Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 741
Thanh Nhã
02/08/2022
“Chắc chắn rồi!” Anh cảnh sát cười đáp lại, tính đi lên bắt Mạnh San lại.
Advertisement
Mạnh San không muốn bị giam giữ, vội vàng lui về sau, thậm chí còn muốn bỏ chạy.
Nhưng ngay khi cô ta vừa mới bước ra một bước, Lương Triết đột nhiên đưa một chân ra.
Mạnh San cứ như vậy bị vấp ngã xuống đất, bị anh cảnh sát bắt được.
Mạnh San biết bản thân mình chạy không thoát, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hai mắt đẫm lệ.
Cô ta vội vàng nhìn Bạch Dương: “Bạch Dương, tôi biết sai rồi, cô bỏ qua cho tôi đi được không, tôi không muốn bị giam giữ đâu, cầu xin cô, tôi thật sự biết sai rồi hu hu hu…”
Mạnh San khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm nhem, vô cùng tội nghiệp.
Nhưng tất cả những người có mặt ở đây không ai thông cảm cho cô ta.
Bạch Dương lạnh lùng nhìn cô ta: ‘Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước cần gì phải làm như vậy. Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, người trưởng thành nên chịu trách nhiệm cho tất cả những gì bản thân mình làm. Hơn nữa tôi cũng không cho rằng cô thật sự đã biết sai rồi, cô chỉ sợ bị giam giữ, cho nên mới bất đắc dĩ nhận sai với tôi, thật ra trong lòng cô vẫn không cảm thấy mình có lỗi, tôi nói đúng không?”
Bạch Dương cúi đầu, kề sát mặt vào Mạnh San.
Mạnh San chạm phải đôi mắt giống như có thể nhìn thấu lòng người của cô, tiếng khóc dần ngưng lại, ánh mắt chột dạ di chuyển tới chỗ khác, ấp a ấp úng nói không nên lời.
Bạch Dương trào phúng nhếch môi: “Cô không nói lại được, xem ra tôi đã nói trúng rồi”
Môi Mạnh San khẽ di chuyển, giống như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chấp nhận cúi đầu.
Anh cảnh sát đưa cô ta đi, đưa đến phòng thẩm vấn ở cùng với Thạch Đại Phàm kia, còn phải ghi chép chỉ tiết.
Bạch Dương với tư cách là người báo cảnh sát có thể tạm thời rời đi trước, chờ ra xét xử của Mạnh San xong mới trở lại.
“Chị, chúng ta trở về thôi.” Lương Triết nói với Bạch Dương.
Bạch Dương gật đầu: “Được, trở về thôi.”
“Lát nữa tôi đi sau, tôi còn có chút việc.
Lúc này, bỗng chốc Phó Kình Hiên cũng nói với Bạch Dương một câu.
Lương Triết híp mắt, có chút không vừa lòng nhìn anh: “Tổng giám đốc Phó, anh có đi hay không là chuyện của anh, không liên quan gì đến chúng tôi cả, anh không cần phải nói với chúng tôi đâu.”
Bạch Dương gật đầu, đồng ý với lời của Lương Triết.
Ánh mắt Phó Kình Hiên tối sầm lại, lạnh lùng nhìn Lương Triết một cái, sau đó dời ánh mắt trở lại nhìn Bạch Dương lần nữa, giọng nói trở nên dịu dàng: “Tôi có chuyện muốn nói với em”
“Nói cái gì?” Bạch Dương nghi ngờ nhìn anh.
“Ở đây không tiện, qua bên kia nhé.’ Phó Kình Hiên chỉ vào góc phía trước.
Bạch Dương khẽ nhíu mày, có chút không muốn.
Phó Kình Hiên nhận ra, thẳng thừng kéo cánh tay cô: “Đi theo tôi!”
Nói xong, anh muốn kéo cô đi qua đó.
Lương Triết thấy vậy, sắc mặt lạnh lùng, cũng vươn tay ra kéo cánh tay khác của Bạch Dương: “Chị, chị đừng đi.”
Advertisement
Mạnh San không muốn bị giam giữ, vội vàng lui về sau, thậm chí còn muốn bỏ chạy.
Nhưng ngay khi cô ta vừa mới bước ra một bước, Lương Triết đột nhiên đưa một chân ra.
Mạnh San cứ như vậy bị vấp ngã xuống đất, bị anh cảnh sát bắt được.
Mạnh San biết bản thân mình chạy không thoát, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hai mắt đẫm lệ.
Cô ta vội vàng nhìn Bạch Dương: “Bạch Dương, tôi biết sai rồi, cô bỏ qua cho tôi đi được không, tôi không muốn bị giam giữ đâu, cầu xin cô, tôi thật sự biết sai rồi hu hu hu…”
Mạnh San khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm nhem, vô cùng tội nghiệp.
Nhưng tất cả những người có mặt ở đây không ai thông cảm cho cô ta.
Bạch Dương lạnh lùng nhìn cô ta: ‘Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước cần gì phải làm như vậy. Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, người trưởng thành nên chịu trách nhiệm cho tất cả những gì bản thân mình làm. Hơn nữa tôi cũng không cho rằng cô thật sự đã biết sai rồi, cô chỉ sợ bị giam giữ, cho nên mới bất đắc dĩ nhận sai với tôi, thật ra trong lòng cô vẫn không cảm thấy mình có lỗi, tôi nói đúng không?”
Bạch Dương cúi đầu, kề sát mặt vào Mạnh San.
Mạnh San chạm phải đôi mắt giống như có thể nhìn thấu lòng người của cô, tiếng khóc dần ngưng lại, ánh mắt chột dạ di chuyển tới chỗ khác, ấp a ấp úng nói không nên lời.
Bạch Dương trào phúng nhếch môi: “Cô không nói lại được, xem ra tôi đã nói trúng rồi”
Môi Mạnh San khẽ di chuyển, giống như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chấp nhận cúi đầu.
Anh cảnh sát đưa cô ta đi, đưa đến phòng thẩm vấn ở cùng với Thạch Đại Phàm kia, còn phải ghi chép chỉ tiết.
Bạch Dương với tư cách là người báo cảnh sát có thể tạm thời rời đi trước, chờ ra xét xử của Mạnh San xong mới trở lại.
“Chị, chúng ta trở về thôi.” Lương Triết nói với Bạch Dương.
Bạch Dương gật đầu: “Được, trở về thôi.”
“Lát nữa tôi đi sau, tôi còn có chút việc.
Lúc này, bỗng chốc Phó Kình Hiên cũng nói với Bạch Dương một câu.
Lương Triết híp mắt, có chút không vừa lòng nhìn anh: “Tổng giám đốc Phó, anh có đi hay không là chuyện của anh, không liên quan gì đến chúng tôi cả, anh không cần phải nói với chúng tôi đâu.”
Bạch Dương gật đầu, đồng ý với lời của Lương Triết.
Ánh mắt Phó Kình Hiên tối sầm lại, lạnh lùng nhìn Lương Triết một cái, sau đó dời ánh mắt trở lại nhìn Bạch Dương lần nữa, giọng nói trở nên dịu dàng: “Tôi có chuyện muốn nói với em”
“Nói cái gì?” Bạch Dương nghi ngờ nhìn anh.
“Ở đây không tiện, qua bên kia nhé.’ Phó Kình Hiên chỉ vào góc phía trước.
Bạch Dương khẽ nhíu mày, có chút không muốn.
Phó Kình Hiên nhận ra, thẳng thừng kéo cánh tay cô: “Đi theo tôi!”
Nói xong, anh muốn kéo cô đi qua đó.
Lương Triết thấy vậy, sắc mặt lạnh lùng, cũng vươn tay ra kéo cánh tay khác của Bạch Dương: “Chị, chị đừng đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.