Chương 312: Ý của cháu là gì?
Tiểu Thúc Thúc
15/06/2022
Bạc Minh Thành đi thẳng một mạch đến phòng làm việc ở lầu ba, khi ngang qua lầu hai thì đúng lúc Tần Minh Tú đang chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy Bạc Minh Thành, bà ấy mở miệng định hỏi tin tức Thẩm Thanh Ngọc mang thai đang lan truyền trên mạng là như thế nào, nhưng chỉ kịp gọi một tiếng “Minh Thành” thì anh đã bước lên cầu thang lầu ba rồi.
Bạc Vĩnh Cơ đã dặn Bách Gia Tính mở cửa sẵn đợi Bạc Minh Thành, anh vừa đi vào thì Bách Gia Tính cũng tinh ý lui ra ngoài.
Trong căn phòng làm việc rộng bốn mươi lăm mét vuông, Bạc Vĩnh Cơ ngồi trên chiếu tatami, cất tiếng hỏi: “Lúc nãy ông ở ban công nhìn thấy cháu vừa về đến nhà, dạo này công ty bận lắm à? Cháu ngồi xuống đi.”
Ông ấy hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện mang thai của Thẩm Thanh Ngọc. Dứt lời, ông ta ngẩng đầu liếc Bạc Minh Thành một cái: “Sao vậy, cháu muốn đứng cao như thế để nói chuyện với ông à?”
Ánh mắt của Bạc Minh Thành chợt thay đổi, nhưng rốt cuộc anh vẫn ngồi vào vị trí ở đối diện ông cụ Bạc: “Bận ạ.”
Bạc Minh Thành trả lời câu hỏi trước của ông nội mình, sau đó nói tiếp: “Cho nên cháu hy vọng ông có thể không gây thêm phiền toái cho cháu.”
“Ý của cháu là gì hả Minh Thành?” Nghe anh nói như vậy, biểu cảm trên gương mặt của ông cụ Bạc lập tức đanh lại.
Bạc Minh Thành vẫn bình thản nhìn ông ấy: “Ý của cháu là gì, cháu nghĩ ông nội hiểu rõ hơn ai hết mà. Thẩm Thanh Ngọc đã điều tra sự việc lần trước rồi, bây giờ ông lại làm ra chuyện như vậy nữa, ông cho rằng làm như thế này thì cô ấy sẽ chịu tái hôn với cháu sao?”
Ông cụ Bạc đùng đùng nổi giận, hừ lạnh một tiếng, hung hăng vung tay ném hết toàn bộ sách ở trên bàn xuống đất: “Cháu không có bằng chứng mà dám đem chuyện ở trên mạng đổ hết lên đầu ông sao? Bạc Minh Thành, trong mắt cháu còn có người ông nội này không hả?”
Bạc Minh Thành im lặng, anh đã là cháu nội của Bạc Vĩnh Cơ hơn ba mươi năm, cho nên anh cực kỳ hiểu con người của Bạc Vĩnh Cơ.
Bạc Minh Thành không nói gì, ông cụ Bạc tức giận đến trắng bệch cả mặt. Hai ông cháu căng thẳng khoảng gần một phút, cuối cùng Bạc Vĩnh Cơ nhắm mắt lại, thái độ cũng từ từ dịu lại: “Minh Thành, ông nội biết cháu đang nghĩ gì, quả thật trong lòng ông rất hy vọng cháu và Thẩm Thanh Ngọc có thể tái hợp với nhau. Thứ nhất, là vì hai đứa đều dành tình cảm cho đối phương, chuyện ly hôn lần trước cũng là do có hiểu lầm. Thứ hai, nếu cháu và Thẩm Thanh Ngọc quay về bên nhau, thì chỉ có lợi chứ không có hại cho nhà họ Bạc chúng ta. Nhưng thực sự lần này ông không làm gì cả!”
“Hai tháng trước, ông có đến nhà họ Thẩm thay cháu đề nghị kết thông gia, nhà bên đấy tuy rằng không nói thẳng ra, nhưng ông cũng hiểu ý của Thẩm Quốc Vinh. Bọn họ không can thiệp vào quyết định của Thẩm Thanh Ngọc, chỉ cần cháu theo đuổi được con bé, mọi mâu thuẫn hiểu lầm trước đây của hai gia đình đều có thể xóa sạch hết!”
“Năm nay ông cũng đã tám mươi tư tuổi rồi, cũng không biết có thể sống được đến bao giờ. Số phận của anh trai cháu không may mắn, còn trẻ mà đã phải lìa đời, Lâm Minh Phương thì vô dụng, không thể sinh được con nối dõi cho Minh Hoàng. Sau này ông chết rồi, nhà họ Bạc chỉ có thể trông cậy hết vào cháu, toàn bộ cũng chỉ có thể giao lại cho cháu mà thôi!”
“Hiện giờ nhà họ Bạc chỉ còn lại mỗi mình cháu, con cái của cháu sau này cũng không phải chịu cảnh tranh đoạt tài sản của nhà họ Bạc với người khác. Cho dù cháu không nghĩ cho cháu, không nghĩ cho nhà họ Bạc, thì cũng phải nghĩ cho con của mình chứ!”
Suy cho cùng, Bạc Vĩnh Cơ chẳng qua là đang để mắt đến nhà họ Thẩm của Thẩm Thanh Ngọc. Thoạt nhìn thì Thẩm Quốc Vinh gầy dựng nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng ông bà ngoại của Thẩm Thanh Ngọc, tức nhà mẹ đẻ của Lương Thanh Hà, là một gia tộc rất đồ sộ. Mấy năm qua, nhà họ Thẩm có thể khuếch trương thuận lợi như vậy đều không thể thiếu sự nâng đỡ của nhà họ Lương ở phía sau.
Vốn dĩ ban đầu Bạc Vĩnh Cơ dự định để hai anh em Bạc Minh Thành một người quản lý kinh doanh, một người phụ trách phát triển về mảng chính trị, nhưng không ngờ tính một đằng ra một nẻo, Bạc Minh Hoàng lại lấy phải Lâm Minh Phương chẳng làm được trò trống gì nên hồn, Bạc Minh Thành cưới Thẩm Thanh Ngọc nhưng hiện tại hai người không phải là đang ly hôn sao?
Cái Bạc Vĩnh Cơ nhắm đến không phải là Thẩm Thanh Ngọc, mà là nhà họ Thẩm và nhà họ Lương chống lưng đằng sau cho Thẩm Thanh Ngọc.
Bạc Vĩnh Cơ đã dặn Bách Gia Tính mở cửa sẵn đợi Bạc Minh Thành, anh vừa đi vào thì Bách Gia Tính cũng tinh ý lui ra ngoài.
Trong căn phòng làm việc rộng bốn mươi lăm mét vuông, Bạc Vĩnh Cơ ngồi trên chiếu tatami, cất tiếng hỏi: “Lúc nãy ông ở ban công nhìn thấy cháu vừa về đến nhà, dạo này công ty bận lắm à? Cháu ngồi xuống đi.”
Ông ấy hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện mang thai của Thẩm Thanh Ngọc. Dứt lời, ông ta ngẩng đầu liếc Bạc Minh Thành một cái: “Sao vậy, cháu muốn đứng cao như thế để nói chuyện với ông à?”
Ánh mắt của Bạc Minh Thành chợt thay đổi, nhưng rốt cuộc anh vẫn ngồi vào vị trí ở đối diện ông cụ Bạc: “Bận ạ.”
Bạc Minh Thành trả lời câu hỏi trước của ông nội mình, sau đó nói tiếp: “Cho nên cháu hy vọng ông có thể không gây thêm phiền toái cho cháu.”
“Ý của cháu là gì hả Minh Thành?” Nghe anh nói như vậy, biểu cảm trên gương mặt của ông cụ Bạc lập tức đanh lại.
Bạc Minh Thành vẫn bình thản nhìn ông ấy: “Ý của cháu là gì, cháu nghĩ ông nội hiểu rõ hơn ai hết mà. Thẩm Thanh Ngọc đã điều tra sự việc lần trước rồi, bây giờ ông lại làm ra chuyện như vậy nữa, ông cho rằng làm như thế này thì cô ấy sẽ chịu tái hôn với cháu sao?”
Ông cụ Bạc đùng đùng nổi giận, hừ lạnh một tiếng, hung hăng vung tay ném hết toàn bộ sách ở trên bàn xuống đất: “Cháu không có bằng chứng mà dám đem chuyện ở trên mạng đổ hết lên đầu ông sao? Bạc Minh Thành, trong mắt cháu còn có người ông nội này không hả?”
Bạc Minh Thành im lặng, anh đã là cháu nội của Bạc Vĩnh Cơ hơn ba mươi năm, cho nên anh cực kỳ hiểu con người của Bạc Vĩnh Cơ.
Bạc Minh Thành không nói gì, ông cụ Bạc tức giận đến trắng bệch cả mặt. Hai ông cháu căng thẳng khoảng gần một phút, cuối cùng Bạc Vĩnh Cơ nhắm mắt lại, thái độ cũng từ từ dịu lại: “Minh Thành, ông nội biết cháu đang nghĩ gì, quả thật trong lòng ông rất hy vọng cháu và Thẩm Thanh Ngọc có thể tái hợp với nhau. Thứ nhất, là vì hai đứa đều dành tình cảm cho đối phương, chuyện ly hôn lần trước cũng là do có hiểu lầm. Thứ hai, nếu cháu và Thẩm Thanh Ngọc quay về bên nhau, thì chỉ có lợi chứ không có hại cho nhà họ Bạc chúng ta. Nhưng thực sự lần này ông không làm gì cả!”
“Hai tháng trước, ông có đến nhà họ Thẩm thay cháu đề nghị kết thông gia, nhà bên đấy tuy rằng không nói thẳng ra, nhưng ông cũng hiểu ý của Thẩm Quốc Vinh. Bọn họ không can thiệp vào quyết định của Thẩm Thanh Ngọc, chỉ cần cháu theo đuổi được con bé, mọi mâu thuẫn hiểu lầm trước đây của hai gia đình đều có thể xóa sạch hết!”
“Năm nay ông cũng đã tám mươi tư tuổi rồi, cũng không biết có thể sống được đến bao giờ. Số phận của anh trai cháu không may mắn, còn trẻ mà đã phải lìa đời, Lâm Minh Phương thì vô dụng, không thể sinh được con nối dõi cho Minh Hoàng. Sau này ông chết rồi, nhà họ Bạc chỉ có thể trông cậy hết vào cháu, toàn bộ cũng chỉ có thể giao lại cho cháu mà thôi!”
“Hiện giờ nhà họ Bạc chỉ còn lại mỗi mình cháu, con cái của cháu sau này cũng không phải chịu cảnh tranh đoạt tài sản của nhà họ Bạc với người khác. Cho dù cháu không nghĩ cho cháu, không nghĩ cho nhà họ Bạc, thì cũng phải nghĩ cho con của mình chứ!”
Suy cho cùng, Bạc Vĩnh Cơ chẳng qua là đang để mắt đến nhà họ Thẩm của Thẩm Thanh Ngọc. Thoạt nhìn thì Thẩm Quốc Vinh gầy dựng nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng ông bà ngoại của Thẩm Thanh Ngọc, tức nhà mẹ đẻ của Lương Thanh Hà, là một gia tộc rất đồ sộ. Mấy năm qua, nhà họ Thẩm có thể khuếch trương thuận lợi như vậy đều không thể thiếu sự nâng đỡ của nhà họ Lương ở phía sau.
Vốn dĩ ban đầu Bạc Vĩnh Cơ dự định để hai anh em Bạc Minh Thành một người quản lý kinh doanh, một người phụ trách phát triển về mảng chính trị, nhưng không ngờ tính một đằng ra một nẻo, Bạc Minh Hoàng lại lấy phải Lâm Minh Phương chẳng làm được trò trống gì nên hồn, Bạc Minh Thành cưới Thẩm Thanh Ngọc nhưng hiện tại hai người không phải là đang ly hôn sao?
Cái Bạc Vĩnh Cơ nhắm đến không phải là Thẩm Thanh Ngọc, mà là nhà họ Thẩm và nhà họ Lương chống lưng đằng sau cho Thẩm Thanh Ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.