Chương 222: Cháu cam lòng tặng Thẩm Thanh Ngọc cho Phó Ngọc Hải?
Tiểu Thúc Thúc
24/04/2022
Đã gần một tháng Bạc Minh Thành không về nhà họ Bạc ăn cơm, tuy rằng lần trước cũng trở về nhưng ở chưa đến mấy phút đã đi.
Buổi tối ngày Bạc Minh Tâm bị phạt, anh cũng đánh người xong là đi.
Tần Minh Tú không giữ được chồng, cũng không giữ được con trai.
Hôm nay nhìn thấy Bạc Minh Thành trở về, nụ cười trên mặt bà ấy cũng nhiều hơn: "Minh Thành, con về rồi à."
Bạc Minh Thành khẽ gật đầu rồi ngồi xuống: "Ông nội."
Ông cụ Bạc nhìn anh một cái: "Ăn cơm trước đi, cơm nước xong ông có một chuyện muốn nói."
Từ sau lần trước bị phạt, gần đây Bạc Minh Tâm đã an phận hơn rất nhiều, trên bàn cơm, ngoài tiếng Tần Minh Tú hỏi han Bạc Minh Thành về tình hình gần đây thì chỉ còn lại tiếng ăn cơm.
"Gần đây bận lắm hả con, gầy đi không ít rồi."
Mặc dù mới bốn năm ngày không gặp, nhưng Tần Minh Tú vẫn nhìn ra được Bạc Minh Thành đã gầy hơn một chút.
Bạc Minh Thành thuận miệng đáp lời: "Không có, cân nặng vẫn thế."
Giọng điệu lạnh nhạt, đây cũng không phải lần đầu tiên Tần Minh Tú gặp phải sự cư xử lạnh nhạt của con trai, nhưng bà ấy đã quen thuộc từ lâu, ít nhất là Bạc Minh Thành không nổi giận.
Có điều Tần Minh Tú cũng không hỏi nữa, trên bàn ăn nhà họ Bạc hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Từ trước đến nay Bạc Minh Tâm luôn không ngồi ở bàn cơm được lâu, lúc ăn cơm ở nhà họ Bạc không được đem điện thoại lên bàn, không thể nói chuyện tùy ý, cô ta nhanh chóng ăn hết cơm ở trong bát, đặt đũa xuống rồi mở miệng: "Ông nội, mẹ, anh, con ăn no rồi, con về phòng trước ạ."
Ông cụ Bạc nhìn cô ta một cái: "Chờ một lát, ngồi ở đó đã, ông còn có chuyện muốn nói."
Bạc Minh Tâm ngẩn ra, cô ta cũng không cảm thấy "chuyện" mà ông cụ Bạc vừa nói có liên quan đến mình, mỗi lần có chuyện để nói, hiển nhiên đều là nói với Bạc Minh Thành.
Nhưng ông cụ Bạc đã nói vậy, đương nhiên là Bạc Minh Tâm không có gan đi.
Rất nhanh, những người khác cũng đã ăn xong.
Ông cụ Bạc uống một ngụm trà rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Tần Minh Tú, chị cảm thấy người con dâu Thẩm Thanh Ngọc này thế nào?"
Tần Minh Tú bị gọi tên bất chợt nên có chút không kịp chuẩn bị, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Rất, rất tốt."
Nửa đời của bà ấy, con trai không thích nói chuyện với bà ấy, con gái cũng không thích nũng nịu bày tỏ tâm sự với bà ấy, trái lại là sau khi Thẩm Thanh Ngọc đến làm dâu, ở nhà họ Bạc bà ấy mới xem như là có một người để nói chuyện.
Bà ấy không có cảm nhận đặc biệt gì về Thẩm Thanh Ngọc, chỉ cảm thấy cô luôn rất kính trọng mình, thỉnh thoảng bà ấy than phiền, Thẩm Thanh Ngọc cũng có thể mỉm cười không nói mà lắng nghe, bà ấy cũng không cần lo lắng cô sẽ nói với người khác, bản thân chỉ việc xả ra ngoài giống như đổ rác là được rồi.
Nhưng Bạc Minh Thành không thích Thẩm Thanh Ngọc, cảm nhận của bà ấy đối với Thẩm Thanh Ngọc cũng chỉ dừng lại ở đây.
Ông cụ Bạc khẽ gật đầu, lúc này mới nhìn về phía Bạc Minh Thành: "Minh Thành, mấy ngày nay ông nghĩ đi nghĩ lại, giữa cháu và Thẩm Thanh Ngọc quả thật có chút đáng tiếc."
"Lúc trước Thẩm Thanh Ngọc làm dâu nhà chúng ta, quả thật có nhiều chỗ chúng ta xử lý không được tốt, người làm chồng như cháu lại vứt bỏ con bé ở trong nhà, quanh năm không hỏi han gì. Nói cho cùng, con bé cũng là một cô gái trẻ tuổi, làm dâu nhà ta thì chúng ta nên coi con bé là người nhà mới đúng."
"Trong ba năm con bé làm vợ cháu, đối xử với ông cũng được coi là kính trọng, đối xử với mẹ cháu cũng tốt, chỉ là em gái cháu tính tình không tốt, thích chọc phá Thẩm Thanh Ngọc, con thỏ nóng nảy cũng cắn người, năm đó có một số chuyện Thẩm Thanh Ngọc cũng không hoàn toàn sai."
"Anh trai cháu có mệnh không tốt, cứ thế mà đi rồi."
"Bây giờ cháu cũng đã trưởng thành, vốn dĩ ông muốn tìm cho cháu một người vợ mới, nhưng luôn cảm thấy đám cưới vẫn phải có cơ sở tình cảm. Thẩm Thanh Ngọc thích cháu như vậy, mấy ngày nay ông cũng đã nhìn ra, không phải là cháu không có tình cảm với Thẩm Thanh Ngọc."
Nói đến đây, ông cụ Bạc dừng một lát: "Ông già rồi, không muốn xen vào chuyện của mấy người trẻ các cháu quá nhiều nữa, nếu như cháu thích Thẩm Thanh Ngọc thì tái hôn với con bé đi."
Nghe thấy những lời này từ ông nội ruột của mình, Bạc Minh Thành cảm thấy có chút châm chọc: "Ông nội, Thẩm Thanh Ngọc nói rồi, cô ấy không muốn có một chút liên quan gì đến người nhà họ Bạc chúng ta nữa."
Sắc mặt của Bạc Vĩnh Cơ hơi thay đổi, nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại: "Người trẻ tuổi tính tình nóng nảy, luôn có những lúc nói năng linh tinh! Cháu là con trai, cháu phải chủ động một chút! Ông nghe nói Phó Ngọc Hải đang theo đuổi Thẩm Thanh Ngọc, chẳng lẽ cháu thật sự cam lòng tặng Thẩm Thanh Ngọc cho Phó Ngọc Hải?"1
Buổi tối ngày Bạc Minh Tâm bị phạt, anh cũng đánh người xong là đi.
Tần Minh Tú không giữ được chồng, cũng không giữ được con trai.
Hôm nay nhìn thấy Bạc Minh Thành trở về, nụ cười trên mặt bà ấy cũng nhiều hơn: "Minh Thành, con về rồi à."
Bạc Minh Thành khẽ gật đầu rồi ngồi xuống: "Ông nội."
Ông cụ Bạc nhìn anh một cái: "Ăn cơm trước đi, cơm nước xong ông có một chuyện muốn nói."
Từ sau lần trước bị phạt, gần đây Bạc Minh Tâm đã an phận hơn rất nhiều, trên bàn cơm, ngoài tiếng Tần Minh Tú hỏi han Bạc Minh Thành về tình hình gần đây thì chỉ còn lại tiếng ăn cơm.
"Gần đây bận lắm hả con, gầy đi không ít rồi."
Mặc dù mới bốn năm ngày không gặp, nhưng Tần Minh Tú vẫn nhìn ra được Bạc Minh Thành đã gầy hơn một chút.
Bạc Minh Thành thuận miệng đáp lời: "Không có, cân nặng vẫn thế."
Giọng điệu lạnh nhạt, đây cũng không phải lần đầu tiên Tần Minh Tú gặp phải sự cư xử lạnh nhạt của con trai, nhưng bà ấy đã quen thuộc từ lâu, ít nhất là Bạc Minh Thành không nổi giận.
Có điều Tần Minh Tú cũng không hỏi nữa, trên bàn ăn nhà họ Bạc hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Từ trước đến nay Bạc Minh Tâm luôn không ngồi ở bàn cơm được lâu, lúc ăn cơm ở nhà họ Bạc không được đem điện thoại lên bàn, không thể nói chuyện tùy ý, cô ta nhanh chóng ăn hết cơm ở trong bát, đặt đũa xuống rồi mở miệng: "Ông nội, mẹ, anh, con ăn no rồi, con về phòng trước ạ."
Ông cụ Bạc nhìn cô ta một cái: "Chờ một lát, ngồi ở đó đã, ông còn có chuyện muốn nói."
Bạc Minh Tâm ngẩn ra, cô ta cũng không cảm thấy "chuyện" mà ông cụ Bạc vừa nói có liên quan đến mình, mỗi lần có chuyện để nói, hiển nhiên đều là nói với Bạc Minh Thành.
Nhưng ông cụ Bạc đã nói vậy, đương nhiên là Bạc Minh Tâm không có gan đi.
Rất nhanh, những người khác cũng đã ăn xong.
Ông cụ Bạc uống một ngụm trà rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Tần Minh Tú, chị cảm thấy người con dâu Thẩm Thanh Ngọc này thế nào?"
Tần Minh Tú bị gọi tên bất chợt nên có chút không kịp chuẩn bị, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Rất, rất tốt."
Nửa đời của bà ấy, con trai không thích nói chuyện với bà ấy, con gái cũng không thích nũng nịu bày tỏ tâm sự với bà ấy, trái lại là sau khi Thẩm Thanh Ngọc đến làm dâu, ở nhà họ Bạc bà ấy mới xem như là có một người để nói chuyện.
Bà ấy không có cảm nhận đặc biệt gì về Thẩm Thanh Ngọc, chỉ cảm thấy cô luôn rất kính trọng mình, thỉnh thoảng bà ấy than phiền, Thẩm Thanh Ngọc cũng có thể mỉm cười không nói mà lắng nghe, bà ấy cũng không cần lo lắng cô sẽ nói với người khác, bản thân chỉ việc xả ra ngoài giống như đổ rác là được rồi.
Nhưng Bạc Minh Thành không thích Thẩm Thanh Ngọc, cảm nhận của bà ấy đối với Thẩm Thanh Ngọc cũng chỉ dừng lại ở đây.
Ông cụ Bạc khẽ gật đầu, lúc này mới nhìn về phía Bạc Minh Thành: "Minh Thành, mấy ngày nay ông nghĩ đi nghĩ lại, giữa cháu và Thẩm Thanh Ngọc quả thật có chút đáng tiếc."
"Lúc trước Thẩm Thanh Ngọc làm dâu nhà chúng ta, quả thật có nhiều chỗ chúng ta xử lý không được tốt, người làm chồng như cháu lại vứt bỏ con bé ở trong nhà, quanh năm không hỏi han gì. Nói cho cùng, con bé cũng là một cô gái trẻ tuổi, làm dâu nhà ta thì chúng ta nên coi con bé là người nhà mới đúng."
"Trong ba năm con bé làm vợ cháu, đối xử với ông cũng được coi là kính trọng, đối xử với mẹ cháu cũng tốt, chỉ là em gái cháu tính tình không tốt, thích chọc phá Thẩm Thanh Ngọc, con thỏ nóng nảy cũng cắn người, năm đó có một số chuyện Thẩm Thanh Ngọc cũng không hoàn toàn sai."
"Anh trai cháu có mệnh không tốt, cứ thế mà đi rồi."
"Bây giờ cháu cũng đã trưởng thành, vốn dĩ ông muốn tìm cho cháu một người vợ mới, nhưng luôn cảm thấy đám cưới vẫn phải có cơ sở tình cảm. Thẩm Thanh Ngọc thích cháu như vậy, mấy ngày nay ông cũng đã nhìn ra, không phải là cháu không có tình cảm với Thẩm Thanh Ngọc."
Nói đến đây, ông cụ Bạc dừng một lát: "Ông già rồi, không muốn xen vào chuyện của mấy người trẻ các cháu quá nhiều nữa, nếu như cháu thích Thẩm Thanh Ngọc thì tái hôn với con bé đi."
Nghe thấy những lời này từ ông nội ruột của mình, Bạc Minh Thành cảm thấy có chút châm chọc: "Ông nội, Thẩm Thanh Ngọc nói rồi, cô ấy không muốn có một chút liên quan gì đến người nhà họ Bạc chúng ta nữa."
Sắc mặt của Bạc Vĩnh Cơ hơi thay đổi, nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại: "Người trẻ tuổi tính tình nóng nảy, luôn có những lúc nói năng linh tinh! Cháu là con trai, cháu phải chủ động một chút! Ông nghe nói Phó Ngọc Hải đang theo đuổi Thẩm Thanh Ngọc, chẳng lẽ cháu thật sự cam lòng tặng Thẩm Thanh Ngọc cho Phó Ngọc Hải?"1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.