Chương 12
Diệc Thư
16/04/2024
Đúng là như thế, nghĩ tới đây, Thừa Hoan bình tĩnh lại.
Ngày thứ hai Thừa Hoan đi đổi nhẫn.
Người bán hàng kinh ngạc, “Mạch tiểu thư, tôi tưởng cô thích kim cương vuông chứ.”
Thừa Hoan nói: “Xin lỗi mẹ tôi nhận xét nó không đủ lấp lánh.”
Người bán hàng thiện ý, cười nói: “Điều này là thật, Mạch tiểu thư, sang đây xem thử chiếc nhẫn khác đi, chẳng những lấp lánh, hơn nữa mặt kim cương còn rất lớn.”
Thừa Hoan muốn lấy lòng mẹ, nhìn thấy một viên kim cương xinh đẹp, lập tức giơ ngón tay chỉ vào.
Nhân viên cửa hàng lập tức tán thưởng: “Mạch tiểu thư có ánh mắt thật là tốt.”
Thừa Hoan cũng không phải người mới bước ra đời, cười cười hỏi: “Giá tiền thế nào?”
Mua không hỏi giá, tự rước lấy nhục.
Dù cho muốn mua gì, chuyện đầu tiên là phải hỏi giá, nhà nghèo phải ghi nhớ kỹ, ghi nhớ thật kỹ.
Toàn bộ tiền thuê gian nhà trọ, mua sắm đồ đạc, cùng chi phí du lịch tuần trăng mật, cũng đủ để đổi một chiếc xe RV mới của Nhật Bản, cũng tương đương với toàn bộ tích góp từ khi đi làm tới nay của Thừa Hoan.
Chỉ cần là thích, dù chỉ để đeo trên ngón tay cũng không thể nói là không đáng, nhưng quan trọng nhất vẫn là để lấy lòng mẹ cô.
“Mạch tiểu thư, tôi sẽ dành cho cô điều kiện chiết khấu tốt nhất, hóa đơn tính tiền sẽ đưa đến chỗ Tân tiên sinh.
Thừa Hoan nở nụ cười, Tân Gia Lượng cũng không phải đại gia, anh ta nếu biết mà không trách cô ham hư vinh cũng đã là rất tốt.
“Không phải đâu, tôi tự mình trả.”
Bỗng nhiên phía sau truyền đến một thanh âm, “Nói nghe buồn cười.”
Thừa Hoan hơi vui một chút, quay đầu lại, “Làm sao anh biết em ở chỗ này?”
Nói đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, phía sau chính là Tân Gia Lượng.
Anh ta ngồi xuống, lấy ra một chiếc kính lúp chuyên dụng xem châu báu, tinh tế nghiên cứu một phen, “Không tệ, không tệ, chính là nó!.” Móc ra cuốn chi phiếu.
Thừa Hoan có hơi xấu hổ, “Như vậy không được tốt lắm!?”
“Tương lai có thể để lại cho con cháu mà”
“Hoàn toàn vượt qua dự toán.”
“Cha của anh sáng sớm đã biết trước, đã đưa anh một khoản quỹ khẩn cấp.”
“Chúng ta có thể cân nhắc lại.”
Tân Gia Lượng xòe hai bàn tay, lắc đầu, “Cân nhắc gì nữa”
Lập tức vung bút lên ký một tờ chi phiếu.
Thừa Hoan biết tính tình của Tân Gia Lượng, tuyệt không keo kiệt, đây có lẽ cũng là toàn bộ tích góp của anh ta.
Thừa Hoan cũng không có ý định chối từ, bỗng nhiên trong lòng cô lúc này cũng sinh ra một tâm trạng bi thương giống như mẹ cô: Khả năng đây cũng sẽ là thời khắc hãnh diện nhất cuộc đời cô, qua giai đoạn này, sẽ không còn quyền gì để thương lượng nữa.
Tân Gia Lượng muốn đối xử tốt với cô, có ích lợi gì khi cô đau khổ chối từ.
Thừa Hoan gật đầu, cùng vị hôn phu đi ra khỏi của hàng.
Tân Gia Lượng cười nửa miệng nhìn cô, “Em còn muốn gì nữa nào?”
Thừa Hoan hỏi: “Cha mẹ anh đối với tiệc mừng cưới có cách nhìn như thế nào?”
Tân Gia Lượng nghe vậy biến sắc, “Em biết anh luôn không để ý tới đánh giá của người khác mà.”
“Nhưng là...”
Tân Gia Lượng hoàn toàn thu liễm nụ cười, “Thừa Hoan, em biết anh nhất quyết phản đối chuyện mở tiệc đãi khách, chuyện này chúng ta đã sớm thảo luận, không cần nói tiếp, Thừa Hoan, anh hy vọng em giữ lập trường kiên định, chớ được voi đòi Hai Bà Trưng.”
Thừa Hoan hé miệng, lại thôi.
“Cứ chiếu theo kế hoạch đã định, chúng ta đến Luân Đôn đăng kí kết hôn, sau đó trở về, đồng ý không?” Thừa Hoan không nói.
Tân Gia Lượng ghét tiệc cưới như một số người ghét đánh bạc, hay một số người ghét việc đến trễ giống nhau.
Mỗi người trong đáy lòng đều có yêu ghét nhất một điều nào đó, Tân Gia Lượng không bao giờ tham dự tiệc cưới, rất kiên trì trong trường hợp này, một ý kiến góp ý cũng không chấp nhận.
Có vẻ như anh ta không có ý định thỏa hiệp.
Hơn nữa, cho dù Thừa Hoan bắt anh ta ủy phải nhịn xuống chấp nhận, tương lai trong mấy chục năm sau chung sống, giéo xuống trong lòng anh ta một vướng mắc, cũng là không đáng giá.
Tương lai vài chục năm bằng mặt không bằng lòng.
Đáng sợ dường nào.
Thừa Hoan bỗng nhiên có cảm giác hoang mang.
Lúc này Tân Gia Lượng ho khan một cái, “Đột nhiên có đại sự, sinh hoạt trong gia đình thay đổi, anh biết em phải thừa nhận rất nhiều áp lực.”
Thừa Hoan nhìn anh ta, “Anh không phải là không có áp lực.”
“Cho nên, chúng ta phải hết sức cẩn thận lời ăn tiếng nói, đừng vội vàng buông lời làm đối phương khó xử.”
“Vâng.”
“Kết hôn là chuyện của hai ta, ý kiến đánh giá của người khác không cần bận tâm.”
“Vâng.”
Tân Gia Lượng hài lòng, “Ở trong ngôn ngữ nhân loại, anh thấy chữ “vâng” này êm tai nhất.”
Nhất là từ người bạn đời nói ra.
Chạng vạng, Thừa Hoan đến nhà Mao Mao để nói chuyện phiếm.
Mao Mao bưng ra một chồng tạp chí váy cưới cô dâu, “Tạo điều kiện cho bạn tham khảo.” “Mình không mặc lễ phục.
Mao Vịnh Hân liếc nhìn Thừa Hoan, “Quá dễ dãi hậu quả thường thường sẽ là hối hận”
Ngày thứ hai Thừa Hoan đi đổi nhẫn.
Người bán hàng kinh ngạc, “Mạch tiểu thư, tôi tưởng cô thích kim cương vuông chứ.”
Thừa Hoan nói: “Xin lỗi mẹ tôi nhận xét nó không đủ lấp lánh.”
Người bán hàng thiện ý, cười nói: “Điều này là thật, Mạch tiểu thư, sang đây xem thử chiếc nhẫn khác đi, chẳng những lấp lánh, hơn nữa mặt kim cương còn rất lớn.”
Thừa Hoan muốn lấy lòng mẹ, nhìn thấy một viên kim cương xinh đẹp, lập tức giơ ngón tay chỉ vào.
Nhân viên cửa hàng lập tức tán thưởng: “Mạch tiểu thư có ánh mắt thật là tốt.”
Thừa Hoan cũng không phải người mới bước ra đời, cười cười hỏi: “Giá tiền thế nào?”
Mua không hỏi giá, tự rước lấy nhục.
Dù cho muốn mua gì, chuyện đầu tiên là phải hỏi giá, nhà nghèo phải ghi nhớ kỹ, ghi nhớ thật kỹ.
Toàn bộ tiền thuê gian nhà trọ, mua sắm đồ đạc, cùng chi phí du lịch tuần trăng mật, cũng đủ để đổi một chiếc xe RV mới của Nhật Bản, cũng tương đương với toàn bộ tích góp từ khi đi làm tới nay của Thừa Hoan.
Chỉ cần là thích, dù chỉ để đeo trên ngón tay cũng không thể nói là không đáng, nhưng quan trọng nhất vẫn là để lấy lòng mẹ cô.
“Mạch tiểu thư, tôi sẽ dành cho cô điều kiện chiết khấu tốt nhất, hóa đơn tính tiền sẽ đưa đến chỗ Tân tiên sinh.
Thừa Hoan nở nụ cười, Tân Gia Lượng cũng không phải đại gia, anh ta nếu biết mà không trách cô ham hư vinh cũng đã là rất tốt.
“Không phải đâu, tôi tự mình trả.”
Bỗng nhiên phía sau truyền đến một thanh âm, “Nói nghe buồn cười.”
Thừa Hoan hơi vui một chút, quay đầu lại, “Làm sao anh biết em ở chỗ này?”
Nói đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, phía sau chính là Tân Gia Lượng.
Anh ta ngồi xuống, lấy ra một chiếc kính lúp chuyên dụng xem châu báu, tinh tế nghiên cứu một phen, “Không tệ, không tệ, chính là nó!.” Móc ra cuốn chi phiếu.
Thừa Hoan có hơi xấu hổ, “Như vậy không được tốt lắm!?”
“Tương lai có thể để lại cho con cháu mà”
“Hoàn toàn vượt qua dự toán.”
“Cha của anh sáng sớm đã biết trước, đã đưa anh một khoản quỹ khẩn cấp.”
“Chúng ta có thể cân nhắc lại.”
Tân Gia Lượng xòe hai bàn tay, lắc đầu, “Cân nhắc gì nữa”
Lập tức vung bút lên ký một tờ chi phiếu.
Thừa Hoan biết tính tình của Tân Gia Lượng, tuyệt không keo kiệt, đây có lẽ cũng là toàn bộ tích góp của anh ta.
Thừa Hoan cũng không có ý định chối từ, bỗng nhiên trong lòng cô lúc này cũng sinh ra một tâm trạng bi thương giống như mẹ cô: Khả năng đây cũng sẽ là thời khắc hãnh diện nhất cuộc đời cô, qua giai đoạn này, sẽ không còn quyền gì để thương lượng nữa.
Tân Gia Lượng muốn đối xử tốt với cô, có ích lợi gì khi cô đau khổ chối từ.
Thừa Hoan gật đầu, cùng vị hôn phu đi ra khỏi của hàng.
Tân Gia Lượng cười nửa miệng nhìn cô, “Em còn muốn gì nữa nào?”
Thừa Hoan hỏi: “Cha mẹ anh đối với tiệc mừng cưới có cách nhìn như thế nào?”
Tân Gia Lượng nghe vậy biến sắc, “Em biết anh luôn không để ý tới đánh giá của người khác mà.”
“Nhưng là...”
Tân Gia Lượng hoàn toàn thu liễm nụ cười, “Thừa Hoan, em biết anh nhất quyết phản đối chuyện mở tiệc đãi khách, chuyện này chúng ta đã sớm thảo luận, không cần nói tiếp, Thừa Hoan, anh hy vọng em giữ lập trường kiên định, chớ được voi đòi Hai Bà Trưng.”
Thừa Hoan hé miệng, lại thôi.
“Cứ chiếu theo kế hoạch đã định, chúng ta đến Luân Đôn đăng kí kết hôn, sau đó trở về, đồng ý không?” Thừa Hoan không nói.
Tân Gia Lượng ghét tiệc cưới như một số người ghét đánh bạc, hay một số người ghét việc đến trễ giống nhau.
Mỗi người trong đáy lòng đều có yêu ghét nhất một điều nào đó, Tân Gia Lượng không bao giờ tham dự tiệc cưới, rất kiên trì trong trường hợp này, một ý kiến góp ý cũng không chấp nhận.
Có vẻ như anh ta không có ý định thỏa hiệp.
Hơn nữa, cho dù Thừa Hoan bắt anh ta ủy phải nhịn xuống chấp nhận, tương lai trong mấy chục năm sau chung sống, giéo xuống trong lòng anh ta một vướng mắc, cũng là không đáng giá.
Tương lai vài chục năm bằng mặt không bằng lòng.
Đáng sợ dường nào.
Thừa Hoan bỗng nhiên có cảm giác hoang mang.
Lúc này Tân Gia Lượng ho khan một cái, “Đột nhiên có đại sự, sinh hoạt trong gia đình thay đổi, anh biết em phải thừa nhận rất nhiều áp lực.”
Thừa Hoan nhìn anh ta, “Anh không phải là không có áp lực.”
“Cho nên, chúng ta phải hết sức cẩn thận lời ăn tiếng nói, đừng vội vàng buông lời làm đối phương khó xử.”
“Vâng.”
“Kết hôn là chuyện của hai ta, ý kiến đánh giá của người khác không cần bận tâm.”
“Vâng.”
Tân Gia Lượng hài lòng, “Ở trong ngôn ngữ nhân loại, anh thấy chữ “vâng” này êm tai nhất.”
Nhất là từ người bạn đời nói ra.
Chạng vạng, Thừa Hoan đến nhà Mao Mao để nói chuyện phiếm.
Mao Mao bưng ra một chồng tạp chí váy cưới cô dâu, “Tạo điều kiện cho bạn tham khảo.” “Mình không mặc lễ phục.
Mao Vịnh Hân liếc nhìn Thừa Hoan, “Quá dễ dãi hậu quả thường thường sẽ là hối hận”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.