Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Chương 79: Tiêu chuẩn chọn bạn trai

Suzu Fukazime

30/05/2013

"Vì hai năm sau, tôi sẽ ko cần dùng nó để giữ cậu ở bên tôi" Một con tinh linh mơ mộng ngồi vắt vẻo trên bờ vai thon giờ đã cứng ngắc hơn đá của Gia Băng, đôi bàn tay ngón ko ra ngón lồng vào nhau đặt ở lòng ngực đang đập bôm bốm dữ dội đến run chuyển một vùng của mình, ánh mắt to tròn bật sang chế độ hình trái tim đỏ thói, căng lên hết sức dã man, lấp la lấp lánh như có hàng ngàn vì sao bị nhốt ở bên trong. Hơn cái bản thể đang hoá thạch đó, nó đủ tinh nhạy để kéo bình ổn lí trí, vui sướng mường tượng đến một tương lai xa vời vợi phía trước, đến những cảnh chủ thể và anh chàng đẹp trai họ Lăng vai kề vai, tay trong tay lãng mạn như phim Hàn, kịch tính như phim

Trung Quốc, bạo lực như phim Mỹ và hot hot như phim Nhật, cái miệng nhỏ hét lên với công suất lớn "Ôi! Ngọt ngào quá! Quá ngọt ngào! Một lời tỏ tình quá tuyệt vời, quá bá đạo, quá lạnh lùng, quá đậm chất rô man tịt...Ôi! Chuyện tình trong sáng của ta! Nó sẽ là chuyện tình đẹp nhất thế kỉ mà Bạch Tuyết phải ngưỡng mộ, Juliet phải xuýt xoa, tổng thống Obama phải vinh danh, kênh đào Xuy-ê phải ngừng chảy... "

"Rô man khỉ khô, Bạch Tuyết, Obama cái gì chứ! Đầu óc o mi chứa bã đậu với rơm à? Tỉnh lại ngay cho ta" Một con tinh linh khác thình lình xuất hiện trước mặt con tinh linh đang mộng hão kia, sẵn sàng dập tắt mọi ảo tưởng của nó bằng chuỗi tát má dồn dập đến sưng vù, hung bạo kéo tuột tinh linh kia vào bàn Diêm Hồng đã đày ắp các vì bô lão tinh anh.

Sau khi trịnh trọng đeo thêm cho mình cái kính ko độ, nó gõ gõ cái thước dài ngoằng lên mặt bảng xanh lè dày đặc phấn trắng đằng sau lưng, điệu bộ thư sinh nhìn qua muốn trấn lột, đánh đập. Nó ho khan vài cái thanh lọc cổ họng rồi hắng giọng "Hỡi các anh em 16 tinh linh trong hội bàn đào, sau một giây vận dụng bộ não IQ 160 tiếp nhận, phân tích, đánh giá, nhận xét câu nói của kẻ thù, Anhxtanh Giá Băng tôi, một thiên tài sắp tuyệt chủng của thế giới, một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời chỗ nào cũng tạp nham sao đã bòn rút, moi móc ra được cái hàm ẩn sâu xa thâm hiểm bên trong. Cho một tràng pháo tay khích lệ đồng bào đi!"

Nhận được tiếng vỗ tay bộp bộp của đám đông hâm mộ, con tinh linh kia hài lòng tiếp tục:

"Như các anh em đã từng thấy và từng trải nghiệm xương máu qua, Tiếng Việt lâu đời nay vốn rất chi là phong phú và mang hàng tá lớp nghĩa: nghĩa đen có, nghĩa bóng có, nghĩa đèn có, nghĩa chìm cũng có mà nghĩa nổi lại ko thiếu. Qua miệng của những kẻ gian xảo như tên họ Lăng kia càng nhiều nghĩa và khó hiểu hơn mà chỉ có những người đầu óc thông minh tài trí như tôi đây mới thông được. Theo bài toán ta có "hai năm" là thời gian, có nghĩa là hai năm sau (1), "ko cần giữ cậu ở bên" tức là ko cần giữ chủ thể của chúng ta ở lại cạnh hắn nữa (2). Từ (1) và (2) suy ra, "Vì hai năm sau, tôi sẽ ko cần dùng nó để giữ cậu ở bên tôi", nói theo quan hệ chủ-tớ: "Vì hai năm sau ta đủ lông

đủ lá, tiền của ta nhiều rồi, ko cần một người ăn bám như ngươi làm nô lệ nữa, ngươi được tự do, ta phóng thích cho ngươi" hoặc theo cách nói thằng ra là "Hai năm sau, tôi chán cậu rồi, nhìn mặt cậu tôi phát ớn rồi, tôi ko cần cậu nữa, cút đi chỗ khác đi". Đấy, ý nghĩa thâm sâu của thằng cha đó là như thế, chứ ko như một số người mơ hão điên rồ đâu."

"Ồ!" Đám đông xôn xao xì xào càng khích lệ nhiệt huyết của Anhxtanh sắp tuyệt chủng

"Thứ nhất, hắn coi Chị Gia Băng là nô lệ, tức hạ thấp thanh danh lừng lẫy giang hồ của đại tiểu thư hàn Gia như chị. Thứ hai, hắn bảo chị ăn bám, tức phỉ nhổ tài năng ngất trời ko ai sánh bằng của chị. Thứ ba, hắn bảo nhìn chị phát ớn, tức lăng mạ sắc đẹp thanh lệ thoát tục của chị. Thứ 4, hắn còn dám coi thường, khinh biệt chị là kẻ hám trai. Mọi người nghĩ, chúng ta có thể dung túng được hành vi tiết lộ bí mật quốc gia trắng trợn, lộ liễu như thế được ko?" Con tinh linh phẫn nộ đập bàn trước ánh nhìn vạn phần ngưỡng mộ của hết thảy anh em, khuôn mặt đỏ bừng vì hết hơi càng làm tăng thêm hiệu ứng tình cảm của nó.

"Ko thể được!"15 con tinh linh còn lại sau khi được khai thông trí não cùng bi phẫn đập bàn theo, khí thế hừng hực đến mức làm bừng tỉnh sự ngu muội của chủ thể hành động.

-Ra là thế?_Gia Băng mỉm cười khốn khổ, ánh mắt ko hiểu sao lại chất chứa một nỗi buồn mờ nhạt_Ra tôi chỉ đáng...

Ko để cho Gia Băng tự mãn xong câu, Tử Thần bất ngờ động tay động chân, nhanh chóng dùng lực đẩy cô về phía sau.

Vì lực đẩy của ai kia quá lớn, vì vật lí là môn Gia Băng ghét nhất và luôn đứng "thủ khoa" từ dưới lên, thế nên, khi cô nàng chưa kịp định thần, cơ thể cô đã nhẹ nhàng dâng mông cô cho đất. Cũng may, nơi cô tiếp xúc ko có bất cứ vật lạ gì, nếu ko, chắc mẩm, cô đã có thêm một hình xăm da thịt đỏ chói bắt mắt.

-Mẹ ơi, đau quá!_Đớn đau nhăn mặt thưởng thức cơn tê dại nhoi nhói từ hậu môn theo đường truyền dây thần kinh phong tỏa lên khắp cơ thể, Gia Băng điên tiếc đưa đôi mắt vằn đỏ hằn của bò tót, ném chứ 'hận' to tổ bố về phía kẻ gây án, đỉnh đầu khói bóc lên nghi ngút tựa hoả mù_Tên khốn! Ngươi được lắm! Dám hủy hoại bàn tọa bà đây, to gan! To gan!

Khi ánh mắt "thân thiện, đầy tình tứ" của Gia Băng vượt gió, vượt ko khí, vượt ánh sáng phóng đến chỗ ai kia đòi nợ, thì bỗng, nó như ngọn gió bị núi vời vợi chắn lối, suy yếu dần rồi tan biến. Bởi lẽ, trước mắt cô, còn có thứ có sức hút mạnh mẽ hơn việc báo thù rửa hận nữa cơ. Nó ko phải là nam châm, ko phải là dòng điện trái chiều cũng ko phải là người ngoài hành tinh bị sét đánh chết queo, nó chính là cảnh tượng "tôi cho anh một tát, anh cho tôi một đấm" rất mực thắm thiết, rất mực menlì của Tử Thần với một người lạ mặc áo quần thun đen điển trai có nguồn góc và xuất xứ ko rõ ràng. Đáng khả nghi hơn, trên tay anh đẹp trai còn lăm le thêm một con dao

gọt táo sắc lẻm hung hãn nữa chứ.

Nhìn ra cũng biết, hai người này đang choảng nhau, hận thù hằn rõ lên ánh mắt nhìn nhau trừng trừng và át cả lên tiếng thở phì phò như trâu. Nguyên nhân tại sao thì...để mai Gia Băng hỏi đã rồi sẽ đứng trên đỉnh phanxipăng rải cáo thị tiết lộ.

Hiện tại, hai mĩ nam dung mạo thiên nhường địa thẹn họ, kẻ tung chiêu, người tránh đòn, kẻ thủ thế, người phản công rất mực sinh động và kịch tính, chẳng khác gì anh hùng giang hồ thấy mặt nhau là xong vào tranh chấp ghế minh chủ võ lâm cả.

Nhưng, phần câu khách hơn mà Gia Băng trầm trồ tán thưởng ko phải phần 2 người này lấy hết trang bị trong người như móc chìa khoá, kính râm, giày, áo khoác làm vũ khí chiến đấu mà chính là phần oan gia Lăng bị con dao gọt táo thái một phần thịt ở bụng, máu chảy ròng đỏ thẫm như sirô rất oai và phần anh đẹp trai kia lãnh một cú đấm ở má, máu trào quanh khoé miệng ko kém phần mê hồn, hoang dại. Dù ko phải là fangirl thú tính như Kì Như, but nói thật, giờ phút ấy, Gia Băng rất muốn nhìn thấy cảnh hai người đó có đánh mới phải lòng nhau, cuộc chiến dừng lại trong cảnh tượng anh đầu này em đầu kia ko hẹn giang rộng tay, rồi trong tiếng gió vù vù bão táp, cát bay mù mịt, họ chậm

rãi chạy đến rồi ôm chầm lấy nhau, người này nằm trong lòng người kia,



hai ta nhìn nhau say đắm và tình yêu sét đánh điện giật kinh điển chớm nở...50 năm sau, họ xuống mồ mà ko có con cháu chôn cất, họ Lăng tuyệt hậu...

-Đồ ngốc, chạy đi!_Chặn đòn tấn công dồn dập như bão táp của đối phương, Tử Thần ko quên quay đầu nhìn Gia Băng đang cười ngốc nhắc nhở, có chút tức giận khi thấy ánh mắt bừng sáng mê muội như nhìn phải tiền bắn tới chỗ mình.

Thấy kẻ cản đường sơ hở, anh đẹp trai như tia chớp loé sáng heo hút giữa ko trung, lẹ làng thoát khỏi tầm kiềm giữ của Tử Thần, lao về phía Gia Băng ra tay hành động.

Khi khoảng cách giữa con dao gọt táo nhỏ mà võ công đầy mình kia chỉ còn cách người Gia Băng 1 mét, chân của Tử Thần thêm lần nữa bắt kịp tốc độ của kẻ thù, đá phăng con dao một phát, khiến nó nhào lộn trên ko chóng mặt những mấy chục vòng rồi dắt phựt vào con nai vàng trên bức tranh sơn dầu gần đó.

Giờ mới chịu để ý anh đẹp trai kia luôn cố sống cố chết chạy về phía mình và luôn bị ai kia kịp thời chặn bước, Gia Băng ko khỏi hãi hồn kinh vía.

Ko phải chứ? Cô còn chưa ưỡn ngực vênh mặt đặt chân ngọc vào giới thượng lưu, chưa có dịp hưởng thụ cảm giác được người ta vị nể, nịnh nọt, khom chân khom gối phục tùng, cũng chưa thấy trai đẹp nào bén mảng đeo đuổi đến mà đã có người muốn kết liễu sự sống nhỏ bé như mắt muỗi của cô rồi ư? Đùa! Thật quá đáng!

-Hàn Gia Băng, cậu còn ko mau vác cái xác của cậu đi ko hả?_Tức muốn banh não giết người, Tử Thần miệng thở hốc từng ngụm quát lớn, lực chống chọi dần suy yếu hẳn.

Kinh hãi giật mình lần 2, Gia Băng ngây ngốc bần thần đứng dậy, theo lời Tử Thần nhanh chóng chạy ra chỗ khác bảo toàn cái mạng già.

Nhưng, được vài bước, đôi chân ngang ngược của cô dần chậm lại rồi ngừng hẳn, ko hề có ý muốn đi tiếp. Lúc này, lòng ngực cô dấy lên nỗi áy náy ngất trời. Cô như con mèo Tom giàu tình nghĩa, lúc ngủ vẫn miên mang nghĩ đến con chuột Jerry chết tiệt ở ngoài đêm tuyết vậy, hình ảnh cái mặt lạnh tanh của oan gia Lăng cùng cái vòng tròn thiên sứ sáng ngời bên trên cứ luẩn quẩn ám ảnh tâm trí non nớt của cô, điên hơn, cái tình thương người, cái lòng trắc ẩn sâu thẳm của một người quá đỗi nhân hậu như cô lại được nước trực trào, khiến cô dù muốn đi cũng ko thể nhích nổi.

Cả đời làm việc thiện nhiều quá nên giờ làm việc ác cũng ko xong thế này đây. Ngậm cười chua xót thương tâm bản thân quá đức độ, Gia Băng từ từ quay đầu nhìn kẻ liều mạng kia đang khổ sở chặn địch, lòng ko khỏi oán người ta dại dột, tự đâm đầu vào chỗ chết.

Cơ mà, vì cô nên Tử Thần mới làm vậy? Nếu thế, ông trời, cô có thể tự hão huyền lầm tưởng như vậy ko? Lầm tưởng người đó thực sự vì mình, vì thứ tình cảm cao hơn tình bạn, được chứ?

Lắc đầu nguầy nguậy đánh văng toàn bộ ý nghĩ điên rồ ra khỏi đầu, Gia Băng tự nhủ ko thể khoanh tay làm khán giả được nữa. Ít nhất, cô phải làm cái gì đó để ngăn chặn mọi thứ ko trở nên tồi tệ hơn! Và tốt nhất, cách đó phải ko làm tổn hại nhan sắc của hai chàng.

Gia Băng đảo mắt một lượt nhìn quanh tìm kiếm một người nào đó gọi giùm cảnh sát vì cô ko biết tiếng Hàn. Gượm đã, nếu cô ko biết tiếng Hàn, ai dám đảm bảo người kia biết Tiếng Anh để nghe cô tỏ lòng.

Gạt kế sách bó chân kia sang bên, Gia Băng nặn não nghĩ tiếp kế khác.

Đương lúc gần như vẫy cờ trắng đầu hàng, chợt, một chậu nước lau kính đen ngòm của nhân viên vệ sinh sáng chói hiện lên trong mắt Gia Băng, khiến cô ko khỏi ngây ngất trước vẻ đẹp thuần khiến, hồn nhiên, dân dã của nó.

Nếu Gia Cát Lượng dùng binh để vớt vát hòa bình, thiên tài Gia Băng đây có thể làm hơn thế!

Cách vừa ko thiệt hại túi tiền, vừa ko rước thương tổn cho mình là đây.

Ném ánh mắt mưu mô tinh ranh của loài báo đêm về phía hai người kia, Gia Băng hít một hơi sâu, cầu trời khấn phật một vài điều trước khi áo vải gươm giáo ra đi rồi mới dồn lực lên hai bàn tay, đỏ mắt tía tai bâng chậu nước mà lê từng bước một theo dáng đi của họ hàng nhà cua.

Sau kia chấm được địa điểm gây án phù hợp có tầm nhìn đẹp, chỗ đứng tốt, ko có rào cản ảnh hưởng đến kế hoạch, Gia Băng hét lớn cắt đứt mạch "hey ya!" của 2 người kia, kéo sự chú ý của họ vào mình rồi trỏ ngón tay chỉ vào dòng nước đen ngòm chao đảo lắm vật thể lạ bên trong. Ko kịp cho họ thêm thời gian nhận dạng tình thế, cô sử dụng sức mạnh cuối cùng gọi là "POW POWER", dưới sự cổ động cầm xù lắc mông uốn eo nhảy nhảy của hết thảy 16 tinh linh, bách phát bách trúng tạt toàn bộ đống nước lai lịch rõ ràng vào người họ, khiến họ từ trên xuống dưới ướt nhũng, chưa kể, có vài vật thể lạ đã nằm trên áo của oan gia Lăng và mũi anh đẹp trai.



5 giây trôi qua trong tĩnh lặng chỉ có nụ cười như mếu của Gia Băng, kết quả nhanh chóng đi theo hướng tích cực thấy rõ.

Nhờ chậu nước áp đảo tinh thần kia từ hậu phương tà ác, Tử Thần có cơ hội làm cú K.O mê người với kẻ địch, khiến hắn nằm rầm xuống đất thở hốc, xỉu còn mình cũng theo đà ngã xuống, ruồng bỏ sự đời xỉu theo oanh liệt.

Căng mắt nhìn oan gia của mình nằm bất động dưới sàn đá lạnh sũng nước, Gia Băng hoảng hốt co chân chạy đến bên, lo lắng nâng đầu cậu ấp ủ trong vòng tay

-Lăng Tử Thần, nói gì đi chứ! Này!_Theo kinh nghiệm trên tivi, Gia Băng đưa tay tát vào khuôn mặt Tử Thần mấy tát liền, mỗi bên một cái cho cân bằng.

Song, đáp lại Gia Băng vẫn là tiếng đập thình thịch của trái tim cô.

Ko bỏ cuộc, Gia Băng tiếp tục gọi tên ai đó trong nức nở và tiếng đốp chát của da thịt...và, đến khi giọt lệ mặn rặn mãi mới ra của cô chảy xuống khoé môi tái nhợt của ai kia, kẻ đó mới chịu mở mắt nhìn cô, thật lâu, và cười...nụ cười ôn nhu đến kì lạ.

-Tử Thần, cậu chưa chết!_Thay vì thể hiện mừng rỡ, Gia Băng lại tỏ ra kinh ngạc lộ liễu, mắt cô căng lên ko chớp.

-Được, tôi chết ngay đây!_Xa xầm mặt mũi, Tử Thần cảm thấy thật sai lầm và ngu ngốc khi tỉnh lại quá sớm, cậu nhắm mắt, thực hiện những gì mình vừa nói.

-Ấy! Đừng! Đừng! Cậu đừng chết, cậu ko được chết..._Lau đi những giọt nước mắt tự dưng lại trào ra, Gia Băng nghe thấy thế liền hoảng hồn vực ai kia dậy, miệng mồn tha thiết ngăn chặn ý nghĩ cùng quẫn kia_Cậu nhất quyết ko được chết! Tôi ko cho cậu chết! Hix! Tôi ko muốn cậu chết...

Thấu hiểu được tình cảm người kia dành cho mình, Tử Thần cười dịu dàng mở mắt, những ngón tay dài thương tích ko ít khó khăn đưa lên không trung.

-Cậu ko được chết, cậu mà chết ai trả cái giấy chết tiệt kia cho tôi, cậu chết thì tôi phải ngồi tù oan cho xem, ko được chết..._Ko để ý ai kia đã tỉnh, Gia Băng vẫn tiếp tục mắt nhắm mắt mỡ giãi bày tâm tư làm ai kia mặt đen lại hơn phân nửa, những ngón tay để lững giữa ko khí rùng mình run nhẹ.

-Ra là vậy!_Đáp lại tâm tình người kia bằng ngữ điệu ko thể lạnh hơn, Tử Thần đột ngột đá bay nụ cười rực nắng kia ra ngoài vũ trụ, thay vào đó là cái nhếch môi ko cưỡng nổi mê hoặc. Cậu đưa những ngón tay tiếp tục hành trình dang dở, đặt chúng lên má Gia Băng khiến cô nhất thời giật bắn vì cái lạnh của nước rướm bên trên_Tôi sẽ ko chết nếu có một động lực.

-Động lực?

Gia Băng ngây ngốc hỏi lại, toan thắc mắc tiếp thì đã bị nụ hôn nhẹ ngọt ngào từ đôi môi ẩm nước của ai kia ăn mòn, não bộ chấn động.

-Được rồi, tôi sẽ cố sống thêm mấy chục phút nữa, nhưng nếu cứ ở đây thì chắc chắn tôi ko cứu được_Chủ động đến và chủ động đi, Tử Thần sau khi đạt được âm mưu liền bình thản tựa đầu lên gối Gia Băng nhắc nhở, ánh mắt lại dày đặc mưu mô.

-À! Đúng!_Nhất thời thoát ra khỏi mê muội, Gia Băng gật gù gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

-Tôi nặng 64 kg_Tử Thần cười đểu nhắc nhở_Cũng nhẹ nhỉ?

-Ukm, thua cha tôi 4kg_Gia Băng ko nắm rõ tình hình vẫn tích cực trả lời, lòng ko ngừng lên án hình như đề tài này khá vô duyên.

-Vậy...cõng tôi đến bệnh viện đi!_Lần này, nụ cười của Tử Thần...rất chi là thân thiện, nhưng lực sát thương...quá tàn nhẫn...

Và Gia Băng...là điển hình của những cô gái bị lừa tình trong xã hội hiện nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook