Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 739
Thanh Nhã
31/07/2022
Bạch Dương đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vẻ mặt trắng bệch của Mạnh San: “Tại sao lại kêu người để hình đầu lâu ở cửa sổ sát đất của tôi?”
“Cửa sổ sát đất đặt đầu lâu sao?” Phó Kình Hiên nghe như vậy nhịn không được lên tiếng.
Bạch Dương nghe thấy giọng nói của anh, vô cùng ngạc nhiên quay đầu lại: “Sao anh lại ở đây?”
Lương Triết cũng đứng dậy, im lặng di chuyển tới phía sau Bạch Dương một bước, giống như muốn ngăn cản Bạch Dương vậy.
Thấy vậy, vẻ nghiêm nghị trong mắt Phó Kình Hiên chợt lóe, anh dứt khoát bước qua, đi đến trước mặt Bạch Dương.
Cứ như vậy, dù Lương Triết muốn ngăn cản cũng ngăn cản không được.
Trừ khi Lương Triết đẩy anh ra.
Nhưng đây là cục cảnh sát, Lương Triết dám sao?
Ánh mắt Phó Kình Hiên lạnh lùng liếc Lương Triết một cách chế giễu.
Nắm tay hai bên Lương Triết nắm chặt, †rong mắt tràn đầy sự khát máu điên cuồng.
Cậu ta muốn giết người đàn ông này, muốn giết Phó Kình Hiên!
Chỉ có như vậy, cậu ta mới không còn tự ti, không còn cảm thấy bản thân mình là cái bóng của người đàn ông này mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này nữa.
Cái quan trọng nhất là, người đàn ông này còn là uy hiếp lớn nhất của cậu ta để đạt được chị Bạch.
Phó Kình Hiên nhận ra ánh mắt của Lương Triết, ánh mắt trầm xuống, sau đó nhìn Bạch Dương.
Rốt cuộc cô có biết Lương Triết này không hề đơn giản như vậy không?
“Tổng giám đốc Phó, anh nhìn tôi làm gì?” Bạch Dương thấy Phó Kình Hiên không nói chuyện mà cứ nhìn chằm chằm mình, nhịn không được nhíu đôi lông mày xinh đẹp.
Ánh mắt Phó Kình Hiên chợt lóe, hé mở đôi môi mỏng trả lời: “Nghe nói em đang ở cục cảnh sát cho nên cố tình đến thăm em một chút, vừa nãy em nói đến chuyện đầu lâu đặt ở cửa sổ là chuyện gì vậy?”
Lúc hỏi, ánh mắt anh lạnh như băng nhìn Mạnh San một cái.
Mạnh San chạm phải ánh mắt không chút tình cảm của anh, nhịn không được run rẩy, nỗi sợ trên gương mặt ngày càng rõ hơn.
Bạch Dương nhìn thấy Phó Kình Hiên uy hiếp Mạnh San, cũng không có phản ứng gì lớn, nhàn nhạt trả lời: “Đây là chuyện của tôi, không có liên quan gì đến tổng giám đốc Phó cả, cho nên không phiền tổng giám Phó anh đây quan tâm.”
Nghe cô nói như vậy, đôi môi mỏng của Lương Triết cong lên, tâm trạng rõ ràng cũng tốt hơn rất nhiều.
Tâm trạng Phó Kình Hiên không tốt.
Anh quan tâm cô, còn cố tình chạy đến đây, vậy mà bị cô đối xử bởi dùng thái độ như vậy!
Tâm trạng tốt mới là lạ!
“Được rồi, cô còn chưa trả lời tôi chuyện lúc nãy, tại sao lại cho người làm như vậy!”
Bạch Dương dò xét Mạnh San, lên tiếng lần nữa.
Mạnh San không dám nhìn cô, chột dạ mở miệng: “Tôi… tôi…”
“Cửa sổ sát đất đặt đầu lâu sao?” Phó Kình Hiên nghe như vậy nhịn không được lên tiếng.
Bạch Dương nghe thấy giọng nói của anh, vô cùng ngạc nhiên quay đầu lại: “Sao anh lại ở đây?”
Lương Triết cũng đứng dậy, im lặng di chuyển tới phía sau Bạch Dương một bước, giống như muốn ngăn cản Bạch Dương vậy.
Thấy vậy, vẻ nghiêm nghị trong mắt Phó Kình Hiên chợt lóe, anh dứt khoát bước qua, đi đến trước mặt Bạch Dương.
Cứ như vậy, dù Lương Triết muốn ngăn cản cũng ngăn cản không được.
Trừ khi Lương Triết đẩy anh ra.
Nhưng đây là cục cảnh sát, Lương Triết dám sao?
Ánh mắt Phó Kình Hiên lạnh lùng liếc Lương Triết một cách chế giễu.
Nắm tay hai bên Lương Triết nắm chặt, †rong mắt tràn đầy sự khát máu điên cuồng.
Cậu ta muốn giết người đàn ông này, muốn giết Phó Kình Hiên!
Chỉ có như vậy, cậu ta mới không còn tự ti, không còn cảm thấy bản thân mình là cái bóng của người đàn ông này mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này nữa.
Cái quan trọng nhất là, người đàn ông này còn là uy hiếp lớn nhất của cậu ta để đạt được chị Bạch.
Phó Kình Hiên nhận ra ánh mắt của Lương Triết, ánh mắt trầm xuống, sau đó nhìn Bạch Dương.
Rốt cuộc cô có biết Lương Triết này không hề đơn giản như vậy không?
“Tổng giám đốc Phó, anh nhìn tôi làm gì?” Bạch Dương thấy Phó Kình Hiên không nói chuyện mà cứ nhìn chằm chằm mình, nhịn không được nhíu đôi lông mày xinh đẹp.
Ánh mắt Phó Kình Hiên chợt lóe, hé mở đôi môi mỏng trả lời: “Nghe nói em đang ở cục cảnh sát cho nên cố tình đến thăm em một chút, vừa nãy em nói đến chuyện đầu lâu đặt ở cửa sổ là chuyện gì vậy?”
Lúc hỏi, ánh mắt anh lạnh như băng nhìn Mạnh San một cái.
Mạnh San chạm phải ánh mắt không chút tình cảm của anh, nhịn không được run rẩy, nỗi sợ trên gương mặt ngày càng rõ hơn.
Bạch Dương nhìn thấy Phó Kình Hiên uy hiếp Mạnh San, cũng không có phản ứng gì lớn, nhàn nhạt trả lời: “Đây là chuyện của tôi, không có liên quan gì đến tổng giám đốc Phó cả, cho nên không phiền tổng giám Phó anh đây quan tâm.”
Nghe cô nói như vậy, đôi môi mỏng của Lương Triết cong lên, tâm trạng rõ ràng cũng tốt hơn rất nhiều.
Tâm trạng Phó Kình Hiên không tốt.
Anh quan tâm cô, còn cố tình chạy đến đây, vậy mà bị cô đối xử bởi dùng thái độ như vậy!
Tâm trạng tốt mới là lạ!
“Được rồi, cô còn chưa trả lời tôi chuyện lúc nãy, tại sao lại cho người làm như vậy!”
Bạch Dương dò xét Mạnh San, lên tiếng lần nữa.
Mạnh San không dám nhìn cô, chột dạ mở miệng: “Tôi… tôi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.