Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 1
Tương Như
28/07/2019
Kim Loan điện.
Đế cơ vị trên Phượng tọa uy nghiêm vạn phần, kiều lệ vạn phần, sắc lãnh vạn phần, căm phẫn vạn phần, đưa mắt nhìn xuống vị thừa tướng đang khấu đầu bên dưới, cao ngạo nói: "Dương Ngọc Thấu ý đồ mưu phản, đại nghịch bất đạo, thiên lý bất dung, truyền lệnh ngày mai giờ ngọ ba khắc, trảm lập huyết, bêu đầu trước của thành tam quan. Trẫm, sẽ đích thân giám trảm! Bãi triều!"
Boong .... boong .... boong ...!
Tiếng chuông bãi triều trước giờ đều thật giống nhau, nhưng không hiểu sao hôm nay lại cách xa vạn trượng. Dương Ngọc Thấu đôi mắt nhắm nghiền, ngoan ngoãn để người ta kéo vào đại lao chờ ngày hành quyết. Nàng không muốn nhìn thấy những cặp mắt khinh miệt chỉ chỏ vào mình càng làm nàng bực tức. Nàng không muốn nhìn bộ quan phục từ lúc nàng chào đời đã luôn ao ước, từ bệ hạ đăng cơ nàng đã được khoác lên để rồi luyến tiếc một thứ gì đó giờ chỉ còn là hão huyền. Nàng không muốn nhìn cây ngọc chầu đẹp đẽ nàng vẫn luôn nâng niu gìn giữ cư nhiên vỡ nát. Nàng không muốn nhìn những kẻ nàng từng đứng cùng một phe tuyệt tình, dễ dãi đứng ra chỉ tội nàng. Nàng càng không muốn nhìn nhất, chính là bệ hạ, người thanh mai trúc mã cùng nàng lớn lên, người từng cùng nàng vào sinh ra tử những ngày dẹp loạn phiên vương, vị nữ đế mà nàng vẫn luôn tôn kính, vẫn luôn trung thành, vẫn luôn ... coi là chi giao thủ túc.
Đường đường là thừa tướng đương triều, còn là khai quốc công thần, không ngờ lại lâm vào kết cục này. Dương Ngọc Thấu, thật là không đáng.
Đất nước này theo hệ nữ chủ, nữ quyền, nữ đạo. Nếu đem so với Tây Lương Nữ Nhi Quốc trong truyền thuyết coi nhưng tám phần giống nhau.
Tiên đế năm xưa đắc thọ, lại đông con, lúc băng hà còn là đột tử, không lập chiếu, ba vị phiên vương chi nữ đều cầu bá nghiệp tất nhiên không ai nhường ai. Văn võ trong triều lại chia đều ba phía. Nhưng ngôi vị Đế cơ chỉ có một. Thế là đại loạn.
Trưởng công chúa của tiên đế bấy giờ Cơ Văn, tự Trát Dạ, là người nổi trội hơn hai vị còn lại, lại là trưởng nữ nên phần lớn hiền thần kỳ sĩ đều hướng về phía nàng ta, trong đó đáng nhắc đến nhất có hai người. Vị thứ nhất là dưỡng nữ của một chức quan thấp trong triều tên là Bàng Thực. Người này văn võ toàn tài, luận mưu mô, luận trí lược đều vô cùng sắc bén, lại đối với người khác lúc thì âm trầm khó đoán, lúc thì thân thiện dễ gần, mềm nắn rắn buông cương nhu vừa phải lại đúng lúc, rất biết chớp thời cơ, ở bên cạnh trưởng công chúa Cơ Văn chính là cánh tay trái đắc lực, là một vị quân sư mà bất lỳ kẻ mưu cầu quyền thế nào cũng đều muốn có.
Nhưng, trưởng công chúa còn có một cánh tay phải tốt hơn nhiều, Dương Ngọc Thấu.
Vị này là đích nữ trưởng tử của Thừa tướng đương triều, lúc tiên đế tại vị là mẫu thân nàng ta phụng bồi bên cạnh. Dương Ngọc Thấu cùng trưởng công chúa Cơ Văn từ nhỏ đã quen biết. Ở trường cung, bãi săn, trại kiếm, văn cát, học viện, đâu đâu bọn họ cũng gắn chặt với nhau, là một cặp bài trùng vô cùng ăn ý. Lại nói đến Dương Ngọc Thấu này, có mẫu thân là Thừa tướng dưới một người trên vạn người, bạn thân là trưởng công chúa, nên tính khí từ nhỏ đã vô cùng cao ngạo, đối với người nàng ta không thuận mắt luôn là thẳng thắng đối đãi nên đắc tội vớ không ít con cháu thế gia.
Khi quân loạn nổi lên Dương Ngọc Thấu trở thành quân sư đắc lực bên cạnh trưởng công chúa Cơ Văn. Nàng ta trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, không chỉ am hiểu binh lược, điều quân như thần mà đối với kế công tâm cũng sử dụng vô cùng hiệu quả.
Vậy nên chỉ trong vòng mười tám tháng, mấy chục vạn đại quân của hai vị công chúa còn lại kia đều lần lượt bị thu phục. Lòng dân hướng về Cơ Văn cũng như hướng về sao Bắc Đẩu. Ngày Cơ Văn lên ngôi, Dương Ngọc Thấu có công hộ quốc, kế tục mẫu thân trở thành Thừa tướng. Bàn Thực làm Thái sư. Những tưởng Cơ Văn này có được hai vị đại thần, một trái một phải giữ vững triều đại còn hơn bàn thạch, nào ngờ chưa tới hai năm đã có biến.
Người ngoài nói Thừa tướng Dương Ngọc Thấu công cao hơn chủ, ánh sáng Bắc Đẩu tinh soi rõ hơn Nhật Nguyệt.
Người ta còn nói Thừa tướng Dương Ngọc Thấu trí lược mưu dũng không nên chỉ làm thừa tướng.
Người ta nói Thừa tướng Dương Ngọc Thấu, nên được phong vương.
Trùng hợp, tin mật báo Cơ Văn cử đi điều tra nhận lại chính là: Thừa tướng Dương Ngọc Thấu ở cố hương âm thầm chiêu binh, bên ngoài còn có tờ sấm truyền với dấu vết nghịch thiên trên lá, nói 'Dương Ngọc chi vương'. Đây chính là cách mà Dương Ngọc Thấu năm xưa dùng để thu phục lòng dân, để thần dân nghiêng về phía trưởng công chúa.
Cơ Văn nổi trận lôi đình, tại điện Kim Loan bắt tất cả bè cánh của Thừa tướng ra tra khảo. Thế nhưng còn chưa kịp làm gì tất cả bọn họ đã lập tức dập đầu, đồng loạt chỉ tội Thừa tướng tạo phản.
Trùng hợp, Bàng Thái sư đột nhiên tìm thấy kim bào miện ngọc trong phủ Thừa tướng dâng lên làm chứng cứ. Nhân chứng vật chứng đột nhiên đều đầy đầy đủ đủ, thật không biết chối đi đâu cho người khác tin mình.
Dương Ngọc Thấu bất quá chỉ có thể nhìn bệ hạ, cười nhạt một phen: "Thông minh một đời, hồ đồ nhất thời. Là ta đã quá khinh suất rồi."
Đại lao.
Dương Ngọc Thấu ngồi một mình trong căn lao tối tăm, chật hẹp, ẩm ướt, chuột bọ nhất ở đấy. Đưa mắt nhìn bát cơm thừa canh cặn không biết từ đâu moi ra mà đem đến đây, đối với vị đến thăm ngục trực tiếp ngó lơ.
Bàng Thực: "Dương thừa tướng, ngươi như này là đang trách ta?"
Dương Ngọc Thấu: "Trách? Ta đang trách bản thân mình a. Âyda~ . Làm sao lại không tính ra Bàng Thực ngươi đối với ta dám chơi trò này. Dù gì cũng từng cùng nhau vào sinh ra tử, ta tự vấn cũng không có đắc tội với ngươi, cần gì trăm phương nghìn kế đẩy ta vào chỗ bất trung bất nghĩa, kêu ta mặt mũi đâu mà đi gặp liệt tổ liệt tông? Hầy~~"
Bàng Thực nghe thế bèn cười: "Thật không ngờ thừa tướng của chúng ta lại nghĩ đơn giản vậy. Nếu như người không động ta ta không động người thiên hạ này thái bình cả rồi, đâu cần để hai chúng ta có dịp vào sinh ra tử?"
Dương Ngọc Thấu cũng cười: "Được rồi~. Ngươi nói lúc nào cũng đúng a. Về đi. Ta muốn yên tĩnh vài canh giờ nữa. Ngươi ở đây càng lâu chỉ sợ quen mùi rồi lại sẽ không trở ra được, thay ta là chủ căn phòng này."
Bàng Thực cười nhạt: "Vậy ngươi cứ ở đây từ từ tận hưởng đi ha~"
Lúc cô ta ra khỏi rồi, Dương Ngọc Thấu bèn thở dài nhìn ánh trăng xuyên qua song cửa sắc: "Bệ hạ, tại sao lại đi nước cờ này?"
Đế cơ vị trên Phượng tọa uy nghiêm vạn phần, kiều lệ vạn phần, sắc lãnh vạn phần, căm phẫn vạn phần, đưa mắt nhìn xuống vị thừa tướng đang khấu đầu bên dưới, cao ngạo nói: "Dương Ngọc Thấu ý đồ mưu phản, đại nghịch bất đạo, thiên lý bất dung, truyền lệnh ngày mai giờ ngọ ba khắc, trảm lập huyết, bêu đầu trước của thành tam quan. Trẫm, sẽ đích thân giám trảm! Bãi triều!"
Boong .... boong .... boong ...!
Tiếng chuông bãi triều trước giờ đều thật giống nhau, nhưng không hiểu sao hôm nay lại cách xa vạn trượng. Dương Ngọc Thấu đôi mắt nhắm nghiền, ngoan ngoãn để người ta kéo vào đại lao chờ ngày hành quyết. Nàng không muốn nhìn thấy những cặp mắt khinh miệt chỉ chỏ vào mình càng làm nàng bực tức. Nàng không muốn nhìn bộ quan phục từ lúc nàng chào đời đã luôn ao ước, từ bệ hạ đăng cơ nàng đã được khoác lên để rồi luyến tiếc một thứ gì đó giờ chỉ còn là hão huyền. Nàng không muốn nhìn cây ngọc chầu đẹp đẽ nàng vẫn luôn nâng niu gìn giữ cư nhiên vỡ nát. Nàng không muốn nhìn những kẻ nàng từng đứng cùng một phe tuyệt tình, dễ dãi đứng ra chỉ tội nàng. Nàng càng không muốn nhìn nhất, chính là bệ hạ, người thanh mai trúc mã cùng nàng lớn lên, người từng cùng nàng vào sinh ra tử những ngày dẹp loạn phiên vương, vị nữ đế mà nàng vẫn luôn tôn kính, vẫn luôn trung thành, vẫn luôn ... coi là chi giao thủ túc.
Đường đường là thừa tướng đương triều, còn là khai quốc công thần, không ngờ lại lâm vào kết cục này. Dương Ngọc Thấu, thật là không đáng.
Đất nước này theo hệ nữ chủ, nữ quyền, nữ đạo. Nếu đem so với Tây Lương Nữ Nhi Quốc trong truyền thuyết coi nhưng tám phần giống nhau.
Tiên đế năm xưa đắc thọ, lại đông con, lúc băng hà còn là đột tử, không lập chiếu, ba vị phiên vương chi nữ đều cầu bá nghiệp tất nhiên không ai nhường ai. Văn võ trong triều lại chia đều ba phía. Nhưng ngôi vị Đế cơ chỉ có một. Thế là đại loạn.
Trưởng công chúa của tiên đế bấy giờ Cơ Văn, tự Trát Dạ, là người nổi trội hơn hai vị còn lại, lại là trưởng nữ nên phần lớn hiền thần kỳ sĩ đều hướng về phía nàng ta, trong đó đáng nhắc đến nhất có hai người. Vị thứ nhất là dưỡng nữ của một chức quan thấp trong triều tên là Bàng Thực. Người này văn võ toàn tài, luận mưu mô, luận trí lược đều vô cùng sắc bén, lại đối với người khác lúc thì âm trầm khó đoán, lúc thì thân thiện dễ gần, mềm nắn rắn buông cương nhu vừa phải lại đúng lúc, rất biết chớp thời cơ, ở bên cạnh trưởng công chúa Cơ Văn chính là cánh tay trái đắc lực, là một vị quân sư mà bất lỳ kẻ mưu cầu quyền thế nào cũng đều muốn có.
Nhưng, trưởng công chúa còn có một cánh tay phải tốt hơn nhiều, Dương Ngọc Thấu.
Vị này là đích nữ trưởng tử của Thừa tướng đương triều, lúc tiên đế tại vị là mẫu thân nàng ta phụng bồi bên cạnh. Dương Ngọc Thấu cùng trưởng công chúa Cơ Văn từ nhỏ đã quen biết. Ở trường cung, bãi săn, trại kiếm, văn cát, học viện, đâu đâu bọn họ cũng gắn chặt với nhau, là một cặp bài trùng vô cùng ăn ý. Lại nói đến Dương Ngọc Thấu này, có mẫu thân là Thừa tướng dưới một người trên vạn người, bạn thân là trưởng công chúa, nên tính khí từ nhỏ đã vô cùng cao ngạo, đối với người nàng ta không thuận mắt luôn là thẳng thắng đối đãi nên đắc tội vớ không ít con cháu thế gia.
Khi quân loạn nổi lên Dương Ngọc Thấu trở thành quân sư đắc lực bên cạnh trưởng công chúa Cơ Văn. Nàng ta trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, không chỉ am hiểu binh lược, điều quân như thần mà đối với kế công tâm cũng sử dụng vô cùng hiệu quả.
Vậy nên chỉ trong vòng mười tám tháng, mấy chục vạn đại quân của hai vị công chúa còn lại kia đều lần lượt bị thu phục. Lòng dân hướng về Cơ Văn cũng như hướng về sao Bắc Đẩu. Ngày Cơ Văn lên ngôi, Dương Ngọc Thấu có công hộ quốc, kế tục mẫu thân trở thành Thừa tướng. Bàn Thực làm Thái sư. Những tưởng Cơ Văn này có được hai vị đại thần, một trái một phải giữ vững triều đại còn hơn bàn thạch, nào ngờ chưa tới hai năm đã có biến.
Người ngoài nói Thừa tướng Dương Ngọc Thấu công cao hơn chủ, ánh sáng Bắc Đẩu tinh soi rõ hơn Nhật Nguyệt.
Người ta còn nói Thừa tướng Dương Ngọc Thấu trí lược mưu dũng không nên chỉ làm thừa tướng.
Người ta nói Thừa tướng Dương Ngọc Thấu, nên được phong vương.
Trùng hợp, tin mật báo Cơ Văn cử đi điều tra nhận lại chính là: Thừa tướng Dương Ngọc Thấu ở cố hương âm thầm chiêu binh, bên ngoài còn có tờ sấm truyền với dấu vết nghịch thiên trên lá, nói 'Dương Ngọc chi vương'. Đây chính là cách mà Dương Ngọc Thấu năm xưa dùng để thu phục lòng dân, để thần dân nghiêng về phía trưởng công chúa.
Cơ Văn nổi trận lôi đình, tại điện Kim Loan bắt tất cả bè cánh của Thừa tướng ra tra khảo. Thế nhưng còn chưa kịp làm gì tất cả bọn họ đã lập tức dập đầu, đồng loạt chỉ tội Thừa tướng tạo phản.
Trùng hợp, Bàng Thái sư đột nhiên tìm thấy kim bào miện ngọc trong phủ Thừa tướng dâng lên làm chứng cứ. Nhân chứng vật chứng đột nhiên đều đầy đầy đủ đủ, thật không biết chối đi đâu cho người khác tin mình.
Dương Ngọc Thấu bất quá chỉ có thể nhìn bệ hạ, cười nhạt một phen: "Thông minh một đời, hồ đồ nhất thời. Là ta đã quá khinh suất rồi."
Đại lao.
Dương Ngọc Thấu ngồi một mình trong căn lao tối tăm, chật hẹp, ẩm ướt, chuột bọ nhất ở đấy. Đưa mắt nhìn bát cơm thừa canh cặn không biết từ đâu moi ra mà đem đến đây, đối với vị đến thăm ngục trực tiếp ngó lơ.
Bàng Thực: "Dương thừa tướng, ngươi như này là đang trách ta?"
Dương Ngọc Thấu: "Trách? Ta đang trách bản thân mình a. Âyda~ . Làm sao lại không tính ra Bàng Thực ngươi đối với ta dám chơi trò này. Dù gì cũng từng cùng nhau vào sinh ra tử, ta tự vấn cũng không có đắc tội với ngươi, cần gì trăm phương nghìn kế đẩy ta vào chỗ bất trung bất nghĩa, kêu ta mặt mũi đâu mà đi gặp liệt tổ liệt tông? Hầy~~"
Bàng Thực nghe thế bèn cười: "Thật không ngờ thừa tướng của chúng ta lại nghĩ đơn giản vậy. Nếu như người không động ta ta không động người thiên hạ này thái bình cả rồi, đâu cần để hai chúng ta có dịp vào sinh ra tử?"
Dương Ngọc Thấu cũng cười: "Được rồi~. Ngươi nói lúc nào cũng đúng a. Về đi. Ta muốn yên tĩnh vài canh giờ nữa. Ngươi ở đây càng lâu chỉ sợ quen mùi rồi lại sẽ không trở ra được, thay ta là chủ căn phòng này."
Bàng Thực cười nhạt: "Vậy ngươi cứ ở đây từ từ tận hưởng đi ha~"
Lúc cô ta ra khỏi rồi, Dương Ngọc Thấu bèn thở dài nhìn ánh trăng xuyên qua song cửa sắc: "Bệ hạ, tại sao lại đi nước cờ này?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.