Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 467
Thanh Nhã
28/03/2022
Ngày hôm sau, Bạch Dương hẹn Trần Thi Hàm cùng đi chọn một bộ lễ phục.
Hai người bước vào một cửa hàng lễ phục có tên Wanika.
Thời trang cao cấp của thương hiệu này rất được phụ nữ trẻ trên toàn thế giới ưa chuộng.
Vì thiết kế của nó mang đậm khí chất †hần tiên nên chỉ cần nhìn thoáng qua là người ta đã thích rồi.
Bạch Dương đứng trước một giá treo đầy lễ phục, cẩn thận chọn trang phục.
Bên cạnh, Trần Thi Hàm đột nhiên cảm thấy có một bộ không tồi, đưa tay lấy xuống: “Sếp Bạch, cái này thì sao, mình thấy rất hợp với cậu đó.”
“Để mình xem thử” Bạch Dương quay lại thì thấy một tay Trần Thi Hàm đang mang một bộ lễ phục dài màu trắng.
Bộ lễ phục không có quá nhiều kiểu dáng phức tạp nhưng chất liệu vải là dạ quang lại đặc biệt bắt mắt.
Nếu là ở nơi thiếu ánh sáng, bộ lễ phục này chính là tồn tại chói mắt nhất.
“Không tệ.” Đôi mắt Bạch Dương lộ ra vẻ yêu thích.
Trần Thi Hàm đưa nó cho cô: “Sếp Bạch, thử xem?”
Bạch Dương gật đầu: ‘Được.”
Ngay khi cô định hỏi nhân viên bán hàng phòng thay đồ ở đâu, một giọng nữ quen thuộc đột nhiên cất lên: “Cô Bạch, cô có thể đưa bộ lễ phục trên tay của cô cho tôi được không?”
Bạch Dương nhíu mày.
Nụ cười trên mặt Trần Thi Hàm đột nhiên sụp đổ: “Sếp Bạch, là Cố Tử Yên.
“Tôi biết.” Bạch Dương hơi nhíu mày nhìn Cố Tử Yên và Mạnh San đang ở phía trước.
Không ngờ Mạnh San được thả ra rồi.
Cũng đúng thôi, tính thời gian thì thời gian tạm giam quả thực đã qua, nhưng sau khi ra ngoài lại thực sự đi cùng với Cố Tử Yên, xem ra là thật lòng muốn làm bạn với Cố Tử Yên nhưng có hơi ngu xuẩn một chút, lại không nhìn thấy được Cố Tử Yên không hề coi cô ta là bạn bè.
“Cô muốn bộ lễ phục này sao?” Bạch Dương thấy Cố Tử Yên đứng trước mặt mình, nâng bộ lễ phục trong tay lên hỏi.
Cố Tử Yên gật đầu: “Đúng vậy, tôi rất thích bộ lễ phục này, không biết Cô Bạch đây có thể từ bỏ thứ mà mình yêu thích hay không?”
Những gì cô ta nói là sự thật.
Cô ta thực sự thích bộ lễ phục này, đương nhiên, cô ta muốn cướp lấy bộ lễ phục mà Bạch Dương thích cũng là thật.
“Dựa vào cái gì mà phải từ bỏ thứ mình thích chứ?” Trần Thi Hàm tiến lên một bước, đứng ở bên cạnh Bạch Dương, lạnh lùng nhìn Cố Tử Yên: “Bộ lễ phục này là chúng tôi nhìn trúng trước, thứ tự trước sau chẳng lẽ cô không biết à?”
“Cho dù là các người nhìn trúng trước thì thế nào, các người đã mua nó chưa?”
Mạnh San không cam lòng yếu thế, ưỡn ngực giằng co với Trần Thi Hàm.
“Tuy tôi chưa có mua nó thì cũng không cần cô quan tâm đâu, tôi chỉ biết một điều là cô nhất định sẽ mua không nổi nó thôi.”
Ánh mắt Bạch Dương đạm mạc nhìn về phía Mạnh San.
Hai người bước vào một cửa hàng lễ phục có tên Wanika.
Thời trang cao cấp của thương hiệu này rất được phụ nữ trẻ trên toàn thế giới ưa chuộng.
Vì thiết kế của nó mang đậm khí chất †hần tiên nên chỉ cần nhìn thoáng qua là người ta đã thích rồi.
Bạch Dương đứng trước một giá treo đầy lễ phục, cẩn thận chọn trang phục.
Bên cạnh, Trần Thi Hàm đột nhiên cảm thấy có một bộ không tồi, đưa tay lấy xuống: “Sếp Bạch, cái này thì sao, mình thấy rất hợp với cậu đó.”
“Để mình xem thử” Bạch Dương quay lại thì thấy một tay Trần Thi Hàm đang mang một bộ lễ phục dài màu trắng.
Bộ lễ phục không có quá nhiều kiểu dáng phức tạp nhưng chất liệu vải là dạ quang lại đặc biệt bắt mắt.
Nếu là ở nơi thiếu ánh sáng, bộ lễ phục này chính là tồn tại chói mắt nhất.
“Không tệ.” Đôi mắt Bạch Dương lộ ra vẻ yêu thích.
Trần Thi Hàm đưa nó cho cô: “Sếp Bạch, thử xem?”
Bạch Dương gật đầu: ‘Được.”
Ngay khi cô định hỏi nhân viên bán hàng phòng thay đồ ở đâu, một giọng nữ quen thuộc đột nhiên cất lên: “Cô Bạch, cô có thể đưa bộ lễ phục trên tay của cô cho tôi được không?”
Bạch Dương nhíu mày.
Nụ cười trên mặt Trần Thi Hàm đột nhiên sụp đổ: “Sếp Bạch, là Cố Tử Yên.
“Tôi biết.” Bạch Dương hơi nhíu mày nhìn Cố Tử Yên và Mạnh San đang ở phía trước.
Không ngờ Mạnh San được thả ra rồi.
Cũng đúng thôi, tính thời gian thì thời gian tạm giam quả thực đã qua, nhưng sau khi ra ngoài lại thực sự đi cùng với Cố Tử Yên, xem ra là thật lòng muốn làm bạn với Cố Tử Yên nhưng có hơi ngu xuẩn một chút, lại không nhìn thấy được Cố Tử Yên không hề coi cô ta là bạn bè.
“Cô muốn bộ lễ phục này sao?” Bạch Dương thấy Cố Tử Yên đứng trước mặt mình, nâng bộ lễ phục trong tay lên hỏi.
Cố Tử Yên gật đầu: “Đúng vậy, tôi rất thích bộ lễ phục này, không biết Cô Bạch đây có thể từ bỏ thứ mà mình yêu thích hay không?”
Những gì cô ta nói là sự thật.
Cô ta thực sự thích bộ lễ phục này, đương nhiên, cô ta muốn cướp lấy bộ lễ phục mà Bạch Dương thích cũng là thật.
“Dựa vào cái gì mà phải từ bỏ thứ mình thích chứ?” Trần Thi Hàm tiến lên một bước, đứng ở bên cạnh Bạch Dương, lạnh lùng nhìn Cố Tử Yên: “Bộ lễ phục này là chúng tôi nhìn trúng trước, thứ tự trước sau chẳng lẽ cô không biết à?”
“Cho dù là các người nhìn trúng trước thì thế nào, các người đã mua nó chưa?”
Mạnh San không cam lòng yếu thế, ưỡn ngực giằng co với Trần Thi Hàm.
“Tuy tôi chưa có mua nó thì cũng không cần cô quan tâm đâu, tôi chỉ biết một điều là cô nhất định sẽ mua không nổi nó thôi.”
Ánh mắt Bạch Dương đạm mạc nhìn về phía Mạnh San.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.