Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 114
Thanh Nhã
15/11/2021
Sắc mặt Lục Khởi sụp đổ tại chỗ, ngữ khí không chút khách khí: “Các người tới làm gì?”
“Chúng tôi tìm Bạch Dương, cô ấy ở bên trong à?” Ánh mắt Phó Kình Hiên rơi trên người anh ta.
Anh ta mặc giống hệt tối hôm qua, hiển nhiên tối hôm qua anh ta qua đêm ở phòng của Bạch Dương.
Nghĩ đến Bạch Dương cùng Lục Khởi hai người cô nam quả nữ cùng ở một phòng, ắnh mắt Phó Kình Hiên tối sầm, trong lòng bực bội không rõ lý do.
“Lục Khởi, ai vậy?” Trong phòng, truyền đến tiếng của Bạch Dương có chút yếu ớt.
Lục Khởi cũng không giấu cô, nhìn đôi nam nữ trước mặt, cao giọng trả lời: “Tổng giám đốc Phó và cô Cố, nói là tìm em.”
Bên trong gian phòng an tĩnh mấy giây, mới vang lên giọng Bạch Dương: “Để bọn họ vào đi.”
Lục Khởi hơi bất đắc dĩ tránh ra bên cạnh.
“Cảm ơn.” Cố Tử Yên gật đầu cười với anh ta một tiếng, kéo Phó Kình Hiên tiến vào.
Lục Khởi liếc mắt, cũng đóng cửa lại đi theo phía sau bọn họ.
Bạch Dương ngồi dựa vào đầu giường, mặc trên người một cái áo ngủ rộng rãi, đầu quấn lấy băng vải, sắc mặt tái nhợt, cả người nhìn qua vô cùng yếu ớt.
Không biết vì cái gì, nhìn bộ dạng này của cô, Phó Kình Hiên hơi đau lòng, vô thức dịu dàng hỏi một câu: “Cô thế nào rồi?”
Bạch Dương kinh ngạc nhìn qua anh ta, thú vị cười: “Tổng giám đốc Phó đây là đang quan tâm tôi sao?”
Cố Tử Yên lập tức nắm chặt cánh tay Phó Kình Hiên.
Giống như nhắc nhở, Phó Kình Hiên kịp phản ứng thái độ của mình đối với Bạch Dương hơi khác thường, môi mỏng khẽ mở, trở lại vẻ lạnh nhạt, thờ ơ: “Thăm hỏi người bị thương, chào hỏi với họ, là hành động rất bình thường, cũng là lịch sự.”
Ngụ ý chính là, anh chỉ là lịch sự hỏi một câu, cũng không có ý quan tâm.
Cố Tử Yên cuối cùng cũng hài lòng, từ từ buông cánh tay Phó Kình Hiên ra, đắc ý nhìn thoáng qua Bạch Dương.
Bạch Dương còn chưa có phản ứng, Lục Khởi một bước ngăn trước mặt cô, làm động tác gảy gảy với Cố Tử Yên: “Cô lại dùng ánh mắt buồn nôn này nhìn bảo bối nhà chúng tôi, có tin tôi móc hai con ngươi của cô ra không?”
“Anh dám!” Cố Tử Yên cắn môi.
Lục Khởi cười ha ha: “Cô nói xem tôi có dám hay không?”
Nói xong, anh ta muốn đuổi theo Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên bị dọa đến sắc mặt trắng nhợt, vội vàng trốn sau lưng Phó Kình Hiên, giữ chặt vạt áo âu phục, run giọng nói: “Kình Hiên cứu em!”
Phó Kình Hiên một tay về sau ôm lấy Cố Tử Yên, một tay ngăn trước Lục Khởi, sắc mặt lạnh đáng sợ: “Lục Khởi, đừng quá đáng.”
Hình như nghe được chuyện cười, Lục Khởi cười nhạo: “Tổng giám Phó, vậy tôi cũng nói với anh một câu, làm người không nên đòi hỏi ngừơi khác một việc mà mình không thể làm được, anh chỉ thấy tôi làm gì với ngừơi phụ nữ của anh, lại không nhìn thấy ngừơi phụ nữ này làm gì với bảo bối nhà tôi, mắt mù thành như vậy, không bằng sớm bỏ đi.”
Bạch Dương trên giường xem kịch nhịn cười không được, giơ ngón tay cái lên với anh ta.
Phó Kình Hiên thấy được động tác này của cô, lông mày nhíu lại rất sâu, trong lòng không dễ chịu.
Cô có ý gì, cũng cho là mắt anh mù?
“Được rồi, đây là phòng của tôi, tôi vẫn là người bị thương, các người tới tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì, nhanh nói, nói xong mời rời đi, tôi còn muốn nghỉ ngơi.” Bạch Dương che môi ngáp một cái, giọng điệu có vẻ như không kiên nhẫn được nữa.
Phó Kình Hiên mím môi nói: “Chúng tôi tới xin lỗi.”
“Chúng tôi tìm Bạch Dương, cô ấy ở bên trong à?” Ánh mắt Phó Kình Hiên rơi trên người anh ta.
Anh ta mặc giống hệt tối hôm qua, hiển nhiên tối hôm qua anh ta qua đêm ở phòng của Bạch Dương.
Nghĩ đến Bạch Dương cùng Lục Khởi hai người cô nam quả nữ cùng ở một phòng, ắnh mắt Phó Kình Hiên tối sầm, trong lòng bực bội không rõ lý do.
“Lục Khởi, ai vậy?” Trong phòng, truyền đến tiếng của Bạch Dương có chút yếu ớt.
Lục Khởi cũng không giấu cô, nhìn đôi nam nữ trước mặt, cao giọng trả lời: “Tổng giám đốc Phó và cô Cố, nói là tìm em.”
Bên trong gian phòng an tĩnh mấy giây, mới vang lên giọng Bạch Dương: “Để bọn họ vào đi.”
Lục Khởi hơi bất đắc dĩ tránh ra bên cạnh.
“Cảm ơn.” Cố Tử Yên gật đầu cười với anh ta một tiếng, kéo Phó Kình Hiên tiến vào.
Lục Khởi liếc mắt, cũng đóng cửa lại đi theo phía sau bọn họ.
Bạch Dương ngồi dựa vào đầu giường, mặc trên người một cái áo ngủ rộng rãi, đầu quấn lấy băng vải, sắc mặt tái nhợt, cả người nhìn qua vô cùng yếu ớt.
Không biết vì cái gì, nhìn bộ dạng này của cô, Phó Kình Hiên hơi đau lòng, vô thức dịu dàng hỏi một câu: “Cô thế nào rồi?”
Bạch Dương kinh ngạc nhìn qua anh ta, thú vị cười: “Tổng giám đốc Phó đây là đang quan tâm tôi sao?”
Cố Tử Yên lập tức nắm chặt cánh tay Phó Kình Hiên.
Giống như nhắc nhở, Phó Kình Hiên kịp phản ứng thái độ của mình đối với Bạch Dương hơi khác thường, môi mỏng khẽ mở, trở lại vẻ lạnh nhạt, thờ ơ: “Thăm hỏi người bị thương, chào hỏi với họ, là hành động rất bình thường, cũng là lịch sự.”
Ngụ ý chính là, anh chỉ là lịch sự hỏi một câu, cũng không có ý quan tâm.
Cố Tử Yên cuối cùng cũng hài lòng, từ từ buông cánh tay Phó Kình Hiên ra, đắc ý nhìn thoáng qua Bạch Dương.
Bạch Dương còn chưa có phản ứng, Lục Khởi một bước ngăn trước mặt cô, làm động tác gảy gảy với Cố Tử Yên: “Cô lại dùng ánh mắt buồn nôn này nhìn bảo bối nhà chúng tôi, có tin tôi móc hai con ngươi của cô ra không?”
“Anh dám!” Cố Tử Yên cắn môi.
Lục Khởi cười ha ha: “Cô nói xem tôi có dám hay không?”
Nói xong, anh ta muốn đuổi theo Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên bị dọa đến sắc mặt trắng nhợt, vội vàng trốn sau lưng Phó Kình Hiên, giữ chặt vạt áo âu phục, run giọng nói: “Kình Hiên cứu em!”
Phó Kình Hiên một tay về sau ôm lấy Cố Tử Yên, một tay ngăn trước Lục Khởi, sắc mặt lạnh đáng sợ: “Lục Khởi, đừng quá đáng.”
Hình như nghe được chuyện cười, Lục Khởi cười nhạo: “Tổng giám Phó, vậy tôi cũng nói với anh một câu, làm người không nên đòi hỏi ngừơi khác một việc mà mình không thể làm được, anh chỉ thấy tôi làm gì với ngừơi phụ nữ của anh, lại không nhìn thấy ngừơi phụ nữ này làm gì với bảo bối nhà tôi, mắt mù thành như vậy, không bằng sớm bỏ đi.”
Bạch Dương trên giường xem kịch nhịn cười không được, giơ ngón tay cái lên với anh ta.
Phó Kình Hiên thấy được động tác này của cô, lông mày nhíu lại rất sâu, trong lòng không dễ chịu.
Cô có ý gì, cũng cho là mắt anh mù?
“Được rồi, đây là phòng của tôi, tôi vẫn là người bị thương, các người tới tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì, nhanh nói, nói xong mời rời đi, tôi còn muốn nghỉ ngơi.” Bạch Dương che môi ngáp một cái, giọng điệu có vẻ như không kiên nhẫn được nữa.
Phó Kình Hiên mím môi nói: “Chúng tôi tới xin lỗi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.