Chương 23: Giao Dịch
Cô Đảm Mã Nghĩ
14/11/2023
Nhìn thấy một màn này, Chu Hoành Vĩ vô cùng vui mừng. Máy tính bị nhiễm virus đều là do bọn họ tự mình chuẩn bị, tuyệt đối không thể làm giả được.
Chu Hoành Vĩ cố nén sự nôn nóng trong lòng, tiếp tục xem Trần Mặc tìm và diệt virus trong chiếc máy tính thứ hai. Sau khi nhìn thấy chiếc máy tính thứ hai cũng khôi phục lại bình thường, hắn thở phào một hơi, dựa lưng vào ghế.
Chu Hoành Vĩ không ngờ "Vĩnh Hằng Chi Tâm" càn quét toàn cầu lại bị tiêu diệt bởi người thanh niên non nớt trước mặt mình.
"Trần tiên sinh trẻ tuổi như thế, chắc vẫn còn đang đi học nhỉ? Sinh viên của đại học Tân Hải?"
Chu Hoành Vĩ hỏi.
"Ta không trả lời được không?"
Trần Mặc khẽ cười.
"Không sao."
Chu Hoành Vĩ cười nói:
"Phần mềm này là do một mình Trần tiên sinh hoàn thiện sao? Quả là tuổi trẻ tài cao, ngươi có hứng thú đến công ty của chúng ta làm việc không?"
"Tạm thời không có dự định này."
Trần Mặc không kiêu không hèn nói:
"Vào chủ đề chính thôi."
Chu Hoành Vĩ tỉ mỉ quan sát Trần Mặc, phong thái và cách ăn nói của người thanh niên này chín chắn hơn rất nhiều so với những người đồng trang lứa mà hắn đã từng gặp qua, chắc chắn đây là nhân tài hiếm có.
"Vậy thì tiến vào chủ đề chính luôn đi, Trần tiên sinh muốn bán phần mềm này nhỉ? Bao nhiêu tiền?"
"Không nhiều, tám nghìn vạn."
Hít…
Trần Mặc vừa ra giá liền nghe thấy mọi người kinh ngạc mà nhìn mình.
"Trần tiên sinh, cái giá này liệu có phải hơi cao không?"
Chu Hoành Vĩ cười nói.
"Nếu chê đắt thì thôi vậy."
Trần Mặc nhún nhún vai, cất USB vào trong ba lô: "Ta quay về liên hệ với Tencent, có lẽ bọn họ sẽ có hứng thú."
"Trần tiên sinh, đừng đi vội."
Chu hoành Vĩ lập tức ngăn Trần Mặc lại: "Cái giá này thực sự là có hơi cao. Đám người Tencent cũng sẽ không cho ngươi cái giá này đâu."
"Không thử thì sao mà biết được?"
Trần Mặc nói: "Vĩnh Hằng Chi Tâm chính là thứ gián tiếp tạo nên tổn thất mấy chục tỷ dollar trên toàn thế giới đấy."
"Thế này đi, chốt giá một nghìn vạn, chúng ta ký kết hợp đồng chuyển nhượng ngay lập tức."
Chu Hoành Vĩ nói.
"Thế thì thôi."
Trần Mặc nói: "Trước mắt cả thế giới đều không tìm được cách tiêu diệt con virus tống tiền này, nếu Thất Hổ có thể công bố phần mềm đầu tiên tìm và tiêu diệt "Vĩnh Hằng Chi Tâm", danh lợi song thu, con số ta đưa ra quá rẻ rồi."
"Ba nghìn vạn, đây là con số cuối cùng."
Chu Hoành Vĩ nói: "Máy tính bị lây nhiễm trên toàn cầu cũng chỉ có gần trăm vạn chiếc, công ty chúng ta cũng không thu lợi nhuận được bao nhiêu."
"Tiếng tăm cùng hình tượng mới là điều quan trọng nhất, Chu tổng sẽ không nông cạn như thế đâu nhỉ?"
Trần Mặc nói: "Nếu ngươi không cần, ta sẽ liên hệ với những công ty khác đây. Phần mềm này chắc cắhn sẽ khiến cho giá trị thị trường của Tencent hoặc Thiên Độ tăng lên không ít."
Chu Hoành Vĩ không nghĩ tới Trần Mặc tuổi còn trẻ mà lại láu cá như thế. Nhưng cái phần mềm tìm diệt virus tống tiền này thực sự có thể giúp công ty bọn họ vừa thu được danh tiếng vừa thu được lợi nhuận, đặc biệt là vào lúc đỉnh điểm nguy cơ virus trên toàn cầu này. Nếu như nhường cơ hội này cho công ty đối thủ, bọn họ sẽ mất trắng.
"Thật lòng mà nói, chúng ta không chắc sẽ thu được lợi nhuận tám nghìn vạn từ phần mềm của ngươi."
"Bảy nghìn vạn, không thể ít hơn nữa."
Trần Mặc nói.
"Sáu nghìn vạn."
Chu Hoành Vĩ nói: "Chúng ta dự định sẽ tung ra phần mềm này miễn phí, căn bản không có cách nào thu được quá nhiều lợi nhuận."
"Chuyện đó đâu liên quan đến ta, ngươi cũng có thể thu phí mà."
Trần Mặc đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Chu hoành Vĩ lập tức mở miệng.
"Đợi đã, bảy ngàn vạn, thành giao."
Trần Mặc ngồi trở lại chỗ ngồi, lấy một cái USB cùng hai phần hợp đồng từ trong túi máy tính ra, đặt ở trước mặt Chu Hoành Vĩ.
"Đây là hợp đồng và tài liệu kỹ thuật."
Nhìn thấy những thứ đã được chuẩn bị sẵn trước mặt, Chu Hoành Vĩ có chút sững sờ. Tên tiểu tử này hình như đã biết trước bọn họ sẽ nhượng bộ.
Chu Hoành Vĩ để luật sư ở bên cạnh xem hợp đồng một cách cẩn thận, sau khi xác định không có vấn đề gì mới nhìn về phía Trần Mặc: "Không nghĩ tới trong nước lại có một người trẻ tuổi khó lường như thế."
"Quá khen quá khen, cái phần mềm này là ta ngẫu nhiên làm ra, do may mắn cả thôi."
"Hửm?"
Chu Hoành Vĩ cảm thấy có chút cạn lời, hắn không ngờ Trần Mặc lại nói như thế. Con virus cả thế giới đều không tiêu diệt được, nhưng rơi vào tay hắn lại nói là may mắn, nói ra ngoài thì ai mà tin.
"Nếu không có vấn đề gì thì ký hợp đồng đi."
Trần Mặc nói.
"Được rồi."
Ký hợp đồng xong, Chu Hoành Vĩ cũng bảo người chuyển khoản cho Trần Mặc ngay tại chỗ.
Sau khi nhìn thấy chuyển khoản thành công, Trần Mặc cười hì hì. Đây là số tiền đầu tiên hắn dựa vào hai bàn tay của mình mà kiếm được. Cho dù trở về khấu trừ thuế thu nhập cá nhân thì cũng vẫn còn hơn năm nghìn sáu trăm vạn. Trong đầu Trần Mặc suy nghĩ mình nên tiêu số tiền này như thế nào.
"Hợp tác vui vẻ."
Trần Mặc và Chu Hoành Vĩ bắt tay: "Chỗ ta đã xoá tài liệu phần mềm này rồi, phần tài liệu kia của ông là duy nhất, nhớ làm bản dự phòng, ta đi trước đây."
"Không ăn bữa cơm sao?"
"Thôi khỏi, về sau lại liên hệ."
Sau khi tạm biệt Chu Hoành Vĩ, Trần Mặc mang theo túi xách, rời khỏi tiệm cà phê.
Chu Hoành Vĩ cố nén sự nôn nóng trong lòng, tiếp tục xem Trần Mặc tìm và diệt virus trong chiếc máy tính thứ hai. Sau khi nhìn thấy chiếc máy tính thứ hai cũng khôi phục lại bình thường, hắn thở phào một hơi, dựa lưng vào ghế.
Chu Hoành Vĩ không ngờ "Vĩnh Hằng Chi Tâm" càn quét toàn cầu lại bị tiêu diệt bởi người thanh niên non nớt trước mặt mình.
"Trần tiên sinh trẻ tuổi như thế, chắc vẫn còn đang đi học nhỉ? Sinh viên của đại học Tân Hải?"
Chu Hoành Vĩ hỏi.
"Ta không trả lời được không?"
Trần Mặc khẽ cười.
"Không sao."
Chu Hoành Vĩ cười nói:
"Phần mềm này là do một mình Trần tiên sinh hoàn thiện sao? Quả là tuổi trẻ tài cao, ngươi có hứng thú đến công ty của chúng ta làm việc không?"
"Tạm thời không có dự định này."
Trần Mặc không kiêu không hèn nói:
"Vào chủ đề chính thôi."
Chu Hoành Vĩ tỉ mỉ quan sát Trần Mặc, phong thái và cách ăn nói của người thanh niên này chín chắn hơn rất nhiều so với những người đồng trang lứa mà hắn đã từng gặp qua, chắc chắn đây là nhân tài hiếm có.
"Vậy thì tiến vào chủ đề chính luôn đi, Trần tiên sinh muốn bán phần mềm này nhỉ? Bao nhiêu tiền?"
"Không nhiều, tám nghìn vạn."
Hít…
Trần Mặc vừa ra giá liền nghe thấy mọi người kinh ngạc mà nhìn mình.
"Trần tiên sinh, cái giá này liệu có phải hơi cao không?"
Chu Hoành Vĩ cười nói.
"Nếu chê đắt thì thôi vậy."
Trần Mặc nhún nhún vai, cất USB vào trong ba lô: "Ta quay về liên hệ với Tencent, có lẽ bọn họ sẽ có hứng thú."
"Trần tiên sinh, đừng đi vội."
Chu hoành Vĩ lập tức ngăn Trần Mặc lại: "Cái giá này thực sự là có hơi cao. Đám người Tencent cũng sẽ không cho ngươi cái giá này đâu."
"Không thử thì sao mà biết được?"
Trần Mặc nói: "Vĩnh Hằng Chi Tâm chính là thứ gián tiếp tạo nên tổn thất mấy chục tỷ dollar trên toàn thế giới đấy."
"Thế này đi, chốt giá một nghìn vạn, chúng ta ký kết hợp đồng chuyển nhượng ngay lập tức."
Chu Hoành Vĩ nói.
"Thế thì thôi."
Trần Mặc nói: "Trước mắt cả thế giới đều không tìm được cách tiêu diệt con virus tống tiền này, nếu Thất Hổ có thể công bố phần mềm đầu tiên tìm và tiêu diệt "Vĩnh Hằng Chi Tâm", danh lợi song thu, con số ta đưa ra quá rẻ rồi."
"Ba nghìn vạn, đây là con số cuối cùng."
Chu Hoành Vĩ nói: "Máy tính bị lây nhiễm trên toàn cầu cũng chỉ có gần trăm vạn chiếc, công ty chúng ta cũng không thu lợi nhuận được bao nhiêu."
"Tiếng tăm cùng hình tượng mới là điều quan trọng nhất, Chu tổng sẽ không nông cạn như thế đâu nhỉ?"
Trần Mặc nói: "Nếu ngươi không cần, ta sẽ liên hệ với những công ty khác đây. Phần mềm này chắc cắhn sẽ khiến cho giá trị thị trường của Tencent hoặc Thiên Độ tăng lên không ít."
Chu Hoành Vĩ không nghĩ tới Trần Mặc tuổi còn trẻ mà lại láu cá như thế. Nhưng cái phần mềm tìm diệt virus tống tiền này thực sự có thể giúp công ty bọn họ vừa thu được danh tiếng vừa thu được lợi nhuận, đặc biệt là vào lúc đỉnh điểm nguy cơ virus trên toàn cầu này. Nếu như nhường cơ hội này cho công ty đối thủ, bọn họ sẽ mất trắng.
"Thật lòng mà nói, chúng ta không chắc sẽ thu được lợi nhuận tám nghìn vạn từ phần mềm của ngươi."
"Bảy nghìn vạn, không thể ít hơn nữa."
Trần Mặc nói.
"Sáu nghìn vạn."
Chu Hoành Vĩ nói: "Chúng ta dự định sẽ tung ra phần mềm này miễn phí, căn bản không có cách nào thu được quá nhiều lợi nhuận."
"Chuyện đó đâu liên quan đến ta, ngươi cũng có thể thu phí mà."
Trần Mặc đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Chu hoành Vĩ lập tức mở miệng.
"Đợi đã, bảy ngàn vạn, thành giao."
Trần Mặc ngồi trở lại chỗ ngồi, lấy một cái USB cùng hai phần hợp đồng từ trong túi máy tính ra, đặt ở trước mặt Chu Hoành Vĩ.
"Đây là hợp đồng và tài liệu kỹ thuật."
Nhìn thấy những thứ đã được chuẩn bị sẵn trước mặt, Chu Hoành Vĩ có chút sững sờ. Tên tiểu tử này hình như đã biết trước bọn họ sẽ nhượng bộ.
Chu Hoành Vĩ để luật sư ở bên cạnh xem hợp đồng một cách cẩn thận, sau khi xác định không có vấn đề gì mới nhìn về phía Trần Mặc: "Không nghĩ tới trong nước lại có một người trẻ tuổi khó lường như thế."
"Quá khen quá khen, cái phần mềm này là ta ngẫu nhiên làm ra, do may mắn cả thôi."
"Hửm?"
Chu Hoành Vĩ cảm thấy có chút cạn lời, hắn không ngờ Trần Mặc lại nói như thế. Con virus cả thế giới đều không tiêu diệt được, nhưng rơi vào tay hắn lại nói là may mắn, nói ra ngoài thì ai mà tin.
"Nếu không có vấn đề gì thì ký hợp đồng đi."
Trần Mặc nói.
"Được rồi."
Ký hợp đồng xong, Chu Hoành Vĩ cũng bảo người chuyển khoản cho Trần Mặc ngay tại chỗ.
Sau khi nhìn thấy chuyển khoản thành công, Trần Mặc cười hì hì. Đây là số tiền đầu tiên hắn dựa vào hai bàn tay của mình mà kiếm được. Cho dù trở về khấu trừ thuế thu nhập cá nhân thì cũng vẫn còn hơn năm nghìn sáu trăm vạn. Trong đầu Trần Mặc suy nghĩ mình nên tiêu số tiền này như thế nào.
"Hợp tác vui vẻ."
Trần Mặc và Chu Hoành Vĩ bắt tay: "Chỗ ta đã xoá tài liệu phần mềm này rồi, phần tài liệu kia của ông là duy nhất, nhớ làm bản dự phòng, ta đi trước đây."
"Không ăn bữa cơm sao?"
"Thôi khỏi, về sau lại liên hệ."
Sau khi tạm biệt Chu Hoành Vĩ, Trần Mặc mang theo túi xách, rời khỏi tiệm cà phê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.