suối hồi ức 2
Priest
26/08/2021
Ma ảnh tử là một loại địch hủ tinh thông công kích tinh thần, cũng vì vậy, bên trong giới của nó có rất nhiều nguy hiểm đặc thù.
Nếu không thể tốc chiến tốc thắng, người trong giới rất dễ rơi vào đầm lầy tinh thần thật lớn do nó chế tạo, cuối cùng bị ký ức của mình vây khốn. Rất lâu trước kia, mọi người gọi giới trong giới này là "suối hồi ức".
Về phần vì sao lại là "suối"... Carlos đoán đại khái là vì chủ của giới là ma ảnh tử khi nhìn thấy trí nhớ, nước bọt cứ liên tục chảy nên gọi vậy. (eo ôi thấy ghê)
Nhưng mà mặc kệ Carlos có nói có sách mách có chứng thế nào, tưởng tượng nước bọt ma ảnh tử nhiễu tí tách cực kỳ khiêu khích thẩm mỹ nhân loại, cuối cùng những suy nghĩ này đều không nghĩa khí vứt bỏ cậu rời đi, trong đầu cậu rỗng tuếch, rốt cuộc chỉ còn từ xấu hổ —— cậu trơ mắt nhìn chính mình lúc niên thiếu ôm tiểu Ardo trong lòng, ước chừng hôn đến năm phút đồng hồ.
Đầu lưỡi cậu không tê sao thiếu niên? Lồng ngực cậu không bí hơi hả thiếu niên? Cậu... Cậu cậu còn vói tay vào quần áo người ta là, là là muốn làm cái gì? Giống như cậu biết tiếp theo nên làm cái gì vậy á!
Qua một hồi lâu, hai đứa nhỏ mặt dính nhau như dán keo rốt cuộc chịu buông ra một chút, Carlos rõ ràng thở ra một hơi, kết quả ngay sau đó, thằng nhãi ranh mắt lục nói thầm bên tai đối phương cái gì đó, sau đó bản thân đê tiện cười rộ lên, giống như con gấu túi cả ngày ngoài ngủ chỉ biết ngủ, ba chân bốn cẳng ôm người ta, không nặng không nhẹ lại gặm người ta lần nữa.
Con mẹ nó, còn chưa xong nữa hả! Carlos bất lực đỡ trán, dời mắt làm bộ như không phát hiện —— nó là ai a? Tui lại không có quen.
Ardo bên cạnh nhẹ nhàng nở nụ cười, không chút hoang mang giữ chặt tay Carlos đang xoay người rời đi: "Em đi đâu?"
"Làm chút chuyện hữu ích." Carlos trong trạng thái mơ hồ mở miệng nói.
"Tôi còn nghĩ là em biết," Ardo cố ý nói thật chậm, "Đi loạn trong 'giới trong giới' không phải là hành động sáng suốt, một khi hãm sâu trong ký ức không phân rõ thật giả, sẽ chậm rãi biến thành thức ăn của ma ảnh tử."
"Chẳng lẽ hành động sáng suốt là ngồi xổm ở đây, nhìn hai thằng nhãi con phát ra cái chưa tăng trưởng... Bọn họ gọi nó là cái gì nhỉ, hormone hay là hà nhĩ toan*?"
(Hormone là 荷尔蒙 /Hè'ěrméng/, còn hà nhĩ toan là 荷尔酸 /hè ěr suān/)
Ardo đột nhiên đè bả vai của Carlos đang dậm chân, hắn dùng một tư thế vô cùng ái muội giam Carlos giữa tay hắn và giàn hoa (giống kabedon), nghiêm túc nhìn vào mắt cậu nói: "Bây giờ hormone của tôi tăng trưởng hết rồi, em có muốn nếm thử chút không?"
"Hoàn toàn không." Biểu tình Carlos vô cùng đờ đẫn, "Phiền anh đừng có dùng cái loại khẩu khí giống như đang ngồi trà chanh chém gió có được không?"
Ardo vốn hay nói giỡn, nhưng lúc này hắn nhìn thấy đôi môi khô ráo của cậu, yết hầu đột nhiên căng chặt, ánh mắt trầm xuống, trong lòng sinh ra một tia... dục vọng muốn hôn môi cậu.
Carlos lập tức tinh tế cảm giác được tần suất hô hấp của hắn thay đổi, duỗi tay quơ quơ trước mắt hắn một chút, cậu giống như vội vàng giải thích cái gì, nói nhanh như bay: "Nghe này, người đang ở trong suối hồi ức, sẽ bị ký ức của chính mình ảnh hưởng, loại tình huống này là ban đầu có cảm giác mơ hồ, sau đó cảm giác ngày càng sâu sắc, bắt đầu không thể tách mình và người trong ký ức ra, lâu dần sẽ có ảo giác rằng mình là người trong ký ức, sẽ không tự chủ được mà làm chuyện của người đó, cuối cùng hoàn toàn quên chính mình là ai, hoàn toàn hãm trong đó, chậm rãi bị ma ảnh tử tiêu hóa, anh tốt nhất cẩn thận một chút."
Ardo nhướng mày, không phản bác cậu, lại hỏi: "Vậy làm sao để rời khỏi đây?"
"Tìm được sơ hở." Carlos nói, sau đó cậu nhìn về phía hai đứa nhỏ sắp trưởng thành ở cùng nhau rốt cuộc cũng buông ra một chút ở góc sáng sủa kia, cùng nhau quay trở về, nhanh chống đẩy Ardo, "Đuổi theo bọn họ —— ký ức dù sau cũng là đồ vật của quá khứ, không thể hoàn toàn ăn khớp với người thật vào lúc đó, chỉ cần tìm được sơ hở, có thể phá tan suối hồi ức."
Ardo sửng sốt, hiểu rõ ý của cậu: "Cho nên ý em là, sơ hở đó chỉ xuất hiện khi ý thức của mình gần như xen lẫn với ký ức?"
"Nếu như anh muốn tôi nói thật, xin lỗi tôi chỉ biết phương pháp này." Carlos nói.
"Hòa lẫn với nhau rồi thì làm sao phát hiện được?"
"Dựa vào anh phải tự mình tỉnh lại."
Ardo không có kinh nghiệm rơi vào giới trong giới —— dù sao điều kiện để người rơi vào suối hồi ức là tinh thần lực phải yếu hơn địch hủ chủ giới, rất ít ma ảnh tử có thể mạnh đến trình độ của hắn.
Hắn trầm ngâm một lát, phát hiện bản thân cũng không cho ra được biện pháp tốt hơn: "Cho nên em từng gặp qua loại tình huống này sao?"
"Ân." Carlos ngắn gọn trả lời.
Ardo nhíu mày: "Ở đâu? Khi nào? Vì sao tôi lại không biết?"
"Ở khe Tử." Carlos dường như không muốn nhắc tới chuyện này, trầm mặc hồi lâu, mới trả lời, "Là nơi vong hồn trở về trong truyền thuyết, tôi gặp phải một con ma ảnh tử ở đó, còn mạnh hơn con này... Dĩ nhiên, cũng có thể là do lúc đó tôi quá yếu."
"Một mình em?" Đoạn thời gian cậu lưu lạc năm đó đối với Ardo mà nói, hoàn toàn là một khoảng trống, Ardo khẩn cấp muốn biết nhiều hơn một chút.
Nếu như là lúc bình thường, Carlos sẽ không trả lời hắn, nhưng mà khi cậu phát hiện tần suất bước chân mình đang vô thức rất gần với hai đứa trẻ dính chặt nhau phía trước, cậu đột nhiên muốn làm trái ngược lại, cố ý dùng chuyện quá khứ để nhắc nhở chính mình.
"Không, cùng với một đám thợ săn tiền thưởng tạm thời tạo thành một binh đoàn, lúc đi vào khe Tử có tổng cộng ba mươi sáu người tính luôn cả tôi, nhưng mà sau khi diệt ma ảnh tử chỉ còn lại một mình tôi."
Hai thiếu nhiên phía trước cứ tung ta tung tăng, đi đường cũng không đi cho tốt... Nói đúng hơn là Carlos đi không tốt, nhảy qua nhảy lại giống như bị tăng động, ông cụ non bên cạnh chỉ có thể vươn tay nắm lấy cổ tay cậu, để ngừa cậu lại nghĩ ra cách đi kỳ quái gì đó.
Ardo nhìn hai người phía trước, lại nhìn người bên cạnh —— Carlos khi trưởng thành lại có thể nói chuyện cửu tử nhất sinh xong nét mặt vẫn không hề thay đổi.
Ardo lại vẫn như cũ không nhịn được học theo hai người phía trước, nắm lấy cổ tay cậu, giống như chỉ có như vậy, hắn mới có thể xác định người này vẫn đang ở bên cạnh mình.
"Em còn đi đến nơi nào?" Hắn hỏi.
Không biết có phải bị ký ức ảnh hưởng hay không, Carlos để mặc hắn kéo mình, giống như đã quên phải rút tay về: "Anh hẳn nên hỏi tôi chưa đi qua nơi nào —— phàm là nơi anh có thể nghĩ đến, tôi đều đã đặt chân qua... Rừng rậm ác ma, núi đá dựng đứng ở Aragutu, vùng đắm tàu ở eo biển Siren, lúc trước vẫn nghĩ pháo đài cổ Tanger là nơi quỷ quái nguy hiểm nhất, sau này mới phát hiện nơi đó còn chưa bằng khu vui chơi thiếu nhi."
Thiếu niên Carlos cho dù bị lôi kéo, vẫn nhảy nhót đi trên hàng rào thấp bằng đá bao quanh vườn hoa, đi đường đong đưa lúc lắc.
Carlos ở phía sau cảm thấy hành vi này vô cùng ngốc, cậu hoàn toàn không hiểu được, tại sao mình lúc trẻ giống như có thù với đi đường bình ổn... Nhưng mà cậu vẫn không tự chủ được nhấc chân đi trên hàng rào đá.
"Tôi không phải cố ý, có chút không khống chế được tay chân." Carlos vẫn giữ động tác buồn cười này, lời nói ra lại vô cùng bình tĩnh, "Tôi nghĩ chúng ta đã bắt đầu xâm nhập vào ký ức."
"Tôi biết." Ardo rất hiểu cảm giác này —— nếu là lúc bình thường, Ardo cảm thấy bản thân sẽ không dùng sức kéo cậu, ý đồ để cậu đi xuống đất.
Hắn cũng không nhịn được làm ra động tác giống như thiếu nhiên Ardo phía trước... Chẳng qua hắn vẫn bình tĩnh hơn rất nhiều, thiếu niên Ardo còn hổn hển hô một câu "Cậu mau xuống dưới cho tớ!"
Ardo và Carlos theo phía sau đồng loạt nở nụ cười.
Đúng lúc này, một ngươi đột nhiên từ thánh điện chạy tới: "Các cậu ở đây a! Mau lên, chợ Pulaties xảy ra chuyện rồi! Rio, Lard tiên sinh bảo cậu lập tức đến gặp ngài!"
Carlos chấn động, tay theo bản năng sờ kiếm... Trọng kiếm cậu vẫn cầm trong tay thế nhưng lại không cánh mà bay.
"Lard?" Cậu nheo mắt lại, tỏa ra chút sát ý không dễ phát hiện.
"Cứ như vậy chúng ta sẽ bị tách ra." Ardo tìm được trọng điểm trong thời gian ngắn, "Chúng ta tách ra đi riêng, hay là..."
Hắn còn chưa nói xong, thiếu niên Ardo đã theo người rời đi, Ardo cũng kìm lòng không đặng buông áo Carlos ra, đi theo hướng "bản thân" đang đi, xem ra không cần lựa chọn —— nhưng như này hiển nhiên là kết quả tệ nhất, nếu hai người ở cùng một chỗ cho dù không khống chế được thân thể mình, ít nhất có thể nhìn thấy bạn đồng hành trưởng thành bên cạnh, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn, nhưng mà...
Ardo muốn điều khiển hai chân không ngừng đi về một hướng khác, nhưng mà động tác này thoạt nhìn làm cho hắn trông giống như bị liệt nửa người cũng chẳng có hiệu quả gì.
Hắn rốt cuộc từ bỏ, quay đầu ra hiệu cho Carlos —— nhất định phải cẩn thận.
Nhưng mà lần quay đầu này, Ardo ngạc nhiên nhìn thấy gương mặt của Carlos phía sau có chút mơ hồ, người hình như lùn hơn, mang đặc điểm của lúc thanh thiếu niên rất nhanh liền trưởng thành, thân thể gầy yếu không đúng tỷ lệ, chỉ có cặp mắt sâu như hồ đó vẫn giống y như chàng trai thân kinh bách chiến lúc nãy nói câu "pháo đài cổ Tanger giống như khu vui chơi thiếu nhi" với hắn.
Lòng Ardo trầm xuống, lúc này hắn lại không tự chủ được theo sát thiếu niên phía trước quẹo qua hành lang, không còn nhìn thấy Carlos.
Thiếu niên Ardo nghe thợ săn bên cạnh nói nhanh về chuyện ở chợ Pulaties, thẳng đến khi hắn nghe rõ hai người trẻ tuổi một hỏi một đáp, Ardo mới phát hiện mình kìm lòng không đặng cách bọn họ ngày càng gần.
Từ từ, hắn vừa mới nghe được cái gì? Chợ Pulaties?
Trong nháy mắt Ardo liền lạnh sống lưng, như là có người nhét tuyết lạnh vào trong quần áo hắn, hắn lập tức đoạt lại quyền khống chế thân thể, bước chân cơ hồ là dừng lại ngay lập tức.
Đúng vậy, hắn đột nhiên nhớ lại, chiến dịch ở chợ Pulaties là một vụ chính trị tư bản quan trọng, mang tính quyết định giúp hắn có được quyền trượng đại giáo chủ, đồng thời cũng là... đêm trước khi Carlos bị đuổi khỏi thánh điện.
Ardo lập tức hiểu "rơi vào ký ức" mà Carlos nói là gì, suối hồi ức cũng không phải là ký ức bình thường, nó là đoạn ký ức rõ ràng nhất trong lòng một người, chứa đựng nhiều cảm xúc nhất.
Như vậy vừa rồi Carlos có nghe được hay không? Cậu có ý thức được hay không...
Trái tim Ardo như bị treo lên.
Hắn đã thủ kết giới một ngàn năm, buồn vui tầm thường rất khó lay động được hắn, duy chỉ có một đoạn này... Là ác mộng cứ lặp đi lặp lại trong lòng hắn, nhiều năm như vậy, hắn mạo hiểm tính mạng nghiên cứu cấm thuật thời gian, chính là vì để quay lại trước khi chuyện này phát sinh, thay đổi tất cả!
Đến tận đây, Ardo dùng ý thức cường đại của mình cắt ngang ý nghĩ của mình, bởi vì hắn phát hiện không biết từ khi nào bước chân vốn đã dừng lại của hắn lại tiếp tục theo sát thiếu niên Ardo, hơn nữa càng gần... Hắn dường như sắp đụng vào mái tóc vàng của thiếu niên.
Nhưng mà...
"Rio, mau tới đâu, tôi đã thuyết phục Carlos, giao chuyện này cho cậu!" Một người đàn ông rất cao, thanh âm dính nhớp vang lên, thành công vén lên đoạn ký ức đã phủ bụi từ lâu.
Ardo vừa ngẩng đầu, liền thấy được người đàn ông xấu xí hói đầu, đôi mắt ti hí.
Đó là Lard.
Gã đi qua đi lại, không nhận ra có đến hai Ardo ở một chỗ.
Nếu không thể tốc chiến tốc thắng, người trong giới rất dễ rơi vào đầm lầy tinh thần thật lớn do nó chế tạo, cuối cùng bị ký ức của mình vây khốn. Rất lâu trước kia, mọi người gọi giới trong giới này là "suối hồi ức".
Về phần vì sao lại là "suối"... Carlos đoán đại khái là vì chủ của giới là ma ảnh tử khi nhìn thấy trí nhớ, nước bọt cứ liên tục chảy nên gọi vậy. (eo ôi thấy ghê)
Nhưng mà mặc kệ Carlos có nói có sách mách có chứng thế nào, tưởng tượng nước bọt ma ảnh tử nhiễu tí tách cực kỳ khiêu khích thẩm mỹ nhân loại, cuối cùng những suy nghĩ này đều không nghĩa khí vứt bỏ cậu rời đi, trong đầu cậu rỗng tuếch, rốt cuộc chỉ còn từ xấu hổ —— cậu trơ mắt nhìn chính mình lúc niên thiếu ôm tiểu Ardo trong lòng, ước chừng hôn đến năm phút đồng hồ.
Đầu lưỡi cậu không tê sao thiếu niên? Lồng ngực cậu không bí hơi hả thiếu niên? Cậu... Cậu cậu còn vói tay vào quần áo người ta là, là là muốn làm cái gì? Giống như cậu biết tiếp theo nên làm cái gì vậy á!
Qua một hồi lâu, hai đứa nhỏ mặt dính nhau như dán keo rốt cuộc chịu buông ra một chút, Carlos rõ ràng thở ra một hơi, kết quả ngay sau đó, thằng nhãi ranh mắt lục nói thầm bên tai đối phương cái gì đó, sau đó bản thân đê tiện cười rộ lên, giống như con gấu túi cả ngày ngoài ngủ chỉ biết ngủ, ba chân bốn cẳng ôm người ta, không nặng không nhẹ lại gặm người ta lần nữa.
Con mẹ nó, còn chưa xong nữa hả! Carlos bất lực đỡ trán, dời mắt làm bộ như không phát hiện —— nó là ai a? Tui lại không có quen.
Ardo bên cạnh nhẹ nhàng nở nụ cười, không chút hoang mang giữ chặt tay Carlos đang xoay người rời đi: "Em đi đâu?"
"Làm chút chuyện hữu ích." Carlos trong trạng thái mơ hồ mở miệng nói.
"Tôi còn nghĩ là em biết," Ardo cố ý nói thật chậm, "Đi loạn trong 'giới trong giới' không phải là hành động sáng suốt, một khi hãm sâu trong ký ức không phân rõ thật giả, sẽ chậm rãi biến thành thức ăn của ma ảnh tử."
"Chẳng lẽ hành động sáng suốt là ngồi xổm ở đây, nhìn hai thằng nhãi con phát ra cái chưa tăng trưởng... Bọn họ gọi nó là cái gì nhỉ, hormone hay là hà nhĩ toan*?"
(Hormone là 荷尔蒙 /Hè'ěrméng/, còn hà nhĩ toan là 荷尔酸 /hè ěr suān/)
Ardo đột nhiên đè bả vai của Carlos đang dậm chân, hắn dùng một tư thế vô cùng ái muội giam Carlos giữa tay hắn và giàn hoa (giống kabedon), nghiêm túc nhìn vào mắt cậu nói: "Bây giờ hormone của tôi tăng trưởng hết rồi, em có muốn nếm thử chút không?"
"Hoàn toàn không." Biểu tình Carlos vô cùng đờ đẫn, "Phiền anh đừng có dùng cái loại khẩu khí giống như đang ngồi trà chanh chém gió có được không?"
Ardo vốn hay nói giỡn, nhưng lúc này hắn nhìn thấy đôi môi khô ráo của cậu, yết hầu đột nhiên căng chặt, ánh mắt trầm xuống, trong lòng sinh ra một tia... dục vọng muốn hôn môi cậu.
Carlos lập tức tinh tế cảm giác được tần suất hô hấp của hắn thay đổi, duỗi tay quơ quơ trước mắt hắn một chút, cậu giống như vội vàng giải thích cái gì, nói nhanh như bay: "Nghe này, người đang ở trong suối hồi ức, sẽ bị ký ức của chính mình ảnh hưởng, loại tình huống này là ban đầu có cảm giác mơ hồ, sau đó cảm giác ngày càng sâu sắc, bắt đầu không thể tách mình và người trong ký ức ra, lâu dần sẽ có ảo giác rằng mình là người trong ký ức, sẽ không tự chủ được mà làm chuyện của người đó, cuối cùng hoàn toàn quên chính mình là ai, hoàn toàn hãm trong đó, chậm rãi bị ma ảnh tử tiêu hóa, anh tốt nhất cẩn thận một chút."
Ardo nhướng mày, không phản bác cậu, lại hỏi: "Vậy làm sao để rời khỏi đây?"
"Tìm được sơ hở." Carlos nói, sau đó cậu nhìn về phía hai đứa nhỏ sắp trưởng thành ở cùng nhau rốt cuộc cũng buông ra một chút ở góc sáng sủa kia, cùng nhau quay trở về, nhanh chống đẩy Ardo, "Đuổi theo bọn họ —— ký ức dù sau cũng là đồ vật của quá khứ, không thể hoàn toàn ăn khớp với người thật vào lúc đó, chỉ cần tìm được sơ hở, có thể phá tan suối hồi ức."
Ardo sửng sốt, hiểu rõ ý của cậu: "Cho nên ý em là, sơ hở đó chỉ xuất hiện khi ý thức của mình gần như xen lẫn với ký ức?"
"Nếu như anh muốn tôi nói thật, xin lỗi tôi chỉ biết phương pháp này." Carlos nói.
"Hòa lẫn với nhau rồi thì làm sao phát hiện được?"
"Dựa vào anh phải tự mình tỉnh lại."
Ardo không có kinh nghiệm rơi vào giới trong giới —— dù sao điều kiện để người rơi vào suối hồi ức là tinh thần lực phải yếu hơn địch hủ chủ giới, rất ít ma ảnh tử có thể mạnh đến trình độ của hắn.
Hắn trầm ngâm một lát, phát hiện bản thân cũng không cho ra được biện pháp tốt hơn: "Cho nên em từng gặp qua loại tình huống này sao?"
"Ân." Carlos ngắn gọn trả lời.
Ardo nhíu mày: "Ở đâu? Khi nào? Vì sao tôi lại không biết?"
"Ở khe Tử." Carlos dường như không muốn nhắc tới chuyện này, trầm mặc hồi lâu, mới trả lời, "Là nơi vong hồn trở về trong truyền thuyết, tôi gặp phải một con ma ảnh tử ở đó, còn mạnh hơn con này... Dĩ nhiên, cũng có thể là do lúc đó tôi quá yếu."
"Một mình em?" Đoạn thời gian cậu lưu lạc năm đó đối với Ardo mà nói, hoàn toàn là một khoảng trống, Ardo khẩn cấp muốn biết nhiều hơn một chút.
Nếu như là lúc bình thường, Carlos sẽ không trả lời hắn, nhưng mà khi cậu phát hiện tần suất bước chân mình đang vô thức rất gần với hai đứa trẻ dính chặt nhau phía trước, cậu đột nhiên muốn làm trái ngược lại, cố ý dùng chuyện quá khứ để nhắc nhở chính mình.
"Không, cùng với một đám thợ săn tiền thưởng tạm thời tạo thành một binh đoàn, lúc đi vào khe Tử có tổng cộng ba mươi sáu người tính luôn cả tôi, nhưng mà sau khi diệt ma ảnh tử chỉ còn lại một mình tôi."
Hai thiếu nhiên phía trước cứ tung ta tung tăng, đi đường cũng không đi cho tốt... Nói đúng hơn là Carlos đi không tốt, nhảy qua nhảy lại giống như bị tăng động, ông cụ non bên cạnh chỉ có thể vươn tay nắm lấy cổ tay cậu, để ngừa cậu lại nghĩ ra cách đi kỳ quái gì đó.
Ardo nhìn hai người phía trước, lại nhìn người bên cạnh —— Carlos khi trưởng thành lại có thể nói chuyện cửu tử nhất sinh xong nét mặt vẫn không hề thay đổi.
Ardo lại vẫn như cũ không nhịn được học theo hai người phía trước, nắm lấy cổ tay cậu, giống như chỉ có như vậy, hắn mới có thể xác định người này vẫn đang ở bên cạnh mình.
"Em còn đi đến nơi nào?" Hắn hỏi.
Không biết có phải bị ký ức ảnh hưởng hay không, Carlos để mặc hắn kéo mình, giống như đã quên phải rút tay về: "Anh hẳn nên hỏi tôi chưa đi qua nơi nào —— phàm là nơi anh có thể nghĩ đến, tôi đều đã đặt chân qua... Rừng rậm ác ma, núi đá dựng đứng ở Aragutu, vùng đắm tàu ở eo biển Siren, lúc trước vẫn nghĩ pháo đài cổ Tanger là nơi quỷ quái nguy hiểm nhất, sau này mới phát hiện nơi đó còn chưa bằng khu vui chơi thiếu nhi."
Thiếu niên Carlos cho dù bị lôi kéo, vẫn nhảy nhót đi trên hàng rào thấp bằng đá bao quanh vườn hoa, đi đường đong đưa lúc lắc.
Carlos ở phía sau cảm thấy hành vi này vô cùng ngốc, cậu hoàn toàn không hiểu được, tại sao mình lúc trẻ giống như có thù với đi đường bình ổn... Nhưng mà cậu vẫn không tự chủ được nhấc chân đi trên hàng rào đá.
"Tôi không phải cố ý, có chút không khống chế được tay chân." Carlos vẫn giữ động tác buồn cười này, lời nói ra lại vô cùng bình tĩnh, "Tôi nghĩ chúng ta đã bắt đầu xâm nhập vào ký ức."
"Tôi biết." Ardo rất hiểu cảm giác này —— nếu là lúc bình thường, Ardo cảm thấy bản thân sẽ không dùng sức kéo cậu, ý đồ để cậu đi xuống đất.
Hắn cũng không nhịn được làm ra động tác giống như thiếu nhiên Ardo phía trước... Chẳng qua hắn vẫn bình tĩnh hơn rất nhiều, thiếu niên Ardo còn hổn hển hô một câu "Cậu mau xuống dưới cho tớ!"
Ardo và Carlos theo phía sau đồng loạt nở nụ cười.
Đúng lúc này, một ngươi đột nhiên từ thánh điện chạy tới: "Các cậu ở đây a! Mau lên, chợ Pulaties xảy ra chuyện rồi! Rio, Lard tiên sinh bảo cậu lập tức đến gặp ngài!"
Carlos chấn động, tay theo bản năng sờ kiếm... Trọng kiếm cậu vẫn cầm trong tay thế nhưng lại không cánh mà bay.
"Lard?" Cậu nheo mắt lại, tỏa ra chút sát ý không dễ phát hiện.
"Cứ như vậy chúng ta sẽ bị tách ra." Ardo tìm được trọng điểm trong thời gian ngắn, "Chúng ta tách ra đi riêng, hay là..."
Hắn còn chưa nói xong, thiếu niên Ardo đã theo người rời đi, Ardo cũng kìm lòng không đặng buông áo Carlos ra, đi theo hướng "bản thân" đang đi, xem ra không cần lựa chọn —— nhưng như này hiển nhiên là kết quả tệ nhất, nếu hai người ở cùng một chỗ cho dù không khống chế được thân thể mình, ít nhất có thể nhìn thấy bạn đồng hành trưởng thành bên cạnh, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn, nhưng mà...
Ardo muốn điều khiển hai chân không ngừng đi về một hướng khác, nhưng mà động tác này thoạt nhìn làm cho hắn trông giống như bị liệt nửa người cũng chẳng có hiệu quả gì.
Hắn rốt cuộc từ bỏ, quay đầu ra hiệu cho Carlos —— nhất định phải cẩn thận.
Nhưng mà lần quay đầu này, Ardo ngạc nhiên nhìn thấy gương mặt của Carlos phía sau có chút mơ hồ, người hình như lùn hơn, mang đặc điểm của lúc thanh thiếu niên rất nhanh liền trưởng thành, thân thể gầy yếu không đúng tỷ lệ, chỉ có cặp mắt sâu như hồ đó vẫn giống y như chàng trai thân kinh bách chiến lúc nãy nói câu "pháo đài cổ Tanger giống như khu vui chơi thiếu nhi" với hắn.
Lòng Ardo trầm xuống, lúc này hắn lại không tự chủ được theo sát thiếu niên phía trước quẹo qua hành lang, không còn nhìn thấy Carlos.
Thiếu niên Ardo nghe thợ săn bên cạnh nói nhanh về chuyện ở chợ Pulaties, thẳng đến khi hắn nghe rõ hai người trẻ tuổi một hỏi một đáp, Ardo mới phát hiện mình kìm lòng không đặng cách bọn họ ngày càng gần.
Từ từ, hắn vừa mới nghe được cái gì? Chợ Pulaties?
Trong nháy mắt Ardo liền lạnh sống lưng, như là có người nhét tuyết lạnh vào trong quần áo hắn, hắn lập tức đoạt lại quyền khống chế thân thể, bước chân cơ hồ là dừng lại ngay lập tức.
Đúng vậy, hắn đột nhiên nhớ lại, chiến dịch ở chợ Pulaties là một vụ chính trị tư bản quan trọng, mang tính quyết định giúp hắn có được quyền trượng đại giáo chủ, đồng thời cũng là... đêm trước khi Carlos bị đuổi khỏi thánh điện.
Ardo lập tức hiểu "rơi vào ký ức" mà Carlos nói là gì, suối hồi ức cũng không phải là ký ức bình thường, nó là đoạn ký ức rõ ràng nhất trong lòng một người, chứa đựng nhiều cảm xúc nhất.
Như vậy vừa rồi Carlos có nghe được hay không? Cậu có ý thức được hay không...
Trái tim Ardo như bị treo lên.
Hắn đã thủ kết giới một ngàn năm, buồn vui tầm thường rất khó lay động được hắn, duy chỉ có một đoạn này... Là ác mộng cứ lặp đi lặp lại trong lòng hắn, nhiều năm như vậy, hắn mạo hiểm tính mạng nghiên cứu cấm thuật thời gian, chính là vì để quay lại trước khi chuyện này phát sinh, thay đổi tất cả!
Đến tận đây, Ardo dùng ý thức cường đại của mình cắt ngang ý nghĩ của mình, bởi vì hắn phát hiện không biết từ khi nào bước chân vốn đã dừng lại của hắn lại tiếp tục theo sát thiếu niên Ardo, hơn nữa càng gần... Hắn dường như sắp đụng vào mái tóc vàng của thiếu niên.
Nhưng mà...
"Rio, mau tới đâu, tôi đã thuyết phục Carlos, giao chuyện này cho cậu!" Một người đàn ông rất cao, thanh âm dính nhớp vang lên, thành công vén lên đoạn ký ức đã phủ bụi từ lâu.
Ardo vừa ngẩng đầu, liền thấy được người đàn ông xấu xí hói đầu, đôi mắt ti hí.
Đó là Lard.
Gã đi qua đi lại, không nhận ra có đến hai Ardo ở một chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.