Chương 454: Cô Thẩm đúng là rất khác biệt
Tiểu Thúc Thúc
01/01/2023
Ban đầu Thẩm Thanh Ngọc ôm tâm trạng hoàn thành nhiệm vụ đến, nhưng hai ngày ở đây, cô hiếm hoi nảy sinh một chút tâm trạng thật sự.
Trước giờ cô không phải là một người nhiệt tình, càng không phải người dễ dàng giúp người.
Lần này cô thật sự bị bí thư Sa, cán bộ Lâm và những nhân viên nghiên cứu ở căn cứ làm cảm động, nhưng Thẩm Thanh Ngọc cũng không hoàn toàn là bị cảm động.
Trong hai ngày quan sát, trấn Thanh Giang đúng là có thể vực dậy được, cô tin chỉ là vấn đề thời gian.
Thẩm Thanh Ngọc ra quyết định rất nhanh, chỉ một ngày, cô đã có ý tưởng riêng.
Cô chỉ có ba ngày ở đây, phát hiện thời gian không còn sớm, cô đóng quyển ghi chép lại, ôm túi chườm nóng trên chân lên, nhưng cả đêm Thẩm Thanh Ngọc ngủ không được tốt.
Sáng sớm, Thẩm Thanh Ngọc đã bị lạnh làm tỉnh dậy.
Túi chườm nóng ôm trong người đã lạnh, chân Thẩm Thanh Ngọc cũng bắt đầu đông cứng, cả đêm cô vốn ngủ mơ màng, chân vừa lạnh thì cô đã không còn ngủ nổi nữa.
Thẩm Thanh Ngọc đứng dậy mặc quần áo, trời bên ngoài vẫn còn tối.
Bảy giờ sáng hơn, mấy người gặp nhau trong nhà ăn.
Ăn sáng xong, Thẩm Thanh Ngọc nghe hai người trụ sở cử đến giải thích và báo cáo trong phòng họp, ăn xong cơm trưa, Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Lam chuẩn bị trở về.
Bí thư Sa ở lại căn cứ dẫn hai người trụ sở Vạn Tượng cử đến tiếp tục tham quan, cán bộ Lâm phụ trách tiễn Phó Ngọc Lam và Thẩm Thanh Ngọc về đầu trấn.
"Bình Bình, hôm nay tuyết rơi lớn lắm, lái chậm thôi!"
Lâm Bình Bình nhìn tuyết rơi bên ngoài, gật đầu: "Bí thư ông yên tâm đi, tôi lái xe ông còn không yên tâm!"
Sa Đức Tân nghĩ thì cũng phải, Lâm Bình trông còn trẻ nhưng lái xe rất vững.
Bên này, Phó Ngọc Lam nhìn tuyết càng lúc càng lớn, bất giác cau mày: "Cô Thẩm, tuyết này, rơi cũng lớn quá rồi."
Thẩm Thanh Ngọc đè chặt nón trên đầu mình, rụt ngón tay lạnh băng lại: "Rơi lớn hơn hôm qua một chút."
Mấy người chia tay nhau ở cửa căn cứ, Phó Ngọc Lam ngồi trên ghế lái phụ, đêm qua Thẩm Thanh Ngọc ngủ không tốt, trong xe mở máy sưởi, rất ấm áo, xe chưa lái được bao lâu, cô đã nhắm mắt ngủ.
Lâm Bình Bình nhìn trên kính chiếu hậu thấy Thẩm Thanh Ngọc nhắm mắt, nhỏ giọng lên tiếng nói: "Thư ký Phó và giám đốc Thẩm lần đầu đi công tác ở nơi thế này phải không."
Thư ký Phó gật đầu: "Năm nay dự án xóa đói giảm nghèo này là một trong những dự án quan trọng của Vạn Tượng chúng tôi, vì thế cô Thẩm mới đích thân đến đây."
Lâm Bình Bình nghe ra trong lời của Phó Ngọc Lam có sự kính trọng đối với Thẩm Thanh Ngọc: "Giám đốc Thẩm thật khác với những cấp cao chúng tôi từng gặp."
Phó Ngọc Lam nở nụ cười hiếm hoi: "Cô Thẩm đúng là rất khác biệt."
Hai người nhỏ giọng trò chuyện, gió tuyết bên ngoài xe càng lúc càng lớn, đường núi cũng càng lúc càng khó đi.
Lâm Bình Bình cũng không nói nữa, Thẩm Thanh Ngọc trên xe rất quan trọng, anh ta bắt buộc phải đưa người về trấn an toàn.
Nhưng người có lúc xui xẻo, đêm qua đến vẫn còn tốt chán, nhưng hôm nay đi được nửa đường, gió tuyết đêm qua quá lớn, cây bên đường bị thổi ngả, nằm chắn ngang đường.
Tuyết rơi lớn, cây khô bị tuyết chôn vùi, Lâm Bình Bình suýt nữa đã tông vào đó.
Xe đột nhiên thắng gấp, bỗng chốc Thẩm Thanh Ngọc đã tỉnh dậy.
"Sao vậy?"
Thẩm Thanh Ngọc xoa thái dương, hỏi một câu.
"Dọa cô rồi, giám đốc Thẩm, trước mặt có cây bị ngã, chặn hết đường rồi, các cô ở trên xe, tôi đi xuống dời cây đi."
Lâm Bình Bình nói xong thì xuống xe.
Trước giờ cô không phải là một người nhiệt tình, càng không phải người dễ dàng giúp người.
Lần này cô thật sự bị bí thư Sa, cán bộ Lâm và những nhân viên nghiên cứu ở căn cứ làm cảm động, nhưng Thẩm Thanh Ngọc cũng không hoàn toàn là bị cảm động.
Trong hai ngày quan sát, trấn Thanh Giang đúng là có thể vực dậy được, cô tin chỉ là vấn đề thời gian.
Thẩm Thanh Ngọc ra quyết định rất nhanh, chỉ một ngày, cô đã có ý tưởng riêng.
Cô chỉ có ba ngày ở đây, phát hiện thời gian không còn sớm, cô đóng quyển ghi chép lại, ôm túi chườm nóng trên chân lên, nhưng cả đêm Thẩm Thanh Ngọc ngủ không được tốt.
Sáng sớm, Thẩm Thanh Ngọc đã bị lạnh làm tỉnh dậy.
Túi chườm nóng ôm trong người đã lạnh, chân Thẩm Thanh Ngọc cũng bắt đầu đông cứng, cả đêm cô vốn ngủ mơ màng, chân vừa lạnh thì cô đã không còn ngủ nổi nữa.
Thẩm Thanh Ngọc đứng dậy mặc quần áo, trời bên ngoài vẫn còn tối.
Bảy giờ sáng hơn, mấy người gặp nhau trong nhà ăn.
Ăn sáng xong, Thẩm Thanh Ngọc nghe hai người trụ sở cử đến giải thích và báo cáo trong phòng họp, ăn xong cơm trưa, Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Lam chuẩn bị trở về.
Bí thư Sa ở lại căn cứ dẫn hai người trụ sở Vạn Tượng cử đến tiếp tục tham quan, cán bộ Lâm phụ trách tiễn Phó Ngọc Lam và Thẩm Thanh Ngọc về đầu trấn.
"Bình Bình, hôm nay tuyết rơi lớn lắm, lái chậm thôi!"
Lâm Bình Bình nhìn tuyết rơi bên ngoài, gật đầu: "Bí thư ông yên tâm đi, tôi lái xe ông còn không yên tâm!"
Sa Đức Tân nghĩ thì cũng phải, Lâm Bình trông còn trẻ nhưng lái xe rất vững.
Bên này, Phó Ngọc Lam nhìn tuyết càng lúc càng lớn, bất giác cau mày: "Cô Thẩm, tuyết này, rơi cũng lớn quá rồi."
Thẩm Thanh Ngọc đè chặt nón trên đầu mình, rụt ngón tay lạnh băng lại: "Rơi lớn hơn hôm qua một chút."
Mấy người chia tay nhau ở cửa căn cứ, Phó Ngọc Lam ngồi trên ghế lái phụ, đêm qua Thẩm Thanh Ngọc ngủ không tốt, trong xe mở máy sưởi, rất ấm áo, xe chưa lái được bao lâu, cô đã nhắm mắt ngủ.
Lâm Bình Bình nhìn trên kính chiếu hậu thấy Thẩm Thanh Ngọc nhắm mắt, nhỏ giọng lên tiếng nói: "Thư ký Phó và giám đốc Thẩm lần đầu đi công tác ở nơi thế này phải không."
Thư ký Phó gật đầu: "Năm nay dự án xóa đói giảm nghèo này là một trong những dự án quan trọng của Vạn Tượng chúng tôi, vì thế cô Thẩm mới đích thân đến đây."
Lâm Bình Bình nghe ra trong lời của Phó Ngọc Lam có sự kính trọng đối với Thẩm Thanh Ngọc: "Giám đốc Thẩm thật khác với những cấp cao chúng tôi từng gặp."
Phó Ngọc Lam nở nụ cười hiếm hoi: "Cô Thẩm đúng là rất khác biệt."
Hai người nhỏ giọng trò chuyện, gió tuyết bên ngoài xe càng lúc càng lớn, đường núi cũng càng lúc càng khó đi.
Lâm Bình Bình cũng không nói nữa, Thẩm Thanh Ngọc trên xe rất quan trọng, anh ta bắt buộc phải đưa người về trấn an toàn.
Nhưng người có lúc xui xẻo, đêm qua đến vẫn còn tốt chán, nhưng hôm nay đi được nửa đường, gió tuyết đêm qua quá lớn, cây bên đường bị thổi ngả, nằm chắn ngang đường.
Tuyết rơi lớn, cây khô bị tuyết chôn vùi, Lâm Bình Bình suýt nữa đã tông vào đó.
Xe đột nhiên thắng gấp, bỗng chốc Thẩm Thanh Ngọc đã tỉnh dậy.
"Sao vậy?"
Thẩm Thanh Ngọc xoa thái dương, hỏi một câu.
"Dọa cô rồi, giám đốc Thẩm, trước mặt có cây bị ngã, chặn hết đường rồi, các cô ở trên xe, tôi đi xuống dời cây đi."
Lâm Bình Bình nói xong thì xuống xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.