Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 2: Sau này không hầu hạ nữa
Thanh Nhã
10/11/2021
Trước đây bác sĩ kết luận Cố Tử Yên không có khả năng tỉnh lại, Phó Kình Hiên bèn đồng ý với cô. – Nhưng Phó Kình Hiên đối xử với cô rất lạnh nhạt.
Bạch Dương hất cằm, nhìn thẳng vào anh, hoàn toàn không chút kiêng dè: “Tôi là vợ của anh, dựa vào cái gì mà cô ta trở về thì tôi lại phải dọn đi?”
Phó Kình Hiên bỗng chốc nhìn sang, sắc mặt dần sầm xuống, đồng tử thâm sâu càng thêm rợn người: “Dựa vào cái gì ư? Chính là dựa vào việc Cổ Tử Yên nói sáu năm trước cô lái xe đâm vào cô ấy!”
Thoạt đầu, Bạch Dương hơi ngây ra, sau đó cô cười, nụ cười chua xót: “Tôi nói không phải tôi, anh có tin không?” Phó Kình Hiên đi từng bước tới gần cô, cuối cùng ép cô vào góc tường, lạnh giọng nói: “Cô cho là tôi sẽ tin à?” Người đàn ông ấy vẫn dùng đôi mắt đen thẫm nhìn cô chằm chằm.
Trong đó bỗng nhiên đều chứa sự chán ghét cùng ghê tởm!
“Người phụ nữ lòng dạ đen tối như cô, tối hận không thể chuyển những đau đớn trên người Cổ Tử Yên lên người cô, làm cô phải đau đớn gấp trăm lần!” Phó Kình Hiên lạnh lùng nghiêm nghị nói.
Sự tàn nhẫn trong mắt anh khiến cô phải khiếp sợ.
Sáu năm rồi, dù là tảng đá thì cũng phải có chút tình cảm chứ! Nhưng trái tim của anh vẫn lạnh như băng. “Tôi không làm!” Bạch Dương mím chặt môi.
Phó Kình Hiên cao cao tại thượng nhìn cô, đôi con ngươi đen đặc lạnh lùng không có lấy một chút hơi ấm nào: “Cô là một người phụ nữ thông minh, chắc Cô biết phải làm như thế nào”
Anh đi rồi, chỉ còn lại căn phòng vắng lặng.
Bạch Dương nhìn chính mình trong gương, tái nhợt uể oải.
Đây là cô sao?
Trước đây cô là một người kiêu ngạo cỡ nào, thế mà trong chuyện tình cảm lại trở nên hèn mọn như vậy.
Thật là nực cười.
Một lúc lâu sau, cô chậm rãi thở ra một hơi: “Là lúc nên buông tha cho chính mình rồi…”
Sáng sớm hôm sau, Phó Kình Hiên đưa Cố Tử Yên đến bệnh viện kiểm tra.
Bạch Dương đứng trước gương, cởi bỏ tạp dề, thay vào váy liền màu trắng, cô kéo va li xuống nhà. Phó Kình Duy đang vắt chéo chân xem ti vi, cậu ta ngẩng đầu lên nói: “Này! Chị đi đâu đấy?”
Bạch Dương lạnh nhạt liếc nhìn cậu ta một cái rồi không thèm để ý tới mà đi thẳng ra cửa luôn. Phó Kình Duy thấy chuyện có vẻ khác lạ, vội vàng đứng lên giữ va li lại, trợn mắt lạnh lẽo nói: “Chị điếc à? Không nghe thấy tôi đang nói chuyện với chị à? Chị quét dọn phòng chưa? Đã nấu cơm xong chưa? Mới sáng sớm mà định đi đâu thế!”
Đã là thiếu niên mười sáu tuổi rồi, không biết lớn bé, lại hoàn toàn không kính trọng chị dâu, thậm chí còn được voi đòi tiên, chỉ biết chỉ tay năm ngón. Bạch Dương tách từng ngón tay cậu ta ra, lạnh lùng nói: “Nhãi ranh, cậu nghe cho rõ đây, từ nay về sau, tôi không hầu hạ các người nữa.”
Rõ ràng cô không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng cậu ta lại cố ý lớn tiếng nói: “Mẹ ơi! Mẹ mau ra đây! Người phụ nữ chết tiệt này bắt nạt con!” “Tiểu Duy, làm sao vậy con?”
Vu Y Cơ đi xuống dưới nhà, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt bà ta lập tức trắng xanh, hùng hùng hổ hổ cầm chổi lông gà quất lên người Bạch Dương: “Trời ơi! Con ranh này mà dám bắt nạt con tao! Tao đánh chết mày!”
Trước kia bà già này cũng từng đánh cô rồi.
Nhưng khi đó vì Phó Kình Hiên nên cô đã nhịn.
Còn lần này…
Bạch Dương nhanh tay giữ lại, dùng sức kéo chổi lông gà ném xuống đất, giọng điệu vô cùng lạnh lùng: “Bà thử động vào tôi một cái nữa xem?”
Vu Y Cơ lập tức bị cô dọa cho ngày người. Sau đó chợt gào lên: “Bạch Dương, cô muốn tạo phản à! Tôi phải bảo con trai tôi ly hôn với cô!” Trước kia vì nể mặt chồng nên cô luôn tránh xung đột với Vu Y Cơ, không muốn bị Phó Kình Hiên ghét bỏ mình. Trước đây cô sợ, bây giờ cô không cần để ý nữa. Bạch Dương lạnh nhạt nói: “Tùy bà. Cô không để ý người sau lưng khóc lóc om sòm nữa mà kéo hành lý đi thẳng ra khỏi nhà họ Phó. Một chiếc xe Ferrari đỏ đã đậu sẵn ở đó từ khi nào, người đàn ông khôi ngô một cách tà mị trên xe vẫy tay với cô: “Cục cưng, mau lên đây.” Bạch Dương ngồi lên xe, hai người lái xe rời đi.
Bạch Dương hất cằm, nhìn thẳng vào anh, hoàn toàn không chút kiêng dè: “Tôi là vợ của anh, dựa vào cái gì mà cô ta trở về thì tôi lại phải dọn đi?”
Phó Kình Hiên bỗng chốc nhìn sang, sắc mặt dần sầm xuống, đồng tử thâm sâu càng thêm rợn người: “Dựa vào cái gì ư? Chính là dựa vào việc Cổ Tử Yên nói sáu năm trước cô lái xe đâm vào cô ấy!”
Thoạt đầu, Bạch Dương hơi ngây ra, sau đó cô cười, nụ cười chua xót: “Tôi nói không phải tôi, anh có tin không?” Phó Kình Hiên đi từng bước tới gần cô, cuối cùng ép cô vào góc tường, lạnh giọng nói: “Cô cho là tôi sẽ tin à?” Người đàn ông ấy vẫn dùng đôi mắt đen thẫm nhìn cô chằm chằm.
Trong đó bỗng nhiên đều chứa sự chán ghét cùng ghê tởm!
“Người phụ nữ lòng dạ đen tối như cô, tối hận không thể chuyển những đau đớn trên người Cổ Tử Yên lên người cô, làm cô phải đau đớn gấp trăm lần!” Phó Kình Hiên lạnh lùng nghiêm nghị nói.
Sự tàn nhẫn trong mắt anh khiến cô phải khiếp sợ.
Sáu năm rồi, dù là tảng đá thì cũng phải có chút tình cảm chứ! Nhưng trái tim của anh vẫn lạnh như băng. “Tôi không làm!” Bạch Dương mím chặt môi.
Phó Kình Hiên cao cao tại thượng nhìn cô, đôi con ngươi đen đặc lạnh lùng không có lấy một chút hơi ấm nào: “Cô là một người phụ nữ thông minh, chắc Cô biết phải làm như thế nào”
Anh đi rồi, chỉ còn lại căn phòng vắng lặng.
Bạch Dương nhìn chính mình trong gương, tái nhợt uể oải.
Đây là cô sao?
Trước đây cô là một người kiêu ngạo cỡ nào, thế mà trong chuyện tình cảm lại trở nên hèn mọn như vậy.
Thật là nực cười.
Một lúc lâu sau, cô chậm rãi thở ra một hơi: “Là lúc nên buông tha cho chính mình rồi…”
Sáng sớm hôm sau, Phó Kình Hiên đưa Cố Tử Yên đến bệnh viện kiểm tra.
Bạch Dương đứng trước gương, cởi bỏ tạp dề, thay vào váy liền màu trắng, cô kéo va li xuống nhà. Phó Kình Duy đang vắt chéo chân xem ti vi, cậu ta ngẩng đầu lên nói: “Này! Chị đi đâu đấy?”
Bạch Dương lạnh nhạt liếc nhìn cậu ta một cái rồi không thèm để ý tới mà đi thẳng ra cửa luôn. Phó Kình Duy thấy chuyện có vẻ khác lạ, vội vàng đứng lên giữ va li lại, trợn mắt lạnh lẽo nói: “Chị điếc à? Không nghe thấy tôi đang nói chuyện với chị à? Chị quét dọn phòng chưa? Đã nấu cơm xong chưa? Mới sáng sớm mà định đi đâu thế!”
Đã là thiếu niên mười sáu tuổi rồi, không biết lớn bé, lại hoàn toàn không kính trọng chị dâu, thậm chí còn được voi đòi tiên, chỉ biết chỉ tay năm ngón. Bạch Dương tách từng ngón tay cậu ta ra, lạnh lùng nói: “Nhãi ranh, cậu nghe cho rõ đây, từ nay về sau, tôi không hầu hạ các người nữa.”
Rõ ràng cô không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng cậu ta lại cố ý lớn tiếng nói: “Mẹ ơi! Mẹ mau ra đây! Người phụ nữ chết tiệt này bắt nạt con!” “Tiểu Duy, làm sao vậy con?”
Vu Y Cơ đi xuống dưới nhà, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt bà ta lập tức trắng xanh, hùng hùng hổ hổ cầm chổi lông gà quất lên người Bạch Dương: “Trời ơi! Con ranh này mà dám bắt nạt con tao! Tao đánh chết mày!”
Trước kia bà già này cũng từng đánh cô rồi.
Nhưng khi đó vì Phó Kình Hiên nên cô đã nhịn.
Còn lần này…
Bạch Dương nhanh tay giữ lại, dùng sức kéo chổi lông gà ném xuống đất, giọng điệu vô cùng lạnh lùng: “Bà thử động vào tôi một cái nữa xem?”
Vu Y Cơ lập tức bị cô dọa cho ngày người. Sau đó chợt gào lên: “Bạch Dương, cô muốn tạo phản à! Tôi phải bảo con trai tôi ly hôn với cô!” Trước kia vì nể mặt chồng nên cô luôn tránh xung đột với Vu Y Cơ, không muốn bị Phó Kình Hiên ghét bỏ mình. Trước đây cô sợ, bây giờ cô không cần để ý nữa. Bạch Dương lạnh nhạt nói: “Tùy bà. Cô không để ý người sau lưng khóc lóc om sòm nữa mà kéo hành lý đi thẳng ra khỏi nhà họ Phó. Một chiếc xe Ferrari đỏ đã đậu sẵn ở đó từ khi nào, người đàn ông khôi ngô một cách tà mị trên xe vẫy tay với cô: “Cục cưng, mau lên đây.” Bạch Dương ngồi lên xe, hai người lái xe rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.