Thú

Chương 34: Kẻ địch nguy hiểm

Ngô Niệm

26/02/2014

Tuy rằng đã tiếp thu Tiger có thể biến thành người là sự thực, nhưng trong quá trình sinh hoạt có rất nhiều chỗ Tô Từ không thể nào thích ứng nổi.

Trước kia, lúc Tiger còn là lão hổ, hắn ghé vào trước mặt Tô Từ, nàng không hề bị áp lực rất thoải mái tiếp nhận hắn. Lúc này Tiger đã có hình người, mỗi lần hắn ngồi trước mặt, trong tâm Tô Từ liền cảm thấy rất khó chịu.

Chủ yếu nhất là, lúc Tiger không có gì làm, liền thích hướng trên thân Tô Từ chà, liếm. Biến thành hình người rồi, thói quen này của hắn cũng không biến mất a.

Một nam nhân cơ hồ cao gấp đôi chính mình, lại giống như một tiểu hài tử, hướng trên thân nàng làm nũng, hơn nữa nam nhân này còn không thích mặc quần áo, thường xuyên khó chịu vén lên da thú bọc quanh eo hắn, lại đem thân thể toàn lộ ra ngoài, cũng sẽ thường xuyên bất ngờ chà tới đây, dùng đầu lưỡi hắn liếm mặt, thậm chí liếm ngực nàng, hỏi sao nàng không bực mình cho được.

Lúc trước Tô Từ có thể bỏ qua hành động của Tiger, bởi vì hắn là một lão hổ, là thú. Nhưng bây giờ, ngay cả lúc Tiger là thú hình, hắn chà tới đây Tô Từ cũng sẽ vô ý thức tránh đi.

Sau nhiều lần, Tiger dường như liền bị tổn thương, nháy đôi mắt màu vàng nhìn Tô Từ. Nhung lần sau vẫn là chà tới đây.

Cho dù Tô Từ không quen hành động của Tiger, nhưng đối mặt một đôi mắt trong suốt có thể thấy đáy mắt, cự tuyệt như vậy cũng không phải là biện pháp lâu dài, chung quy chỉ có thể bị người vô ý thức (*không cố tình) ‘ăn đậu hủ’ sau đó một mình bực tức.

Tô Từ là thật bực tức hành động ‘ăn đậu hủ không trả tiền’ của Tiger, nhưng bất luận nàng có tức giận đến đâu, có không thích ứng đến đâu, thậm chí tức giận chửi mắng chủ mưu như thế nào đi nữa, hắn cũng một mực không biết, luôn nhìn nàng với ánh mắt vô tội.

Tiger thích chà nàng, liếm nàng, thói quen này nàng làm thế nào hắn cũng không đổi được, số lần nhiều, Tô Từ cũng không sức lực tránh né nữa, chỉ cần hắn không quá phận, cũng tùy tiện hắn đi.

Dù sao nàng có bị ăn đậu hũ đi nữa, thì cái người ăn cũng không biết.

Nàng cũng không tất yếu cứ quấn quýt suy nghĩ vấn đề này.

Tiger biến thành hình người một tuần lễ sau, chính là mưa to.

Tô Từ ngồi tại cửa sơn động ở một chỗ cao mà nước mưa không văng tới được, cầm một khối da thú mềm mại, gian nan dùng kim khâu lại. Vải dệt tại nơi sâu trong rừng rất dễ bị mài mòn so với trong thành thị, hơn nữa nàng cũng chỉ có mấy bộ quần áo, trong đó còn có một bộ của nam nhân, nàng cùng đã không còn mặc quần áo như trước mà thay bằng một bộ da thú mềm mại, kể từ khi nàng biết cách làm ra da thú.

Hiện tại nàng đang may quần cho Tiger. Có lẽ là bởi vì muốn giống hình dạng như nàng, cũng có lẽ là thời tiết mùa hè oi bức, nhân hình không có nhiều lông như thú hình, nên bây giờ Tiger càng thích dùng nhân hình xuất hiện. Nhưng da thú quanh eo hắn rõ ràng quá thô ráp, Tô Từ liền nghĩ cấp hắn làm mội cái quần đùi… Như vậy lúc hắn ngồi xổm xuống, Tô Từ sẽ không vừa nhìn đã thấy phía dưới của hắn.

Hơn nữa Tiger có lúc sẽ khó chịu, thường xuyên kéo mở ra da thú, có quần, hắn muốn xé mở cũng sẽ cố kị vì sợ làm hư. Tô Từ thực không muốn chỉ vừa xoay người lại, liền thấy một cái lõa nam hướng nàng chà tới đây, cho dù cái lõa nam này có thân hình rất đẹp.

Tô Từ chưa từng làm qua quần áo, hơn nữa kim khâu dùng để may quần áo lại dùng để may da thú không chỉ gian nan, hơn nữa rất dễ bị gãy, chỉ may có một cái quần mà nàng phải đứng trước mặt Tiger khoa tay múa chân, đo đo đạc đạc mất hai ngày, cuối cùng mới miễn cường phù hợp yêu cầu.

Tô Từ cắn đứt đầu sợi chỉ, duỗi tay nắm tay Tiger đang ngồi bên cạnh không ngừng vuốt tóc nàng, kéo hắn đứng dậy, bắt hắn giơ chân lên mặc quần vào, sau đó nàng mới cởi bỏ da thú vây quanh eo hắn, lại kêu Tiger xoay một vòng để nàng xem có thích hợp không.

Nhưng rất rõ ràng, mặc quần còn hạn chế hơn so với khối da chỉ vây quanh eo, Tiger khó chịu, không ngừng lôi kéo quần, rất không phối hợp.

Bởi vì kim chỉ vấn đề, đường may vốn là không tinh mịn, Tiger khí lực lại lớn, chỉ kéo vài cái, một đường chỉ liền bị Tiger kéo mở ra.

Nàng chỉnh chỉnh bận việc hai ngày, trên tay bị kim đâm bảy, tám lỗ, mới làm ra một cái quần cho hắn mặc, bây giờ lại trở thành như vậy, Tô Từ tức giận, hung hăng nện cho Tiger mấy quyền.

“Tô Tô…” Lực đạo này đối với Tiger mà nói cũng như là đang gãi ngứa mà thôi, nhưng hắn cũng biết rõ Tô Từ là đang tức giận, vội khom lưng một phen đem Tô Từ ôm lên, đầu cũng không ngừng chà chà trước ngực, bên gáy Tô Từ, cổ họng không ngừng kêu ‘Tô Tô’, lấy lòng Tô Từ.

Này cũng là một cái bất đắc dĩ khác của Tô Từ, cộng thêm độ cao của giày, nàng cũng chỉ cao không đến 1m70, bởi về khác biệt về thân hình, Tiger ôm nàng cũng giống như đang ôm một tiểu hài tử vậy.

Nhưng ngày ngày Tiger rất thích ôm nàng.

Tính cách Tiger, trước kia bởi vì không có xung đột cho nên không minh hiển, nhưng sau nửa tháng biến thành hình người, rất nhiều chuyện trước kia hắn không thể làm thì nay lại có thể dễ dàng làm được, Tô Từ liền hiểu rồi, lão hổ này bình thường tùy tiện ngươi, nhưng chỉ cần là hắn nhận định, ngươi liền đừng nghĩ thay đổi được hắn, liền như thích chà, ôm, liếm Tô Từ.

Tô Từ nghĩ, đôi tay dùng lực, đẩy đẩy cái đầu đang chà loạn trước ngực nàng. Đang nghĩ xem nên nói cái gì với hắn, cái đầu đang không ngừng muốn chà tới đây đột nhiên ngẩng lên nhìn ra phía bên ngoài sơn động, đôi mắt màu vàng luôn luôn rất nhu hòa đột nhiên trở nên sắc bén, cổ họng ô ô gầm nhẹ, xoay người đem Tô Từ để xuống đất, liền chạy ra ngoài.

Bên ngoài mưa đang rơi rất to, Tiger chỉ chạy hai bước, cũng đã nhảy xuống sơn động, thân thể trong không trung một chút liền biến thành bạch sắc lão hổ.



Tiger duỗi một chút thân thể trong không trung, sau đó rất vững vàng đứng trên mặt đất, dựa vào xung lượng chạy vọt về phía trước, bùn đất bị dẫm đạp văng tung tóe trên.

Tô Từ tay mắt lanh lẹ, một giây sau khi Tiger đặt nàng xuống đất, nàng cũng nắm ba lô vọt ra, vừa hay nhìn thấy một màn Tiger biến thân chạy lên phía trước.

Giống như hết thảy đã trải qua trù hoạch tinh vi, hoàn hảo đúng chỗ, không lãng phí dư thừa khí lực. Bất kể là người biến thành hổ trong tích tắc, vẫn là động tác mạnh mẽ của Tiger, hình ảnh như vậy rất hấp dẫn.

Tô Từ cái gì cũng không nghĩ, lớn tiếng kêu Tiger, thân thể cũng đi theo nhảy xuống sơn động.

Một người một hổ kém bất quá vài giây.

Sơn động cao hơn mười mét, Tô Từ liền như vậy nhảy xuống, sau đó rớt tại trên thân Tiger đúng lúc đến tiếp nàng.

Tô Từ hơi quay cuồng hai cái trên tấm lưng rộng rãi của Tiger, trước khi hiểm hiểm rớt xuống bắt lấy da lông ướt nhẹp nước mưa của hắn, sau đó lưu loát nhích lên phía trước hai cái, tay chân ngồi tại trên lưng Tiger, vỗ vỗ Tiger đang chuyển đầu ra sau trừng nàng, cười nói, “Đi nhanh đi.”

Tiger chi trước nôn nóng ở trên mặt đất lột hai cái, sau đó gầm nhẹ một tiếng, mang Tô Từ chạy ra ngoài.

Tô Từ kỳ thật hiểu vừa rồi Tiger nôn nóng.

Lúc con dã thú lần trước xâm phạm lãnh địa khiến bọn hắn bị thương, Tiger cũng có biểu hiện như lúc này.

Tô Từ cũng hiểu vừa rồi nàng không nên cùng theo hắn, nhưng vấn đề là nàng đã xuống dưới rồi… Hơn nữa Tiger không có phản đối nàng cùng theo, như thế liền đại biểu dã thú xâm phạm lần này Tiger có thể ứng phó.

Đương nhiên, nếu như Tiger kiên quyết không mang nàng cùng đi, nàng tự nhiên là càng muốn đi theo.

Tốc độ Tiger rất nhanh, Tô Từ rất có kinh nghiệm, thấp phục thân thể, nhấp nhô thân mình theo Tiger, không nhượng chính mình bị rơi xuống, cũng không nhượng chính mình gây trở ngại tốc độ của Tiger.

Tiger rất nhanh liền ngừng lại, lúc này, toàn thân Tô Từ đã bị nước mưa làm ướt, Tiger cũng vậy.

Trong không khí mơ hồ có thể ngửi được mùi máu tươi, Tô Từ ngẩng đầu, còn không biết rõ mùi máu tươi đến từ đâu, vừa nhìn liền thấy phía ngoài đám cỏ, ngay tại dưới thân cây diệp tử chữa thương, Lý Ngọc cùng Chu Lập đang run lẩy bẩy trốn tránh dưới tàng cây, toàn thân ướt đẫm nước mưa.

Mưa quá lớn, khoảng cách lại hơi xa, Tô Từ nhìn không thấy biểu tình của bọn hắn, nhưng liên tưởng mùi máu tươi trong không khí, tâm Tô Từ liền trầm xuống, mím môi thuận theo tầm mắt bọn họ nhìn lại, liền thấy cách cây diệp tử hơn một thước, bên cạnh một bụi cây có một thân hình cao lớn, so với Tiger còn muốn cao hơn một chút, nam nhân mặt dữ tợn đang ngồi trên một tảng đá, mồm to đang cắn cái gì đó, trong miệng, trên cằm, trên tay dính đầy máu tươi.

Hô hấp Tô Từ dồn dập, trong miệng hắn… Là thịt con mồi vừa mới bị hắn bắt được?

Tiger dưới thân gầm nhẹ, nhìn hướng nam nhân kia hơi hơi phục thân, làm ra trạng thái công kích, nhưng nam nhân kia chỉ nhìn Tiger, vừa gặm vật trong tay, vừa lớn tiếng nói gì đó.

Tô Từ nghe không hiểu, nhưng Tiger lại giống như có thể nghe hiểu được, gầm nhẹ giống như là đáp lời, thân thể cũng không căng thẳng như vừa rồi.

Trừ ra bốn người nhóm Chu Lập, nam nhân này là người thứ hai nàng nhìn thấy tại nơi sâu trong rừng này. Tiger dường như có thể cùng hắn đối thoại, liên tục ‘nói chuyện’ với nam nhân có thân hình cao tráng hơn mình.

Nam nhân kia vẫn đang ăn nhưng cũng vẫn không ngừng ‘nói chuyện’, Tiger ngẫu nhiên cũng hô hô đáp lời. Hô hấp Tô Từ có chút dồn dập, căng thẳng níu lấy da lông Tiger, đôi mắt nháy cũng không nháy nhìn nam nhân.

Nam nhân này… Là đồng loại của Tiger?

Lần đầu tiên Tô Từ nhìn thấy da lông Tiger liền biết rõ Tiger là bị vứt bỏ, nhưng hiện tại hắn sống sót, hơn nữa xem tình huống, hắn có thể biến thành người, lực lượng hồ hình cũng thoăn thoắt nâng cao một bước, điều này là đại biểu Tiger đã đột phá ở một phương diện nào đó. Nàng sinh hoạt tại nơi này cũng được ba, bốn tháng, lại chưa từng gặp qua dã thú có thể biến thành hình người.

Người này lại xuất hiện sau khi Tiger có thể biến thành hình người, là thừa nhận năng lực của Tiger, muốn kêu Tiger về tộc hổ sao?

Tô Từ vẫn cho là, cho dù Tiger biến thành người, bọn hắn cũng vẫn sống dựa vào nhau như trước, nhưng hiện tại xem ra… Tô Từ nhìn chằm chằm nam nhân kia, muốn từ trên biểu tình của hắn xem ra bọn hắn chính là đang đàm luận cái gì.

Nhưng nam nhân kia lại đột nhiên nhìn Tô Từ, ánh mắt liền giống như là.. tham lam xem con mồi.

Sống lưng Tô Từ chợt lạnh, rạp mình trên thân Tiger nằm xuống, nam nhân kia lại đột nhiên nhìn nàng nhếch miệng cười một chút, huyết nhục dính tại hàm răng dị thường rõ ràng, sau đó hắn xoay người, cúi xuống phía sau tảng đá dưới thân kéo thứ gì đó.



Tô Từ tại lúc hắn nhìn nàng cười, đáy lòng mơ hồ có cái gì dự cảm, không đợi nàng phản ứng kịp, liền thấy nam nhân từ phía sau kéo ra một chân người dính máu tươi, sau đó vung hướng về phía trước, cái thân thể con người mềm nhũn liền bị kéo ra,

“Oành” một tiếng, đầu đập lên tảng đá dưới thân nam nhân, óc bắn ra bốn phía.

“A!… A a!!…”

Đồng tử Tô Từ co rút mạnh, gắt gao cắn răng không cho chính mình kêu ra tiếng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân, bên tai là tiếng thét chói tai của Lý Ngọc cùng Chu Lập.

Như vậy cũng không kỳ quái tại sao mưa to như vậy mà Lý Ngọc và Chu Lập lại trốn tránh dưới thân cây diệp tử, không kỳ quái tại sao bọn hắn chỉ có hai người.

Nam nhân này… lúc nãy đang gặm thế nhưng là thịt người!

Buồn cười nàng cho dù có điểm dự cảm, cũng vẫn là không xem ra trong tay hắn thịt là vật cái gì.

Người này… Không, con dã thú này, thật… là tộc nhân của Tiger sao?

Lồng ngực không ngừng quay cuồng, cổ họng Tô Từ nhẫn nại không được, phát ra thanh âm “lạc lạc”, gắt gao cầm lấy da lông Tiger.

Tiger cảm thụ đến trạng thái Tô Từ, thân thể đang thả lỏng lại kéo căng, hướng tới nam nhân rống lên mấy thanh âm, mới biến thành hình người, lập tức ôm Tô Từ sắp ngã xuống do hắn biến thành hình người, bàn tay to mang móng vuốt bén nhọn không ngừng vuốt lưng Tô Từ, cũng không ngừng liếm lấy nàng, không ngừng kêu nàng, “Tô Tô, Tô Tô”.

Nam nhân lại cuời hắc hắc, cầm lên phần thịt người, hắn là Trần Phong, tại bắp đùi Trần Phong xé ra một miếng thịt, vừa nhai vừa cười hắc hắc.

“Tô Từ! Tô Từ cứu mạng a! Cứu…. cứu ta!” Chu Lập cùng Lý Ngọc hai người rốt cục phát hiện Tô Từ cùng Tiger phía sau lùm cây, hai người thét chói tai, giống như Tô Từ là cái phao duy nhất cứu mạng bọn họ vậy.

Nam nhân kia lại đứng lên, kéo thi thể Trần Phong hướng cây thụ chữa thương đi đến. Chu Lập rốt cuộc không ở dưới tàng cây chờ chết, bò đứng dậy, hướng Tô Từ chạy đi.

Lý Ngọc ngây ra một lúc sau, cũng theo hướng Tô Từ chạy tới.

Lúc này Tô Từ mới phát hiện, Chu Lập cũng đang bị thương, hai bên bắp đùi bị cắt một miệng vết thương rất lớn, máu tươi giàn giụa, tuy rằng hắn chạy trước, nhưng Lý Ngọc không bị thương nên chạy vượt qua mặt hắn.

Tô Từ ngồi trên tay Tiger, nhìn thân thể Lý Ngọc hòa với bùn đất lá cây, cùng nước mưa chạy tới, nàng nắm chặt cánh tay Tiger, quay đầu nhìn Tiger, lại thế nào cũng nói không ra lời kêu hắn đi cứu bọn họ.

Vị trí Tiger đứng cách cây thụ chữa thương khoảng hai, ba mét, cự ly này không tính dài, vốn dĩ lấy nhân loại tốc độ, cũng không phải một chút liền có thể chạy tới.

Nam nhân kia kéo thi thể Trần Phong nhàn nhã theo phía sau Lý Ngọc cùng Chu Lập, sau đó duỗi tay lôi kéo, liền đem Chu Lập kéo ngã xuống đất, Chu Lập bị như vậy, lập tức ôm chân tuyệt vọng lớn tiếng tru lên, Lý Ngọc chạy ở trước mặt hắn thấy thế, chạy càng thêm nhanh, trong miệng thét chói tai ‘Tô Từ’, cố sức chạy lên phía trước.

Nhưng chạy chưa được mấy bước, liền bị nam nhân kia ôm chặt, gánh ở trên vai.

Lúc này, bọn hắn cách Tô Từ đã không xa. Nam nhân kia bắt lấy Lý Ngọc, sau đó nhìn hướng Tô Từ lại hắc hắc cười, lè lưỡi liếm mặt Lý Ngọc.

Hàm răng Tô Từ run lập cập, ngón tay cơ hồ muốn kháp tiến trong thịt Tiger.

Tiger cũng không có động, chỉ là cổ họng gầm nhẹ, bàn tay tại sau lưng Tô Từ chụp vỗ càng thêm nóng nảy.

“Tô Từ… Tô Từ… Ô ô Tô Từ cứu cứu ta! Hắn ăn người! Tô Từ, coi như vì ta cũng là nữ nhân, ngươi xem ta còn có con… Cứu cứu ta, Tô Từ!” Lý Ngọc tại trong ngực nam nhân kia nhắm mắt run rẩy kêu, trên mặt phân không ra là nước mưa hay nước mắt.

Bộ ngực Tô Từ không ngừng nhấp nhô, rốt cục từ trong miệng bức ra một câu nói, “Tige…. Cứu…” Nhưng cái từ ‘nàng’ lại thế nào cũng bức không ra.

Này con dã thú biến thành nam nhân… Rõ ràng so với Tiger càng cường tráng, hơn nữa hắn căn bản không che dấu bản tính tham lam của mình… Không thể, không thể đem Tiger dẫn vào vòng nguy hiểm.

Nhưng Tiger lại đột nhiên quay đầu liếm liếm mặt nàng, đặt nàng xuống đất, sau đó đùi khẽ đạp về phía trước, liền biến thành thú hình, hướng nam nhân kia phốc táp tới. Nam nhân kia tại lúc Tiger đặt Tô Từ xuống đất liền ném Lý Ngọc sang một bên, cũng rất nhanh biến thành một đầu mãnh thú cao bốn thước, cùng Tiger cắn xé lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook