Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 13
Tương Như
31/07/2019
Dương Dạ Lan một khắc cũng không chậm trễ lập tức quay đầu vào trong chính điện. Đi được một nửa đường bèn nghĩ: "Ủa? Y
là 'quân', mình là 'thần', làm gì có chuyện quân chủ ở ngoài 'nghênh
chiến' còn thần tử ở trong 'thủ thành'?!"
Vốn định quay trở lại nhưng nghĩ đến tên hoàng đế kia nói không chừng lại lấy cái tội kháng chỉ ra mà nói liền hướng phía trước đi tiếp.
Đi được thêm mấy bước mới phát hiện, bên trong chính điện này cơ quan bố trí cũng không ít nhưng mà đều đã bị hóa giải cả.
Cẩu hoàng đế cũng khá đấy chứ.
Đến gần hơn một chút, nhìn thấy một thiếu phụ đang nằm trên nền đất, thầm nghĩ: "Hẳn đây là vị Thái phi kia?" Rồi nhấc chân đi lướt qua người bà ta, tiếp tục tiến vào, nhìn thấy một bệ thờ trên đó trống không, chắc là lúc trước đặt tượng đá để chiêu hồn Ly vương.
Lại nói đến Chiêu Hồn thuật, chính là lập lấy một pháp đàn dựa vào chấp niệm sinh thời để mời gọi vong linh người đã khuất, sau đó dẫn nhập oán hồn vào một vật trung gian, ngày ngày thắp hương cúng bái, ngày ngày hấp thu tinh khí trời đất cùng tín ngưỡng sau đó có thể hồi sinh. Có điều hồi sinh này lại không phải là sống lại, mà là bản thân vật dẫn kia tự khắc có thể làm những chuyện mà oán hồn sinh thời muốn làm. Nếu như muốn hóa giải triệt để trận này, chỉ có một cách là phá hủy pháp đàn.
Phong Cẩn Du lúc nãy nói đến muốn làm thuốc nổ, vậy có khi nào bản thân Trường Lạc đạo quán này chính là pháp đàn kia?
Dương Dạ Lan một bên tìm kiếm xung quanh bệ thờ, khắp chính điện một lượt, quả nhiên phát hiện không ít nguyên liệu chế tạo hỏa công, hẳn là có kẻ muốn dẫn dụ người đến đây sau đó chơi một ván, đồng quy vu tận, muốn ôm nhau chết chung đây mà.
Dương Dạ Lan một bên giúp kẻ nào đó không biết, tiến hành nốt luôn bước thứ hai lần trước đoán ra không được, sắp xếp thuốc nổ ở các chính cột trong tòa điện, sau đó một tay kéo vị Thái phi đã bất tỉnh nhân sự ra ngoài, tránh để tổn thương bà ta, một tay lại khéo léo rải ngòi nổ. Cuối cùng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ quay trở ra.
Lúc này mới có thời gian muốn nhìn về trận đấu, mà trận đấu bên ngoài kia thì đã kết thúc từ lúc nào, tiền sảnh đến một bóng người cũng không có.
Ánh trăng mờ áo, gió thổi tà áo bay phần phật, Dương Dạ Lan khả kinh ngẩn đầu lên ngọn cây khi nãy, dưới bóng trăng chỉ nhìn thấy dáng dấp của một người, xiêm y lay động, toàn thân che khuất vầng trăng, bao quanh một quầng hào quang nhật nguyệt đẹp đến mức thần thánh. Mái tóc dài vấn cũng không thèm vấn dưới họng gió hờ hững bay. Mà người đứng trên ngọn cây lại trông khí độ vô cùng ung dung tự tại, dửng dưng như không, khí chất phải nói thanh dật xuất trần, quả thực là một vị thánh sống trăm năm khó gặp.
Dương Dạ Lan coi như chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn nhưng lại bị cuốn hút đến ngẩn người. Tới khi người kia khẽ xoay đầu lại, mới làm nàng bất giác hoàn hồn, bấy giờ liền để ý, người đứng đó hóa ra lại là vua tôi cẩu hoàng đế. Mà trên nền đất cũng vốn vĩ không phải không có gì, trái lại là có một mớ đất đá hỗn tạp bị đạp đổ vỡ tan. Tượng đá Ly vương ấy vậy mà bị y tay không đánh vỡ nát bét.
Lại ngẩn mặt nhìn về phía ngoài, đằng sau hai cánh cửa lớn bị đạp vỡ, không biết do đâu và từ đâu, xuất hiện không ít người, dòng người chạy dài đông nghẹt đầy kín đoạn đường bọn họ đi lúc nãy, ai nấy thái độ dửng dưng, nói đúng hơn là tâm đãng thần trì, bất tri bất giác bị người sai sử, trên tay đều cầm một nén hương đã thắp. Lại nhìn về Ly vương tượng đá, à không đống đá dưới đó, cơ hồ khẽ động, hẳn là do tín đồ xung quanh kích thích hắn phản ứng, chỉ sợ không lâu liền có thể hồi phục như trước.
Dương Dạ Lan cũng tính nhón chân nhảy lên kia, nào ngờ vừa quay đầu lại thấy người đã ở ngay trước mặt, khí thế sát phạt lãnh ngạo vô cùng, khiến nàng không khỏi ngưng thần.
Sau đó nghiêm túc, đoan đoan chính chính chắp tay thi lễ.
Đây, là lần đầu tiên nàng nghiêm túc với y, Thục quốc hoàng đế Phong Cẩn Du. Hành lễ như này, đồng nghĩa với việc nàng toàn tâm toàn ý dùng đạo quân thần đối với y, chấp nhận y là chủ quân của mình.
Phong Cẩn Du không nói gì đợi nàng hành lễ.
Thi lễ xong, Dương Dạ Lan khẽ nói: "Là ai?"
Là ai làm?
Thái phi bất tỉnh nhân sự, bị nàng kéo ra ngoài này. Khắp nơi trong đạo quán lại không có một ai. Nếu nói bản thân Ly vương kia tự thân vận hành tự thân điều khiển trùng độc Mộng Trữ cũng không phải không có khả năng, nhưng không phải dễ, hắn bây giờ còn không có chỗ trú thân cơ mà.
Phong Cẩn Du trầm mặc: "Tru Tâm."
Dương Dạ Lan nghe nói đến hai từ này, trong lòng khẽ thắt lại, đầu hơi cúi xuống, mà sống lưng bất giác cảm thấy có một cơn lạnh thấu xương chạy dọc, hai bàn tay cũng bất giác nắm chặc thành quyền, trầm giọng hỏi: "Thứ ... thứ đó không phải đã bị diệt ... từ mấy trăm năm trước rồi sao? Không đúng, thứ ... thứ đó chỉ là truyền thuyết ... không ... phải sao?"
Phong Cẩn Du hạ mi, giơ một bàn tay lên, như muốn nhẹ nhàng vô cùng đặt lên đầu đối phương trấn an, nhưng không biết nghĩ sao, được nửa chừng lại thôi, thu tay lại: "Vẫn nên là như vậy." Dừng một chút lại nói: "Giải quyết chỗ này trước đã."
Dương Dạ Lan: "Những dân thường kia đều đã bị trúng thuật, nếu có sơ xuất chỉ e liên lụy bá tánh vô tội."
Phong Cẩn Du xoay người, rút chiết phiến ra, hướng ngòi châm, ở đuôi quạt bằng kim loại ma sát xuống nền đất, thoắt cái liền bắt lửa, nói: "Đều là bá tánh? Bá tánh cũng chưa hẳn đã vô tội. Đi thôi!"
Dương Dạ Lan: "???"
Phong Cẩn Du cúi người bế vị Thái phi kia trên tay, đồng thời cũng không nói gì thêm, không nhanh không chậm, điềm tĩnh, ngang nhiên, đường đường chính chính bước ra khỏi Trường Lạc đạo quán, mà đạo quán này, khi hai người bọn họ ra khỏi cũng tức thì liền phát nổ, ánh lửa ngập trời, khói xám bốc lên ngùn ngụt, hòa cùng khói hương, mà hai người bước ra bỏ lại đằng sau ánh lửa, tưởng như thần nhưng không phải thần, tựa như ma cũng chẳng phải ma.
Không lâu sau, một toán quân kỵ từ dưới chân đồi tiến đến, là người của Chu Cẩm Vân, hay nói đúng hơn là Kính vương Phong Cẩn Minh, theo sau đó còn có Lê tổng quản cùng Lý Nghiêm Đô Ngự sử, sắc mặt có chút tệ.
Phong Cẩn Du giao người cho Lê tổng quản, sau đó cho Kính vương thay mặt sắp xếp xử trí đám 'bá tánh' kia, cuối cùng hạ lệnh cho số còn lại cùng y hồi cung.
Vốn định quay trở lại nhưng nghĩ đến tên hoàng đế kia nói không chừng lại lấy cái tội kháng chỉ ra mà nói liền hướng phía trước đi tiếp.
Đi được thêm mấy bước mới phát hiện, bên trong chính điện này cơ quan bố trí cũng không ít nhưng mà đều đã bị hóa giải cả.
Cẩu hoàng đế cũng khá đấy chứ.
Đến gần hơn một chút, nhìn thấy một thiếu phụ đang nằm trên nền đất, thầm nghĩ: "Hẳn đây là vị Thái phi kia?" Rồi nhấc chân đi lướt qua người bà ta, tiếp tục tiến vào, nhìn thấy một bệ thờ trên đó trống không, chắc là lúc trước đặt tượng đá để chiêu hồn Ly vương.
Lại nói đến Chiêu Hồn thuật, chính là lập lấy một pháp đàn dựa vào chấp niệm sinh thời để mời gọi vong linh người đã khuất, sau đó dẫn nhập oán hồn vào một vật trung gian, ngày ngày thắp hương cúng bái, ngày ngày hấp thu tinh khí trời đất cùng tín ngưỡng sau đó có thể hồi sinh. Có điều hồi sinh này lại không phải là sống lại, mà là bản thân vật dẫn kia tự khắc có thể làm những chuyện mà oán hồn sinh thời muốn làm. Nếu như muốn hóa giải triệt để trận này, chỉ có một cách là phá hủy pháp đàn.
Phong Cẩn Du lúc nãy nói đến muốn làm thuốc nổ, vậy có khi nào bản thân Trường Lạc đạo quán này chính là pháp đàn kia?
Dương Dạ Lan một bên tìm kiếm xung quanh bệ thờ, khắp chính điện một lượt, quả nhiên phát hiện không ít nguyên liệu chế tạo hỏa công, hẳn là có kẻ muốn dẫn dụ người đến đây sau đó chơi một ván, đồng quy vu tận, muốn ôm nhau chết chung đây mà.
Dương Dạ Lan một bên giúp kẻ nào đó không biết, tiến hành nốt luôn bước thứ hai lần trước đoán ra không được, sắp xếp thuốc nổ ở các chính cột trong tòa điện, sau đó một tay kéo vị Thái phi đã bất tỉnh nhân sự ra ngoài, tránh để tổn thương bà ta, một tay lại khéo léo rải ngòi nổ. Cuối cùng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ quay trở ra.
Lúc này mới có thời gian muốn nhìn về trận đấu, mà trận đấu bên ngoài kia thì đã kết thúc từ lúc nào, tiền sảnh đến một bóng người cũng không có.
Ánh trăng mờ áo, gió thổi tà áo bay phần phật, Dương Dạ Lan khả kinh ngẩn đầu lên ngọn cây khi nãy, dưới bóng trăng chỉ nhìn thấy dáng dấp của một người, xiêm y lay động, toàn thân che khuất vầng trăng, bao quanh một quầng hào quang nhật nguyệt đẹp đến mức thần thánh. Mái tóc dài vấn cũng không thèm vấn dưới họng gió hờ hững bay. Mà người đứng trên ngọn cây lại trông khí độ vô cùng ung dung tự tại, dửng dưng như không, khí chất phải nói thanh dật xuất trần, quả thực là một vị thánh sống trăm năm khó gặp.
Dương Dạ Lan coi như chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn nhưng lại bị cuốn hút đến ngẩn người. Tới khi người kia khẽ xoay đầu lại, mới làm nàng bất giác hoàn hồn, bấy giờ liền để ý, người đứng đó hóa ra lại là vua tôi cẩu hoàng đế. Mà trên nền đất cũng vốn vĩ không phải không có gì, trái lại là có một mớ đất đá hỗn tạp bị đạp đổ vỡ tan. Tượng đá Ly vương ấy vậy mà bị y tay không đánh vỡ nát bét.
Lại ngẩn mặt nhìn về phía ngoài, đằng sau hai cánh cửa lớn bị đạp vỡ, không biết do đâu và từ đâu, xuất hiện không ít người, dòng người chạy dài đông nghẹt đầy kín đoạn đường bọn họ đi lúc nãy, ai nấy thái độ dửng dưng, nói đúng hơn là tâm đãng thần trì, bất tri bất giác bị người sai sử, trên tay đều cầm một nén hương đã thắp. Lại nhìn về Ly vương tượng đá, à không đống đá dưới đó, cơ hồ khẽ động, hẳn là do tín đồ xung quanh kích thích hắn phản ứng, chỉ sợ không lâu liền có thể hồi phục như trước.
Dương Dạ Lan cũng tính nhón chân nhảy lên kia, nào ngờ vừa quay đầu lại thấy người đã ở ngay trước mặt, khí thế sát phạt lãnh ngạo vô cùng, khiến nàng không khỏi ngưng thần.
Sau đó nghiêm túc, đoan đoan chính chính chắp tay thi lễ.
Đây, là lần đầu tiên nàng nghiêm túc với y, Thục quốc hoàng đế Phong Cẩn Du. Hành lễ như này, đồng nghĩa với việc nàng toàn tâm toàn ý dùng đạo quân thần đối với y, chấp nhận y là chủ quân của mình.
Phong Cẩn Du không nói gì đợi nàng hành lễ.
Thi lễ xong, Dương Dạ Lan khẽ nói: "Là ai?"
Là ai làm?
Thái phi bất tỉnh nhân sự, bị nàng kéo ra ngoài này. Khắp nơi trong đạo quán lại không có một ai. Nếu nói bản thân Ly vương kia tự thân vận hành tự thân điều khiển trùng độc Mộng Trữ cũng không phải không có khả năng, nhưng không phải dễ, hắn bây giờ còn không có chỗ trú thân cơ mà.
Phong Cẩn Du trầm mặc: "Tru Tâm."
Dương Dạ Lan nghe nói đến hai từ này, trong lòng khẽ thắt lại, đầu hơi cúi xuống, mà sống lưng bất giác cảm thấy có một cơn lạnh thấu xương chạy dọc, hai bàn tay cũng bất giác nắm chặc thành quyền, trầm giọng hỏi: "Thứ ... thứ đó không phải đã bị diệt ... từ mấy trăm năm trước rồi sao? Không đúng, thứ ... thứ đó chỉ là truyền thuyết ... không ... phải sao?"
Phong Cẩn Du hạ mi, giơ một bàn tay lên, như muốn nhẹ nhàng vô cùng đặt lên đầu đối phương trấn an, nhưng không biết nghĩ sao, được nửa chừng lại thôi, thu tay lại: "Vẫn nên là như vậy." Dừng một chút lại nói: "Giải quyết chỗ này trước đã."
Dương Dạ Lan: "Những dân thường kia đều đã bị trúng thuật, nếu có sơ xuất chỉ e liên lụy bá tánh vô tội."
Phong Cẩn Du xoay người, rút chiết phiến ra, hướng ngòi châm, ở đuôi quạt bằng kim loại ma sát xuống nền đất, thoắt cái liền bắt lửa, nói: "Đều là bá tánh? Bá tánh cũng chưa hẳn đã vô tội. Đi thôi!"
Dương Dạ Lan: "???"
Phong Cẩn Du cúi người bế vị Thái phi kia trên tay, đồng thời cũng không nói gì thêm, không nhanh không chậm, điềm tĩnh, ngang nhiên, đường đường chính chính bước ra khỏi Trường Lạc đạo quán, mà đạo quán này, khi hai người bọn họ ra khỏi cũng tức thì liền phát nổ, ánh lửa ngập trời, khói xám bốc lên ngùn ngụt, hòa cùng khói hương, mà hai người bước ra bỏ lại đằng sau ánh lửa, tưởng như thần nhưng không phải thần, tựa như ma cũng chẳng phải ma.
Không lâu sau, một toán quân kỵ từ dưới chân đồi tiến đến, là người của Chu Cẩm Vân, hay nói đúng hơn là Kính vương Phong Cẩn Minh, theo sau đó còn có Lê tổng quản cùng Lý Nghiêm Đô Ngự sử, sắc mặt có chút tệ.
Phong Cẩn Du giao người cho Lê tổng quản, sau đó cho Kính vương thay mặt sắp xếp xử trí đám 'bá tánh' kia, cuối cùng hạ lệnh cho số còn lại cùng y hồi cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.