Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 389
Thanh Nhã
25/02/2022
Sau đó dường như cô nghĩ ra được điều gì, lấy sợi dây chuyền ra khỏi cổ áo: “Đúng rồi bà nội, cháu có quay trở về nhà một chuyến, tìm được một sợi dây chuyền, bà xem xem có phải là sợi mà bà nói đó không?”
Dây chuyền?
Phó Kình Hiên đứng bên ngoài ban công, nghe thấy được những lời này, đôi mắt khẽ nheo lại.
Dây chuyền nào chứ?
Bà cụ cầm lấy sợi dây chuyền của Bạch Dương lên ngắm ngía: “Bà cũng không biết có phải sợi này hay không, lúc trước ba cháu vội vội vàng vàng, cũng không nói rõ sợi dây chuyền như thế nào, nên bà cũng không quá chắc chắn”
Bạch Dương đặt sợi dây chuyền xuống: “Cả căn nhà chỉ có một sợi này thôi, không còn sợi nào khác cả.”
“Vậy có lẽ là sợi này rồi” Bà cụ gật đầu.
Bạch Dương khẽ cắn môi: “Sợi dây này rất giống với sợi trên cổ của bà Cố, cháu đã hỏi qua, là dây chuyền cặp của mẹ và con, sợi cúa bà Cô là mẹ, sợi này cúa cháu là con gái, cho nên cháu mới nghĩ mãi không ra, tại sao sợi dây chuyền của Cố Tử Yên lại ở nhà cháu.”
“Cháu nói đây là dây chuyền của nhà họ Cố sao?” Bà cụ ngẩn người.
Bạch Dương gật đầu: “Đúng vậy, hơn hai mươi năm trước Cố Việt Bân tìm người thiết kế, tặng cho bà Cố và đứa con gái mới sinh của ông ta, cũng chính là Cố Tử Yên.
“Bà nghĩ ra rồi” Bà cụ cười cười: “Nếu đúng là dây chuyền mẹ con của nhà họ Gố, vậy sợi trong tay cháu không phải là của Cố Tử Yên đâu, mà là của Cố Mạn Tình.”
“Cố Mạn Tình?” Bạch Dương nghiêng đầu nghi hoặc.
Không biết tại sao khi nghe đến cái tên này, trong lòng cô bỗng dưng trào lên một cảm xúc không nói rõ thành lời.
Nhưng rất nhanh cảm giác đó đã biến mất.
“Đúng vậy, là Cố Mạn Tình, con gái lớn của vợ chồng Cố Việt Bân, Cố Tử Yên là đứa út. Tính ra thì cháu và Cố Mạn Tình cùng tuổi với nhau đó.”
Bà cụ nhớ lại: “Năm đó vợ của Cố Việt Bân sinh ra đứa con gái lớn, việc ông ta mua hai sợi dây chuyền kia rất nổi tiếng ở Hải Thành, rất nhiều người hâm mộ bà Cố.
Còn lúc sinh ra Cố Tử Yên thì Cố Việt Bân lại không hề có bất cứ biểu hiện gì, cho nên sợi dây chuyền này là của đứa con gái lớn.
Bạch Dương cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên cổ mình: “Thì ra nhà họ Cố không chỉ có mình Cố Tử Yên, nhưng vì sao cháu chưa bao giờ nghe đến nhà họ Cố có con gái lớn chứ?
“Bởi vì cô ấy đã mất lúc còn rất nhỏ.”
Phó Kình Hiên đẩy cửa đi vào nói.
Bạch Dương kinh ngạc trợn tròn mắt: “Mất rồi?”
Bà cụ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy tại sao sợi dây chuyền này lại ở nhà cháu chứ?” Bạch Dương nghĩ không ra.
Phó Kình Hiên nhìn cô: “Em muốn biết sao?”
“Anh biết sao?” Bạch Dương nhìn anh chằm chằm.
Phó Kình Hiên không phản bác gì: “Lúc tôi biết Tử Yên vẫn còn một người chị gái cũng đã cho điều tra về Cố Mạn Tình, cái chết của Cố Mạn Tình có liên quan đến ba em.
Dây chuyền?
Phó Kình Hiên đứng bên ngoài ban công, nghe thấy được những lời này, đôi mắt khẽ nheo lại.
Dây chuyền nào chứ?
Bà cụ cầm lấy sợi dây chuyền của Bạch Dương lên ngắm ngía: “Bà cũng không biết có phải sợi này hay không, lúc trước ba cháu vội vội vàng vàng, cũng không nói rõ sợi dây chuyền như thế nào, nên bà cũng không quá chắc chắn”
Bạch Dương đặt sợi dây chuyền xuống: “Cả căn nhà chỉ có một sợi này thôi, không còn sợi nào khác cả.”
“Vậy có lẽ là sợi này rồi” Bà cụ gật đầu.
Bạch Dương khẽ cắn môi: “Sợi dây này rất giống với sợi trên cổ của bà Cố, cháu đã hỏi qua, là dây chuyền cặp của mẹ và con, sợi cúa bà Cô là mẹ, sợi này cúa cháu là con gái, cho nên cháu mới nghĩ mãi không ra, tại sao sợi dây chuyền của Cố Tử Yên lại ở nhà cháu.”
“Cháu nói đây là dây chuyền của nhà họ Cố sao?” Bà cụ ngẩn người.
Bạch Dương gật đầu: “Đúng vậy, hơn hai mươi năm trước Cố Việt Bân tìm người thiết kế, tặng cho bà Cố và đứa con gái mới sinh của ông ta, cũng chính là Cố Tử Yên.
“Bà nghĩ ra rồi” Bà cụ cười cười: “Nếu đúng là dây chuyền mẹ con của nhà họ Gố, vậy sợi trong tay cháu không phải là của Cố Tử Yên đâu, mà là của Cố Mạn Tình.”
“Cố Mạn Tình?” Bạch Dương nghiêng đầu nghi hoặc.
Không biết tại sao khi nghe đến cái tên này, trong lòng cô bỗng dưng trào lên một cảm xúc không nói rõ thành lời.
Nhưng rất nhanh cảm giác đó đã biến mất.
“Đúng vậy, là Cố Mạn Tình, con gái lớn của vợ chồng Cố Việt Bân, Cố Tử Yên là đứa út. Tính ra thì cháu và Cố Mạn Tình cùng tuổi với nhau đó.”
Bà cụ nhớ lại: “Năm đó vợ của Cố Việt Bân sinh ra đứa con gái lớn, việc ông ta mua hai sợi dây chuyền kia rất nổi tiếng ở Hải Thành, rất nhiều người hâm mộ bà Cố.
Còn lúc sinh ra Cố Tử Yên thì Cố Việt Bân lại không hề có bất cứ biểu hiện gì, cho nên sợi dây chuyền này là của đứa con gái lớn.
Bạch Dương cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên cổ mình: “Thì ra nhà họ Cố không chỉ có mình Cố Tử Yên, nhưng vì sao cháu chưa bao giờ nghe đến nhà họ Cố có con gái lớn chứ?
“Bởi vì cô ấy đã mất lúc còn rất nhỏ.”
Phó Kình Hiên đẩy cửa đi vào nói.
Bạch Dương kinh ngạc trợn tròn mắt: “Mất rồi?”
Bà cụ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy tại sao sợi dây chuyền này lại ở nhà cháu chứ?” Bạch Dương nghĩ không ra.
Phó Kình Hiên nhìn cô: “Em muốn biết sao?”
“Anh biết sao?” Bạch Dương nhìn anh chằm chằm.
Phó Kình Hiên không phản bác gì: “Lúc tôi biết Tử Yên vẫn còn một người chị gái cũng đã cho điều tra về Cố Mạn Tình, cái chết của Cố Mạn Tình có liên quan đến ba em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.