Chương 26: Phát Cẩu Lương
Cô Đảm Mã Nghĩ
14/11/2023
Phát hiện Trần Mặc đang nhìn chằm chằm mình, hai má của Tiểu Ngư có chút ửng hồng. Đây là buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của bọn họ, tuy rằng đã ở bên nhau một khoảng thời gian, nhưng cô vẫn hơi khẩn trương, vì thế còn cố mặc bộ váy vốn được cất kỹ trong tủ, còn bị mấy người Nhược Hi trêu chọc một lần.
Khi nhìn thấy phản ứng của Trần Mặc, trong lòng Tiểu Ngư cảm thấy rất vui.
"Ta cất xe đạp, ở đây chờ ta một chút."
Trần Mặc lấy lại tinh thần nói.
"Không cần."
Tiểu Ngư gọi Trần Mặc lại: "Đưa ta đi ra ngoài bằng xe đạp đi."
"Như vậy cũng được sao?"
Trần Mặc nói.
"Không sao, ta muốn ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố Tân Hải."
Tiểu Ngư nói: "Có thể chứ?"
"Có thể."
Trần Mặc lập tức đồng ý. Tiểu Ngư đi đến yên sau xe đạp rồi ngồi xuống, vươn tay phải ôm quanh thắt lưng của hắn. Cảm nhận được độ ấm của bàn tay trên phần eo và phía sau lưng, Trần Mặc lộ ra nụ cười đắc ý.
"Ngồi vững chưa?"
Trần Mặc nói.
"Được rồi."
Tiểu Ngư túm gọn váy nói.
"Vậy đi thôi."
Màn đêm vừa buông xuống, đại học Tân Hải bỗng xuất hiện hai người đang phát cơm chó.
"Chết tiệt, thật không công bằng, ta cũng có xe đạp, sao lại không có cô gái xinh đẹp như vậy ngồi sau lưng ta?"
"Nhân sinh bất công, tại sao ta chưa gặp được một cô gái tốt như vậy."
"Bao giờ mùa xuân mới đến bên ta chứ?"
"Đây là chiếc xe đạp trong truyền thuyết à, nhìn dáng vẻ của cô gái kia xem, thật hạnh phúc thật mãn nguyện."
Trên đường trong trường, khi bóng dáng hai người lướt qua, lần lượt có vô số ánh mắt hâm mộ, ghen tị nhìn đến. Chủ yếu là Tiểu Ngư ngồi ở phía sau xe đạp quá bắt mắt, thu hút rất nhiều chú ý.
Khi mọi người còn đang dõi theo, hai người rời khỏi đại học Tân Hải.
....
....
Ban đêm ở thành phố Tân Hải, bầu trời xám xịt dưới ánh đèn neon bỗng bừng sáng rực rỡ với muôn sắc màu rực rỡ, đủ loại bảng hiệu quảng cáo sặc sỡ chớp nháy khiến hai bên đường phố càng trở nên bắt mắt.
Có giai điệu êm tai như có như không từ trong các quán bar bên đường truyền ra, khiến phố phường trong đêm thêm phần lãng mạn.
Tiểu Ngư ôm eo Trần Mặc, dựa vào người hắn, trên môi nở nụ cười ngọt ngào. Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác này trước đây, ban đầu khi ở thư viện, Trần Mặc đem cô bảo vệ ở phía sau, lòng cô đã có một tia rung động. Cho đến khi Trần Mặc mạnh dạn nắm lấy tay cô, cô ngầm chấp nhận điều này, lấy hết can đảm để nắm lại tay hắn.
Hai người đã xác định mối quan hệ được hơn nửa tháng, phần lớn thời gian dành cho nhau đều ở thư viện. Họ chỉ mới có nắm tay, chưa từng ôm nhau, Trần Mặc không chủ động, cô tự nhiên phải có chút rụt rè.
Hành động thân mật nhất chính là lần trước cô chủ động hôn nhẹ Trần Mặc.
Lúc đó cô cũng phải lấy ra lòng can đảm lớn nhất.
Lần này là lần đầu tiên cô dựa vào người Trần Mặc, cảm giác rất an tâm, giống như dù trời có sập xuống cũng sẽ có một bờ vai thay mình đỡ lấy.
“Trần Mặc, kể cho ta nghe một chút về chuyện trước đây của ngươi đi.”
Tiểu Ngư mở lời.
“Trước đây?”
“Đúng vậy, ngươi đã từng yêu bao giờ chưa?”
Tiểu Ngư hỏi: “Ta muốn hiểu rõ ngươi hơn.”
“Đều là chuyện đã qua, ngươi thật sự muốn nghe sao?”
Trần Mặc hỏi lại.
“Ngươi cứ nói đi, không cần lo lắng ta sẽ ghen tuông, ta cũng không phải là bình dấm chua.”
Tiểu Ngư cười nói: “Kể cho ta nghe về lịch sử vinh quang của ngươi, để bạn gái ta đây hiểu rõ ngươi hơn.”
“Từng có một đoạn tình cảm.”
Trần Mặc nói ra: “Sau đó thì chia tay.”
“Bao lâu?”
“Hai năm.”
Ánh mắt của Trần Mặc trở nên sâu thẳm, trong giọng nói mang theo chút bùi ngùi: “Chia tay rồi làm hòa mấy lần, đến lần cuối cùng cô ấy nói chia tay thì không còn gặp lại nữa, tính đến nay cũng đã gần bốn năm.”
“Ngươi vẫn còn nhớ rõ cô ta?”
Giọng điệu của Tiểu Ngư có chút chua chua.
“Đã sớm quên rồi.”
Lông tơ sau lưng Trần Mặc dựng cả lên, phụ nữ nói không ghen chắc chắn là nói dối.
“Tuyệt đối không có, lần đầu tiên ta nói những lời này đó. Lần trước khi gặp ngươi trong thư viện, ta đã cảm thấy như vậy rồi. Rồi lúc thấy giá sách rơi xuống, ta không hề do dự mà lao đến, trong ta có một cảm giác thôi thúc muốn được bảo vệ ngươi, cho dù lúc đó ta xác định mình chết chắc.”
“Coi như ngươi qua ải.”
Nghe Trần Mặc nói đến sự việc ở thư viện, ánh mắt Tiểu Ngư trở nên thật dịu dàng. Quả thực quá trình hai người gặp gỡ có chút kịch tính, biết đâu thật sự có định mệnh trong cõi u minh thì sao.
“Còn ngươi thì sao? Ngươi đã từng yêu ai chưa?”
Nghe câu hỏi của Trần Mặc, Tiểu Ngư cười xấu xa: “Có nha, ta từng có ba mối tình lận.”
Khi nhìn thấy phản ứng của Trần Mặc, trong lòng Tiểu Ngư cảm thấy rất vui.
"Ta cất xe đạp, ở đây chờ ta một chút."
Trần Mặc lấy lại tinh thần nói.
"Không cần."
Tiểu Ngư gọi Trần Mặc lại: "Đưa ta đi ra ngoài bằng xe đạp đi."
"Như vậy cũng được sao?"
Trần Mặc nói.
"Không sao, ta muốn ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố Tân Hải."
Tiểu Ngư nói: "Có thể chứ?"
"Có thể."
Trần Mặc lập tức đồng ý. Tiểu Ngư đi đến yên sau xe đạp rồi ngồi xuống, vươn tay phải ôm quanh thắt lưng của hắn. Cảm nhận được độ ấm của bàn tay trên phần eo và phía sau lưng, Trần Mặc lộ ra nụ cười đắc ý.
"Ngồi vững chưa?"
Trần Mặc nói.
"Được rồi."
Tiểu Ngư túm gọn váy nói.
"Vậy đi thôi."
Màn đêm vừa buông xuống, đại học Tân Hải bỗng xuất hiện hai người đang phát cơm chó.
"Chết tiệt, thật không công bằng, ta cũng có xe đạp, sao lại không có cô gái xinh đẹp như vậy ngồi sau lưng ta?"
"Nhân sinh bất công, tại sao ta chưa gặp được một cô gái tốt như vậy."
"Bao giờ mùa xuân mới đến bên ta chứ?"
"Đây là chiếc xe đạp trong truyền thuyết à, nhìn dáng vẻ của cô gái kia xem, thật hạnh phúc thật mãn nguyện."
Trên đường trong trường, khi bóng dáng hai người lướt qua, lần lượt có vô số ánh mắt hâm mộ, ghen tị nhìn đến. Chủ yếu là Tiểu Ngư ngồi ở phía sau xe đạp quá bắt mắt, thu hút rất nhiều chú ý.
Khi mọi người còn đang dõi theo, hai người rời khỏi đại học Tân Hải.
....
....
Ban đêm ở thành phố Tân Hải, bầu trời xám xịt dưới ánh đèn neon bỗng bừng sáng rực rỡ với muôn sắc màu rực rỡ, đủ loại bảng hiệu quảng cáo sặc sỡ chớp nháy khiến hai bên đường phố càng trở nên bắt mắt.
Có giai điệu êm tai như có như không từ trong các quán bar bên đường truyền ra, khiến phố phường trong đêm thêm phần lãng mạn.
Tiểu Ngư ôm eo Trần Mặc, dựa vào người hắn, trên môi nở nụ cười ngọt ngào. Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác này trước đây, ban đầu khi ở thư viện, Trần Mặc đem cô bảo vệ ở phía sau, lòng cô đã có một tia rung động. Cho đến khi Trần Mặc mạnh dạn nắm lấy tay cô, cô ngầm chấp nhận điều này, lấy hết can đảm để nắm lại tay hắn.
Hai người đã xác định mối quan hệ được hơn nửa tháng, phần lớn thời gian dành cho nhau đều ở thư viện. Họ chỉ mới có nắm tay, chưa từng ôm nhau, Trần Mặc không chủ động, cô tự nhiên phải có chút rụt rè.
Hành động thân mật nhất chính là lần trước cô chủ động hôn nhẹ Trần Mặc.
Lúc đó cô cũng phải lấy ra lòng can đảm lớn nhất.
Lần này là lần đầu tiên cô dựa vào người Trần Mặc, cảm giác rất an tâm, giống như dù trời có sập xuống cũng sẽ có một bờ vai thay mình đỡ lấy.
“Trần Mặc, kể cho ta nghe một chút về chuyện trước đây của ngươi đi.”
Tiểu Ngư mở lời.
“Trước đây?”
“Đúng vậy, ngươi đã từng yêu bao giờ chưa?”
Tiểu Ngư hỏi: “Ta muốn hiểu rõ ngươi hơn.”
“Đều là chuyện đã qua, ngươi thật sự muốn nghe sao?”
Trần Mặc hỏi lại.
“Ngươi cứ nói đi, không cần lo lắng ta sẽ ghen tuông, ta cũng không phải là bình dấm chua.”
Tiểu Ngư cười nói: “Kể cho ta nghe về lịch sử vinh quang của ngươi, để bạn gái ta đây hiểu rõ ngươi hơn.”
“Từng có một đoạn tình cảm.”
Trần Mặc nói ra: “Sau đó thì chia tay.”
“Bao lâu?”
“Hai năm.”
Ánh mắt của Trần Mặc trở nên sâu thẳm, trong giọng nói mang theo chút bùi ngùi: “Chia tay rồi làm hòa mấy lần, đến lần cuối cùng cô ấy nói chia tay thì không còn gặp lại nữa, tính đến nay cũng đã gần bốn năm.”
“Ngươi vẫn còn nhớ rõ cô ta?”
Giọng điệu của Tiểu Ngư có chút chua chua.
“Đã sớm quên rồi.”
Lông tơ sau lưng Trần Mặc dựng cả lên, phụ nữ nói không ghen chắc chắn là nói dối.
“Tuyệt đối không có, lần đầu tiên ta nói những lời này đó. Lần trước khi gặp ngươi trong thư viện, ta đã cảm thấy như vậy rồi. Rồi lúc thấy giá sách rơi xuống, ta không hề do dự mà lao đến, trong ta có một cảm giác thôi thúc muốn được bảo vệ ngươi, cho dù lúc đó ta xác định mình chết chắc.”
“Coi như ngươi qua ải.”
Nghe Trần Mặc nói đến sự việc ở thư viện, ánh mắt Tiểu Ngư trở nên thật dịu dàng. Quả thực quá trình hai người gặp gỡ có chút kịch tính, biết đâu thật sự có định mệnh trong cõi u minh thì sao.
“Còn ngươi thì sao? Ngươi đã từng yêu ai chưa?”
Nghe câu hỏi của Trần Mặc, Tiểu Ngư cười xấu xa: “Có nha, ta từng có ba mối tình lận.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.