Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 60
Thanh Nhã
10/11/2021
Trần Thi Hàm không nhịn được nói: “Cô Cố, cô làm vậy có hơi quá đáng rồi đấy. Trên người sếp Bạch xăm gì là quyền tự do của cô ấy. Cô ấy chơi bài không giỏi, cô lại cố ý dùng điều này để đánh cược, rõ ràng là muốn bắt nạt người ta.”
“Cô Bạch còn chưa mở miệng, cô nói gì chứ?” Cao Linh bĩu môi, nói với vẻ rất không vui: “Ầm ĩ muốn chết!”
Trần Thi Hàm tức tới đỏ mặt, còn muốn nói gì đó lại bị Bạch Dương cản lại.
“Tôi đồng ý.” Bạch Dương khẽ cười, ánh mắt dịu dàng và bình tĩnh: “Nhưng cô Cố, nếu cô thua thì phải làm sao?”
Cố Tử Yên liếc nhìn quân bài do Bạch Dương đánh ra, nói rất khí phách: “Nếu tôi thua, tôi rời khỏi Kình Hiên, rời khỏi Hải Thành vĩnh viễn không trở lại. Nếu cô cảm thấy tôi làm khó cô, tôi sẽ bảo người ta dạy cô chơi mạt chược, chờ cô học được, chúng ta lại đánh cược.”
“Không cần, tôi cảm thấy tôi chơi rất tốt.” Bạch Dương nói.
“Cô Bạch thật sự muốn đánh cược với tôi sao? Không phải cô nói đùa chứ?” Cố Tử Yên kiên định nói.
“Tôi không nói đùa, những người khác ở đây đều có thể làm chứng. Chúng ta lại chơi năm ván thắng ba đi.” Bạch Dương nói xong ném bài ra ngoài, lại vừa vặn là lá bài Cố Tử Yên cần để ù.
Lúc đẩy bài ra, trên mặt Cố Tử Yên thậm chí còn cười với vẻ đắc ý.
Lần đánh cược này, cô ta thắng chắc rồi!
Khi ván bài đánh cược đầu tiên bắt đầu, Trần Thi Hàm vừa nhìn bài của Bạch Dương đã biết cô thua chắc rồi, cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn được nữa.
Trần Thi Hàm thở dài: “Tôi thật sự không muốn nhìn thấy cô thua thê thảm, tôi ra ngoài hít thở không khí đây.”
Sau khi rời khỏi phòng VIP, Trần Thi Hàm đi vào phòng vệ sinh chung. Cô ta vừa mới bước vào buồng đã rút một điếu thuốc lá từ trong túi ra châm, điện thoại chợt đổ chuông.
“Cô đang làm gì thế?”
“Tôi đang ở câu lạc bộ xem sếp chơi mạt chược với người ta.” Trần Thi Hàm rít một hơi thuốc lá, lười biếng nói: “Sao vậy? Anh muốn qua đây à?”
“Tôi bảo cô tới Hải thành tìm người, cô thật sự xem mình thành người làm công ăn lương chứ?”
“Giục giục giục, giục cái gì!” Trần Thi Hàm buồn bực muốn chết, tức giận nói: “Đáng đời ông ta, trước bỏ rơi vợ con, ờ, bây giờ sắp chết mới nhớ ra mình còn có đứa con trai, muốn bù đắp cho cậu ta, muốn chúng ta tới tìm kiếm à?”
“Anh mau tranh thủ qua bệnh viện khuyên ông cụ, bảo ông ta mau chết đi! Tất cả tài sản quyên góp cho quỹ hội, cũng tránh cho mấy đứa con trai vì chút tiền đó mà đấu tới một sống một chết. Lần trước, tôi suýt bị gãy chân đấy!”
“Trần Thi Hàm, cô nói gì vậy?” Người ở đầu điện thoại bên kia phẫn nộ hét lên: “Cô là vệ sĩ nhà họ Diệp, nhà họ Diệp muốn cô sống thì cô được sống, muốn cô chết, cô lại phải chết. Cô còn dám nguyền rủa chủ chết sớm à?”
Trần Thi Hàm hít một hơi thuốc lá, phun khói thuốc và nói với vẻ không tình nguyện: “Là lỗi của tôi, tôi không dám nữa.”
“Người của cậu Tư đã đi Hải thành, cô chú ý đi.”
“Tôi biết rồi.” Trần Thi Hàm nói: “Anh gửi tài liệu của nhà họ Cao ở Nam Giang cho tôi, tôi bị người nhà họ Cao bắt nạt rồi.”
“Cô có thời gian lãng phí với đám nhân vật bé nhỏ đó, còn chẳng bằng tìm kiếm cậu chủ nhỏ đi.” Người đàn ông không vui nói: “Lát nữa tôi sẽ bảo người ta gửi vào email của cô. Tôi nhận được tài liệu, phát hiện trước đây cậu chủ nhỏ từng sống ở huyện Giang. Bao giờ rảnh rỗi, cô đi huyện Giang một chuyến đi.”
“Vâng, sếp Trần.”
Cuộc điện thoại này hết mấy phút mới nói xong, khiến tâm trạng của Trần Thi Hàm càng tệ hơn, cô ném mẩu thuốc lá xuống bồn cầu và xả nước, ra khỏi phòng vệ sinh.
“Cô Bạch còn chưa mở miệng, cô nói gì chứ?” Cao Linh bĩu môi, nói với vẻ rất không vui: “Ầm ĩ muốn chết!”
Trần Thi Hàm tức tới đỏ mặt, còn muốn nói gì đó lại bị Bạch Dương cản lại.
“Tôi đồng ý.” Bạch Dương khẽ cười, ánh mắt dịu dàng và bình tĩnh: “Nhưng cô Cố, nếu cô thua thì phải làm sao?”
Cố Tử Yên liếc nhìn quân bài do Bạch Dương đánh ra, nói rất khí phách: “Nếu tôi thua, tôi rời khỏi Kình Hiên, rời khỏi Hải Thành vĩnh viễn không trở lại. Nếu cô cảm thấy tôi làm khó cô, tôi sẽ bảo người ta dạy cô chơi mạt chược, chờ cô học được, chúng ta lại đánh cược.”
“Không cần, tôi cảm thấy tôi chơi rất tốt.” Bạch Dương nói.
“Cô Bạch thật sự muốn đánh cược với tôi sao? Không phải cô nói đùa chứ?” Cố Tử Yên kiên định nói.
“Tôi không nói đùa, những người khác ở đây đều có thể làm chứng. Chúng ta lại chơi năm ván thắng ba đi.” Bạch Dương nói xong ném bài ra ngoài, lại vừa vặn là lá bài Cố Tử Yên cần để ù.
Lúc đẩy bài ra, trên mặt Cố Tử Yên thậm chí còn cười với vẻ đắc ý.
Lần đánh cược này, cô ta thắng chắc rồi!
Khi ván bài đánh cược đầu tiên bắt đầu, Trần Thi Hàm vừa nhìn bài của Bạch Dương đã biết cô thua chắc rồi, cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn được nữa.
Trần Thi Hàm thở dài: “Tôi thật sự không muốn nhìn thấy cô thua thê thảm, tôi ra ngoài hít thở không khí đây.”
Sau khi rời khỏi phòng VIP, Trần Thi Hàm đi vào phòng vệ sinh chung. Cô ta vừa mới bước vào buồng đã rút một điếu thuốc lá từ trong túi ra châm, điện thoại chợt đổ chuông.
“Cô đang làm gì thế?”
“Tôi đang ở câu lạc bộ xem sếp chơi mạt chược với người ta.” Trần Thi Hàm rít một hơi thuốc lá, lười biếng nói: “Sao vậy? Anh muốn qua đây à?”
“Tôi bảo cô tới Hải thành tìm người, cô thật sự xem mình thành người làm công ăn lương chứ?”
“Giục giục giục, giục cái gì!” Trần Thi Hàm buồn bực muốn chết, tức giận nói: “Đáng đời ông ta, trước bỏ rơi vợ con, ờ, bây giờ sắp chết mới nhớ ra mình còn có đứa con trai, muốn bù đắp cho cậu ta, muốn chúng ta tới tìm kiếm à?”
“Anh mau tranh thủ qua bệnh viện khuyên ông cụ, bảo ông ta mau chết đi! Tất cả tài sản quyên góp cho quỹ hội, cũng tránh cho mấy đứa con trai vì chút tiền đó mà đấu tới một sống một chết. Lần trước, tôi suýt bị gãy chân đấy!”
“Trần Thi Hàm, cô nói gì vậy?” Người ở đầu điện thoại bên kia phẫn nộ hét lên: “Cô là vệ sĩ nhà họ Diệp, nhà họ Diệp muốn cô sống thì cô được sống, muốn cô chết, cô lại phải chết. Cô còn dám nguyền rủa chủ chết sớm à?”
Trần Thi Hàm hít một hơi thuốc lá, phun khói thuốc và nói với vẻ không tình nguyện: “Là lỗi của tôi, tôi không dám nữa.”
“Người của cậu Tư đã đi Hải thành, cô chú ý đi.”
“Tôi biết rồi.” Trần Thi Hàm nói: “Anh gửi tài liệu của nhà họ Cao ở Nam Giang cho tôi, tôi bị người nhà họ Cao bắt nạt rồi.”
“Cô có thời gian lãng phí với đám nhân vật bé nhỏ đó, còn chẳng bằng tìm kiếm cậu chủ nhỏ đi.” Người đàn ông không vui nói: “Lát nữa tôi sẽ bảo người ta gửi vào email của cô. Tôi nhận được tài liệu, phát hiện trước đây cậu chủ nhỏ từng sống ở huyện Giang. Bao giờ rảnh rỗi, cô đi huyện Giang một chuyến đi.”
“Vâng, sếp Trần.”
Cuộc điện thoại này hết mấy phút mới nói xong, khiến tâm trạng của Trần Thi Hàm càng tệ hơn, cô ném mẩu thuốc lá xuống bồn cầu và xả nước, ra khỏi phòng vệ sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.