Chương 3: Chúng ta ly hôn đi!
Tiểu Thúc Thúc
24/04/2022
Cơn mưa mỗi lúc một lớn, trái tim Thẩm Thanh Ngọc càng lúc càng lạnh.1
Cô không biết cô đã quỳ được bao lâu, cô chỉ biết rằng khi cơn mưa tạnh trời vẫn còn tối.
Hai người giúp việc trông chừng cô đã ngủ ngon lành rồi, thật ra lúc này Thẩm Thanh Ngọc có thể rời đi, tuy nhiên cô cảm thấy có chút không can lòng.
Cô không tin, cô không tin rằng Bạc Minh Thành lại thực sự tàn nhẫn đến vậy.
Thế nhưng đôi khi, con người ta không nên quá ngây thơ.
Cuối cùng mãi đến khi trời sáng Bạc Minh Thành cũng đến.
Thẩm Thanh Ngọc quỳ cả đêm, cả người cô không còn chút sức lực, thế nhưng cô vẫn cần một câu trả lời.
Cô ấn móng tay vào lòng bàn tay mình, cơn đau giúp cô tỉnh táo trở lại: “Anh đã bình tĩnh lại chưa?”
Anh hãy bình tĩnh lại, chỉ cần nghe cô giải thích là được.
Nhìn Thẩm Thanh Ngọc đứng trước mặt mình, cả người ướt nhẹp do dầm mưa cả một đêm, đôi mắt đen láy của Bạc Minh Thành khó có thể che giấu nổi cảm xúc của anh, sâu trong đáy mắt có một sự cố chấp khó giải thích nổi.
Ánh nhìn của cô khiến anh cảm thấy có chút phiền toái: “Cô đã biết sai chưa?”
Thẩm Thanh Ngọc hơi ngây người, đột nhiên cô cảm thấy việc mình quỳ cả đêm qua thật là nực cười.
Thế nhưng cô đã quỳ cả một đêm, đợi anh đến cả một đêm, cô không can tâm, cô không muốn kết thúc như vậy.1
“Thật sự tối hôm qua em không đẩy Lâm Mai Phương xuống nước, là chị ấy tự mình nhảy xuống.” Vừa nói, cô vừa loạng choạng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: “Thế nhưng em biết anh không tin, vì thế…”1
“Bạc Minh Thành, chúng ta ly hôn đi!”1
Chúng ta ly hôn đi, Bạc Minh Thành!
Bạc Minh Thành cứ nghĩ rằng sáng nay anh sẽ được nghe lời thú tội của Thẩm Thanh Ngọc, nhưng cô lại không nhận sai mà lại nói ly hôn với anh.1
Sau khi nói xong, Thẩm Thanh Ngọc quay người bỏ đi. Cô đi rất chậm bởi vì do quỳ cả đêm nên đầu gối cô sưng đau, dầm mưa cả đêm khiến cô phát sốt, cả người nóng ran, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn. Thế nhưng dù có như vậy, đến cuối cùng cô vẫn luôn đứng thẳng người.
Không lâu sau, Thẩm Thanh Ngọc quay lại phòng mình, nghiến chặt răng gửi tin nhắn cho Trần Ánh Nguyệt, nhanh chóng thu dọn một ít đồ đạc bỏ vào vali.
Khi cô kéo va li xuống nhà, vừa hay Bạc Minh Thành đang đi lên tầng, Thẩm Thanh Ngọc không thèm liếc nhìn anh, trực tiếp kéo vali rời đi.
Tình trạng của cô rất tệ, sau khi cố gắng cầm cự đi ra khỏi nhà họ bạc, tầm nhìn của cô bắt đầu mờ dần.
May mắn thay, trước khi cô ngất đi, Trần Ánh Nguyệt đã đến.
Trần Anh Nguyệt như muốn phát điên khi nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc loạng choạng kéo va li bên vệ đường.
“Bạc Minh Thành, anh ta chết rồi sao?”
Cô ấy vội vàng xuống xe, cất va li của Thẩm Thanh Ngọc vào cốp xe, vừa mới quay lại đã nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc ngất xỉu.
“Tiểu Ngũ!”
Trần Ánh Nguyệt sửng sốt, vội vàng chạy tới dìu Thẩm Thanh Ngọc dậy, khi thấy cả người Thẩm Thanh Ngọc nóng ran, trong lòng cô ấy vô cùng sợ hãi.1
Trần Ánh Nguyệt vừa đau khổ vừa tức giận, ôm Thẩm Thanh Ngọc lên xe: “Tiểu Ngũ, tớ đưa cậu đi bệnh viện.”
Bây giờ Thẩm Thanh Ngọc đã hôn mê bất tỉnh, cả người dựa vào ghế lái phụ, khuôn mặt tái nhợt khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Trần Ánh Nguyệt không quan tâm đến việc tìm người nhà họ Bạc tính sổ nữa, chỉ vội vàng lái xe đi đến bệnh viện gần nhất.
Thẩm Thanh Ngọc sốt cao, hôn mê mãi đến buổi chiều mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, cô đã nhìn thấy Trần Ánh Nguyệt đang ở bên cạnh giường bệnh.
Thẩm Thanh Ngọc sững sờ, chuyện đã xảy ra mấy giờ trước vẫn như đang hiện ra trước mắt, vừa nghĩ lại cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sợ mình đánh thức Trần Ánh Nguyệt, cô nghiến chặt răng để không khóc thành tiếng, trong lúc mơ màng, nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn rơi.
Cô sai rồi, đáng nhẽ cô không nên nghĩ rằng mình có thể sưởi ấm được trái tim Bạc Minh Thành, từ đầu đến cuối trái tim của anh luôn hướng về Lâm Mai Phương. Ba năm qua, cô giống như một trò cười vậy.
Chẳng trách Lâm Mai Phương nói cô khờ, thế nhưng bây giờ nghĩ lại, cô không chỉ khờ mà còn ngu ngốc nữa.
Trên đời này, có lẽ không có người phụ nữ nào ngốc nghếch như cô.1
Cô không biết cô đã quỳ được bao lâu, cô chỉ biết rằng khi cơn mưa tạnh trời vẫn còn tối.
Hai người giúp việc trông chừng cô đã ngủ ngon lành rồi, thật ra lúc này Thẩm Thanh Ngọc có thể rời đi, tuy nhiên cô cảm thấy có chút không can lòng.
Cô không tin, cô không tin rằng Bạc Minh Thành lại thực sự tàn nhẫn đến vậy.
Thế nhưng đôi khi, con người ta không nên quá ngây thơ.
Cuối cùng mãi đến khi trời sáng Bạc Minh Thành cũng đến.
Thẩm Thanh Ngọc quỳ cả đêm, cả người cô không còn chút sức lực, thế nhưng cô vẫn cần một câu trả lời.
Cô ấn móng tay vào lòng bàn tay mình, cơn đau giúp cô tỉnh táo trở lại: “Anh đã bình tĩnh lại chưa?”
Anh hãy bình tĩnh lại, chỉ cần nghe cô giải thích là được.
Nhìn Thẩm Thanh Ngọc đứng trước mặt mình, cả người ướt nhẹp do dầm mưa cả một đêm, đôi mắt đen láy của Bạc Minh Thành khó có thể che giấu nổi cảm xúc của anh, sâu trong đáy mắt có một sự cố chấp khó giải thích nổi.
Ánh nhìn của cô khiến anh cảm thấy có chút phiền toái: “Cô đã biết sai chưa?”
Thẩm Thanh Ngọc hơi ngây người, đột nhiên cô cảm thấy việc mình quỳ cả đêm qua thật là nực cười.
Thế nhưng cô đã quỳ cả một đêm, đợi anh đến cả một đêm, cô không can tâm, cô không muốn kết thúc như vậy.1
“Thật sự tối hôm qua em không đẩy Lâm Mai Phương xuống nước, là chị ấy tự mình nhảy xuống.” Vừa nói, cô vừa loạng choạng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: “Thế nhưng em biết anh không tin, vì thế…”1
“Bạc Minh Thành, chúng ta ly hôn đi!”1
Chúng ta ly hôn đi, Bạc Minh Thành!
Bạc Minh Thành cứ nghĩ rằng sáng nay anh sẽ được nghe lời thú tội của Thẩm Thanh Ngọc, nhưng cô lại không nhận sai mà lại nói ly hôn với anh.1
Sau khi nói xong, Thẩm Thanh Ngọc quay người bỏ đi. Cô đi rất chậm bởi vì do quỳ cả đêm nên đầu gối cô sưng đau, dầm mưa cả đêm khiến cô phát sốt, cả người nóng ran, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn. Thế nhưng dù có như vậy, đến cuối cùng cô vẫn luôn đứng thẳng người.
Không lâu sau, Thẩm Thanh Ngọc quay lại phòng mình, nghiến chặt răng gửi tin nhắn cho Trần Ánh Nguyệt, nhanh chóng thu dọn một ít đồ đạc bỏ vào vali.
Khi cô kéo va li xuống nhà, vừa hay Bạc Minh Thành đang đi lên tầng, Thẩm Thanh Ngọc không thèm liếc nhìn anh, trực tiếp kéo vali rời đi.
Tình trạng của cô rất tệ, sau khi cố gắng cầm cự đi ra khỏi nhà họ bạc, tầm nhìn của cô bắt đầu mờ dần.
May mắn thay, trước khi cô ngất đi, Trần Ánh Nguyệt đã đến.
Trần Anh Nguyệt như muốn phát điên khi nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc loạng choạng kéo va li bên vệ đường.
“Bạc Minh Thành, anh ta chết rồi sao?”
Cô ấy vội vàng xuống xe, cất va li của Thẩm Thanh Ngọc vào cốp xe, vừa mới quay lại đã nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc ngất xỉu.
“Tiểu Ngũ!”
Trần Ánh Nguyệt sửng sốt, vội vàng chạy tới dìu Thẩm Thanh Ngọc dậy, khi thấy cả người Thẩm Thanh Ngọc nóng ran, trong lòng cô ấy vô cùng sợ hãi.1
Trần Ánh Nguyệt vừa đau khổ vừa tức giận, ôm Thẩm Thanh Ngọc lên xe: “Tiểu Ngũ, tớ đưa cậu đi bệnh viện.”
Bây giờ Thẩm Thanh Ngọc đã hôn mê bất tỉnh, cả người dựa vào ghế lái phụ, khuôn mặt tái nhợt khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Trần Ánh Nguyệt không quan tâm đến việc tìm người nhà họ Bạc tính sổ nữa, chỉ vội vàng lái xe đi đến bệnh viện gần nhất.
Thẩm Thanh Ngọc sốt cao, hôn mê mãi đến buổi chiều mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, cô đã nhìn thấy Trần Ánh Nguyệt đang ở bên cạnh giường bệnh.
Thẩm Thanh Ngọc sững sờ, chuyện đã xảy ra mấy giờ trước vẫn như đang hiện ra trước mắt, vừa nghĩ lại cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sợ mình đánh thức Trần Ánh Nguyệt, cô nghiến chặt răng để không khóc thành tiếng, trong lúc mơ màng, nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn rơi.
Cô sai rồi, đáng nhẽ cô không nên nghĩ rằng mình có thể sưởi ấm được trái tim Bạc Minh Thành, từ đầu đến cuối trái tim của anh luôn hướng về Lâm Mai Phương. Ba năm qua, cô giống như một trò cười vậy.
Chẳng trách Lâm Mai Phương nói cô khờ, thế nhưng bây giờ nghĩ lại, cô không chỉ khờ mà còn ngu ngốc nữa.
Trên đời này, có lẽ không có người phụ nữ nào ngốc nghếch như cô.1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.