Chương 191: Mặt mũi nhà họ Bạc phải để vào đâu?
Tiểu Thúc Thúc
24/04/2022
Hình ảnh được Thẩm Thanh Ngọc ném tới trước mặt Bạc Minh Tâm và Bạc Vĩnh Cơ rơi ra từ khe hở của phong bì.
Đôi mắt già của Bạc Vĩnh Cơ tạm thời không thể nhìn rõ, nhưng ý châm chọc trong lời nói của Thẩm Thanh Ngọc lại được thể hiện rất rõ ràng, sắc mặt ông ta trầm xuống: “Cô Thẩm, rốt cuộc cô có ý gì? Tôi hôm nay tôi nể mặt tới đây ăn bữa cơm này với cô không phải là để cho cô nổi giận với chúng tôi đâu!”
Thẩm Thanh Ngọc đối diện với ánh mắt giận dữ của Bạc Vĩnh Cơ, nụ cười trên khuôn mặt vẫn không thay đổi: “Tôi có ý gì, tôi nghĩ ông Bạc đây hẳn là nên xem hình trước, sau đó hỏi cháu gái cưng của ông xem gần đây cô ta đã làm ra chuyện tốt gì.”
Sắc mặt Bạc Vĩnh Cơ tái xanh, vươn tay chộp lấy tấm ảnh, Bạc Minh Tâm ở bên cạnh muốn giật lấy nhưng lại bị ánh mắt của Bạc Vĩnh Cơ làm cho hoảng sợ, không dám cử động.
Bạc Vĩnh Cơ cầm ảnh lên xem, chỉ thấy Bạc Minh Tâm đang nói chuyện với một người đàn ông trong quán cà phê, nhưng không nhìn ra là đang nói chuyện gì.
“Cô Thẩm, chẳng lẽ cháu gái tôi ăn một bữa cơm với bạn cũng là xúc phạm đến cô sao?”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn ông cụ Bạc cây ngay không sợ chết đứng như vậy thì biết rằng ông ta vẫn chưa biết chuyện xảy ra trên mạng.
Cô nhìn sang Phó Ngọc Lam, Phó Ngọc Lam cũng ngầm hiểu, lấy máy tính bảng ra đăng nhập vào Weibo, sau đó đưa cho Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp đưa nó đến trước mặt Bạc Vĩnh Cơ: “Ông Bạc, ông nhìn thử xem hôm nay cộng đồng mạng mắng chửi tôi ra sao đi.”
Bạc Vĩnh Cơ nhìn xem tiêu đề đầu tiên, hơi ngạc nhiên khi thấy rằng Thẩm Thanh Ngọc đã thích Bạc Minh Thành nhiều năm như vậy.
Nhưng khi nhìn kỹ hơn, sắc mặt ông ta dần trở nên kỳ quái.
Bạc Vĩnh Cơ sống lâu đến thế rồi làm sao không biết được chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng ông ta trước giờ vẫn luôn bao che khuyết điểm, sĩ diện nói: “Cô Thẩm, tôi không hiểu ý cô là gì.”
“Ông Bạc, ông là thật sự không hiểu, hay giả vờ không hiểu vậy?”
“Thẩm Thanh Ngọc! Cô nói vậy là có ý gì hả?”
Bạc Vĩnh Cơ bị chọc giận, hung hãn giơ tay vỗ lên bàn.
Thẩm Thanh Ngọc cong khóe miệng: “Ý trên mặt chữ.”
Cô nói rồi hơi dừng lại một chút: “Bố mẹ tôi đã biết chuyện này rồi, nếu tối hôm nay ông Bạc không cho tôi một câu trả lời hợp lý thì đến lúc bố mẹ tôi ra tay, tôi nghĩ chuyện này không thể giải quyết một cách dễ dàng như trở bàn tay đâu.”
Bạc Vĩnh Cơ vừa nghe đến Thẩm Quốc Vinh thì sắc mặt lại thay đổi, ông ta nhìn Bạc Minh Tâm, Bạc Minh Tâm cũng hiểu được tính cách của Bạc Vĩnh Cơ, vội vàng khóc lóc lắc đầu: “Ông nội, không liên quan đến cháu, thật đó, cháu chỉ ăn một bữa cơm với bạn thôi, cháu không biết là ai làm ra những hotsearch này!”
Bạc Vĩnh Cơ nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc: “Cô Thẩm, chỉ bằng mấy tấm ảnh này mà cô đã đổ mọi chuyện lên đầu của Tâm Tâm, có phải cô bắt nạt người nhà họ Bạc chúng tôi hơi quá đáng rồi không?”
“Ông muốn những chứng cứ khác có phải không?”
Thẩm Thanh Ngọc vừa nói vừa nhìn về phía Phó Ngọc Lam, Phó Ngọc Lam nhanh chóng lấy ra những số liệu đã chuẩn bị từ lâu ra rồi đặt nó trước mặt Bạc Vĩnh Cơ.
“Đây là những blogger đã đăng bài viết mà tôi tra ra được, cùng với các nguồn tiền được chuyển vào tài khoản của họ gần đây.”
Thẩm Thanh Ngọc nhấp một ngụm trà, sau đó cười nói tiếp: “Vừa khéo làm sao, tài khoản của bọn họ đều được cộng vào ba trăm nghìn tệ, được chuyển từ cùng một tài khoản. Càng trùng hợp hơn nữa, tài khoản chuyển tiền đó lại là của người bạn của cô Bạc Minh Tâm đây, anh Trương Tư Truy.”
Thẩm Thanh Ngọc nói xong, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng: “Ông Bạc, ông cho rằng Thẩm Thanh Ngọc tôi dễ bắt nạt lắm đúng không? Hết lần này đến lần khác ra tay với tôi, không biết nếu tối nay tôi cho người đăng những hình ảnh và số liệu này lên, thì mặt mũi nhà họ Bạc các người phải giấu vào đâu?”
Đôi mắt già của Bạc Vĩnh Cơ tạm thời không thể nhìn rõ, nhưng ý châm chọc trong lời nói của Thẩm Thanh Ngọc lại được thể hiện rất rõ ràng, sắc mặt ông ta trầm xuống: “Cô Thẩm, rốt cuộc cô có ý gì? Tôi hôm nay tôi nể mặt tới đây ăn bữa cơm này với cô không phải là để cho cô nổi giận với chúng tôi đâu!”
Thẩm Thanh Ngọc đối diện với ánh mắt giận dữ của Bạc Vĩnh Cơ, nụ cười trên khuôn mặt vẫn không thay đổi: “Tôi có ý gì, tôi nghĩ ông Bạc đây hẳn là nên xem hình trước, sau đó hỏi cháu gái cưng của ông xem gần đây cô ta đã làm ra chuyện tốt gì.”
Sắc mặt Bạc Vĩnh Cơ tái xanh, vươn tay chộp lấy tấm ảnh, Bạc Minh Tâm ở bên cạnh muốn giật lấy nhưng lại bị ánh mắt của Bạc Vĩnh Cơ làm cho hoảng sợ, không dám cử động.
Bạc Vĩnh Cơ cầm ảnh lên xem, chỉ thấy Bạc Minh Tâm đang nói chuyện với một người đàn ông trong quán cà phê, nhưng không nhìn ra là đang nói chuyện gì.
“Cô Thẩm, chẳng lẽ cháu gái tôi ăn một bữa cơm với bạn cũng là xúc phạm đến cô sao?”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn ông cụ Bạc cây ngay không sợ chết đứng như vậy thì biết rằng ông ta vẫn chưa biết chuyện xảy ra trên mạng.
Cô nhìn sang Phó Ngọc Lam, Phó Ngọc Lam cũng ngầm hiểu, lấy máy tính bảng ra đăng nhập vào Weibo, sau đó đưa cho Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp đưa nó đến trước mặt Bạc Vĩnh Cơ: “Ông Bạc, ông nhìn thử xem hôm nay cộng đồng mạng mắng chửi tôi ra sao đi.”
Bạc Vĩnh Cơ nhìn xem tiêu đề đầu tiên, hơi ngạc nhiên khi thấy rằng Thẩm Thanh Ngọc đã thích Bạc Minh Thành nhiều năm như vậy.
Nhưng khi nhìn kỹ hơn, sắc mặt ông ta dần trở nên kỳ quái.
Bạc Vĩnh Cơ sống lâu đến thế rồi làm sao không biết được chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng ông ta trước giờ vẫn luôn bao che khuyết điểm, sĩ diện nói: “Cô Thẩm, tôi không hiểu ý cô là gì.”
“Ông Bạc, ông là thật sự không hiểu, hay giả vờ không hiểu vậy?”
“Thẩm Thanh Ngọc! Cô nói vậy là có ý gì hả?”
Bạc Vĩnh Cơ bị chọc giận, hung hãn giơ tay vỗ lên bàn.
Thẩm Thanh Ngọc cong khóe miệng: “Ý trên mặt chữ.”
Cô nói rồi hơi dừng lại một chút: “Bố mẹ tôi đã biết chuyện này rồi, nếu tối hôm nay ông Bạc không cho tôi một câu trả lời hợp lý thì đến lúc bố mẹ tôi ra tay, tôi nghĩ chuyện này không thể giải quyết một cách dễ dàng như trở bàn tay đâu.”
Bạc Vĩnh Cơ vừa nghe đến Thẩm Quốc Vinh thì sắc mặt lại thay đổi, ông ta nhìn Bạc Minh Tâm, Bạc Minh Tâm cũng hiểu được tính cách của Bạc Vĩnh Cơ, vội vàng khóc lóc lắc đầu: “Ông nội, không liên quan đến cháu, thật đó, cháu chỉ ăn một bữa cơm với bạn thôi, cháu không biết là ai làm ra những hotsearch này!”
Bạc Vĩnh Cơ nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc: “Cô Thẩm, chỉ bằng mấy tấm ảnh này mà cô đã đổ mọi chuyện lên đầu của Tâm Tâm, có phải cô bắt nạt người nhà họ Bạc chúng tôi hơi quá đáng rồi không?”
“Ông muốn những chứng cứ khác có phải không?”
Thẩm Thanh Ngọc vừa nói vừa nhìn về phía Phó Ngọc Lam, Phó Ngọc Lam nhanh chóng lấy ra những số liệu đã chuẩn bị từ lâu ra rồi đặt nó trước mặt Bạc Vĩnh Cơ.
“Đây là những blogger đã đăng bài viết mà tôi tra ra được, cùng với các nguồn tiền được chuyển vào tài khoản của họ gần đây.”
Thẩm Thanh Ngọc nhấp một ngụm trà, sau đó cười nói tiếp: “Vừa khéo làm sao, tài khoản của bọn họ đều được cộng vào ba trăm nghìn tệ, được chuyển từ cùng một tài khoản. Càng trùng hợp hơn nữa, tài khoản chuyển tiền đó lại là của người bạn của cô Bạc Minh Tâm đây, anh Trương Tư Truy.”
Thẩm Thanh Ngọc nói xong, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng: “Ông Bạc, ông cho rằng Thẩm Thanh Ngọc tôi dễ bắt nạt lắm đúng không? Hết lần này đến lần khác ra tay với tôi, không biết nếu tối nay tôi cho người đăng những hình ảnh và số liệu này lên, thì mặt mũi nhà họ Bạc các người phải giấu vào đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.