Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Chương 16: Sự hứa hẹn chết chóc

Suzu Fukazime

02/04/2014

Từ nay, thay vì nhiều lời như anh nói, em sẽ im lặng và...hành động những gì em muốn...

Cúi gặp mặt gậm nhấm sự thất vọng đang tràn lan trong từng thớ thịt mình, Hàn Tử Di cơ hồ chẳng thể thốt lên câu ai oán bi thương nào nữa, bởi lẽ lúc này, chẳng ai có thể cứu được cô cả. Ngầm ngùi nheo mắt chiêm ngưỡng "dung nhan" của 3 người còn lại, cô nàng bỗng dưng cảm thấy phận mình sao bi đát, thống khổ như những cô nàng tiểu thư phú hộ dung nhan thì ít mà mưu mô vời vợi thời con giun được ví như con rồng, bịt mặt bịt mũi tứ phía như ninja nhật bản, đứng trên lầu cao chót vót thả cái rầm quả cầu đỏ nặng những mấy cân xuống đám lông bông chặt chém nhau phía dưới, phó mặc cuộc đời sau này cho trời cao vô duyên định đoạt. Hên quá thì lấy được tên giàu sang phú quý chưa đầy bụng, xui thì cùng lắm mang bát nứt ra đường cùng đấng lang quân "ông đi qua bà đi lại cho tôi xin ít đồng", đời đúng là đủ thứ chuyện, kể mãi ko hết, chẳng khác nào chơi trò đen đỏ cả.

Nuốt ực 1 chỗ clo nguyên chất đang trào dâng trong miệng xuống dạ dày sâu hoắm, Hàn Tử Di nhất thời tay run cầm cập, đầu óc lộn tung chả biết đường nào mà lần. Clik vào Hạ Kì Thiên cũng ko được mà Lăng Tử Thần lại ko xong, giằng co mãi cũng chỉ có khuôn mặt cười tươi rói để lộ hàm răng thiếu mất 2 cái ở vị trí trung tâm do tai nạn ngoài ý muốn. Quyết tâm một hồi, cô nàng mới khốn khổ nhích chuột quang nhiều màu, đưa con trỏ vào khung hình có mặt ông thầy, dùng lực clik mạnh đến nỗi nó cũng lờn luôn ko thể dùng được nữa.

Vậy là xong, giờ người cùng nhóm, sẽ vào sinh ra tử cùng cô trên con đường tiến đến Hevend Island restaurant - điểm đến đã định sắn-ko ai khác là ông thầy "kính mến" với truyền thuyết xử gọn 100 hộp bánh sôcôla trong một ngày kia. Mong rằng, nhờ phúc đức mấy tháng nay ông thầy lên chùa tích được, vận xui sẽ ko gõ cửa "hello" với cô nữa.

Phần chia nhóm đầy hồi hộp qua đi, các thành viên của club bước vào phần quan trọng nhất quyết định sự thắng thua của mỗi nhóm, đó chính là bóc thăm phương tiện vận chuyển sẽ kề vai sát cánh cùng họ. Sau 1 hồi oẳn tù tì bất phân thắng bại với ông thầy chưa quen mặt là bao, Hàn Tử Di bực bội, nổi lòng quân tử quyết định nhường ông thấy một bước, tiện thể lấy lòng mai này có việc còn "thầy" "thầy" "em" "em", giao trọn toàn bộ vận mệnh quốc gia vào tay ổng.

Được giành quyền bóc lá thăm, ông thầy đủng đỉnh trong bộ quần áo thể thao màu hồng đến hội người mù Việt Nam còn kêu chói, bước khoan thai tiếp cận chiếc hộp chứa thăm đang đặt ngay ngắn trên bàn họp, cứ nửa bước lại quay mặt hướng về đồng đội chỉ tay vào mình tự tin một cách quá đà với ngầm ý "cứ tin ở thầy" rồi bước liếp, loay hoay gần 10 phút mới xong chặng đường chưa đầy 3 mét, ép tâm trạng của người "ở lại" càng thêm não nề.

Xoăn tay áo, ông thầy cắn răng cắn lợi lắm mới chui trót lọt được cánh tay to tướng đen sì vì phơi nắng phơi gió quá nhiều vào cái lỗ bóc thăm nhỏ thó, đảo xuôi đảo ngược, thấy cái này đẹp lại bỏ cái kia, mâu thuẫn mãi mới lôi ra được lá thăm cũng màu hồng nốt, vinh quang trở về dâng chiến tích bao cáo với người nhà.

"Chuyến đi của bạn là một chuyến du ngạo cảnh non nước hữu tình trên lưng "Thiên nga nước"_Đấy là dòng chữ khổ lớn được in đỏ thói nằm chính giữa trung tâm của mảnh thăm sặc sỡ, đem lại cho 2 chủ nhân bất đắc dĩ của chuyến đi này một nỗi não nề khó tả, đầu óc quay cuồng cứ như bị hai chứ "Xui rồi" nặng tựa nghìn tấn lọt thủng trời xanh rơi xuống nả 1 đòn chí mạng đến le lưỡi phụt máu. Quả thật, cô nàng Hàn Tử Di phận đã xui rồi, ông thầy này lại còn xui hơn, cái này nên nói là xứng đôi vừa lứa.

Khóc ko thành tiếng, cô học trò nho chỉ biết nhìn người thầy "vĩ đại" của mình bằng đôi mắt thất vọng, chút thương cảm vì số phận bi đát giống mình lại dấy lên, khiến cô ko thể oán trách ông được mãi, bất lực dặn lòng đành chấp nhận số phận

Trong lúc đó, nhận thấy có kẻ đã hứng sao quả tạ lên người, các thành viên còn lại của club mới mạnh dạn, yên trí phân nửa thò tay rút thăm, mặc kệ cho nó đen hay đỏ, dù sao, kẻ đen nhất hôm nay cũng chẳng phải là họ

Lăng Tử Thần + Hạ Kì Thiên: "Chuyến đi của bạn là một chuyến thăm thú cảnh quan đô thị thơ mộng bằng "Độc mã" (Nói thẳng ra thì đây là một chuyến hít bầu ko khí váng bụi nơi chốn xe cộ ầm ầm bằng xe đạp ko yên thì đúng hơn)

Hạ Kì Như + Hàn Gia Minh: "Chuyến đi của bạn sẽ lãng mạn hơn nhiều nếu cùng nhau tay trong tay lướt trên "Hộ thần siêu tốc" (Hoa mĩ thì thế, nhưng lọc đi lọc lại cũng chỉ là 2 người đi chung một đôi patin có sức chứa khá lớn)



Lương Tuấn Vính + Lâm Chấn: "Hãy cùng nhau phượt cùng gió mới bằng "Xe đua thần tốc nhé" (Cặp đôi này là cặp đôi được coi may mắn nhất bởi phương tiện di chuyển cực hiện đại Xe bốn bánh mang dòng chữ thiêng liêng "xanh-sạch-đẹp)

Hàn Tử Di + Thầy chủ nhiệm club-Đặng Hải Khanh: "Chuyến đi của bạn là một chuyến du ngạo cảnh non nước hữu tình trên lưng "Thiên nga nước" ( Nói thì rất hoa mĩ, nhưng bản chất thực sự của "Thiên nga nước" chẳng khác gì mấy con vịt nhựa của Water World, có khác thì cũng chỉ có màu lông và cái mông của nó to hơn tí thôi)

Đỗ Tuấn Kiệt + Liễu Gia Tuyền: "Hãy nắm tay nhau đi trên chặng đường dài, cũng thưởng thức giai điệu của thành phố lúc về chiều nhé, những lúc như thế, ko gì hơn bằng "Tự thân vận động"

***

Đau đớn đặt chân mình vào vạch xuất phát trắng tinh được kẻ bằng vôi, Hàn Tử Di liếc nhìn ông thấy giám thị lâu rồi ko gặp, lướt qua chiếc súng đang giơ cao chĩa nồng lên trời mà tim gan thắt quặn. Nếu bình thường, cô có thể ngậm đắng nuốt cay mà ngồi đạp vịt "tình tứ" với ông thầy, nhưng ở cái club lắm chiêu lắm trò này, bọn họ còn thuê cả dàn quay phim đi theo dõi cũng như thu lại những gì đã trải qua của các thành viên, in thành đĩa bán ra thị trường với giá khủng nhằm gây quỹ mới chết, giờ thì chắc chắn cô sẽ phải cẩn trọng từng bước một, nếu ko, chỉ cần cô vấp đã ngã oạch xuống đường, thể nào cũng có vinh hạnh được lên youtube diện kiến thiên hạ cho coi, đó là sự xỉ nhục đáng hổ thẹn

-Pằng!_Tiếng súng lệnh vang lên mãnh liệt, xé tan tầng tầng lớp lớp mây xanh xuyên thẳng ra ngoài vũ trụ, trong khi ở phía dưới kia, từng cặp đang tản ra tứ phía, chạy đến nơi đậu phương tiện của mình, nhằm thắng Hevend Island mà tiến trước khi bị kẻ khác nẫng tay trên.

Thua cuộc, sẽ ko đơn giản như chính tên gọi của nó.

***

-Sao anh lại đến học ở cái ban bẩn thỉu và bần hàn đó chứ?_Ở một nơi nào đó dưới sự phong tỏa của của P&P, một giọng nói lảnh lót chua ngoa pha chút khinh rẻ ko ngần ngại vang lên, đánh tan sự yên tĩnh đang ngày càng dịu đi của ngôi trường danh tiếng

-Tôi học ở đâu phải báo cáo với cô sao?_Đặt đầu lên đấm tay, nghiêng hẳn sang một phía, Lâm Khải Phong mắt ko rời màn hình laptop, chút đoái hoài đến sự hiện diện của người thứ hai trong căn phòng to lớn cũng ko có lấy trong đáy con ngươi.

-Gì? Em chỉ muốn hỏi tại sao anh lại đi học ở ban C thôi, đáng nhẽ chố của anh phải ở ban A_Ko thôi ngưng cái giọng đanh đá, Trương Tịnh Nhu giận giữ trước sự thờ ơ của người đối diện nhưng lại ko thể làm gì ngoài việc to tiếng. Đơn giản, theo quan niệm luôn chực sẵn trong cô, chỉ cần lên giọng, bất cứ ai cũng phải phục tùng

-Tôi muốn học đâu là quyền của tôi, ko cần cô lên tiếng



-Ko được, anh phải chuyển về ban A ngay lập tức_Cất giọng nũng nịu chất chứa sự ra lệnh, Trương Tịnh Nhu chạy đến gần, đặt tay lên bờ vai rộng của Lâm Khải Phong, ánh mắt thẫm lại vừa hi vọng vừa ép buộc

-Tôi ko chuyển thì sao?_Đến lúc này mới chịu ngước nhìn khuôn mặt nhăn nhó của kẻ đang tự tiện chạm vào mình, Lâm Khải Phong chút biểu hiện cũng ko có lấy trên nét mặt, giọng trầm xuống

-Thì...thì em sẽ nói với ba, anh nhất định phải chuyển_Thoáng chút bối rối, Trương Tịnh Nhu ngựa quen đường cũ, lấy chỗ dựa duy nhất cô có thể bám víu để đe dọa, ngoài ông ấy ra, hầu như người có thể thay đổi ý định của con người cô yêu quanh năm suốt tháng ko còn ai khác nữa

-Này nhé..._Đặt tay lên chiếc cằm nhọn hoắt, Lâm Khải Phong kéo sát khuôn mặt si mê cậu ta tiến sát vào mặt mình, nói nhỏ như ko muốn để kẻ thứ 3 nghe thấy_...nếu ko phải nể tình có thâm giao với cha cô, tôi đã bẻ gãy cổ cô rồi, giờ còn muốn đem ông ta ra uy hiếp tôi sao? Cô muốn chết hả?

-Em..._Rùng mình trước lời cay độc toát ra từ khuôn miệng nhiều lần cô đã đặt môi lên, Trương Tịnh Như sặc mặt tái nhợt, ko tưởng tượng nổi cậu ta lại có thể nói ra những lời vốn chỉ giành cho những kẻ bẩn thịu hèn hạ dưới đáy xã hội tiếp nhận với cô, làm người cô vô thức run lên như sốt, mắt mở to kinh ngạc đến sững sờ

-Sao hả?_Cười khẩy khinh bỉ, Lâm Khải Phong tiếp tục dùng ánh mặt đen sâu hút hồn chèn ép con người kia

-Có.. có phải vì cái con Hàn Tử Di rác rưởi đó ko?_Thoát khỏi cơn chết não trong chốc lát, Trương Tịnh Nhu lùi người ra sau, đưa tay chỉ về phía người mình yêu, hất hàm

-Ồ_Thoáng kính ngạc, Lâm Khải Phong nở nụ cười kì vọng khó hiểu, tỏ vẻ suy tư_Tùy cô muốn nghĩ gì thì nghĩ

-Ra là vậy!_Nặm chặt đôi tay thành đấm, Trương Tịnh Như cười khốn khổ, miệng chưởi rủa_Con khốn

-Từ giờ cô tốt nhất nên im lặng, tôi rất ghét những người nhiều lời, nếu làm được thế, tôi còn có thể cho phép cô ở bên tôi_Đặt mắt trở về vị trí ban đầu, Lâm Khải Phong lơ đẹp khuôn mặt đang đậm dần sự cuồng phẫn, ngón tay liên hồi gõ xuống mặt kính, đều, đều, ko dứt,...như thể đang chờ đợi điều gì đó

-Được thôi_Lặng người đồng ý, Trương Tịnh Nhu nở nụ cười chết chốc, quay người bước ra khỏi phòng, khuôn miệng đồng thời thốt lên một câu thề thốt_Từ nay, thay vì nhiều lời như anh nói, em sẽ im lặng và...hành động những gì em muốn...

-Rầm!_Cánh cửa làm bằng gỗ sồi được chạm trổ tinh vi đống lại một cách vang dội, để mặc con người "bị bỏ lại" lọt thỏm trong mớ bóng tôi sâu hun hút, trên khóe miệng ấy, một nụ cười thỏa mãn hiện lên thật rõ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook